Chương 3
Tác giả: AS26
Trans: Ayujun
Thể loại: Tương lai, tinh tế, ABO
Nguồn: renjianzhiaixiaonanhai.lofter.com
[OOC]
[TẤT CẢ CHỈ LÀ HƯ CẤU]
———
Gần đây, Hoàng gia phải đón tiếp vài vị khách đặc biệt.
Tuy Renjun không thích những buổi xã giao rườm rà đầy dối trá của quý tộc, nhưng thân phận của cậu lại không cho phép bản thân tuỳ hứng.
Vì vậy, vào phút cuối cùng, Renjun vẫn phải ngoan ngoãn mặc lên bộ lễ phục tinh xảo sang quý mà trưởng bối chuẩn bị cho. Sau đó, bày ra vẻ mặt tự phụ mà đứng giữa một đám con cháu thế gia.
Cậu là omega có thân phận và địa vị số một đế tinh. Có rất nhiều đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cậu.
Na Jaemin đương nhiên biết điều này.
Đây cũng chính là mục đích của cậu khi đến đế quốc.
Cách xa nhân tộc 600 năm ánh sáng chính là tinh cầu của ngư tộc. Bọn họ không giống nhân tộc, dành ra hàng năm để chinh chiến cho đế quốc. Ngư tộc lựa chọn tuyệt đối trung lập, và lập trường ấy đã giúp họ trở thành chủng tộc giàu có, đông đúc nhất tinh hệ. Đồng thời, cũng trở thành miếng bánh ngọt khiến kẻ khác thèm thuồng.
Vì duy trì truyền thống cổ xưa, ngư tộc vẫn luôn đứng dưới sự trị vì của hoàng thất. Nhưng hoàng tộc đã sớm thối rữa, vì vậy cũng không thể trói buộc dã tâm của các thế lực bên trong.
Dưới tình huống tràn ngập nguy cơ đấu đá quyền lực, hoàng thái tử, một beta, đương nhiên cần có một thế lực khác đủ lớn để đảm bảo ngôi vị hoàng đế.
Ngoài ý muốn chính là, gương mặt của đối phương cũng đủ kinh diễm.
———
"Cậu thấy sao?"
Lee Haechan một tấc cũng không rời mà dán lấy trúc mã của mình, rồi nhìn đối phương xuất thần hướng về phía vị nhân ngư xinh đẹp kia. Tầm mắt của ba người họ chạm nhau giữa đám đông. Haechan giơ chén rượu trong tay lên coi như chào hỏi một tiếng. Sau đó liền dựa gần vào bên tai Renjun mà cười.
"Người kia tuyệt đối có ý đồ với cậu."
"Thôi bỏ đi."
Renjun đẩy cái đầu trên vai mình ra.
"Mình quen rồi."
"Haha, rốt cuộc trừ bỏ đại ca nhà mình, thì cậu chính là đệ nhất omega của đế quốc."
"Cậu nói gì dễ nghe không được à?"
Ngày thường, Renjun vốn không thích nghe những lời này. Vì vậy cậu liền khó chịu mà đẩy đối phương ra.
"Tổn thọ quá, đệ nhất omega coi thường beta a."
Haechan lại bắt đầu trêu chọc đối phương.
Nơi xa, thái tử ngư tộc vẫn luôn vô thanh vô tức mà chú ý động tĩnh xung quanh. Người để ý Renjun rất nhiều, song, lại có rất ít người nhìn đến Jaemin, thậm chí là không một ai quan tâm đến vị tiểu hoàng tử của đế quốc bên cạnh Renjun. Nhưng ngũ cảm của nhân ngư mạnh hơn nhân tộc rất nhiều, thế cho nên, Jaemin vẫn có thể nghe thấy vài tiếng mỉa mai "beta".
———
Tiệc tối tiến hành đến một nửa thì Renjun liền chịu không nổi mà trốn vào hoa viên nhà mình.
Hoàng gia là tư bản lập nghiệp, đến thế hệ của cậu thì đã trở thành thế gia mà hoàng thất phải dựa vào suốt trăm năm. Của cải hùng hậu đến mức, ở giới quý tộc cùng chính trị đều coi như là nhân vật máu mặt.
Bất quá, anh trai ruột của cậu lại nhậm chức trong quân bộ.
Người ngoài cuộc nhìn vào đều cảm thấy Hoàng gia muốn duỗi tay đến quân bộ, đoạt đi một nửa quyền hạn của Nakamoto Yuta. Chỉ có Renjun là hiểu rõ mục đích của anh trai mình: Wong Yukhei, chỉ là một kẻ ngốc thiên chân lại nhiệt tình mà thôi.
Phía sau lưng Renjun là một rừng trúc lớn. Loại thực vật đến từ cổ địa cầu này nguyên bản đã sớm hiếm gặp, chỉ có ở Hoàng gia mới có thể nhìn thấy một rừng lớn.
"Jungwoo hyung, đừng trốn nữa."
Renjun cười cười, đôi mắt tuy ở dưới màn đêm lại sáng đến cực kỳ.
"Em ngửi thấy tin tức tố của anh rồi."
Kim Jungwoo lúc này mới từ trong rừng trúc đi ra, mùi hương tựa như cây trúc quanh quẩn lấy hai người họ.
"Sao anh lại không mang theo ức chế tề?"
"Anh quên."
Sau khi chạm đến bả vai Renjun, Jungwoo mới an tâm mà cười. Tin tức tố của hai anh em nhà họ Hoàng là giống nhau.
"Khi nào anh của em mới về?"
"Anh không biết, thì làm sao em biết được."
"Em ấy mà còn không về thì....."
Jungwoo có chút giận dỗi mà nói.
Renjun cười cười, không biết là hâm mộ hay là đau lòng. Cậu theo bản năng mà vỗ vỗ nhẹ bàn tay trên vai mình.
"Anh ấy nhất định sẽ trở lại, hai người còn chưa đính hôn mà. Sao anh em bỏ được."
"Đúng vậy."
Sau đó, đối phương liền cười mà nói.
"Anh về trước đây. Chắc lúc này Doyoung hyung đang tìm anh."
Renjun một mình đứng tại rừng trúc mà nhìn về phía hồ nước gần đó.
Kim Jungwoo, một omega nổi tiếng xinh đẹp trong giới quý tộc, tin tức tố cư nhiên là mùi trúc. Cậu nghe nói, Kim Doyoung tuy rằng là beta, lại mang theo hương vị của tùng bách. Kim gia chỉ có hai vị này, hương vị cũng không giống người thường. Renjun cùng Lucas thật ra cũng khá giống nhau, một người mang theo vị sữa tươi, kẻ kia là sữa đặc, nghĩ thế nào cũng thấy trẻ con.
Hơn nữa, có chút chán ghét.
Thượng nguồn của hồ nước giấu sâu trong rừng trúc. Nó giống như một giải lụa, được nhuộm bởi sắc xanh của những tia sáng từ vầng trăng nhân tạo, tựa như những miếng vảy bong ra trên người nhân ngư, thần bí lại nguy hiểm.
Bất giác, Renjun liền nhớ đến Na Jaemin, vị hoàng thái tử đầy dã tâm kia.
Cậu xuất thần đến mức cũng không phát hiện gợn sóng trên mặt hồ. Cho đến khi nó chạm đến chân Renjun, một mái tóc xanh chồi lên trên mặt nước, thì cậu mới thiếu chút nữa mà hét lên.
Sau đó, gương mặt đẹp của nhân ngư liền lộ ra, bọt nước từ trên đỉnh đầu người nọ lăn xuống, nó xẹt qua gương mặt tinh xảo, xương quai xanh, cơ thể trần trụi, rồi cuối cùng hoà tan với hồ nước.
Nhân ngư cười cười mà chăm chú nhìn Renjun.
"Lần đầu gặp mặt, ta là Jaemin."
Cánh tay kia được bao trùm bởi những miếng vảy lóng lánh, giống như hồ nước này, là màu lam.
Renjun đột nhiên cảm thấy thật ướt, thật lạnh.
———
Khi Jungwoo trở lại bữa tiệc thì vừa vặn đụng phải anh trai mình.
"Jungwoo......"
Doyoung nhìn thấy em trai liền không nói nên lời. Anh thậm chí còn không biết nên bày ra vẻ mặt nào để nói cho đối phương rằng, từ bỏ đi, Jungwoo.
Anh sợ, sợ cậu sẽ khóc.
Jungwoo đương nhiên biết anh trai đang nghĩ cái gì. Cho dù cả hai chỉ là anh em họ, nhưng Jungwoo vẫn luôn rất ăn ý với người anh này.
"Không sao, em sẽ mạnh lên."
Em sẽ mạnh hơn, để rồi một ngày, có thể ở trước mặt bao người, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng bên cạnh em ấy.
"Được."
Doyoung nói.
———
"Em trai của em thật đúng là không tầm thường."
Sau khi Jungwoo rời đi, một người mặc lễ phục trắng tiến đến bên vị thiếu tướng trẻ tuổi.
"Anh tới khi nào vậy?"
"Mới đây thôi."
"Đừng đả kích em ấy."
"Em biết."
Doyoung nới lỏng bả vai một chút.
"Em rất đau đầu."
"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Hai anh em của Hoàng gia, cũng không giống người trong gia tộc họ mà, phải không?"
"Chỉ mong là vậy."
"Bất quá......"
"Đại hoàng tử lại thân cận với thiếu tướng mới vừa được đề bạt của quân bộ. Anh muốn ngày mai bị khua môi múa mép thọc gậy bánh xe, hay là muốn buộc em tội bất nghĩa?"
Doyoung cúi đầu nhíu mày, vẻ mặt buồn rầu nhưng vẫn thuận miệng chế nhạo một câu.
Sắc mặt của người đối diện lạnh băng, nhưng lời nói ra lại cũng mang theo ý cười.
"Em cứ độc miệng vậy đi. Cũng may là Jungwoo không giống em."
Dù sao, người khác cũng không nghe thấy đối thoại giữa vương thất và quân bộ.
———
"Huang Renjun."
Yuta nhìn thông tin mà AI mới truyền qua rồi nhíu mày. Sau đó, vẫn là không nhịn được mà nhìn về phía Winwin đang cho Gou uống thuốc.
"Khả năng phải liên hôn với hoàng thất của ngư tộc."
"Cái gì?"
Winwin suýt nữa thì làm đổ chén thuốc.
———
Cho đến khi nhìn thấy đứa nhỏ kia, Winwin vẫn không thể nào lên tiếng hỏi.
Renjun đương nhiên nhận ra cảm xúc chập chờn của đối phương. Thậm chí cậu cũng đã loáng thoáng đoán ra nguyên nhân. Nhưng hiện tại, cậu một chút cũng không muốn giải thích. Vì vậy, Renjun vẫn bày ra vẻ mặt như thường mà vỗ vai Winwin.
"Đại hội liên hợp sắp đến, anh định tham gia hạng mục nào?"
Đại hội liên hợp, mỗi năm một lần, Cytron sẽ tổ chức cho các học sinh trong trường thi đấu giao hữu với nhau, không giới hạn khoa. Nhưng thật ra, đây chính là khoảng thời gian để họ được thể hiện và có cơ hội được nhà trường cũng như quân bộ để ý nhiều hơn mà dốc lòng huấn luyện.
Điều này, trong lòng mỗi một học sinh của Cytron đều biết rõ.
Cho nên, khi Winwin nhẹ nhàng bâng quơ nói câu "Đối kháng", Renjun quả thật tưởng chính mình xuất hiện ảo giác.
"Đối kháng?"
"Ừm."
"Hyung, anh nghĩ kĩ chưa? Anh chắc chắn chứ?"
"Đúng vậy."
Hạng mục đối kháng, từ trước đến nay, đều là thứ mà học sinh của khoa cơ giác tác chiến am hiểu nhất. Trong lịch sử của Cytron, cũng chỉ co duy nhất một omega thuộc khoa thông tin đánh bại được chuỗi ngày thắng lợi liên tiếp của khoa cơ giáp tác chiến.
"Hyung."
Renjun lập tức không biết nói gì. Cậu nhìn vẻ mặt kiên định của đối phương lại không nỡ nói ra lời tàn nhãn.
"Em tin tưởng anh! Cố lên!"
Kỹ thuật đối kháng của Winwin không tồi. Thậm chí trong khoa phụ trợ còn không có đối thủ.
Nghĩ đến đây, hốc mắt Renjun liền có chút nóng lên.
Lần tổ chức đại hội liên hợp này, nhà trường đã mời "ánh sáng đế quốc" của vương thất đến chủ trì, vị này cũng chính là omega mười mấy năm trước đã đánh bại Nakamoto Yuta ở đại hội liên hợp năm đó.
Lee Taeyong mặc quân phục đen đứng ở trên đài cao của sân vận động. Winwin rất nhanh liền thấy được, quân hàm trên người đối phương giống với Yuta, người này cũng thuộc cấp tướng.
Đối phương không quá cao, khi không nói lời nào gương mặt lạnh đến giống như rất khó tiếp xúc.
"Taeyong hyung vẫn như vậy."
Winwin biết Hoàng gia cùng vương thất rất quen thuộc. Vì vậy liền có điểm tò mò.
"Sao thế?"
"Anh đừng để Taeyong hyung lừa."
Renjun nói nhỏ bên tai Winwin.
"Taeyong hyung là một omega với tính cách đặc biệt tốt."
"Omega?!"
"Anh không biết à?"
Winwin nhanh chóng ngẩng đầu lên, cái người với khí phách một chút cũng không thua vị tướng quân kia cư nhiên là omega?
Người này đã thắng Nakamoto Yuta?
Ánh mắt của Winwin bắt đầu sáng rọi. Thậm chí là còn sáng hơn khi nghe được những lời khuyên của Doyoung.
Xem đi, là omega thì đã sao!
Nơi xa, Taeyong cũng bắt đầu cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Winwin mà quay qua, rồi mỉm cười về phía bọn họ.
Người này cũng thật đẹp.
Winwin lại có chút xuất thần.
———
Khoa cơ giáp tác chiến có một học sinh không báo danh tham gia đại hội liên hợp.
Johnny nhìn số liệu mà buồn rầu đỡ trán. Mà người yêu của anh, chủ nhiệm khoa phòng ngự chiến tranh, Moon Taeil cũng đứng bên cạnh mà bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Tại sao lại có học sinh không muốn tham gia đại hội liên hợp vậy?"
"Không biết. Thật ra em cũng đã nói chuyện với học sinh này rất nhiều lần."
Johnny có chút bực bội mà gõ gõ bàn.
"Để em gọi thằng nhóc đó tới. Không tham gia sao được."
Học sinh này tất cung tất kính mà đứng ở cửa văn phòng.
"Lão sư, có chuyện gì sao?"
"Đây là Jung Jaehyun."
Taeil gật gật đầu.
"Ngồi đi."
Sau đó anh mới đảo đảo chén trà mà ngồi xuống bên cạnh Johnny.
Jaehyun cảm thấy vị giáo viên này có chút buồn cười, vì vậy má lúm đồng tiền lại sâu hơn một chút.
"Jaehyun a, tầm quan trọng của đại hội liên hợp chắc thầy không cần nhắc lại nữa. Là học sinh của Cytron, em phải nhớ tinh thần của trường ta. Bất kể tình huống nào đều phải dũng cảm khiêu chiến."
"Thầy ơi......"
"Thầy biết có thể là em cảm thấy thực lực của mình còn chưa đủ, nhưng truyền thống của Cytron chính là như vậy. Học sinh Cytron ở trên chiến trường, kể cả là đường chết, cũng tuyệt đối không cúi đầu chịu thua."
Ánh mắt của vị giáo viên luôn ôn hoà hiện lên vẻ nghiêm khắc, anh nhìn thẳng vào cậu học sinh không nói lời nào này mà hận sắt không thành thép.
Jaehyun bỗng cảm nhận được một loại tin tức tố cường thế đánh lại đây. Cho dù không dùng tinh thần lực, đỉnh kim tự tháp như alpha cũng đủ để áp chế kẻ địch.
Chẳng lẽ đây là thứ còn trên cả thực lực của cơ giáp tác chiến sao? Jaehyun vừa nghĩ, vừa cố chống cự.
Nhìn cảnh này, Johnny đều phải bật cười —— đây là lần đầu tiên anh gặp một học sinh như vậy từ khi nhậm chức.
Taeil ngồi bên cạnh cũng đạm nhiên mà tản ra tin tức tố để trấn an người yêu.
Jaehyun có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn về phía Taeil.
Người này, cư nhiên cũng là Alpha.
Doyoung đứng ở cửa văn phòng khoa cơ giáp tác chiến khá lâu.
Học sinh ngồi trước mặt Johnny này anh cũng có chút ấn tượng. Một người có thể gần như chuẩn xác đạt 59 điểm trong tất cả các môn, chẳng lẽ không thú vị sao?
"Giao cho em đi."
Anh dựa vào cửa rồi cười cười nói.
"Jung Jaehyun, em ra đây."
Johnny vốn dĩ liền không có biện pháp khuyên Jaehyun. Hơn nữa, đại hội liên hợp là tự nguyện tham gia, anh không có quyền ép học sinh của mình. Chỉ là lần đầu thấy có học sinh bỏ qua cơ hội được huấn luyện đặc biệt nên mới ngạc nhiên thôi. Vậy thì để xem, Kim Doyoung có thể dùng thủ đoạn gì để thuyết phục Jaehyun.
Jaehyun cúi đầu làm động tác quân lễ rồi chậm rãi bước theo Doyoung.
Doyoung điều khiển AI để tạo ra một không gian kín xung quanh hai người họ.
"Nói đi."
Jaehyun nghi hoặc mà nhìn về phía đối phương.
"Nhập học xếp hạng thứ 31, vừa vặn chỉ kém cấp tinh anh. Đối kháng, điều khiển, khống chế đều đạt tiêu chuẩn. Nhưng cấu tạo cơ giáp, sách lược, tất cả các môn lý thuyết lại không đạt tiêu chuẩn. Còn cần thầy nói thêm không, Jung Jaehyun?"
"Em cho rằng giáo viên của Cytron đều ngốc sao?"
Doyoung xoa xoa đầu đối phương. Tuy rằng Jaehyun có cao hơn vị giáo viên này một chút, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy mình phải ngước nhìn người này.
Jaehyun nắm chặt tay mà không nói lời nào.
"Một tháng vừa qua thầy vẫn luôn quan sát em."
Doyoung cười nói.
"Vẫn không muốn nói?"
Người này chỉ đang lừa mày thôi, Jung Jaehyun.
"Em không biết thầy đang nói cái gì?"
Jaehyun cười tủm tỉm nhìn đối phương.
Doyoung có chút bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, từ đầu đến cuối đều không tức giận mà chỉ vươn tay điểm lên trán Jaehyun.
Đầu ngón tay anh phát ra chút ánh sáng mờ ảo.
Đột nhiên, phía sau lưng Jaehyun suất hiện mội đôi cánh.
Jung Jaehyun, là vũ tộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro