
Cần một chuyến đi, đẹp trai?
Người đặc vụ tóc vàng vội vã tìm kiếm xung tòa lâu đài, trong khi lo lắng cho cô con gái của tổng thống, Ashley vừa mới bị bắt đi. Cho đến khi anh phát hiện ra một bến neo đậu thuyền cũ, cất bước tiến lại gần, từ xa anh đã mơ hồ nhìn thấy một bóng người lặng lẽ ngồi ở trong một chiếc thuyền. Đôi con ngươi màu lam nhạt thu kẻ lạ kia vào tầm ngắm để rồi bất ngờ khựng lại khi tâm trí anh bắt được toàn bộ hình bóng của cô, người phụ nữ trong bộ váy đỏ, Ada Wong. Leon nghi hoặc nhìn chằm chằm vào hình dáng ấy, để mặc cho não bộ xoay quanh hàng ngàn nghi vấn, "Cô ấy đang đợi mình?". Khuôn mặt yêu kiều từ từ quay đầu lại nhìn anh trong khi một tay cô đặt trên ghế lái, giọng nói ngân nga cất lên từ đôi môi đỏ mọng thay cho câu trả lời.
- Cần một chuyến đi? Đẹp trai.
Leon hạ súng xuống và giắt nó vào thắt lưng của mình trong khi cố gắng để xác nhận lại những gì đang diễn ra. "Cô ấy gọi mình là "đẹp trai"... Ada Wong muốn cho mình một chuyến đi?" Ada.... Mình nên làm gì tiếp theo? Chuyện này thực sự đang diễn ra hay vẫn chỉ là một ảo tưởng điên rồ?" Leon tự chất vấn chính bản thân mình.
Ngay cả khi anh đã cố gắng đè nén những cảm xúc của mình thì việc nhìn thấy Ada vẫn luôn có ảnh hưởng ít nhiều đến tâm trí anh. Dường như cô luôn xuất hiện vào đúng những lúc anh gặp phải khó khăn nhất. Dù cho điều đó thật đáng ngờ nhưng chỉ cần nhìn thấy cô đang hiện diện ngay trước mắt, thì tất cả những ý niệm truy xét thông thường đều lần lượt biến mất khỏi đầu óc anh.
- Ok... - Câu trả lời khẽ cất lên từ cổ họng người đàn ông. Mang theo âm điệu trầm khàn, bối rối hệt như tâm trí anh lúc này.
Leon bước từng bước lại gần chiếc thuyền. Anh nhìn xuống, chờ đợi cô chuyển ghế lái hay nói gì đó, nhưng cô không nói bất cứ điều gì mà chỉ ngước lên nhìn anh với một nụ cười nhẹ. Anh đành phải nhảy lên thuyền và ngồi xuống cạnh ghế lái. Nhìn cô bắt đầu khởi động và cho thuyền chạy đi. Leon chợt nghĩ rằng "Đây hẳn phải là thời điểm riêng tư khó xử nhất trong đời mà mình có với cô ấy." Mình có nên bắt đầu gợi chuyện? Nhưng cô ấy chỉ đơn giản là im lặng, giống như thể mình đang không có ở đây. Sau tất cả, tại sao cô ấy lại giúp đỡ mình? Không... Câu hỏi thực sự là "Tại sao cô ấy lại bí ẩn như vậy?" Tại sao cô ấy lại làm việc với Wesker? Điều đó không có nghĩa lý gì cả... trong khi mình cũng có thể giúp đỡ..."
Ada vẫn chỉ nhìn thẳng về phía trước. Tầm nhìn của cô bị bao trùm bởi làn nước và bóng tối đang dần nhuộm đen bầu trời, nhưng điều này không khiến cô gặp khó khăn trong việc xác định đích đến của mình. Không khí nhàm chán đến mức có lúc cô không kìm được muốn quay sang nhìn vào khuôn mặt điển trai lộ rõ vẻ bối rối cùng nghi hoặc của Leon. Vẻ mặt khiến cho cô nhớ lại cảm giác khi cô lần đầu tiên bắt gặp anh chàng cảnh sát trẻ tuổi trong ngày đầu tiên đi làm đang bối rối mò mẫm bên trong đồn cảnh sát, nhiệt tình muốn đưa cô thoát ra khỏi thảm họa ở thành phố Raccoon... Tuy nhiên, nếu như cô quay sang nhìn anh, điều đó có thể kích hoạt nên một cuộc trò chuyện. Và những gì cô muốn là dừng chiếc thuyền này lại để nói cho anh biết tất cả về cuộc đời của mình, từ thời thơ ấu của cô cho đến sau thời điểm họ trao nhau nụ hôn chia tay, nhưng cô không thể làm điều đó. Trên thực tế, nhiệm vụ trước mắt yêu cầu cô không được giúp đỡ Leon, nhưng bất chấp tất cả, trong những khoảnh khắc có thể, cô sẽ không kiềm lòng được mà phá vỡ quy tắc này để ra tay giúp đỡ cho chàng trai này/người hiệp sĩ chỉ xuất hiện trong câu truyện cổ tích của riêng cô.
"Cô ấy vẫn chỉ chú tâm điều khiển chiếc thuyền, và dường như chỉ giữ sự tập trung vào tuyến đường dài phía trước." Leon nắm bắt mọi cơ hội để tìm kiếm ánh mắt cô bất cứ khi nào cô không nhìn về phía trước. Càng nhìn, anh càng không thể rời mắt khỏi cô. Chiếc váy đỏ cô đang mặc thật phù hợp và quyến rũ y như con người cô vậy, gợi cho anh nhớ lại đôi chút về quá khứ. Anh muốn hỏi thăm về cuộc sống của cô trong vài năm qua, nhưng anh không muốn quấy rầy khoảnh khắc yên tĩnh mà họ đang cùng nhau chia sẻ vào lúc này. Đơn giản là anh đang được ở bên cô trong một khung cảnh không bị phá vỡ bởi đối đầu, bạo lực cùng những rắc rối ở khắp mọi nơi xung quanh. Nhất là khi, trong tất cả những lần anh có thể trông thấy cô, cô sẽ luôn tìm được đủ loại lý do để vuột ra khỏi tay anh. Bất cứ khi nào anh nhìn vào cô, anh lại có cảm giác khó có thể tin rằng cô chính là người phụ nữ nhiều năm trước đây đã từng thú nhận những cảm xúc sâu kín nhất trong lòng mình trước khi trao cho anh một nụ hôn. "Tại sao cô ấy lại ở đây? Tại sao mối quan hệ của họ không thể quay lại giống như trước kia?"
- Ada, tại sao? - Ngàn vạn suy nghĩ tại sao khiến anh bất ngờ buột miệng chất vất, anh thực lòng rất muốn có được một câu trả lời từ cô.
- Im lặng, Leon. Anh không muốn bỏ lỡ chuyến đi của mình chỉ vì một cuộc trò chuyện, đúng không? - Cô khẽ cười nhẹ như muốn bỏ qua câu hỏi của anh.
Leon trở nên nghiêm túc hơn. Lần này anh quyết định phải moi bằng được một câu trả lời từ cô.
- Tại sao em lại giúp đỡ tôi trong khi làm việc với một kẻ như Wesker?
Ada đã không phản ứng lại. Cô chỉ tiếp tục nhìn về phía trước, như thể không có ai đang nói chuyện ở bên cạnh. Sau một vài phút nhìn chằm chằm vào cô và mong đợi một câu trả lời, anh cuối cùng cũng đành phải bất lực buộc mình quay đi. Suy nghĩ của anh lần lượt để mặc cho bóng đêm nuốt chửng, anh chua chát tự hỏi về mối quan hệ rắc rối của họ trong khi nghĩ về việc có bao nhiêu người đàn ông đã bị quyến rũ bởi vẻ ngoài nổi bật, cùng chất giọng đặc biệt của cô sau vào những năm sau cái đêm định mệnh đã chia cắt hai người họ. Leon hiểu rằng Ada không muốn nói chuyện. Dựa cánh tay phải lên thân thuyền, anh chống cằm lên bàn tay và thầm nghĩ. "Chúa ơi, tại sao cô ấy lại phức tạp đến vậy?"
Ada tự cười bản thân mình trong khi khẽ liếc ánh mắt nhìn sang bên cạnh. Cô cảm nhận cái nhìn từ đôi mắt màu xanh lam nhạt ấy đã đóng đinh vào mình kể từ lúc anh bước chân lên thuyền, cho đến khi anh bỏ cuộc bởi sự im lặng tuyệt đối từ cô và chán chường ngả đầu lên cánh tay phải. Cô cảm thấy cái tôi bên trong mình thật kinh khủng. Bất cứ khi nào cô không thành thật với Leon, cái cảm giác khó gọi tên ấy lại quấy nhiễu bên trong cô. Tất cả những gì cô muốn là được trở thành một "Ada Wong không có bí mật" trước mặt Leon. Như chợt nhận ra ánh nhìn của cô đang nhìn về phía mình, Leon quay sang nhìn lại cô. Ada vội vàng quay mặt đi và bỏ qua cái nhìn của Leon một lần nữa. Với một ý nghĩ tưởng chừng như chợt lóe lên trong đầu, Leon muốn tiếp cận lại gần cô hơn. Anh dựng thẳng người dậy và bắt đầu từ từ tiến đến gần cô. Khi sắp sửa thấy Leon dự định làm gì đó, cô quay mạnh vô lăng khiến cho anh suýt nữa thì rơi ra khỏi thuyền.
- Anh ổn chứ? - Ada hỏi, với giọng điệu hơi ái ngại.
- Không... Tôi đã không được ngủ trong nhiều ngày. - Anh lầm bầm trả lời lại cô.
- Tôi sẽ lái thuyền chậm lại. Để anh có thể nghỉ ngơi một chút. - Cô tặng cho anh một cái nháy mắt khi cô nói điều này, và điều chỉnh tốc độ của chiếc thuyền giảm đi một vài hải lý.
Leon ngập ngừng nhìn cô như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, anh đã quá mệt mỏi khi phải cố gắng để lý trí kháng cự lại cô, vì thế nên anh quyết định bỏ cuộc. "Được rồi." Anh ngồi tựa lưng thoải mái xuống ghế và khép đôi mắt của mình lại để cho tâm trí có thể nghỉ ngơi một chút, trong khi mong rằng cô sẽ không bỏ đi trước khi anh thức giấc. Ada cẩn thận điều khiển chiếc thuyền di chuyển chầm chậm hướng đến hòn đảo phía trước. Tắt động cơ và cho dừng chiếc thuyền bên cạnh một mỏm đá, Ada hướng ánh mắt nhìn về phía vách đá đối diện, tìm kiếm vị trí thuận lợi để đột nhập vào hòn đảo. Thân thuyền rung nhẹ khi bị sóng đập vào khiến cơ thể của Leon nặng nề nghiêng về phía cô.
"Leon." Ada thì thầm khi thân thể cô tự động nghiêng tới để đầu anh tựa vào vai mình trước khi Leon ngã xuống sàn, như chợt nhận ra hành vi tự nhiên của mình, cô ngượng ngùng cất tiếng gọi. "Leon, thức dậy." Bị dồn ép bởi trọng lượng từ cơ thể Leon khiến cô không thể di chuyển hay thậm trí đẩy anh trở lại chỗ ngồi bên cạnh, thay vào đó cô đẩy anh về phía trước, cơ thể Leon thuận đà trượt ngã vào lòng cô. "Leon!" Cô nói to trong sự bực tức. Như cảm nhận được sự phản ứng, anh quay lưng lại để ngủ trên đùi của cô như thể nó là một chiếc gối, nhưng vẫn không thức dậy.
Ada đặt cánh tay vòng quanh đầu Leon và định đẩy anh ra khỏi lòng mình, nhưng cô đã dừng lại. Thay vào đó, ngón tay cô di chuyển những sợi tóc vàng hoe lòa xòa khỏi chán anh, dùng những ngón tay dò tìm trên khuôn mặt của anh, khẽ mỉm cười. Đường nét trên khuôn mặt anh không còn giống như chàng cảnh sát tân binh trẻ tuổi non nớt của sáu năm trước, nhưng vẫn mang theo cùng một dáng vẻ của sự tự tin và nghiêm túc khi không màng bất cứ nguy hiểm, kiên quyết bảo vệ cho một ai đó. Một chàng trai tốt như anh có thể rất dễ dàng bị người khác điều khiển, nhưng cô sẵn sàng nguyền rủa bất cứ ai khác ngoài cô có vinh dự để làm việc đó.
Những ngón tay cô thực hiện một cuộc thăm dò lên xương quai hàm, rồi dần trượt xuống cổ, khẽ xác định bờ vai rộng và chạm nhẹ lên lồng ngực vạm vỡ, cô có thể cảm nhận chúng thông qua chiếc áo bó sát của anh. Chắc hẳn anh đã rèn luyện cơ thể mình rất nhiều trong vài năm qua. Cơ tay chắc khỏe cho thấy rằng anh đã dành rất nhiều thời gian để rèn luyện thể hình. Ada âm thầm tự hỏi khả năng chịu đựng của anh là bao nhiêu khi ngón tay cô trượt dần xuống phía dưới.
Mí mắt Leon hơi co giật khi anh cảm thấy bàn tay Ada khẽ lướt đi khắp nơi trên cơ thể mình. Anh không biết mình còn có thể giả vờ ngủ trong bao lâu nữa. Lúc đầu, anh chỉ muốn đùa giỡn với cô một chút, nhưng có vẻ như Ada có một kế hoạch khác và anh nghĩ mình không nên làm gián đoạn. Cô ấy dường như luôn là người nắm quyền kiểm soát bất cứ khi nào họ ở bên nhau, cho dù người bắt đầu có là ai. Đầu của anh đang nghỉ ngơi rất thoải mái ở trên đùi cô, anh hơi hé mở mắt mình, nhìn lên Ada qua khe hở hẹp. Anh có một tầm nhìn ngay bên dưới khuôn ngực đầy đặn của cô, Leon không khỏi nuốt nước bọt. Trái tim anh tưởng như ngừng đập khi Ada chạm lên đũng quần anh, thử thăm dò trượt tay vào bên trong.
Leon không thể chịu đựng lâu hơn được nữa và khé thốt ra tiếng rên rỉ, để cho cô biết rằng anh đã thức giấc. Anh gần như chộp lấy bàn tay cô, cô nhìn xuống anh và nở một nụ cười đầy quyến rũ, Leon ngồi bật dậy và nhìn thấy Ada đứng lên:
- Ada... ?
- Nhớ về nhiệm vụ của mình, đẹp trai. Cô nói trong khi rút khẩu súng bắn dây từ bao da quấn quanh đùi. Khi Leon nhận thấy cô lấy khẩu súng chết tiệt đó ra, một cách nhanh chóng, Leon rướn người lên và chộp lấy bàn tay đang nắm lấy khẩu súng của Ada. Cô cố gắng để đá anh ra, nhưng nó không phải là một cú đá mạnh mẽ... Cô sợ làm tổn thương anh. Vì vậy, cô bị mất 'cân bằng' dễ dàng và Leon nhân cơ hội đó đoạt đi khẩu súng của cô.
Leon ngồi trở lại vị trí của mình trong khi xoay khẩu súng của cô trong lòng bàn tay cho cô xem với một biểu hiện đắc thắng trên khuôn mặt, và một biểu cảm xuất hiện trên khuôn mặt của anh như muốn nói rằng "Tôi thật sự mệt mỏi với cái này."
- Khẩu súng này... em không biết tôi ghét khẩu súng này biết bao nhiêu ! - Leon bỏ khẩu súng vào trong bao da của mình và nở một nụ cười chiến thắng. - Em sẽ không đi đâu được cả, Ada. Hoặc em cố gắng để lấy lại khẩu súng này từ tay tôi hoặc em có thể nhảy xuống nước. Như tôi biết, em luôn có thể mang đến những bất ngờ, có lẽ có một chiếc tàu ngầm đang chờ em hay một thứ gì đó khác ở dưới nước.
Khuôn mặt của Ada là một hỗn hợp của các cú sốc xen lẫn với sự thích thú. "Leon cướp lấy khẩu súng của mình và giấu nó đi? Điều này không thể xảy ra. Nếu như mình tiếp cận lại gần anh ấy để lấy nó, nhưng mình không chắc về những gì có thể xảy ra..."
- Leon... - Cô nói bằng chất giọng gợi cảm của mình - Xin vui lòng, khẩu súng của tôi, tôi cần nó.
- Vậy, đến đây mà lấy nó - Anh nhìn cô đầy thách thức.
Với một chuyển động rất nhanh, Ada rút khẩu súng 9mm của cô và nhanh chóng chĩa vào Leon, nhưng khi cô nhận ra, trong tay Leon cũng đã có một khẩu súng đang nhắm vào cô.
- Nó sẽ không dễ dàng đến thế. - Anh nói.
Nhướn lên lông mày, cô nở một nụ cười.
- Anh và những ý tưởng của anh, Leon. Ngay bây giờ đưa cho tôi khẩu súng của tôi hoặc là tôi sẽ bắn anh.
- Em sẽ không bắn. Nếu như tôi không nhầm, em có rất nhiều cơ hội để giết tôi, nhưng em đã không bao giờ làm. Hơn nữa, chính em là người đã cho tôi một chuyến đi, nhớ không?
Ada hạ khẩu súng của mình xuống và bỏ nó lại vào trong bao da giống như cách mà Leon đã làm với khẩu súng của cô. Bằng một chuyển động nhanh chóng, Ada tiếp cận lại gần và cố gắng đưa tay lên eo của anh để có thể lấy lại khẩu súng của mình, nhưng Leon thuận thế nắm lấy cánh tay của cô và lôi cô ngã vào lòng. Anh hôn cô. Ada giãy giụa, cố gắng để rút cánh tay của mình ra khỏi tay anh, nhưng khi cô nhận ra cô đang hôn người đàn ông mà mình yêu. Cô liền từ bỏ những cố gắng để thoát ra khỏi tình trạng này, cô choàng cánh tay còn lại qua cổ Leon và đáp lại nụ hôn của anh. Leon bất ngờ với hành động đáp lại của cô, con tim anh nhảy lên từng nhịp trong niềm vui sướng tột cùng.
Anh nhớ đôi môi mềm mại của người phụ nữ trong trang phục màu đỏ đã từng khiến anh mê đắm kể từ thành phố Raccoon. Còn Ada thì nghĩ đây hẳn phải là điều điên rồ nhất mà cô từng làm. Nhưng rốt cuộc cô vẫn không tài nào để mình trốn tránh khỏi cảm xúc kì lạ này.
Leon buông cánh tay cô ra và để cô ngồi lên đùi mình. Một tay Ada đặt ra sau gáy Leon trong khi tay còn lại đáp lên ngực anh, cảm nhận trái tim của người đàn ông đang mạnh mẽ rung động vì mình. Leon vòng tay ôm lấy thắt lưng của cô và vuốt ve cô bằng những cử động nhẹ nhàng. Sau đó, bàn tay phải của anh trượt dần lên bộ ngực đầy đặn của cô. Anh rất muốn chạm vào cô, nhưng anh sợ điều đó sẽ chỉ khiến anh muốn tiến xa hơn..
- Ada... thời gian qua, tôi luôn nhớ đến em rất nhiều - Anh nói trong khi áp sát lại gần cô. Anh vùi khuôn mặt mình xuống chiếc cổ mảnh khảnh của cô và bắt đầu đặt lên đó những nụ hôn dịu dàng.
- Tôi cũng vậy, Leon... tôi xin lỗi vì tất cả mọi thứ. - Cô nhắm mắt lại, cố gắng để giữ lấy sự tập trung trong khi cảm nhận từng nụ hôn ngọt ngào của Leon trên cổ mình. - Tôi thực sự muốn cùng anh...
Leon mở mắt ra và suy nghĩ về lời nói của Ada. Anh mỉm cười, ngay lúc đó, Ada nâng khuôn mặt của anh lên vào một nụ hôn. Chiếc thuyền dần bị nghiêng đi, vì vậy Ada đẩy anh ngã xuống sàn thuyền, trong khi vẫn ngồi lên người anh. Leon trượt ngón tay mình trên làn da trần trên khe hở của chiếc váy mà cô đang mặc, khẽ siết chặt lấy. Ada hốt hoảng thở dốc. Cô vội vàng nói khi tay kia của anh dần trượt xuống hông cô.
- Leon.. - Những ngón tay cô chạm lên má anh - Hiện tại không phải lúc để làm điều này. Chúng ta còn nhiều việc phải làm...
- Những việc đó đòi hỏi quá nhiều thứ để yêu cầu em một lần nữa biến mất? - Giữ lấy những ngón tay của cô, anh đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô.
Ada cảm thấy hô hấp của mình ngưng trệ khi nhìn thấy cảnh này, điều này mới thật đáng yêu làm sao. Trái tim cô rung động và sau đó cô nhớ lại tất cả những lý do khiến cô thích anh. Bởi vì những thứ mà anh từng làm cho cô, ngoài anh ra chưa từng có bất kỳ ai khác từng làm như thế với cô. Ada luôn cảm thấy có một chút huyễn hoặc khi liên tưởng đến thứ gọi là "tình yêu" với chính bản thân mình.
- Ada... tôi muốn nói cho em biết về điều mà tôi chưa kịp nói ra trước kia... - Leon nghe thấy tiếng trái tim mình đập rộn rã trong lồng ngực, anh cố gắng lấy lại bình tĩnh trong khi vuốt ve bàn tay của Ada.
Ada không chờ Leon nói hết câu bởi vì cô biết những gì anh sắp sửa nói ra. Khi cô bắt đầu nhớ lại tất cả mọi thứ mà cô đã từng nói với anh ở thành phố Raccoon, âm thanh ấy vang vọng trong đầu cô, "Em chỉ là một người phụ nữ bị rơi vào tình yêu với anh." Nhanh chóng, cô đưa ngón tay lên miệng Leon và ngắt lời anh:
- Không, Leon, không phải lúc này... - Cô cúi xuống trao cho anh một nụ hôn khác, nhẹ nhàng lấy đi khẩu súng của mình mà không để anh nhận ra điều đó. Sau đó, cô kết thúc nụ hôn và đứng dậy. Trong khi Leon cảm thấy khó hiểu, anh ngồi dậy và nghĩ về những gì mình định nói với cô, nhưng hiển nhiên anh đã không thể nói bất cứ điều gì.
Anh chỉ có thể nắm lấy tay cô và kéo cô trở lại với mình. Cô ngã vào lòng anh và cả hai nhìn vào nhau âu yếm. Họ hôn nhau một lần nữa, một nụ hôn thật sâu và ngọt ngào.
Thời gian chầm rãi trôi qua, cô từ từ rời khỏi vòng tay anh, đứng lên ghế lái và chĩa súng vào một mỏm đá, một chân cô đặt lên trên vô lăng. Leon quan sát mọi động tác của cô không rời, miệng của anh hơi hé ra. Ánh nhìn của anh di chuyển xuống đôi chân thon dài của cô lộ rõ ra giữa khe hở của chiếc váy. Anh có thể thấy một chút gì đó lấp ló dưới chiếc váy của cô thông qua 'khoảng cách' đặc biệt của bộ váy này.
Ada quay đầu nhìn xuống anh và nói:
- Gặp lại sau, Leon - Cô nhấn vào cò súng và bay đi, khiến cho chiếc thuyền đột ngột bị mất kiểm soát và bắt đầu quay vòng. Leon cố gắng để giữ chắc lấy tay lái và điều khiển cho chiếc thuyền dừng lại sau khi va vào phải một tảng đá. Anh ngã một cách vụng về xuống ghế lái.
- Phụ nữ. - Khẽ nói trong khi thở dài. Anh hồi tưởng lại những khoảnh khắc vừa xảy ra. Cảm nhận Ada trong vòng tay của mình, và nụ hôn dịu dàng của cô... "Cô ấy thích mình..." anh nghĩ. Mỉm cười và ngước nhìn lên vách đá một lần nữa, nhưng không còn một dấu hiệu nào của Ada. "Tôi rất muốn em ở lại." anh thì thầm với chính bản thân trước khi gạt phăng đi tất cả suy nghĩ rối rắm để tập chung quay trở lại với nhiệm vụ ban đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro