Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

mùa hoa anh đào nở

Tiết trời đang trở nên se lạnh. Tenten đứng dưới gốc cây anh đào sau bệnh viện. Sao chẳng có ai ở đây vậy? Hay là không có ai đang mang trong mình tâm trạng giống Tenten.Mọi người đều vội vã, không có ai bước chậm hơn để nhìn thấy hoa nở. Hôm nay, chỉ mình Tenten nắm bắt được cái khoảnh khắc đáng quý này. Hoa nở đồng loạt tráng xóa cả một khoảng trời. Đẹp lắm. Xung quanh Tenten, cơn gió lạnh phảng phất cánh hoa tàn của những bông hoa nở vội từ ngày hôm qua. Tenten buồn lòng " hoa nhanh tàn quá" , giống như cuộc đời của cô vậy. Một cô gái trẻ như Tenten mà cuộc đời quá ngắn ngủi. Tenten biết mình sẽ không có cái cơ hội bước sang tuổi 22 đâu. Và biết rằng, cái ngày đó không còn xa nữa cái ngày mà cô sẽ phải bỏ lại tất cả, tất cả kí ức.
Cuộc đời Tenten là một chuỗi những bất hạnh. Không biết có phải tạo hóa cố tình trêu ngươi hay do ông trời sắp đặt. Nhưng 21 năm sống trên cõi đời này cô chưa từng cảm thấy mình may mắn. Khi vừa mới lọt lòng mẹ cô chưa kịp bú được tí sữa đã bị mẹ cô bỏ rơi trước một ngôi nhà xa lạ. Tiếng khóc thét của đứa bé trong đêm thâu thảm khốc vì đói vì lạnh. Sau đó có người nhận nuôi nhưng họ là những con nhười máu lạnh. Cha mẹ nuôi của Tenten luôn phân biệt đối xử cô với con cái của mình. Thậm chí còn mắng nhiếc, chửi rủa, đánh đạp Tenten. Những vết thương đó cho đến mãi bây giờ vẫn còn bầm tím và tái lạnh. Năm Tenten 18 tuổi, họ ép gả cô cho một gã ngoại quốc để kiếm chút của kinh doanh. Tenten không chịu, cô kiên quyết phản đối. Họ đánh đạp tàn bạo, nhốt cô vào nhà kho để nhịn đói. Tenten dùng chút sức lực cuối cùng để trốn thoát. Trong đêm tối, cô gái 18 tuổi vùa chạy vừa khóc trong lạnh giá, đói khát. Đôi chân trần xát da xát thịt rỉ máu. Rồi Tenten vấp ngã, cô không còn gì nữa. Nhưng Tenten sợ bị họ đuổi theo, bị họ bắt lại. Nghĩ đến cảnh đó Tenten như điên như dại. Cô cố gắng lết mình trên mặt đường từng chút, từng chút một. Trong bóng đêm, Tenten hi vọng có một tia sáng hé mở cuộc đời cô. Bình yên và lặng lẽ. Đó là điều duy nhất cô ước muốn trước lúc gục xuống bất tỉnh.
Rồi sau này khi tỉnh lại Tenten mới biết cô gặp được người tốt. Đó là một người đàn ông đã quá 50. Ông đã cứu giúp Tenten vào lúc tưởng chừng vô vọng. Tenten biết ơn ông đến mấy, ông cũng quý Tenten vô cùng. Ông nói rằng đó là duyên phận sắp đặt. Rồi sau đó ông đưa Tenten về nhà mình nhận cô là cháu nuôi. Tại đây Tenten gặp và yêu Neji_cháu trai của ông. Đó là một cuộc tình sâu đậm. Tenten tưởng chừng như cuộc đời cô đã được thay đổi. Cô mơ màng nghĩ về cuộc đời sau này của mình. Nhưng sau đó không lâu, ông qua đời vì tai nạn. Còn Tenten thì bị chuẩn đoán là mắc phải căn bệnh ung thư máu giai đoạn hai. Phải đối chọi với nỗi đau mất người thân cùng căn bệnh không thuốc chữa này. Tenten đau đớn, dằn vặt, rồi tự trách chính bản thân mình sao mà bất hạnh. Cuối cùng thì cô vẫn không thể thoát khỏi bàn tay thần chết.Sao mà cuộc đời lại éo le đến vậy. Tenten không đành lòng, có đôi khi nghĩ lại cô ước chi ngày đó Tenten không gặp được ông, ước chi ngày đó cô đã tan biến trên con đường lạnh ngát cùng màn đêm. Và ước chi Tenten đừng gặp Neji nữa. Thì có lẽ bây giờ đã khác . Bởi chính ra sẽ chỉ có mình Tenten đau khổ, giờ đây nhìn thấy Neji. Tenten đau đến nhường nào.
Lại lặng lẽ đứng nhìn cánh hoa bay trong gió. Tenten lại buồn tủi. Dù cho Neji cố giấu kín nhưng Tenten vẫn biết thời gian của cô không còn nhiều nữa. Mỗi ngày thấy mình ho nhiều hơn, tóc rụng nhiều hơn, Tenten biết mình...................................Nhìn thấy điều đó qua ánh mắt Neji. Và nhìn mình trong gương Tenten thấy cô gầy đi nhiều, nhiều rất nhiều. Tenten biết rằng cả 2 người, cô và Neji đều đang tự trấn tĩnh lấy trái tim đang đau nhói của mình.

Bỗng nhiên gió thúc mạnh qua làn môi nhớt nhạt bám vào cổ họng Tenten khiến cô ngứa ngáy. Mặt Tenten tái nhợt, cô khom mình ho mạnh. Máu chảy ra thấm dần vào chiếc khăn tay.Tenten cay mắt nhìn chiếc khăn tay mà mình đang cầm và rơi nước mắt. Đến cả máu bây giờ cũng chuyển dần sang màu đỏ thẫm rồi.Sắp đến rồi.

- Tenten ơi- Tenten giật mình, là tiếng của Neji. Cô không quay người lại chỉ nhanh tay lau sạch vết máu ở kẽ môi rồi đút khăn vào túi áo. Cô không muốn Neji thấy sẽ lại lo lắng và ...........đau khổ.

- Sao em không ngồi trên xe lăn, lại còn ra đây nữa-Neji hoảng hốt.

Tenten nhìn anh trìu mến rồi cười:

- Em muốn tự mình đi cơ.

- gió lạnh lắm, mình về thôi.

- Không, em muốn ở lại một chút nữa.

- Nhưng...

- Em muốn ngắm hoa nở một lúc thôi-Tenten ương bướng. Neji đành chịu thua.

- Được rồi, nhưng em phải khoác áo vào- Nói rồi Neji cởi chiếc áo khoác của mình và khoác lên vai Tenten. Anh đứng phía sau rồi vòng tay ra trước ôm cô thật chặt.

- Ấm chứ! Tiếng nói của anh khẽ phả vào cổ Tenten.

- Vâng!

Neji khẽ hôn lên má Tenten nhẹ nhàng:

- Tại sao em lại thích hoa anh đào đến vậy.

- Tại vì hoa anh đào chóng tàn.

- Sao lại vậy- Neji ngạc nhiên.

- Anh nhìn kìa, hôm nay hoa nở rộ trông đẹp nhỉ.- Tenten chỉ tay về hướng hoa nở. Neji nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Tenten. Anh không muốn cô cảm lạnh vì gió. Bởi cô đã quá yếu ớt rồi.

- Phải, trông rất đẹp.

- Nhưng ngày mai hoa sẽ tàn, anh ạ!- Tenten nặng lòng.

- Nhanh quá, em nhỉ?

- Phải, cánh hoa yếu ớt không chịu được sức gió lớn. Cũng gống như em vậy.

- Nói dại! Không được nói vậy!- Neji buông tay, véo má Tenten nhắc nhở cô.

- Thôi, chúng ta về đi!- Neji đề nghị.
- Uhm! Chúng ta về!-Tenten ngoan ngoãn nghe lời rồi cô bước lên trước, từng bước một chầm chậm, mà nặng nề.

- Bây giờ là phải nghe lời anh đấy!- Dứt lời. Neji cười hiền từ. Anh tiến lại gần bế phốc Tenten lên trong vòng tay rắn chắc của mình.

- Á ! Bỏ em xuống đi!

- Không! Anh muốn vậy!

- Mệt lắm đấy!

- Không! Anh còn muốn được bế em cả đời cơ!

Tenten không nữa, chỉ cười buồn. Cô thu nhỏ đôi vai lại nép vào ngực anh và ngủ thiếp.

Tenten bừng tỉnh giấc, cô nhìn thấy anh đang nằm bên cạnh mình. Rồi cô ngó đồng hồ. Trời, đã 7 giờ 25 rồi sao. Vậy là Tenten ngủ từ chiều đến giờ.

- Em dậy rồi sao- Neji nhỏm dậy.

- Vâng.

- Em có đói không để anh đi mua ít cháo nhé.

- Không! Em không đói!- Tenten lắc đầu.

- Không đói cũng phải ăn chứ!

- Không, em không ăn đâu, anh đừng mua, em không ăn- Tenten nài nỉ, Neji đành chiều cô vậy.

- Anh ...ăn rồi!- Neji ngập ngừng.

- Nói dối, anh chưa ăn!- Tenten nhìn thẳng vào mắt Neji khiến anh bối rối.

- Vậy giờ em muốn gì nào?

- Em muốn hôm nay anh không ở đây với em nữa!- Tenten đáp.

- Hả?- Neji trố mắt.

- Anh nghe rõ này! Em muốn bây giờ anh về nhà, tắm rửa sạch sẽ, rồi sau đó ăn cơm và ngủ một giấc thật ngon. Rồi sáng mai vào đây chơi với em.

- Nhưng...........

- Không nhưng gì cả! Em chỉ nói một lần thôi, anh mà không làm theo thì em giận đấy! Hay là anh nghĩ em vô dụng không làm được gì nũa làm anh phải lo lắng không yên!

- Không, anh không có ý đó!

- Vậy thì anh về đi!

- Được rồi nhưng em phải ngoan ngoãn ngủ tiếp nhé

- Vâng! Em ngoan lắm, anh không phải lo.- Tenten cười tươi.

- Thôi, anh về đi.

- Về luôn hả.

- Vâng, về luôn.- Tenten gật đầu lia lịa.

- Vậy anh về nhé!

- Vâng.

Nhìn Neji mặc chiếc áo khoác rồi bước ra phía cửa. Tenten hoảng hốt.

- Khoan đã!

- Gì vậy!- Neji quay lại nhìn Tenten. Tenten không nói gì, anh tiến lại gần Tenten.

Cô khẽ ôm chặt anh rồi đặt lên môi anh một nụ hôn dài đắm đuối. Neji ngỡ ngàng nhưng rồi cũng nhanh chóng chìm vào cơn say của nụ hôn vội vã.

- Thôi anh về đi! Nhớ phải tắm rửa, ăn cơm và ngủ một giấc thật ngon nhé- Tenten cười kháu khỉnh.

Neji ạm ờ rồi nhìn Tenten một cái nhìn đăm đắm trước khi bước đi. Đợi Neji đi rồi, Tenten nhỏm dậy chạy ra phía của sổ nhìn xuống phía dưới. Nhìn bóng Neji mập mờ qua màng nước mắt rồi mất hút trong đêm tối. Tenten đưa tay mình lên chạm vào tấm cửa kính giá lạnh. Như muốn gọi một ai đó. Như muốn níu kéo một ai đó.

Đêm hôm đó, Tenten đã viết một lá thư ngắn ngủi gửi Neji rồi để sẵn trong tủ quần áo. Sau đó mình cô lê bước chân nặng nề trong đêm tối. Thật sự đau đớn khi mà tỉnh dậy thấy mình yếu đi hẳn.Tenten đã biết trước được mọi việc sẽ xảy ra với mình.Nhưng cô vẫn cố gắng nói cười vui vẻ với Neji. Và cố tình đuổi anh về. Trong đêm tối, dưới ánh đèn nhập nhoạn, đung đưa vì gió. Một mình Tenten bước đi, cô đi ra phía sau bệnh viện. Tại đó có một cây hoa anh đào cổ thụ đang đợi cô. Tenten dừng chân lại bên gốc cây anh đào. Nước mắt đã ngự trị trên khuôn mặt tự bao giờ.

"-Tiếc quá, tối rồi nên không nhìn thấy rõ hoa anh đào nữa."

Rồi Tenten ngồi xuống bên gốc cây. Xung quanh một mầu tối mịt. Trong khoảnh khắc đó, Tenten thấy sợ. Cô lại nhớ Neji rồi. Đang có gì đó chạm vào da Tenten khiến cô ngờ ngợ. Là cánh hoa anh đào. Gió to quá, hoa đang tàn rồi. Tiếc quá, ngày mai la nó sẽ rụng hết. Hoa tan như đời người cũng sắp tàn vậy.

Tenten mông lung nghĩ về những người đã xuất hiện trong cuộc đời cô. Cha nuôi, mẹ nuôi, ông, Neji và cả người mẹ vô tình kia nữa. Nếu như bây giờ cho cô quay lại ngày đó. Thật tình thì Tenten vẫn muốn được gặp ông và yêu Neji. Nhưng cô ích kỷ quá. Như vậy cũng chỉ làm Neji thêm đau khổ mà thôi. Nhưng có ước gì cũng chẳng quay lại được nữa. Chuyện gì đến cũng sẽ đến. Đã xảy ra thì sẽ đi vào quá khứ. Bây giờ, điều cô cảm thấy luyến tiếc nhất đó là Neji. Tại sao lại vậy? Tại sao tình yêu của hai người lại không thể vượt qua được bệnh tật vậy. Tại sao hai người lại phải chia xa mỗi người một thế giới khác nhau vậy? Nghĩ mà thấy tủi thân, thật thấy đáng hận, đáng trách. Vì tình cảm mà Tenten dành cho Neji và tình yêu mà Neji dành cho cô là động lực duy nhất khi Tenten thấy mội thứ quá nhỏ bé. Cũng là gánh nặng, nỗi đau duy nhất khi Tenten thấy vật cản quá to lớn mà cô không thể vượt qua được. Hồi đó, cô từng mơ tưởng về một cuộc sống hạnh phúc bên Neji, hai người sóng và có những đứa con ngoan hiền. Cùng nhau nuôi dạy chúng lớn khôn. Nhưng thật sự thì giờ đây, tất cả đã tan biến theo mây khói rồi. Chỉ còn là giấc chiêm bao mà thôi. Tenten biết rằng , cô............ không qua nổi đêm nay...Cô đau đớn khi nghĩ về Neji. Anh sẽ như thế nào đây. Tenten mỉm cười nguyện cầu cho Neji. Mong anh có thể quên cô, rồi gặp được người con gái khác tốt hơn cô. Và xây dựng hạnh phúc còn dang dở của mình.mặc cho Tenten có thấy chua xót , đắng cay trong lòng. Như lời bài hát nào đó mà cô từng nghe:

Ngồi bên hiên, ngắm lá rơi. Nhìn nụ hoa đã phai sắc màu. Rơi trước nhà. Bỗng sao lòng mình chợt buồn tênh. Tình chúng ta, sao bây giờ tựa như lá úa. Ngày nào hoa kia vẫn xanh, ngày nào hoa ngát hương trên cành. Cơn gió về, cánh hoa tàn lặng thầm rụng rơi. Theo gió bay, để được bóng kéo về nơi này. ngắm hoa rơi lòng anh bỗng nhớ. Nhớ một người mà anh luôn yêu. Một tình yêu đã quá nhiều. Ước mong em được vui nơi ấy, ước mong em sẽ quên nơi đây. Dù điều ấy quá đắng cay, gió đông xa nỗi nhớ em ngút ngàn..............

Trong tiếng gió gào thét, cánh hoa anh đào theo gió rụng xuống người Tenten. Tenten ngâm nhẹ lời bài hát, rồi thấy mình dần yếu đi trong cái lạnh.Cô vội nhớ ra điều gì đó, rồi gượng dạy lần mò xung quanh nhưng tối quá, Tenten không thấy gì cả. Cổ họng cô bắt đầu khó chịu rồi cô ho ra máu.Tenten vụt cười khi nghĩ về một điều gì đó. Cô vội lấy ngón tay quệt lên miệng mình rồi vạch lên thân cây một dòng chữ xót lòng. Cô gục ngã, mấy ngày trước cô đã chuẩn bị cho cái chết rồi nhưng sao thấy nó đến nhanh quá. Hay là do cô còn quá thương tiếc mối tình của mình. Tình yêu ơi sao mà đau khổ. Yêu và được yêu. Bây giờ lại phải đứng giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết. Tenten phảng phất thấy hình bóng Neji hiện lên. Là ảo giác rồi. Nhưng Tenten vẫn cố lừa lối chính mình. Tenten đưa tay với nhẹ Neji, hình bóng anh dần tan biến để lại hiện thực rõ ràng.Tenten rơi nước mắt. Trước lúc buông xuôi còn kịp mấp máy hơi thở" Em yêu anh" cùng nụ cười bất hạnh.

Sáng hôm sau, khi Neji đến bệnh viện thì hoảng hốt nghe tin Tenten biến mất. Mọi người đổ nhau đi tìm , Neji cũng sợ hãi tìm từng phòng bệnh.

- Thấy không bác sĩ, bác sĩ thấy không?- Neji hoảng sợ.

- Không chúng tôi không thấy!

Neji nghĩ về Tenten rồi lại lo lắng không yên.

Anh nghĩ về Tenten nghĩ về hoa anh đào.

- Khoan đã, hoa anh đào, hoa anh đào, sau bệnh viện.... hoa anh đào...hoa..anh đào.

Rồi anh vụt chạy thât nhanh. Mọi người không hiểu nhưng rồi cũng chạy theo anh.

Ra đến nơi, mọi người dừng bước và xót xa trước cái cảnh mà họ chứng kiến. Phía dưới gốc cây anh đào
đang trụi hoa. Một cô gái nhỏ đang nằm giữa những cánh hoa anh đào tàn tạ, trắng xóa. Cánh hoa anh đào tàn rơi xuống nhiều đến nỗi phủ khắp người cô gái. Chợt cơn gió lạ thổi ngang qua, mang những cánh hoa anh đào bay trong gió. Để lại cô gái một mình trơ trọi lạnh cóng đến đau lòng, phía trên thân cây là dòng chữ được viết bằng máu đỏ:'' Em xin lỗi". Neji tiến lại gần bế Tenten lên trong dòng nước mắt bộn bề. Các bác sĩ thì nhắm mắt không muốn nhìn thêm nữa. Còn cô y tá thì ôm mặt khóc thay cho nghịch cảnh. Tenten đã xa anh rồi. Còn đâu nữa. Như cánh hoa anh đào bay trong gió.

Mùa hoa anh đào nở

Gửi anh! Tình yêu của em.

Hoa anh đào tàn rồi anh nhỉ?

Em xin lỗi vì không thể cùng anh nâng niu khoảnh khắc này. Hoa đẹp không anh?

Anh có thấy em không? Ngày hôm nay em muốn được đẹp hơn trong mắt anh!

Anh có thấy em khoác lên mình tà váy trắng. Chiếc váy mà em đang khoác lên mình là những cánh hoa anh đào trắng muốt. Anh có thấy hạt sương đêm đọng trên má em. Đó là chuỗi ngọc trai mà tạo hóa đã ban tặng. Em muốn làm một cô tiên nhỏ. Em muốn được buông xuôi mà không nuối tiếc. Em xin lỗi vì em đã để anh về. Em xin lỗi khi ra đi mà không cho anh biết trước. Em xin lỗi vì không thể tiếp tục cùng anh nữa. Và em xin lỗi vì quá yêu anh.

Anh đừng buồn, hãy nhớ rằng em luôn ở bên cạnh dõi theo anh từng khắc một. Em là gió, em là hoa anh đào. Em mãi mãi là người con gái của anh.

Mùa hoa nở-Em nói với anh đẹp lắm- Ngày hoa tàn- Em phải ra đi. Mỗi mùa hoa nở xin anh đừng nhớ. Mỗi ngày hoa tàn xin anh hãy dừng yêu.

****************************

Đúng cái ngày này 1 năm trôi qua rồi. Tôi đến đây bên dưới gốc cây hoa anh đào ngày nào. Để thăm Tenten. Hoa nở rộng lớn một khung trời. Cánh hoa trắng muốt li ti trông mà muốn yêu. Chợt cơn gió thúc vội cánh hoa anh đào lụi tàn trong gió. Tôi nhìn về phía xa xa đằng chân trời. Hình ảnh người con gái mà tôi yêu dần hiện lên như mơ như ảo. Tôi đưa tay ra với nhẹ. Nhưng hình bóng em dần tan biến. Chỉ còn thấy trong tay mình có một cánh hoa anh đào nhỏ. Rồi gió lại thổi cánh hoa bay đi. Tôi nắm chặt bàn tay nhưng không giữ lại được. Trong giây phút cuối cùng tôi nhìn trìu mến cánh hoa bay trong gió như hình ảnh người con gái rất đỗi quen thuộc mà gọi nhỏ:

"Tenten có phải em-cánh hoa anh đào nhỏ"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro