
✦ Chương 17 - Tin Vui Chưa Kịp Tận Hưởng, Tin Dữ Đã Ập Tới ✦
Kỳ thi Hương kéo dài suốt mười ngày.
Khi bảng vàng cuối cùng được treo lên, Dực Châu rộn ràng như ngày hội.
Giữa biển người, An Tường đứng lặng nhìn danh sách đỗ đạt.
Dưới ánh nắng mát dịu, những cái tên quen thuộc xuất hiện dày đặc:
Lưu Khiêm – Đỗ Tam Giáp
Triệu Nghị – Đỗ Nhị Giáp
Phan Tường Nhã – Đỗ Tứ Danh
Và hơn một nửa lớp anh dạy... đều đỗ.
Tin lan về Trường Công Quốc như sóng dâng tràn.
Các giáo thụ già mỉm cười phấn khởi, còn những lớp dưới thì reo hò:
"Minh giáo thụ dạy lớp nào, lớp đó đỗ cả!"
Học trò chạy tới ôm anh, từng đứa một:
"Thầy, con làm được rồi!"
"Thầy... con không phụ lòng thầy!"
"Con đỗ rồi, thầy ơi!"
An Tường chậm rãi ôm lại từng đứa, ánh mắt dịu mà ấm:
"Không, là các con tự làm được."
Niềm vui ấy, bình yên như hoa mận nở đầu xuân.
Nhưng niềm vui—
chỉ kéo dài đến chiều hôm ấy.
✦ 1. Thư gửi từ Trạm Châu – tin dữ ập xuống như sấm
Khi An Tường quay về Minh phủ, Tiểu Hạc hớt hải chạy đến:
"Thiếu gia! Có thư... thư từ Trạm Châu!"
Trạm Châu—
nơi Hàn Kính đang làm Tri Huyện.
An Tường nhận thư.
Chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng chữ viết run run, lem mực như được viết trong hỗn loạn:
"Huynh Tường, Trạm Châu gặp đại nạn.
Lũ lớn, dân thất tán.
Ta bị kẹt giữa dòng nước... và còn một chuyện quan trọng phải nói.
Huynh, xin đến."
— Hàn Kính
Một dòng nước lạnh chạy dọc sống lưng An Tường.
Lũ lớn.
Dân thất tán.
Cả một huyện nằm ngoài rìa vựa lúa phía nam—
nếu sông vỡ đê...
thì đó là thảm họa.
Tiểu Thúy lo lắng:
"Thiếu gia... nét chữ trông... như người đang kiệt sức."
Phu nhân nghe tin, sắc mặt tái đi:
"Trạm Châu xa, đường nguy hiểm... Tường nhi, con định...?"
An Tường không do dự:
"Con phải đi."
Lão gia đứng dậy, giọng trầm nhưng rõ:
"Con là giáo thụ, không có trách nhiệm với huyện Trạm Châu.
Nhưng... Hàn Kính là tri kỷ của con.
Và lũ lụt... là chuyện thiên tai không ai nỡ đứng nhìn.
Ta không ngăn."
Một lời không ngăn—
là sự cho phép sâu sắc nhất của một người cha.
✦ 2. An Tường xin nghỉ dạy – quyết định khiến trường học chấn động
Ngày hôm sau, An Tường đến Trường Công Quốc, bước vào phòng giáo thụ trưởng.
"Ta xin nghỉ một tháng."
Giọng anh bình tĩnh, nhưng ánh mắt kiên định đến mức khiến ai nhìn cũng thấy bất ổn.
Giáo thụ trưởng giật mình:
"Nghỉ? Trong kỳ chuẩn bị thi Hội của học trò năm sau?"
"Trạm Châu lũ lớn."
"Bạn ta... Hàn Kính... đang gặp nguy hiểm."
Cả phòng im phăng phắc.
Một giáo thụ thở dài:
"Minh giáo thụ... chuyện ở Trạm Châu không liên quan đến thầy..."
An Tường cúi đầu thật sâu:
"Nhưng liên quan đến những con người đang chịu khổ."
Một giáo thụ lão thành hỏi nhỏ:
"Con nghĩ... con có thể thay đổi được tình hình sao?"
An Tường hít sâu, đáp bằng giọng từng khiến học trò phải nhìn lại chính mình:
"Không phải thay đổi.
Mà là... không thể đứng yên."
Lời nói ấy khiến mọi người lặng đi.
Giáo thụ trưởng cuối cùng hỏi:
"Con có chắc chắn?"
"Mười phần chắc chín."
"Chín phần thôi sao?"
"Vì còn một phần... để cảm ơn những gì trường đã dạy con."
Phòng họp bật lên tiếng cười nhẹ, pha lẫn cảm phục.
Cuối cùng, giáo thụ trưởng nói:
"Đi đi, Minh Tường.
Ngươi là giáo thụ tốt nhất chúng ta có...
và cũng là người có trái tim mà chúng ta mong học trò noi theo."
An Tường cúi đầu cảm tạ.
✦ 3. Lâm Khê xuất hiện – một dự cảm không lành
Ra khỏi trường, An Tường gặp Lâm Khê đang chờ dưới giàn sắc tiên.
Gió thổi vào tà áo nàng, khiến dáng nàng như hòa vào ánh nắng.
"Ngươi định đi Trạm Châu."
Không phải câu hỏi—
mà là khẳng định.
"Ừ."
Anh đáp.
Nàng tiến lại gần, mắt sáng mà sâu:
"Nguy hiểm lắm. Ngươi có biết không?"
"Biết."
Anh cười nhẹ.
"Nhưng không đi... lòng ta không yên."
Nàng nhìn anh một lúc lâu, rồi nói thật khẽ:
"Ta có dự cảm... chuyến đi lần này sẽ mở ra câu chuyện lớn hơn nhiều so với những gì ngươi nghĩ."
"Có liên quan đến... thời không sao?"
Anh hỏi.
Lâm Khê không đáp.
Chỉ nắm nhẹ tay áo anh, hơi run:
"Cẩn thận.
Ta không muốn... mất ngươi."
Bầu trời lúc ấy như sáng hơn, gió cũng yên đi—
trong tim An Tường, một sự ấm áp lan ra.
"Ta nhất định sẽ quay về."
✦ 4. Kết cuối chương – An Tường lên đường
Đêm ấy, khi mọi người đã ngủ, An Tường khoác áo choàng, mang theo:
Sổ tay
Ít thuốc
Nước uống
Và cuốn sách học trò tặng
Anh nhìn Minh phủ một lần nữa, rồi nhẹ nhàng dắt ngựa ra cổng.
Ánh trăng rọi xuống, gió thổi nhẹ tà áo.
Tiểu Hạc chạy theo, trao cho anh một túi nhỏ:
"Thiếu gia! Đây... đây là bánh ngải và bột gừng... để phòng lạnh và đường xa."
An Tường nhận lấy, tay khẽ xoa đầu Tiểu Hạc:
"Ta sẽ trở về."
Rồi anh một mình cưỡi ngựa, phóng về hướng Trạm Châu—
nơi lũ dữ, nước ngập, dân tuyệt vọng...
và Hàn Kính đang đợi anh.
Trong màn đêm, tiếng vó ngựa vang lên như gõ vào lòng đất.
Câu chuyện một người thầy cứu bạn,
một người tri kỷ cứu huyện,
và một người xuyên không cứu thời đại—
chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro