ly cà phê sữa
Đồng Ánh Quỳnh thẳng tay quẳng ba lô lên bàn, không ngồi xuống ngay mà đứng ngẩn người một lúc. Từ văn phòng hội học sinh lên đến phòng học không biết chân này vấp chân kia bao nhiêu lần, Đồng Ánh Quỳnh cũng chẳng mảy may để ý, trong đầu óc bây giờ chỉ chú tâm đến một người duy nhất.
"Gì? Lê Ngọc Minh Hằng á?"
Thy Ngọc hỏi xong vẫn không khép miệng lại được, giọng vốn đã cao giờ còn cao hơn một tông, đôi mắt thường ngày dùng một nửa liếc Đồng Ánh Quỳnh nay đã trô trố ra trước mặt em, ngạc nhiên vô cùng tận.
"Mày nói giỡn hay nói chơi vậy?"
Rồi đột nhiên nhận ra mình hơi ồn ào nên tự giác vặn volume nhỏ lại, Thy Ngọc ghé sát gần Đồng Ánh Quỳnh vẫy tay ý bảo em thấp người xuống, rồi cũng chính bàn tay đó vỗ vào vai Đồng Ánh Quỳnh cái bốp!
"Ai da! Mày khùng hả?"
Bị đánh bất ngờ làm Đồng Ánh Quỳnh phản đối la lớn, rồi khúm người tự bịt miệng, xoay người sang còn định đánh trả Thy Ngọc liền bị người thấp hơn chặn lại.
"Mày mới khùng á, mày biết mày mới nói gì không?"
"Biết."
Đồng Ánh Quỳnh nhíu mày gật gật đầu. Em đương nhiên nhận thức được bản thân nói gì, em có bị khờ đâu chứ! Nào ngờ cái gật đầu khẳng định lại khiến Đồng Ánh Quỳnh lãnh thêm một cái đánh vào chỗ ban nãy, nhưng lực đạo lại nhẹ hơn nhiều.
"Mày khùng quá, người ta là hội phó hội học sinh trường, là học sinh giỏi, là hoa khôi ba năm liền rồi. Bao nhiêu người muốn tiếp cận còn không có cơ hội, mày á hả..."
Thy Ngọc xả một tràn dài vào mặt Đồng Ánh Quỳnh làm em ngơ ngác chưa chạy theo kịp câu chữ nói ra. Tay Thy Ngọc đưa đến trước mặt em, giơ ngón trỏ ra, như kim đồng hồ lắc qua lắc lại.
"...không có cửa đâu con."
Nhìn xem cái gương mặt khinh khỉnh kia như đã rõ ý, Lê Thy Ngọc, không tin Đồng Ánh Quỳnh có cửa lọt vào mắt xanh của hoa khôi Lê Ngọc Minh Hằng.
Ngược lại, Đồng Ánh Quỳnh không nghĩ vậy. Em cao, em đẹp, em giàu, và cả kết quả học tập của em không tệ. Thêm chuyện lần đầu gặp mặt Minh Hằng đã có ý cười với em, Đồng Ánh Quỳnh không tin bản thân thua kém bất kì con người nào theo đuổi chị.
"Chị không nhận."
Cho đến khi Minh Hằng từ chối ly cà phê em mua cho chị lúc sáng rồi bỏ đi một mạch, toàn bộ kiêu hãnh của Đồng Ánh Quỳnh như bị giáng một búa sụp đổ. Cả tiết học đầu em trống rỗng, cứ chống cằm ngẩn ngơ, lời thầy giảng tai này lọt tai kia rồi bay qua cửa sổ mất hút theo gió.
"Thấy chưa, tao nói rồi."
"Im đi."
Bị quát mà Thy Ngọc lại bình thường, còn thấy buồn cười. Con nhỏ bạn mới quen này thoạt nhìn lạnh lùng khó gần, thậm chí còn có phần đáng ghét, vậy mà bên trong giống như một đứa con nít vậy, vui buồn đều thể hiện hết trên gương mặt. Lúc sáng nay đi học trễ nên không để ý, đến tận giờ giải lao mới thấy Đồng Ánh Quỳnh ngồi ủ rũ, Thy Ngọc liền biết bị hoa khôi từ chối rồi, chỉ cười trừ.
"Sao, kể nghe coi."
Trêu chọc vậy cũng biết bạn buồn chứ, Thy Ngọc vỗ vai Đồng Ánh Quỳnh bộp bộp, kéo ghế ngồi cạnh.
"Mua cà phê, bị từ chối."
"Gì?"
"Làm gì ngạc nhiên dữ vậy?"
Thấy Thy Ngọc la hơi lớn Đồng Ánh Quỳnh mới rướn người dậy, con nhỏ trước mặt ngạc nhiên trố mắt, tay còn bịt miệng, xem vừa nhận ra điều gì kinh khủng lắm. Đồng Ánh Quỳnh đánh vào vai Thy Ngọc một cái rõ to, gấp gáp thắc mắc.
"Ê! Sao đó?"
Thy Ngọc bị đánh cũng không thấy đau, cau mày liếc mắt nhìn quanh chút mới ghé sát tai Đồng Ánh Quỳnh thì thầm.
"Chị Minh Hằng thích cà phê nhất luôn á, tin mật."
Đồng Ánh Quỳnh khó hiểu, thì cũng chính Thy Ngọc là người bày Đồng Ánh Quỳnh mua cà phê tiếp cận chị Minh Hằng chứ ai. Bây giờ làm cũng đã làm theo, từ chối cũng đã bị từ chối, khẳng định lại có tác dụng gì.
"Thì sao? Bị từ chối rồi đó."
"Ê nha... nhưng mà..."
Hai hàng chân mày từ nãy giờ vẫn không giãn ra được chút nào, Thy Ngọc sờ sờ cằm suy nghĩ, cái vẻ mặt quân sư quạt giấy nhìn thiếu uy tín vô cùng.
Trong khi Thy Ngọc đang nổ não thì ở đâu đó dưới sân có người đang tận hưởng bữa sáng ngon lành.
"Cà phê nữa hả chị Hằng?"
"Ừ."
Minh Hằng vừa nhấp môi ly cà phê sữa trên bàn liền quay lại kiểm tra tài liệu tiếp. Công việc của hội phó vốn luôn bận rộn hơn hội trưởng nhiều, vì thế ở trường này muốn tìm Minh Hằng không ở trong lớp thì cứ xuống văn phòng hội học sinh là chắc chắn gặp. Ngọc Phước cũng không ngoại lệ, sáng nay cố ý vào trường sớm để xin ký duyệt chương trình văn nghệ trường sắp tới, nên mới tìm gặp Minh Hằng. Và cũng như thường lệ, Minh Hằng luôn có sẵn một ly cà phê sữa trên bàn làm việc của mình, nhưng hôm nay hình như Minh Hằng mua thử cà phê chỗ mới thì phải.
"Mua cho chị, ăn cái này xong mới được uống nha."
Minh Hằng đắn đo một chút, dù câu trả lời thường ngày sẽ là "Không." hoặc cứ vậy bỏ đi, nhưng hôm nay cảm giác đặc biệt khác. Vừa sáng sớm Đồng Ánh Quỳnh, dưới góc nhìn của Minh Hằng là con bé hôm trước muốn mua chuộc chị để không bị phạt biên bản, đã đợi sẵn ở trước cửa phòng hội học sinh, trên tay cầm theo một ly cà phê sữa. Cái giao diện sơ mi trắng quần tây đen cùng boot cao cổ này chỉ cần đứng thở thôi cũng có nữ sinh đổ rạp, cho dù không trực tiếp nói chuyện, hoặc tán tỉnh. Nhưng đó là một phần thôi, Đồng Ánh Quỳnh không biết cũng có vài người đã lườm mình đến đau mắt.
Người công khai theo đuổi Minh Hằng trong trường có nhiều, đặc biệt là khối dưới, và Đồng Ánh Quỳnh vừa gia nhập được vài ngày. Nhưng em không hề biết đối thủ nặng kí của em lại chính là lớp phó học tập của mình, Nguyễn Khoa Tóc Tiên. Nói theo đuổi cũng không đúng lắm, vì đó là nghe người ngoài đồn đại, Thy Ngọc cũng bảo Tóc Tiên nói muốn hoà đồng với mọi người, và nhất là "người cộng sự" đặc biệt này trong hội học sinh.
"Tao chỉ muốn chị ấy bớt lạnh lùng với tao thôi."
"Chỉ vì vậy nên sáng nào mày cũng mua đồ ăn sáng cho chị? Không có ý gì khác?"
"Ừ."
Tóc Tiên gật đầu, ba ngón tay xoay bút như thói quen. Câu hỏi của Thy Ngọc làm em phải suy nghĩ. Hai hàng chân mày cau lại, Tóc Tiên cẩn thận suy xét về ly cà phê sáng nay em phải chạy đi mua gấp khi thấy Đồng Ánh Quỳnh trước cửa văn phòng.
"Chị Hằng!"
"Hửm?"
Minh Hằng xoay người khi nghe tiếng gọi, Tóc Tiên đang cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở đã thấy thoải mái hơn khi nhìn trên tay Minh Hằng không có vật gì khác ngoài cặp sách.
"Mua cho chị, ăn cái này xong mới được uống nha."
Nhớ lại điệu bộ có chút mất bình tĩnh lúc sáng của Tóc Tiên, Minh Hằng không chú ý khoé môi của bản thân vừa cong lên. Cũng không biết vì ly cà phê trên bàn ngon, hay vì...
"Quỳnh!"
"Hả?"
"Nộp bài tập."
Tiếng gọi lớn kéo Đồng Ánh Quỳnh ra khỏi mớ suy nghĩ như tơ vò, ngước lên, Đồng Ánh Quỳnh nhìn Tóc Tiên đến xẹt lửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro