Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ba


Sài Gòn đông đúc xô bồ, ai khôn khéo thì né được phiền toái, ai ngây ngô quá thì dễ bị dính vào mớ nhiễu nhương.

Hưởng vô học được mấy tháng, đã biết sơ sơ đường xá, lịch học cũng nhẹ nhàng, nên tính tới chuyện làm thêm. Nó đi hỏi vòng vòng, cuối cùng được người giới thiệu vào làm ở một quán ăn gần trường.

Bà chủ quán trạc ngoài bốn mươi, hơi tròn người, hai đầu lông mày lúc nào cũng như muốn dính lại với nhau, nhìn ó đăm hết biết. Bà dòm Hưởng lom lom từ trên xuống dưới, rồi kêu mấy đứa phục vụ dạy việc cho nó. Hưởng học việc rất nhanh, mới hơn một tiếng đã nhớ hết thao tác và chỗ để đồ dùng. Hôm nay là ngày cuối tuần nên đông khách, vậy mà nó chạy bàn rất nhanh nhẹn và chính xác, không bị sai sót hay đổ bể miếng nào. Rảnh ra một chút liền xuống phụ dưới bếp hoặc lau bàn, quét rác.

Ba giờ chiều, những nhân viên khác thấy Hưởng làm được việc nên kéo nhau đi ăn trưa, để cả cái quán cho nó quản, dù nó đã chạy lia lịa sáu tiếng đồng hồ. Hưởng định xin bà chủ cho nó nghỉ năm mười phút để ăn, lại đụng phải cái lườm cháy mắt từ bà, nên sợ hãi mà tiếp tục cắm đầu làm quần quật

Quán đóng cửa lúc mười giờ tối. Hưởng dọn dẹp sạch sẽ rồi lại gần chỗ bà chủ đang đếm tiền, rụt rè hỏi

"Cô ơi, hôm nay con làm..được không cô?"

Bà chủ liếc nó, rồi hời hợt trả lời

"Con làm còn lọng cọng, lề mề lắm, cần phải học hỏi nhiều. Làm như con đời nào mà được trả lương. Hiện giờ cô chưa nhận con vô được đâu."

Hưởng nghe vậy thì mặt mày tiu nghỉu, nhưng vẫn lễ phép cúi đầu chào bà chủ. Ngó lên đồng hồ trong quán, nó nhận ra mình đã lỡ chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày, đành thất thểu lết bộ năm cây số về nhà.

Nhưng mọi việc không đơn giản như nó nghĩ. Mới đi được mấy bước, Hưởng đã thấy hoa mắt, chóng mặt, cả người kiệt quệ đến mức chỉ có thể bám vào cây cột điện gần đó để đứng vững.

Suốt mười hai tiếng làm việc nặng nhọc, nó chưa có gì bỏ vô bụng.

"Hưởng, giờ này sao còn chưa về nhà mà đứng đây làm chi?"

Nó quay về phía phát ra giọng nói quen thuộc thì nhìn thấy Quốc đang dắt chiếc xe đạp, trên tay anh cầm một két bia. Cả ngày hôm nay bị ức hiếp mà vẫn phải nhẫn nhịn, giờ nó chỉ muốn nhào vào lòng anh mà kể lể bao nỗi ấm ức. Sống mũi Hưởng chợt cay xè, nó cúi gằm mặt để che đi đôi mắt đỏ hoe của mình. Nó nhớ tới lời ba má dặn, đàn ông con trai là phải mạnh mẽ, không được hễ đụng chút là khóc lóc.

Quốc thấy Hưởng chẳng trả lời trả vốn gì, bèn lo lắng nâng cằm nó lên.

"Trời ơi, sao mặt mày cậu xanh mét vầy nè, ăn uống gì chưa đó?"

Hưởng lắc lắc cái đầu.

"Anh Quốc, tui bị trễ chuyến xe buýt cuối cùng rồi."

"Không sao, để tui chở Hưởng về nhà."

"Phòng trọ tui xa lắm, chắc cũng phải cách chỗ này năm cây số lận. Nếu mà không phiền hà gì thì...cho tui ở đỡ nhà anh tối nay được hông?"

Quốc gật đầu, trong bụng vui như trẩy hội. Anh dẫn nó tới một quán ăn đêm rồi mua cháo lòng cho Hưởng. Nó cắm mặt vô tô cháo mà ngấu nghiến, để từng muỗng cháo thơm phức làm ấm và lấp đầy cái bụng đói meo.

Ăn xong, anh đèo nó về nhà mình trên chiếc xe đạp cà tàng. Chợt, Quốc cảm nhận được tay Hưởng quàng qua eo mình, rồi gò má nóng rẫy của nó áp vào lưng anh.

"Tui cả ngày ở ngoài đường, chưa tắm, mồ hôi mồ kê hôi rình à. Cậu coi chừng bị dơ người."

Quốc nói vậy thôi chứ sướng muốn chết. Hưởng mặc kệ lời anh, chỉ siết chặt vòng tay hơn.

"Anh Quốc ơi."

"Ơi Hưởng."

"Anh đừng kêu tui bằng "cậu" nữa. Nghe xa cách lắm."

Hưởng thấy ngày hôm nay của mình cũng không tệ lắm. Đã liều mạng ôm được người ta, đòi ngủ lại nhà người ta rồi, giờ nó chỉ hy vọng nói xong câu này thì bản thân sẽ vẫn bình an vô sự chứ không bị hất khỏi xe.

"Chứ Hưởng muốn sao?"

Nó khẽ cắn môi, hai má hồng hồng, mấy ngón tay siết chặt vạt áo Quốc hơn một chút.

"Gọi bằng "em" đi."

Quốc nghe nó nói mà mém lạc tay lái. Anh cười ngoác tận mang tai, đến khi về tới nhà rồi vẫn chưa ngậm miệng lại được.


***


"Nhà" của Quốc thực chất chỉ là một căn phòng rộng cỡ bảy mét vuông được ghép bởi những tấm ván gỗ tạm bợ. Đồ đạc trong nhà rất đơn sơ, đa phần là do anh lượm về sửa lại hoặc mua đồ cũ giá rẻ.

"Em ngồi chơi đợi anh nha Hưởng, để anh đi pha nước tắm. "

Quốc đưa tay lên vò vò mái tóc bù xù của mình. Lần đầu đổi sang danh xưng thân mật với Hưởng nên anh hơi mắc cỡ. Rồi anh ra ngoài sân, nhóm cái bếp củi lên để nấu một nồi nước sả và bồ kết. Trong lúc đợi nước ấm, Quốc chạy sang nhà gã hàng xóm.

"Thạc, tối nay tao bận đột xuất, không nhậu với hai bây được, để mai nghen."

Thạc đang phì phèo điếu thuốc, nghe Quốc lật kèo phút chót thì nhăn mặt, lầm bầm chửi rủa mấy tiếng.

"Thằng Kỳ lát nữa nó về, nó sẽ lột da mày."

"Thôi mà Thạc, tao xin lỗi. Mai tao bao luôn mồi nhậu hen."

"Ờ, nhớ đó nha, hứa lèo là trời quánh đó."

"Với lại, nhà mày còn dư mền gối không Thạc, cho tao mượn đi."

Thạc chẳng nói chẳng rằng, đi vào mở cái tủ gỗ sắp mục tới nơi, lôi ra một cái mền nỉ và một cái gối nằm nhỏ rồi ném về phía Quốc. Anh cảm ơn gã rối rít rồi chạy về nhà.

Nước đã đủ ấm. Anh nhường nó đi tắm trước, còn mình thì tranh thủ lau dọn nhà cửa. Tới lúc Quốc tắm ra thì thấy Hưởng đang ngồi nhìn chăm chăm vào tấm hình nhỏ bằng lòng bàn tay để ở đầu giường gỗ.

"Anh Quốc, đây là hình chụp gia đình anh hả?"

"Ừ."

Tóc Quốc mới gội xong, vẫn còn nhiễu nước, nên Hưởng lấy cái khăn treo trên vách lau đầu cho anh. Quốc hơi ngả người ra sau, để từng ngón tay thon dài của Hưởng chu du trên mái tóc đen nhánh của mình.

" Đây là ba anh, má anh, anh, thằng Tuấn em trai anh. Chụp cách đây gần chục năm rồi."

Quốc vuốt nhẹ lên tấm hình.

"Anh giữ hình này kĩ lắm, vì nó là tấm cuối cùng...có đủ bốn người trong gia đình anh." Quốc ngập ngừng. "Chụp xong tấm này, bốn tháng sau là ba mẹ anh bắt đầu hục hặc. Rồi ba bỏ đi biệt xứ."

"Anh về thăm nhà lần nào chưa?"

"Mới có một lần là đầu năm nay. Anh về chỉ gặp mỗi thằng Tuấn thôi, chứ không dám gặp má."

Quốc nhìn mông lung một hồi, rồi ánh mắt của anh đậu lại trên cái nồi đất bị mẻ hết một miếng ở trong góc phòng.

"Hồi xưa anh có lỗi với má nhiều, nên anh không nghĩ má sẽ tha thứ cho anh.

Hưởng nghe giọng Quốc trầm xuống, bèn nín thinh, thầm quở bản thân vô ý vô tứ, tự dưng lại đi khơi gợi quá khứ không vui của anh.

Sau một khoảng lặng, Quốc lại lên tiếng để xóa đi bầu không khí ngượng ngập.

"Tuấn đang học đại học năm hai. Nó khoe với anh là có tới ba trường cho nó học bổng toàn phần, có cả trường trên Sài Gòn. Nhưng nó vẫn chọn trường gần quê nhất, để mỗi cuối tuần đạp xe về nhà với má."

Nụ cười lại trở về trên đôi môi Quốc.

"Tuấn là niềm tự hào của cả nhà anh. Thằng nhỏ giờ vừa cao ráo đẹp trai, vừa giỏi giang, có hiếu, quán xuyến nhà cửa chu đáo. Đợt đó anh về, nó còn làm bánh nếp đắng cho anh. Ăn vô mà nhớ tuổi thơ dữ dội quá chừng."

Hưởng chăm chú lắng nghe từng lời anh nói, tay nó không biết từ khi nào đã nằm gọn trong lòng bàn tay thô ráp của Quốc.

" Nếp đắng là đặc sản quê má anh. Nếp này khó trồng, khó thu hoạch, giá thì cao, nhưng ngon ngọt hết biết, ăn đứt mấy loại khác. Hồi xưa, má anh chỉ nấu bánh nếp đắng mỗi lần nhà có đám tiệc, hoặc làm phần thưởng cho anh với Tuấn mỗi lần làm việc nhà giỏi hoặc đi học được điểm cao."

Nói đoạn, Quốc đưa tay vén nhẹ mấy cọng tóc rũ xuống mắt Hưởng qua một bên.

" Tuấn có đưa anh một bịch nếp đắng, quý dữ lắm, nên anh cứ giữ riết trong thùng mà không dám ăn. Để dành tới lúc có lỡ thương ai thì lấy ra nấu xôi, làm bánh, rồi tặng người ta."

Hưởng nhìn quanh căn phòng, tình cờ thấy một bao nilon nhỏ đang để mở, bên trong chứa những hạt nếp to tròn trắng trẻo. Tự nhiên nó lại thấy đau ê ẩm trong lòng.

"Từ ngày gặp Hưởng, anh mới bắt đầu xài tới thùng nếp đó, chỉ để nấu xôi cho em thôi."


Đầu óc Hưởng như vừa trải qua một trận động đất. Một phần trăm hy vọng mỏng manh trong tâm tưởng mà nó cố bám víu lấy đã trở thành sự thật.

Quốc thổ lộ xong, ngồi hồi hộp chờ hoài mà vẫn thấy Hưởng đơ ra một cục. Anh nén tiếng thở dài, đành đánh trống lảng sang chuyện khác để nó bớt khó xử.

"Thôi, khuya rồi, Hưởng ngủ đi, để mai còn đi học."

Anh lấy cái chiếu cói trong góc trải xuống đất để nằm, rồi xếp một cái áo sơ mi cũ lại thành hình vuông làm gối.

"Hưởng ngủ trên giường nhớ đắp mền nghen, nửa đêm có khi gió lùa dữ lắm đó."

Hưởng vẫn im re, máy móc leo lên giường. Quốc lim dim được một hồi thì nghe nó nói.

"Anh Quốc, lên đây nằm với em đi."

Anh vui như mở cờ trong bụng, nhưng cũng ráng giữ chừng mực. Quốc nằm sát ra ngoài mép giường, quay lưng vào tường, chừa chỗ rộng cho Hưởng được thoải mái. Nó trề môi vì quê độ, thầm trách cái anh này sao mà ngố quá, không hiểu ý tứ của tui gì hết trơn.

"Bộ tui hôi lắm hay sao mà có người không dám nằm gần. Chắc phải đi tắm thêm lần nữa quá. "

Quốc nghe vậy liền lật đật trở người qua, choàng tay bọc nó vào lòng, sau đó vùi mũi mình vào mớ tóc còn hơi âm ẩm của nó.

"Đâu có, em thơm mà, thơm phức luôn."

Hưởng được Quốc ôm liền dụi đầu vào lồng ngực anh, hít đầy buồng phổi mùi sả thoang thoảng dễ chịu. Bên tai nó là những nhịp đập bồi hồi.

"Mai em muốn dậy sớm hấp xôi với anh."

" Thôi, tài lanh quá hà. Thức khuya rồi mà còn dậy sớm, vô lớp ngủ gục rồi sao."

"Em muốn phụ anh làm xôi thôi mà. Sao anh nói em tài lanh."

Cái giọng vặn vẹo của Hưởng làm tim Quốc mềm xèo. Anh dịu dàng đặt lên trán nó một nụ hôn.

"Được rồi, mai anh cho em hấp xôi chung. Giờ thì ngủ dùm tui đi ông tướng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro