Chương 5
Tác giả: AS26
Trans: Ayujun
Thể loại: Tương lai, tinh tế, ABO
Nguồn: renjianzhiaixiaonanhai.lofter.com
[OOC]
[TẤT CẢ CHỈ LÀ HƯ CẤU]
———
Khi tiến vào trận đấu để tìm ra top 3, Winwin đã đụng phải học sinh của khoa cơ giác tác chiến. Đối phương nhỏ hơn cậu 5 tuổi, có lẽ là cùng năm với Renjun. Người này không phải nhân vật nổi danh gì, thậm chí khi đứng trên sân thi đấu còn cong cong lấy đôi mắt cười mà tủm tỉm.
"Mong được chỉ giáo nhiều hơn."
Sau đó, trận đấu bắt đầu.
Khi hai bên còn chưa tìm hiểu xong thực lực của đối phương thì người nọ đã động thủ trước. Quyền phong bá đạo mà hướng đến Winwin rồi tấn công dồn dập.
Winwin không kịp xả hơi, tác phong cường thế của đối phương khác hẳn so với dáng vẻ ôn hoà khi nãy. Tiết tấu di chuyển của người nọ cực nhanh, cơ hồ có thể ép sát Winwin ngã khỏi sân thi đấu. Winwin thấy gương mặt tươi cười tựa như ban đầu của đối phương, nhưng ánh mắt lại tràn đầy lệ khí. Trong tích tắc, cậu cảm thấy có chút sợ hãi.
Mà một giây này, cũng đủ để đối phương trực tiếp đánh một quyền vào bụng Winwin. Sức lực rất lớn, nên thân thể thon gầy của cậu gần như là bị đánh bay 1 mét.
Winwin khó khăn lắm mới có thể đứng vững, nhưng lúc này đối phương đã lại một lần nữa đến gần cậu mà động thủ.
Winwin không kịp né tránh, cậu chỉ có thể chắn hai tay chéo lại nhau mà nhận một kích này. Sau đó nhịn lại cảm giác đau đớn mà nhanh chóng túm chặt cánh tay còn chưa rút về của đối phương, rồi đá một cách dứt khoát về phía đầu người nọ.
Lee Jeno âm thầm cắn lưỡi, thể lực chênh lệch giữa AO khiến Winwin vô pháp chống lại, nhưng đối phương lại có phản ứng nhanh cùng độ linh hoạt hơn người. Vì vậy Winwin vẫn có phản kích một cách chuẩn xác.
Sau một hồi thi đấu không phân thắng bại. Cuối cùng Jeno cũng chịu không được mà dồn hết lực tấn công. Cậu nắm lấy phần cổ yếu ớt của Winwin rồi không chút do dự mà tấn công phần eo bụng.
Khi bị nắm lấy cổ Winwin cư nhiên suy nghĩ rất nhiều, ở cái thời điểm nghìn cân treo sợi tóc này, cậu không ngờ mình lại có thể nghĩ nhiều như vậy. Winwin nói với chính mình, Dong Sicheng, mày phải thắng.
Tuyệt đối không thể thua.
Winwin lại một lần nữa chịu đựng mà cố gắng thoát khỏi trạng thái hư hao thể lực. Cậu lại túm lấy tay Jeno mà chuẩn bị đá cao một lần nữa. Nhưng đối phương đã sớm nhìn ra ý đồ của Winwin. Vì vậy, khi cậu nhảy lên, đối phương liền theo quán tính mà ném mạnh Winwin xuống mặt đất rồi gắt gao đè lại.
"Tiền bối."
Ánh mắt Jeno lập loè tựa như dã thú. Nó khiến Winwin hít thở không thông.
"Anh thua."
Ba giây sau.
Winwin thua.
———
"Cậu không qua xem sao?"
Taeyong nhìn thanh niên đang nằm thất thần trên sân thi đấu kia thì liền lo lắng hỏi người bên cạnh.
Nhưng Nakamoto Yuta lại chỉ trầm mặc mà nhìn, trái tim anh rất đau. Mỗi một kích của Jeno đều giống như trực tiếp đánh vào trái tim Yuta, khiến cho bộ phận vẫn luôn lạnh nhạt kia ào ạt đổ máu.
Yuta nhìn thân ảnh của Doyoung xuất hiện trên sân thi đấu, đối phương cong lưng rồi vươn tay đỡ Winwin đứng lên.
Em chỉ cần nhìn lên một cái cũng được.
Yuta cư nhiên có ý tưởng hèn mọn như vậy. Nhưng mà Winwin lại không một lần ngẩng đầu về phía anh. Cậu chỉ bình tĩnh mà nhìn thoáng qua thầy mình, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt nói bản thân không sao.
Trước hình ảnh này, Lucas có chút sững sờ.
"Vị kia là, anh dâu?"
"Ừm."
Yuta siết chặt nắm tay.
"Hyung, anh nên qua đó xem đi. Ở đây có bọn em lo là được rồi."
"Không cần."
Em ấy chưa chắc đã muốn thấy anh, Yuta nghĩ như vậy.
———
Doyoung vừa đến lối ra thì đã bị truyền thông vây quanh, anh có chút tức muốn hộc máu. Một bên sốt ruột bảo vệ học sinh, một bên thì ứng phó truyền thông.
"Sicheng là học sinh của tôi. Hôm nay biểu hiện của em ấy rất tốt."
Doyoung có chút bực bội, ngữ khí cùng sắc mặt đều là nghiêm túc.
"Tinh thần của Cytron trong em ấy rất mãnh liệt. Cho nên tôi kiêu ngạo vì học sinh của mình."
"Những chuyện riêng tư, tướng quân nhất định sẽ không muốn bị phỏng đoán ác ý. Mà tôi, với tư cách là quân nhân của đế quốc, cũng phỉ nhổ loại hành vi này."
"Dong Sicheng, học sinh của Cytron, hơn hai tháng nay vẫn luôn thể hiện một cách ưu tú......"
"Thầy ơi."
Winwin đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt cậu đều là mồ hôi, tóc cũng đã hỗn độn, nhưng ánh mắt kia lại sáng đến lạ. Cậu điều chỉnh lại hô hấp, rồi thong thả trả lời truyền thông.
"Tôi biết mọi người có rất nhiều câu hỏi. Nhưng tạm thời tôi không thể trả lời. Vì vậy mong tất cả hãy an tĩnh lại và đừng làm ảnh hưởng đến các tuyển thủ khác. Sau khi kết thúc, tôi và tướng quân sẽ cho mọi người câu trả lời."
Sau đó, mọi chuyện xem như tạm thời ổn thoả. Winwin cho rằng tướng quân sẽ không xuất hiện. Hiện tại ở bên cạnh cậu chỉ có Renjun, Doyoung, bác sĩ cố vấn của trường và một gương mặt đẹp xa lạ.
"Chào em, thầy là TEN."
Người nọ hướng cậu vươn tay.
"Em có hứng thú học tác chiến cơ động không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro