Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

cứ yêu thôi

【lowercase; random plot】


ninh dương lan ngọc cảm thấy không yên trong người, nàng không khó chịu, không bực bội, chỉ là có chút bồn chồn khi nhìn sang phía đối diện. khổng tú quỳnh của nàng đang lắc lư vui đùa với các chị em thế kia, có khi là vui tới nỗi không để ý gì nàng nữa. à thì hai người vẫn ổn, vẫn bình thường, không giận dỗi, chỉ là hôm nay có hẹn với hội bạn, nhưng nàng có việc bận nên đến muộn hơn, thế là lỡ mất chỗ ngồi cạnh em. còn em thì ở phía kia đang giỡn cực nhiệt với bảo linh và diệu nhi ngồi hai bên, thỉnh thoảng lại ném về phía nàng một ánh cười thấp thoáng ý tình như trêu chọc. tức nhỉ?

mà hôm nay trang phục của tú quỳnh hơi phong phanh đấy, chiếc áo crop top đỏ hai dây càng làm nổi bật thêm làn da trắng nõn nà của em, nhưng lại cũng không đủ để che đi sự quyến rũ đó. lan ngọc không có vấn đề gì với chuyện em ăn mặc, nàng tự hào khi có em người yêu xinh đẹp vậy lắm chứ. có điều ở đây nhiều người quá và nàng thì không thích việc người khác nhìn người yêu của nàng như thể họ sẽ có cơ hội. còn tú quỳnh thì lại vô tư quá, không biết được là em rất thu hút ư?

giờ thì hô hào cạn ly với cả nhóm, ly bia trên tay em đã uống cạn với sự cổ vũ nhiệt tình của mọi người xung quanh. gương mặt em ửng hồng và tấm thân mảnh mai ngả nghiêng cười đùa. em chưa hẳn đã say lắm đâu, nhưng chơi nãy giờ cũng đã thấm mệt và có hơi chếnh choáng rồi. nhìn em như thế lan ngọc vừa thấy đáng yêu cũng vừa muốn bực mình.

nhân lúc bảo linh rời khỏi ghế đi nghe điện thoại của bạn trai, nàng không chần chừ mà nhảy ra khỏi chỗ và phóng sang vị trí trống đó, rất nhanh ngồi xuống bên cạnh em mà không ai để ý. sẵn tiện khoác luôn cái áo khoác của mình lên vai em, khiến tú quỳnh giật mình quay sang nhìn nàng khó hiểu, nhưng chỉ 1 giây sau, em đã nở nụ cười trong trẻo và giang hai tay ngả về phía nàng như đòi được ôm.

"lan ngọc, lan ngọc, nãy giờ chị ở đâu dạ, nhớ chị quá đi."

theo đà nàng đỡ lấy tay để giữ em khỏi ngã, là em hỏi thật hay giả vờ đây? lan ngọc ghé sát vào nhỏ giọng như chỉ có hai người trong cuộc trò chuyện.

"chị ngồi bên kia, làm như em không thấy chị vậy."

"thấy, nhưng mà em nhớ chị." tú quỳnh chun mũi và cười tít mắt. cái giọng nũng nịu này, cái điệu bộ này đúng là điểm yếu chết người của lan ngọc, nàng lườm yêu em.

"em thì hay rồi, mà nãy giờ uống bao nhiêu rồi, mặt em đỏ hết lên nè. chị chưa tới là em uống dữ hen?"

"có sao đâu, bà nhi nói cái này nhẹ lắm."

lan ngọc quay phắt sang nhìn diệu nhi ngồi phía bên kia cạnh em, làm cô nàng nghe tên mình bị gọi cũng giật mình, bắt gặp thêm ánh mắt dò xét như cảnh báo của nàng, tự nhiên thấy lành lạnh sống lưng.

"gì vậy bà, tui nói hồi nào mà bán đứng tui vậy? bà tự uống nha, đừng có lôi tui vô à."

diệu nhi vội vàng thanh minh để tránh bị lan ngọc trách, gì chứ liên quan tới khổng tú quỳnh thì nhiều lúc bà chị kia hay có cơn lắm. tốt nhất là không nên dính vào, để hai người đó tự giải quyết với nhau.

lan ngọc cũng không hỏi thêm và lại tập trung vào em. tú quỳnh ngọ nguậy khiến nàng khẽ cau mày khi em cố nhún cái áo khỏi vai mình, nàng đặt tay lên vai em để giữ lại, và nhẹ nhàng kéo tay em để mặc vào ngay ngắn.

"em mặc vào, đừng cởi ra."

"nhưng nóng lắm, em còn đổ mồ hôi nè..."

"em cứ mặc vào đi." tông giọng vừa như nghiêm túc vừa nài nỉ, chứ nếu cứ để từng tấc da thịt mịn màng trắng trẻo đó lộ ra, nàng không chịu nổi mất.

"mà tại sao chứ?" em thắc mắc.

lan ngọc môi mấp máy còn não thì đang cố tìm một lý do thật hợp lý, chứ chẳng lẽ bảo nàng ghen thì sao được? vừa lúc đó thì bảo linh quay về chỗ, kịp thời cứu nàng một phen trước khi phải trả lời câu hỏi của em.

"ngọc, chỗ của chị mà."

"chị chịu khó ngồi bên đây giùm em nha, cám ơn chị nhiều, yêu chị."

lan ngọc chỉ vào chỗ trống bên cạnh của ai đó vừa rời đi mà nàng cũng chẳng nhớ nổi nữa, bảo linh dù muốn phàn nàn cô em yêu quý nhưng cũng đành miễn cưỡng ngồi vào ghế cạnh nàng, chứ cô chắc rằng chẳng thể nào lôi được hai người tách nhau ra đâu.

"làm gì mà giữ của ghê vậy."

"giữ của gì đâu, người của em thì em giữ thôi."

nàng rất tự nhiên đáp lại, có chút đắc ý, còn tú quỳnh thì ngại ngùng quay đi, mặt đỏ càng thêm đỏ lựng vì người bên cạnh còn chả thèm che giấu gì. trong lúc nàng và bảo linh nói qua lại, tú quỳnh cũng nhượng bộ mặc áo khoác vào với sự tác động của lan ngọc khi liên tục nhẹ kéo áo sát vào người em.

"eo, ghê thật." bảo linh bĩu môi.

"sao bằng chị mới đi nghe điện thoại của 'chồng yêu', lại bảo không đúng đi?" nàng chặn lại trước khi cô kịp phản ứng, và nàng đã đúng khi cô chỉ lườm một cái mà không trả lời gì thêm.

"chị mất chỗ rồi linh ơi." diệu nhi nhún vai nói thêm vào. "đố chị chia cắt được hai người này, sơ hở là dính lấy nhau. eww." cô làm vẻ mặt mỉa mai rồi hút từ ly của mình. phải, diệu nhi uống bia với ống hút. ngán lan ngọc thì có ngán đó nhưng chọc hai người thì vẫn cứ thích chọc.

mặc kệ lời châm chọc, nàng quay lại với tú quỳnh. tâm trạng của em đang rất tốt, hào hứng nói cười với mọi người, nhìn em thoải mái vui vẻ như vậy nàng cũng yên lòng. chả là mấy ngày trước có một dự án đang triển khai ở công ty làm em áp lực căng thẳng đến độ mất ăn mất ngủ, xuống sức thấy rõ.

lan ngọc nhìn em vậy thì xót lắm chứ. suốt cả thời gian đó nếu em lo lắng về công việc thì nàng lại lo lắng cho em hơn, cứ hễ rảnh là dành hết thời gian chăm sóc em, để em có thể chú tâm vào công việc. có những hôm đi sớm về khuya, nàng cũng thức ngủ cùng em, thậm chí đón đưa em tận nơi, dù tú quỳnh có ngăn nàng thế nào cũng không được.

"em uống tí cho vui với mọi người chứ đừng uống nhiều quá nha quỳnh, không thôi mai lại đau đầu." lan ngọc khẽ dặn dò, một tay xoa nhẹ lưng em.

"em biết òy."

tú quỳnh chu môi đáp, đôi mắt cười tỏa sáng như hai viên ngọc lung linh trong ánh nắng ban mai, khiến nàng vẫn luôn xao xuyến dẫu cho đã bên nhau một thời gian. nếu chỉ có hai người, đôi môi cong cớn kia chắc hẳn đã bị nàng hôn cho thoả thích mới thôi. âm thầm nhưng cũng rất mượt mà, lan ngọc trượt tay xuống tay em, dịu dàng đan những ngón tay vào nhau và đặt trên đùi mình dưới mặt bàn, khuất khỏi tầm mắt của mọi người. em quay sang nhìn nàng ngạc nhiên rồi cũng không nói gì, khoé môi khẽ cong lên ý cười lấp lánh mãn nguyện.

việc lan ngọc chuyển sang ngồi cạnh tú quỳnh không thoát khỏi sự chú ý của mọi người trên bàn tiệc. nhìn vào những cử chỉ ân cần dành cho nhau đó, ai cũng rõ lý do, chỉ là mọi người không nói ra và ngầm hiểu điều hiển nhiên, họ là của nhau. mối quan hệ này không công khai ồn ào, những ai cần biết đều sẽ biết. bảo linh và diệu nhi là những người đầu tiên và biết rõ nhất về chuyện tình này.

không thể hiện mọi thứ quá đà, nhưng cũng không che giấu, ánh mắt luôn hướng về đối phương nói lên tất cả. họ chỉ giữ những điều tuyệt vời nhất cho riêng mình, để lòng an yên và tâm trí nhẹ đi khi thế giới thu nhỏ còn hai người. bình lặng và rất tình. diệu nhi nói đúng, khó mà tách được hai người ra một khi cả hai ở cạnh nhau. tú quỳnh rất bám nàng, còn lan ngọc lại rất cưng chiều người yêu. em là ngoại lệ của nàng, là duy nhất của nàng.




"lan ngọc, em muốn uống trà sữa."

tú quỳnh nắm lấy vạt áo nàng khẽ kéo khi hai người chỉ vừa về đến nhà. lan ngọc bần thần nhìn đồng hồ, 12 giờ 48 phút, giờ này còn quán trà sữa nào bán sao, chắc chắn là không rồi. mà em thì lại có vẻ rất muốn, đôi mắt tròn xoe hấp háy sự mong chờ hướng về phía nàng.

"giờ tối rồi, uống trà sữa không tốt đâu. mai mình uống nhé."

nàng xoa đầu em, nhẹ nhàng vỗ về. lan ngọc biết đó là thức uống yêu thích của em, chỉ có điều bây giờ không phải là lúc nên chiều chuộng em. tú quỳnh đã khá mệt và người em lâng lâng sau bữa tiệc khi nãy, nàng đã kè bên cạnh em suốt để đưa em về an toàn.

"nhưng em muốn uống..."

hai gò má phiếm hồng phồng lên phụng phịu. cũng hay thật, từ lúc ở nhà hàng hay cả buổi ngồi trên xe em không nói gì, mà về đến nhà lại đòi uống. nhưng lan ngọc cũng không nhượng bộ, nàng nghiêm giọng.

"không nha quỳnh, khuya lắm rồi, em cũng mệt rồi, vào rửa mặt rồi ngủ nữa, mai mình sẽ đi mua nếu em muốn uống."

"hông yêu em."

em vùng vằng lần cuối rồi đi thẳng vào phòng ngủ, bỏ mặc lan ngọc đứng ngơ ngác ở phòng khách. thỉnh thoảng tú quỳnh sẽ có những lúc trái tính trái nết ương ngạnh vậy đấy, nàng cũng dốc hết sức mà dỗ dành em bé của nàng. dẫu vậy không phải lúc nào nàng cũng sẽ chiều theo ý em, mấy lúc vô cớ thế này thì lan ngọc cũng trở nên cứng rắn hơn.

nàng thở dài đi vào bếp lấy bình nước lọc để mang vào phòng, thế nào tối cũng sẽ khát nước. lan ngọc cũng uống kha khá nên có hơi nhức đầu, phải mau ngủ thôi. mà chắc việc đó cần thêm thời gian khi mà em lại đang nằm dài trên giường thay vì đi rửa mặt như lời nàng khuyên, quần áo thì cũng không thèm thay ra. lại thở dài, lan ngọc đến bên cạnh khẽ lay người em.

"quỳnh ơi, em vào thay đồ đi rồi còn ngủ nữa."

"hông, kệ em đi." em lẫy và quay mặt sang hướng khác. à là muốn người ta dỗ mình đây mà.

"không kệ được, em mà không đi chị sẽ bế em vô nhà tắm đó."

tú quỳnh ừ hử không trả lời. cũng không còn cách nào khác, nàng hít một hơi sâu rồi nhanh nhẹn xoay người em lại, bế xốc em lên theo bridal style và đi thẳng về phía phòng tắm. những tháng ngày chăm tập gym có tác dụng, cũng không phải lần đầu nàng bế em kiểu này, vả lại tú quỳnh cũng khá nhỏ người và mảnh mai, vừa vặn nằm gọn trong lòng nàng.

em bị làm cho bất ngờ liền la lên và ôm chặt lấy cổ nàng, vẻ hoang mang hiện rõ trên gương mặt thanh tú, phải mấy giây sau mới hoàn hồn. em đánh vào vai nàng sau khi lan ngọc để em đứng xuống đàng hoàng.

"chị làm em giật mình đó."

"ai bảo em không nghe lời. cho em 20 phút, không xong thì chị sẽ vô đây thay đồ cho em luôn." nàng ra điều kiện rồi đi ra ngoài để lại không gian riêng cho em.

đúng 20 phút sau, tú quỳnh trở ra, rũ bỏ lớp trang điểm và bộ đồ ban nãy, em trông vẫn thật rạng ngời trong bộ pyjama màu hồng. em xinh đẹp lắm, style nào em cũng cân được, vậy nên lan ngọc phải cứ bên cạnh em, khư khư nắm tay em. nàng không nhớ mình đã bao nhiêu lần ném những cái lườm sắc lẻm về phía những gã trai cứ nhìn người yêu mình, như kiểu họ sẽ có một cơ hội le lói nào đó với em vậy. tú quỳnh của nàng không mảy may quan tâm những kẻ khác, vẫn líu lo vui vẻ để mặc nàng nắm, và càng quấn nàng không rời.

lan ngọc cũng không mất quá nhiều thời gian vệ sinh cá nhân và khi quay về giường, thì thấy em vẫn chưa nằm mà ôm lấy cái gối và gục mặt xuống, mắt khẽ nhắm hờ. nàng đặt tay lên tóc em, những ngón tay thanh tao luồn vào tóc em, vuốt ve đầy dịu dàng, em dỗi nàng sao?

"bé ơi, sao còn chưa nằm xuống ngủ đi?"

"đợi chị."

tú quỳnh ngước lên giương đôi mắt mơ màng nhìn nàng, em mệt tới nỗi mắt mở còn không lên. vẻ bướng bỉnh khi nãy biến mất rồi. bây giờ nhìn em nhỏ nhắn như một chú mèo con đang làm nũng vậy. không nhịn được, nàng cúi xuống hôn nhẹ lên trán em, rồi một chiếc hôn nữa ngọt ngào đáp lên cánh môi hồng kia, và kéo em vào lòng rồi cả hai cùng ngả xuống giường, em vẫn yên vị cuộn tròn trong vòng tay nàng.

"mình ngủ đi, khuya lắm rồi."

"nhưng mà mai ngọc nhớ phải mua trà sữa cho em đó nha."

"ừm, mai mình uống trà sữa." à chuyện quan trọng thì em vẫn nhớ rõ quá. lan ngọc chậm rãi xoa lưng em, chân em gác lên người nàng, tay em ôm lấy eo nàng.

tú quỳnh bình thường đáng yêu lắm, đáng yêu nhất trong mắt nàng. thế nhưng khi say, có đôi lúc em lại bướng bỉnh vô cùng, đơn cử như khi nãy vậy. những lúc này lan ngọc đều phải nghiêm hơn, không để bản thân mềm lòng với những chiêu năn nỉ làm nũng của em. cơ mà dù em có ương bướng, nhưng vẫn là đáng yêu nhất đối với nàng. lan ngọc vẫn yêu thương tú quỳnh bằng hết tất cả những gì nàng có.




"lan ngọc này, tụi mình sẽ yêu nhau bao lâu?"

"lâu hơn những mối quan hệ trước đó của chúng ta. và ngọc muốn sẽ không có kết thúc nào, mình cứ yêu nhau bình yên thôi, quỳnh nhé."


***

plot rất là random ạ. những shot sau sẽ hạn chế plot 2 cổ đi nhậu rồi về ngủ thế này 😭

-julyrain

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro