cảm giác
Tóc Tiên đối mắt với Đồng Ánh Quỳnh, hình ảnh lúc sáng con nhóc này đứng trước cửa văn phòng chờ Minh Hằng hiện lên trong đầu làm nét mặt Tóc Tiên vốn căng thẳng càng trở nên nghiêm trọng hơn. Cho dù là bạn cùng lớp, với chức vụ lớp phó học tập Tóc Tiên có nhiệm vụ giúp bạn hoà nhập hơn, nhưng sau khi biết Đồng Ánh Quỳnh để mắt đến Minh Hằng, Tóc Tiên khó tránh nảy sinh chút khoảng cách.
Còn vì sao Tóc Tiên biết chuyện Đồng Ánh Quỳnh và Minh Hằng á? Nhờ Lê Thy Ngọc chứ ai.
"... xong sáng Quỳnh nó phải lên văn phòng kí biên bản nè."
"Quỳnh? Con nhỏ mới chuyển tới á hả?"
"Ừ."
Thy Ngọc luyên thuyên hết chuyện này tới chuyện khác, Tóc Tiên không để ý mấy, chỉ đến khi Thy Ngọc nhắc đến Đồng Ánh Quỳnh và việc xuất hiện ở văn phòng lúc sáng Tóc Tiên mới gật đầu nhận ra sự tình.
"Mà hình như Quỳnh nó gia nhập hội thích hoa khôi rồi đó."
Tay đang búng búng trứng vịt lộn dừng lại một hai nhịp, rồi bình tĩnh tiếp tục gỡ vỏ. Tóc Tiên không hiểu tại sao bản thân có chút phản ứng với những người trong "hội thích hoa khôi", mặc dù đã rất nhiều lần em khẳng định với mọi người em đối với Minh Hằng không có gì vượt mức tình cảm.
Đến tận lúc Minh Hằng nhận ly cà phê sữa của em, Tóc Tiên cũng không thể xác nhận cảm giác lúc ấy là gì. Có thể là vì bản tính vốn hiếu thắng, Tóc Tiên không muốn thua dù trong bất cứ chuyện gì, hay vì em thật sự không muốn ai tiếp cận Minh Hằng.
"Thì sao? Nói tao làm gì?"
"Cái người như mày, chính mày không nhận ra thì thôi, đến người ngoài như tao nhìn vào còn thấy thì chối làm gì!"
Bất ngờ nhận được phản ứng từ Thy Ngọc làm Tóc Tiên phải suy nghĩ. Thy Ngọc, và cả một vài người bạn thân thiết luôn trêu chọc em về vấn đề này, nhất là từ khi em nói muốn tham gia ứng cử chức hội trưởng hội học sinh.
"Giành slot vào hội học sinh để được gặp hoa khôi mỗi ngày hả chồng iu?"
"Không có, tao muốn thử thôi."
Khi Tóc Tiên vào trường thì Minh Hằng đã có danh hoa khôi học giỏi rồi, số người theo đuổi cô nàng nhiều đếm qua đầu ngón chân. Tóc Tiên nghe đồn chị là người không có hứng thú với việc yêu đương, ai theo đuổi được vài tháng cũng phải đầu hàng trước sự lạnh lùng của chị, không phải là dạng cạy miệng không nói, ngược lại rất thân thiện, nhưng trên mức bạn bè thì chưa từng có ngoại lệ.
Tóc Tiên hiếu kì.
Đến lần đầu tiên em gặp chị ở sảnh lớn hội trường. Lúc đó vừa ôn học sinh giỏi xong, đầu óc còn chưa tỉnh táo để nhìn đường thì ma xui quỷ khiến thế nào mà đâm vào chị. Tóc Tiên lúc ấy chỉ muốn đào lỗ chui xuống đất, trước giờ hình ảnh của em xây dựng cao cao tại thượng, mặt ngang với trời, sao lại gặp phải tình huống trớ trêu thế này, đã vậy còn là đâm phải người đẹp nữa chứ.
"Em xin lỗi."
"Ừ."
Đó, lần đầu tiên đã có ấn tượng không tốt vậy, nên mấy lần sau có duyên gặp lại, Tóc Tiên cứ thấy Minh Hằng có ác cảm với mình. Mặt chị nghiêm nghị thì ai cũng biết, nhưng với em lại đặc biệt xa cách. Đến hôm kiểm phiếu, Tóc Tiên nhận chức hội trưởng hội học sinh, vị trí hai năm nay vốn là của Minh Hằng, càng làm em lo lắng.
"Chị Hằng."
Minh Hằng cầm theo xấp tài liệu vừa bước ra khỏi phòng họp thì đã nghe tiếng Tóc Tiên theo sau. Em chạy đến sau lưng chị nhưng vẫn giữ khoảng cách, vừa kịp không đâm vào chị như lần trước, và vừa vặn để tóc chị lướt qua mặt em khi chị xoay người lại.
Thơm, tóc chị thơm, Tóc Tiên nghĩ vậy.
Minh Hằng nhìn Tóc Tiên ngơ ra, cảm giác khó chịu vừa nãy đột nhiên gác lại, vì cái gương mặt trắng trẻo cùng biểu cảm mèo con của người đối diện làm chị dịu đi, một chút, nhưng cặp kính đen kia kịp thời kéo lý trí của chị lại.
Con nhóc này vừa tranh mất chức hội trưởng của chị.
Với một đoá hoa khôi kiêu kì như Minh Hằng dĩ nhiên không mở lời trước, cho dù vừa nãy Tóc Tiên đã chủ động gọi chị lại, nhưng một câu ba chữ "Có chuyện gì?" cũng khó mà thốt ra. Tóc Tiên biết chứ, nên em luôn chủ động bắt chuyện với chị, kể cả sau này, và rất lâu về sau nữa, mỗi cuộc đối thoại quan trọng đều là em bắt đầu.
Vì Tóc Tiên biết có thứ còn quan trọng hơn cái tôi của em, là người đối diện em bây giờ đây.
"Mong được chị hướng dẫn em nhiều hơn."
"Ừ."
Đoạn hội thoại ngắn ngủi của hai người, một nói một đáp, vỏn vẹn hai câu, kết thúc. Minh Hằng rời đi dưới cái nắng nhàn nhạt cuối thu, khuất sau bóng cây bên dãy phòng học, phản chiếu vào ánh mắt Tóc Tiên xanh ngắt, chớp mắt một cái sau khi bóng lưng kia không còn trong tầm nhìn.
"Chị Hằng không thích tao."
Nghĩ ngợi một lúc rồi đưa ra câu khẳng định cho Thy Ngọc, Tóc Tiên đá chân, gật đầu, em nghĩ Minh Hằng không thích mình.
"Mà mày có thích chị Hằng không?"
Người đi bên cạnh thấp hơn Tóc Tiên gần một cái đầu, tay vẫn còn cầm ly nước mía, miệng luyên thuyên gì đó từ khi ở quán đến giờ. Thy Ngọc cũng không biết bản thân vì sao hôm nay lại đốc thúc Tóc Tiên đến thế, cho dù trước giờ cô vẫn hay trêu chọc người bạn này.
"Không biết."
Tóc Tiên lại quen chân đá những vụn gạch rơi ra từ công trường ven đường về, em suy nghĩ chút, rồi cũng không biết câu trả lời có hay không.
"Mày trả lời không biết tức là mày biết rồi đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro