Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

✦ Chương 13 - Khởi Đầu Cải Cách: Sóng Gió, Góp Ý Và Trái Ngọt Đầu Mùa ✦

Ngay hôm sau, An Tường mang bản kế hoạch cải cách đến trình hội đồng giáo thụ—

một bản kế hoạch được anh thức trắng vài đêm để viết, từng chữ chín kỹ, từng bước rõ ràng.

Nội dung xoay quanh ba điểm chính:

Chấn chỉnh kỷ luật và thái độ học tập, từ cách chào hỏi đến việc trễ học.

Đổi mới phương pháp giảng dạy, cho phép kết hợp thực tế với đạo học.

Đánh giá dựa trên tư duy và nhân phẩm, không chỉ đo bằng bài thi.

Đọc xong, nhiều giáo thụ gật gù.
Nhưng cũng có người nhíu mày.

Và thử thách... bắt đầu.

✦ 1. Sự chống đối đầu tiên – "Ngươi muốn cải cách cái gì chứ?"

Buổi họp sáng.

Một giáo thụ lớn tuổi đặt bản kế hoạch xuống bàn, giọng nghiêm trọng:

"Minh giáo thụ, ngươi có biết yêu cầu học trò chào hỏi, đứng đắn hơn có thể khiến các đại gia không vui không?
Họ vốn đã quen để con cháu tự do."

Một người khác thêm vào:

"Đổi phương pháp dạy?
Ta dạy ba mươi năm vẫn ổn.
Giờ bảo ta phải thay đổi theo ngươi sao?"

Một người khác thở dài:

"Đánh giá nhân phẩm?
Chuyện ấy... khó lắm."

Không khí căng như dây đàn.

An Tường vẫn ngồi thẳng lưng, ánh mắt dịu nhưng không lùi bước.

Anh bình tĩnh đáp:

"Ta không yêu cầu các vị phải sửa cách dạy của mình.
Ta chỉ muốn cùng các vị làm cho môi trường tốt hơn."

"Ngươi nói thì dễ."
Một giáo thụ cau mày.
"Nhưng bước ra thực tế—liệu bọn trẻ có chịu nghe?"

An Tường cúi đầu, giọng nhỏ nhưng chắc:

"Nếu chúng không nghe... ta sẽ khiến chúng nghe bằng cách khiến chúng tin."

Câu nói ấy khiến cả phòng lặng vài nhịp.

✦ 2. Những lời góp ý quý như vàng

Không phải ai cũng phản đối.

Một giáo thụ đã gần bảy mươi tuổi, được học sinh kính nể gọi là Lão Phu Tử, đứng dậy.

"Minh giáo thụ," ông nói chậm rãi, "ta thấy kế hoạch của ngươi rất tốt.
Nhưng vẫn thiếu một điều."

An Tường cúi mình lắng nghe.

"Ngươi nói về dạy đạo lý, dạy lễ nghi, dạy tư duy...
nhưng chưa nói đến dạy sự kiên nhẫn."

Lão phu tử vuốt râu:

"Thời đại này, học trò hiếu thắng.
Muốn thay đổi, ngươi phải cho chúng thời gian—đừng muốn thay đổi trong vài ngày."

An Tường hơi bối rối:

"Thưa tiền bối... ta chưa nghĩ đến điều này."

Lão phu tử cười hiền:

"Đó là điểm ta khâm phục ngươi—ngươi chân thành, nhưng vẫn còn trẻ.
Ta sẽ thêm vào cho ngươi một chương:
Lộ trình cải cách ba giai đoạn, từ nhẹ đến sâu, từ bề ngoài đến nội tâm."

Một giáo thụ khác, người vốn khó tính, cũng lên tiếng:

"Còn ta... ta đề nghị thêm việc báo cáo rõ ràng từng tuần.
Để nếu gặp vấn đề, tất cả chúng ta cùng bàn cách giải quyết."

Một giáo thụ trẻ hơn nói:

"Minh giáo thụ, ta rất tán thành mục 'đưa thực tế vào học đường'.
Nhưng cần thêm:
Danh sách hoạt động, mục đích, rủi ro."

An Tường cảm thấy tim mình chậm lại một nhịp.

Không phải vì bị phản đối.
Mà vì những lời góp ý ấy rất đúng—
và rất đáng quý.

Anh cúi đầu thật sâu:

"Các vị... đa tạ."

✦ 3. Một buổi làm việc kéo dài – bản kế hoạch dần hoàn hảo

Buổi họp biến thành một buổi "mài giũa trí tuệ".

Giáo thụ góp ý
→ An Tường điều chỉnh.
Giáo thụ đặt câu hỏi
→ Anh giải thích và sửa đổi.
Giáo thụ đề nghị bổ sung
→ Anh lại viết thêm.

Có lúc tranh luận đến đỏ mặt.
Có lúc bật cười khi nhận ra hiểu nhầm.
Có lúc mọi người im lặng rất lâu chỉ để suy nghĩ một câu chữ.

Đến cuối ngày, bản kế hoạch ban đầu – vốn chỉ là tâm huyết của riêng An Tường –
đã trở thành bản kế hoạch của tập thể Trường Công Quốc.

Một giáo thụ thốt lên:

"Ý tưởng của ngươi rất hay, Minh giáo thụ.
Nhưng chính vì chúng ta góp ý cùng ngươi... bản kế hoạch bây giờ mới thực sự hoàn chỉnh."

An Tường mỉm cười – nụ cười khiêm tốn, dịu dàng, nhưng ánh mắt tràn đầy biết ơn:

"Không chỉ hoàn chỉnh.
Mà còn mang theo tâm của mọi người."

Một giáo thụ vốn phản đối ban đầu cũng gật đầu:

"Ta... có lẽ đã hiểu lầm ngươi.
Ngươi không phải đến để thay thế chúng ta."
Ông nhìn anh nghiêm túc:
"Ngươi đến... để cùng chúng ta tốt hơn."

Câu nói ấy khiến lòng An Tường khẽ rung.

Không phải vì tự hào, mà vì...
được người đi trước công nhận là điều ý nghĩa nhất với một người làm nghề giáo.

✦ 4. Hiệu quả đầu tiên – trái ngọt chớm nở

Vài ngày sau, bản kế hoạch được thông qua với sự đồng thuận cao.

Chỉ sau tuần đầu:

Học trò đến lớp đúng giờ hơn

Tiếng ồn ào trước giờ học giảm hẳn

Một số học sinh bắt đầu tự giác chào giáo thụ

Thầy trò tăng trao đổi, không còn sự xa cách thường thấy ở quý tộc trẻ

Những buổi giảng có thêm ví dụ thực tế khiến lớp học sinh động

Một giáo thụ thốt lên:

"Ta dạy mấy chục năm... lần đầu thấy lớp học im mà vui như thế này."

Lão Phu Tử mỉm cười:

"Đó là nhờ Minh giáo thụ nghĩ được điều chúng ta không nghĩ ra."

An Tường lập tức đỏ mặt, lắc đầu:

"Không, là nhờ các vị cùng làm.
Ta chỉ là người ghép lại ý tưởng thôi."

Nhưng ai cũng biết—không có anh, sẽ không ai dám viết bản tấu ấy.
Không ai dám hãy mở cánh cửa cải cách.

Và quan trọng nhất...
anh luôn làm việc bằng tâm chân thành, chứ không vì công danh.

✦ 5. Kết cuối chương – Một bước tiến mới, nhưng cũng là khởi đầu của điều lớn hơn

Chiều hôm đó, An Tường bước ra sân trường.
Học trò cúi đầu chào anh, một số thậm chí còn rụt rè gọi:

"Minh giáo thụ... chào ngài!"

Anh mỉm cười đáp lại.

Nắng chiều phủ lên mái ngói xanh màu vàng ấm.
Trong lòng anh, một cảm giác âm thầm nở rộ:

Có lẽ... đây chính là điều ta sinh ra để làm.
Ở thế giới nào cũng vậy.

Nhưng sâu trong ánh mắt Lâm Khê – người đứng từ xa theo dõi –
lại ẩn chứa điều gì đó khác.

Không chỉ là vui mừng.
Mà là dự cảm.

Vì nàng biết...
thay đổi giáo dục chỉ là bước đầu.
Còn phía sau...
có một bí mật lớn hơn đang chờ An Tường đối mặt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro