
✦ Chương 18 - Trận Lũ Trạm Châu: Bão Nước Và Bí Mật Nơi Dòng Sông Đen ✦
✦ Chương 18 – Trận Lũ Trạm Châu: Bão Nước Và Bí Mật Nơi Dòng Sông Đen ✦
Đường đến Trạm Châu kéo dài ba ngày, nhưng An Tường chỉ mất hai.
Ngựa kiệt sức, anh thì sốt nhẹ vì mưa lạnh, nhưng ánh mắt vẫn kiên định.
Khi vừa đến ngoại thành, điều đầu tiên đập vào mắt anh:
Cả một vùng trời phủ màu xám tro.
Nước mênh mông như biển.
Nhà cửa chìm ngập, thôn làng bị cuốn trôi.
Tiếng kêu khóc vang khắp nơi.
Hơi thở An Tường nghẹn lại.
Đây không còn là lũ bình thường—
mà là đại nạn.
✦ 1. Gặp lại Hàn Kính – thân hình ướt sũng, ánh mắt bừng lửa
Trong đám người chạy nạn, có một bóng áo xanh bị bùn đất phủ kín đang dìu một cụ già.
Khi anh tiến gần, nhận ra đó là Hàn Kính.
"Minh... Tường..."
Hàn Kính chưa nói hết câu, cả người đã khuỵu xuống vì kiệt sức.
An Tường vội đỡ lấy.
"Hàn Kính! Ngươi bị thương rồi!"
Vai cậu rớm máu, bàn tay rách toạc, đôi mắt đỏ vì mất ngủ nhiều ngày.
Nhưng vẻ kiên cường vẫn cháy như đuốc.
Hàn Kính cười mệt:
"Ta biết... ngươi sẽ đến."
Câu nói ấy làm tim An Tường nhói lên.
Trời đất lúc này, chỉ có hai người họ nhìn nhau—
vừa mừng, vừa đau.
✦ 2. Cơn lũ dữ – dòng nước mang điều bất thường
Hàn Kính kéo An Tường đến mép đê, vừa đi vừa nói đứt quãng:
"Đê vỡ... ba đoạn... dân chạy không kịp."
"Nhưng còn chuyện khác... quái lạ hơn."
An Tường nhìn dòng nước đục ngầu.
Lũ lớn vốn đáng sợ, nhưng thứ này—
Nó đen hơn nước bùn bình thường.
Đen như mực.
Đen như... bị nhuộm bởi thứ gì đó không tự nhiên.
Mùi tanh thoang thoảng, như kim loại pha tro.
Anh cau mày:
"Hàn Kính, nước sông này... không bình thường."
Hàn Kính siết tay anh, giọng nhỏ:
"Ta biết.
Ta đã hỏi dân... không ai từng thấy màu nước thế này."
Một ông lão gần đó run rẩy:
"Hai mươi năm... năm mươi năm... chưa từng!
Nước đen như bị trời nguyền!"
Một cảm giác rợn lạnh chạy dọc sống lưng An Tường.
Không phải vì nước...
Mà vì dòng nước này khiến anh nhớ đến... hố đen đã cuốn anh xuyên không.
Ranh giới giữa thời gian và nơi chốn... đang lộ dấu chân mơ hồ.
✦ 3. Giữa lũ dữ – cuộc giải cứu nghẹt thở
Hàn Kính dẫn anh đến khu vực dân bị mắc kẹt trên một dải đất cao.
Trẻ con khóc thét, người già run rẩy, người bị thương kêu rên.
"Ta thiếu người."
Hàn Kính thở nặng nhọc.
"Cần ai đó thông minh, biết quan sát... để dẫn đường."
An Tường gật đầu:
"Để ta."
Họ lao vào vùng nước xiết.
Khi một mái nhà đổ sập, An Tường lao đến đỡ lấy một bé gái đang bị nước cuốn.
"Con không sao. Bám lấy tay ta!"
Hàn Kính phía xa gào lên:
"Minh Tường! Bên phải!"
Một cây gỗ lớn trôi tới.
An Tường vừa kéo bé gái lên bờ, vừa né sang, suýt bị va trúng.
Mưa đập lên mặt anh như hàng ngàn mũi kim.
Tay anh tê lạnh, chân run, nhưng mắt không rời những người cần cứu.
Một giờ.
Hai giờ.
Cả hai người gần như kiệt sức.
Nhưng khi cuối cùng nhóm dân cuối cùng được đưa ra khỏi vùng lũ, mọi người ngồi thụp xuống, nước mắt rơi lẫn nước mưa.
Một cụ bà nắm tay An Tường:
"Ân nhân... ơn trời gửi hai cậu đến..."
An Tường không biết đáp gì.
Chỉ biết ôm lấy tay bà thật nhẹ.
✦ 4. Bí mật xuất hiện – "Dòng nước này không phải tự nhiên"
Khi đêm xuống, nước vẫn cao, nhưng mưa đã ngớt.
An Tường ngồi cạnh đống lửa cùng Hàn Kính.
Một giám sai huyện chạy đến:
"Đại nhân! Chúng tôi vừa phát hiện... ở đầu nguồn có... vật lạ!"
An Tường đứng bật dậy:
"Vật lạ?"
Tên giám sai run run:
"Nó phát sáng trong nước... như ánh lân quang tím.
Không phải vật tự nhiên."
Hàn Kính quay sang An Tường, ánh mắt đầy ý nghĩa:
"Ngươi nhớ dòng nước đen không?
Có lẽ... nguyên nhân nằm ở đó."
Họ nhìn nhau—
một thoáng im lặng, nhưng căng như dây đàn.
.
Không khí này... giống hệt cảm giác khi họ bị cuốn xuyên thời gian.
.
An Tường hít sâu:
"Ngày mai, chúng ta đi xem."
Hàn Kính gật mạnh:
"Đúng.
Ta cũng muốn biết thứ gì đang đẩy cả huyện ta vào tuyệt vọng."
✦ 5. Hàn Kính thổ lộ – điều anh giấu trong tim nhiều năm
Trước khi nghỉ ngơi, Hàn Kính ngồi một mình nhìn dòng nước.
An Tường bước tới:
"Ngươi lạnh à?"
Hàn Kính không nhìn anh, chỉ nói rất nhỏ:
"Minh Tường... có điều ta muốn nói với huynh... từ lâu rồi."
Giọng cậu khàn như gió đêm:
"Ta từng tự tin mình có thể bảo vệ dân, bảo vệ bạn bè...
Tự tin rằng ta mạnh hơn tất cả."
Cậu siết chặt nắm tay:
"Nhưng khi lũ đến, khi nhìn dân chết... ta sợ.
Ta thấy mình nhỏ bé đến đáng thương."
An Tường nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu:
"Ngươi đã làm hơn những gì một Tri huyện có thể làm rồi."
Hàn Kính cười khổ:
"Nếu không có huynh... ta gục từ lâu."
Rồi cậu quay sang nhìn thẳng vào mắt An Tường—điều chưa từng làm suốt nhiều năm:
"Minh Tường...
ngươi biết không?
Trong đời này... ngươi là người duy nhất ta đặt trọn lòng tin."
Câu nói ấy—
đơn giản, nhưng sâu như biển.
Không phải lời tỏ bày của tình yêu,
mà là của tri kỷ, anh em, đồng chí,
thứ tình cảm sâu hơn dao, bền hơn sắt.
An Tường khẽ mỉm cười:
"Ta cũng vậy.
Nếu ngươi ngã—ta nhất định đỡ ngươi đứng dậy."
Gió đêm thổi qua.
Hai bóng người ngồi cạnh nhau trước biển nước mênh mông, như hai đốm sáng nhỏ giữa cơn đại nạn.
✦ 6. Kết cuối chương – bí ẩn hé mở
Khi mọi người đã ngủ, An Tường lặng lẽ nhìn dòng nước...
và thấy một ánh sáng tím le lói trôi lẫn trong đêm.
Giống hệt sắc màu của hố đen năm xưa.
Tim anh thắt lại.
Có thứ gì đó
đang kết nối lũ lụt này
với sự xuyên không của anh và Lâm Khê.
Gió thổi nhẹ như tiếng gọi mơ hồ:
"Minh... Tường..."
Anh quay phắt lại—
không thấy ai, nhưng trong lòng dậy lên linh cảm mạnh:
Ngày mai, khi đi tìm nguồn nước...
anh sẽ đối diện với bí mật lớn nhất của đời mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro