Chương 1
Tác giả: AS26
Trans: Ayujun
Thể loại: Tương lai, tinh tế, ABO
Nguồn: renjianzhiaixiaonanhai.lofter.com
[OOC]
[TẤT CẢ CHỈ LÀ HƯ CẤU]
———
[ Lễ khai giảng trường quân đội Cytron ]
Nakamoto Yuta nhìn Winwin đứng nghiêm trang trong bộ đồng phục của trường quân đội thì có chút cảm thán.
Em ấy trưởng thành rồi.
Thân thể này từ trên xuống dưới đều bao trùm bởi tin tức tố của anh. Mà giờ đây, đứa nhóc năm nào đã trưởng thành. Hiện tại Winwin còn so với năm ấy càng loá mắt.
Yuta nên cảm thấy kiêu ngạo. Bởi vì người này chỉ thuộc về anh. Nhưng mà hiện tại, có lẽ đã không phải vậy nữa.
Trước ánh đèn flash từ phía truyền thông chớp nháy không ngừng. Trước ánh mắt đầy mong chờ của một loạt tân sinh viên bên dưới.
Yuta liền nghiêm túc mà sửa sang lại trang phục cùng huân chương cho Winwin.
"Vì bảo vệ đế quốc."
"Dâng ra sinh mệnh."
Đối phương lưu loát mà đặt tay trái ở trước ngực, ánh mắt kiên định cùng nhiệt huyết nhìn về phía vị tướng quân trẻ tuổi.
Yuta yên lặng nhìn bạn lữ của mình rồi thong thả gật đầu.
Cho dù ánh đèn chớp nhoáng liên tục kia cũng không thể bao phủ lấy hai người họ.
Sau khi xuống sân khấu, Winwin vẫn còn có thể cảm nhận được tầm mắt của người nọ nhìn về phía mình. Cậu thậm chí còn không nhịn được mà quay đầu lại nhìn thoáng qua. Sau khi phát hiện Yuta đã rời ánh mắt để tiếp tục trao huân chương cho học sinh tiếp theo, thì Winwin mới nhẹ nhàng thở ra.
Với vẻ hưng phấn vì sắp được tự do, cậu liền nện bước nhanh hơn mà đi theo các bạn học khác. Nhìn những gương mặt cùng tuổi này, tâm cậu rốt cuộc cũng yên ổn hơn.
Vị tướng quân ghê gớm nhất toàn tinh hệ vẫn đứng ở trên sân khấu như lúc đầu, mắt nhìn phía trước, lưng thẳng tắp, trước ngực treo đầy huân chương danh dự. Với tư cách là quân nhân ưu tú nhất của đế quốc, anh vẫn luôn là mục tiêu khát khao cùng kính ngưỡng của binh sĩ.
Duy chỉ có Winwin là không muốn ngẩng đầu nhìn vị tướng quân kia.
Hôn nhân giữa bọn họ quá buồn cười.
Đối với cậu, bất quá đây chỉ là một vụ bắt cóc có mục đích mà thôi.
Cho dù ở trong mắt người khác, trở thành tướng quân phu nhân là một việc đáng hâm mộ, thì với Winwin mà nói, đây cũng chỉ là một cơn ác mộng triền miên. Nó sâu không thấy đáy, càng giãy giụa thì sẽ lại càng lún sâu xuống đầm lầy, và cứ thế cứ thế, cho đến khi cậu không thể thở nổi.
Winwin giống như bị bóng đè mà nhíu chặt mày. Cho đến khi tiếng pháo mừng buổi lễ kết thúc vang lên, thì cậu mới giật mình tỉnh lại mà thở phào nhẹ nhõm.
———
Lãnh đạo quân bộ còn cần tiến hành thị sát và tham gia yến hội, nhưng hôm nay Winwin lại không cần phải đón khách.
Bởi từ bây giờ, cậu đã chính thức trở thành học sinh của Cytron.
Sau khi nhận vật tư, các học sinh tốp năm tốp ba trở lại ktx của mình. Để được ở lại trường, Winwin đã phải tranh chấp thật lâu với Yuta, cả hai gần như đã cãi nhau đến long trời lở đất. Cho đến buổi chiều, khi quản gia ôm Nakamoto Gou tới trước mặt cậu, thì Winwin mới mềm lòng mà thoả hiệp sẽ trở về ba ngày một tuần.
Lúc Win đến ktx thì một người khác đã ở đó rồi. Người này rất tuấn tú. Đối phương thấy Winwin nhìn mình liền cười cười chào hỏi.
"Chào anh, Đổng tiên sinh."
"Cậu biết tôi sao?"
"Vũ hội lần trước em đi cùng ông nội, nên mới có duyên được biết anh. Em tên là Huang Renjun."
Hai người nắm tay nhau. Một lúc sau, Winwin mới đáp.
"A, anh nhớ rồi. Không cần gọi anh là Đổng tiên sinh đâu. Gọi tên là được."
"Vâng."
Renjun nghe được lời này liền vui vẻ đáp.
"Winwin hyung."
Winwin lúc này mới phát hiện, đối phương có một đôi mắt trong trẻo lại thiện giải nhân ý, cười rộ lên liền trở nên mềm mại, thật sự khiến cậu cũng không nhịn được mà cười.
Bọn họ rất hợp nhau, không hiểu sao, khi ấy Winwin đã nghĩ như vậy.
———
Trong lúc này, Yuta đang bận ứng phó quân bộ và những lão nhân già cỗi bên nghị viện —— quý tộc, chính trị gia, tướng lãnh quân bộ, còn có một chút thương nhân.
Những bữa tiệc như vậy không thể thiếu các thành phần bại hoại. Bọn họ nhân mô cẩu dạng, nói thật ra, tất cả đều khiến Yuta buồn nôn. Anh tình nguyện cả ngày lưu tại biên cảnh đối mặt Trùng tộc còn hơn là phải nhìn đám người kia.
Nhưng mà hiện tại, anh càng ngày càng cảm thấy, chính mình cũng không có tư cách xem thường bọn họ.
Yuta vô cùng muốn trở lại bên người mình yêu.
Muốn đối phương chỉ là của riêng mình.
Vì vậy, trở lại bên anh đi.
Ý nghĩ này một khi nảy sinh, cho dù là tướng quân của đế quốc với tinh thần lực cấp S, thì cũng vô pháp khắc chế.
Yuta uống một ngụm rượu rồi cúi chào mấy vị nguyên lão.
———
Từ xa, Yuta đã có thể nghe thấy tiếng cười của Winwin phía sau cánh cửa. Anh bỗng nhớ đến gương mặt tươi cười của cậu 10 năm trước. Anh biết bạn cùng phòng của Winwin là tiểu thiếu gia của Hoàng gia, nhưng cho dù biết đối phương là một omega không có uy hiếp, thì Yuta vẫn cảm thấy ghen ghét. Ghen ghét đến những giọt máu rỉ ra từ trái tim đều bắt đầu nhuộm đen, dù có làm thế nào cũng không ngăn được.
"Winwin, chúng ta phải trở về."
Tướng quân của đế quốc nỗ lực khắc chế bản thân.
Winwin làm như không nghe thấy.
"Winwin, tới giờ rồi."
Đối phương tiếp tục ngoảnh mặt làm ngơ.
Yuta giống như phát bệnh mà cố chấp gõ cửa.
"Sicheng, mở cửa."
Đây là lần cuối cùng.
Thân vệ đi phía sau cẩn thận quan sát thủ trưởng vài lần, sau đó mới cổ vũ chính mình mà tiến lên gọi tướng quân phu nhân.
"Đổng tiên sinh, mời ngài mở cửa."
Lúc Renjun tiến đến mở cửa, thì Winwin mới giống như trong mộng tỉnh lại. Cậu ngồi ở mép giường, đồng phục còn chưa thay. Nét mặt tươi cười cũng không kịp thu lại mà nhìn về phía đối phương.
Trong nháy mắt, thời gian bỗng như quay lại trước kia. Chỉ cần cậu mở mắt ra là có thể nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của người nam nhân này, không còn gì khác.
Chân Winwin đột nhiên có chút mềm nhũn mà không đứng dậy nổi.
"Đi thôi."
Tướng quân liếc mắt nhìn bạn lữ của mình một cái, sau đó nghiêng thân nhường đường cho cậu.
"Tiểu Quân còn ở nhà chờ em."
Winwin nghe vậy liền giật mình, cậu ngoan ngoãn chạy lại khoác lấy cánh tay đối phương. Nhưng khi rời đi mấy bước, Winwin vẫn không nhịn được mà quay đầu lại nhìn cánh cửa ktx khép hờ kia một chút. Hành động này, đều lọt vào mắt Yuta.
———
Winwin ngồi ở bên cạnh đối phương mà chờ bị trừng phạt. Đại khái, nó đã trở thành ấn tượng khó phai của cậu về Yuta. Cậu vô pháp phủ nhận rằng mình sợ anh. Cái loại sợ hãi này đã cắm rễ cốt tủy. Chỉ cần một ánh mắt lạnh nhạt, cũng có thể khiến cậu nhớ lại căn phòng tạm giam tối tăm đến đáng sợ kia.
Nhưng Yuta chỉ nắm lấy tay Winwin, dùng sức mà nắm chặt, nhưng cũng vẫn sợ làm cậu đau.
Vì vậy, một đường không nói chuyện.
Khi họ về đến nhà, quả nhiên Nakamoto Gou đã an tĩnh ngồi ở trong đại sảnh chờ hai người. Đứa nhỏ này rất giống Winwin.
"Baba."
Gou vươn tay về phía bọn họ, bé luôn gọi Winwin là "Baba", gọi Yuta là "Phụ thân".
Winwin đi qua bế Gou lên, trong lòng cậu vẫn luôn cảm thấy thiệt thòi với đứa nhỏ này. Vì vậy thái độ của cậu đối với con sẽ tốt hơn khi đối diện Yuta nhiều.
Gou dúi đầu vào vai baba, mái tóc mềm mại của bé cọ cọ cổ cậu, hơi chút ngứa. Winwin vươn tay che chở gương mặt non mịn của con trai —— cậu còn chưa thay đồng phục, cậu sợ huân chương sẽ làm xước mặt bé.
Sau khi thay quân trang ra, Yuta liền qua giúp Winwin bế Gou.
"Em đi thay quần áo đi"
Gương mặt anh cũng mang theo chút nhu hoà khó gặp.
Mặc kệ thế nào, Yuta đều phải cảm ơn Gou đã giúp nơi đây giống như một mái ấm.
Anh thực thích đứa nhỏ này, cũng may lớn lên lại giống Winwin, thế nên em ấy mới không phản kháng kịch liệt. Nhưng mà Yuta biết, tính cách của Gou là giống anh.
Sau khi ghé vào vai phụ thân, Gou không còn dính người như trước nữa, thần sắc của bé bình đạm đến giống như phiên bản nhỏ của tướng quân.
Yuta buông Gou xuống, hai cha con cứ vậy mà ngồi đối diện nhau.
"Baba sẽ rời bỏ chúng ta."
Đây là câu trần thuật.
Yuta nghe vậy liền không kịp phòng ngừa mà im lặng. Anh ấu trĩ đến không muốn thừa nhận, tựa như chỉ cần không làm vậy, thì điều đó sẽ không xảy ra.
Trầm ngâm trong chốc lát, Yuta mới lên tiếng.
"Sẽ trở về."
"Baba sẽ lại trở về."
Yuta sờ sờ khuôn mặt non nớt của Gou.
———
Sinh hoạt của trường quân đội quy luật đến đáng sợ, huấn luyện thể năng cùng huấn luyện chuyên nghiệp đều không ngừng mà đan xen nhau. Làm cho một đám tân sinh mệt đến sứt đầu mẻ trán.
Bất quá, Winwin cùng Renjun đều xem như là dị loại.
Omega cơ bản chỉ có thể đăng kí ngành học liên quan đến hậu cần, phụ trợ. Bởi vậy bọn họ đều thuộc khoa cơ giáp phụ trợ. Cho dù có giống những nam nhân khác, có nhiệt huyết cùng mộng tưởng. Thì Omega cũng chỉ có thể bị sinh lý hạn chế mà đẩy về hậu phương. Nghĩ đến đây, Winwin không nhịn được mà siết chặt nắm tay.
Một ngày nào đó, cậu nhất định sẽ bước vào cửa khoang của cơ giáp chiến đấu.
Huấn luyện thể năng của Cytron đối với omega mà nói sẽ tương đối dễ dãi, nhưng Winwin vẫn quyết định huấn luyện cùng một cường độ với những người khác. Vì vậy, chỉ sau một tháng ngắn ngủi, cậu đã luyện ra một thân cơ bắp rắn chắc. Đối với việc này, Yuta không tỏ ý kiến. Mà đồng thời cũng khiến Winwin có chút ngoài ý muốn.
Bất quá, kỳ thật cậu khá thích nội dung học và giáo viên của khoa phụ trợ.
Chủ nhiệm của khoa phụ trợ tên là Kim Doyoung, một beta trẻ tuổi.
Winwin không cảm thấy giới tính có thể quyết định cái gì, và quả thật như vậy, Kim Doyoung tuy chỉ là một beta, nhưng lại có tinh thần lực cấp S và khả năng sáng tạo cơ giáp. Tất cả đều khiến Doyoung trở thành quân nhân ưu tú của thế hệ này. Hơn nữa, anh còn là kĩ sư cơ giáp nổi tiếng của đế quốc.
"Tính cách của thầy Kim thực tốt."
Renjun đã đánh giá vị giáo viên này như vậy.
"Nói thật, thầy Kim là người thầy tốt nhất em từng gặp. Thầy ấy rất mạnh, lại không kỳ thị giới tính."
Nói tới đây, Renjun nhịn không được mà bĩu môi.
Winwin biết Renjun đang ám chỉ cái gì. Với một đứa nhỏ lớn lên trong đại gia tộc kinh thương, chỉ sợ Renjun đã phải trải qua quá nhiều việc. Winwin nhìn bộ dạng căm phẫn thở phì phì của đối phương liền nhớ lại chính mình nhiều năm trước kia. Cậu nhịn không được mà duỗi tay sờ sờ mái tóc Renjun.
"Renjun nhà chúng ta nhất định cũng có thể. Hai ta đều có thể."
———
Mỗi một câu một chữ của Winwin đều được hội báo đến tai tướng quân.
Phó quan ở bên người Yuta nghe vậy liền hãi hùng khiếp vía, nhưng thật ra bản thân tướng quân lại không vội gì. Trên mặt anh thậm chí còn mang theo chút ý cười.
Sĩ quan trước bàn không dám rời đi mà chỉ biết khom người, sau một lúc lâu, Yuta mới giống như cảm nhận được bầu không khí ngượng ngùng trong văn phòng.
"Như vậy cũng tốt, mấy người sợ cái gì?"
Lúc này, vị sĩ quan kia mới dám đứng thẳng lưng mà xin phép lui ra ngoài.
Yuta đã sớm biết Winwin là một chú chim ưng không chịu ở trong lồng. Một ngày còn không cắt rớt đôi cánh kia, thì nó sẽ đợi mà trốn thoát khỏi lồng giam. Huống chi, đây còn là tình huống mà chính anh tạo ra.
———
Tiết cuối cùng trong hôm nay là nhập môn cơ giáp của thầy Kim.
Winwin cùng Renjun liền nhanh chân chiếm vị trí dãy đầu, đối diện bục giảng. Doyoung đứng trước màn hình lớn, trên người anh chính là quân trang cao cấp dành cho kĩ sư cơ giáp, huân chương thiếu tướng yên vị trên vai, kim quang rực rỡ, dáng người đĩnh bạt, khuôn mặt tuấn tú.
"Thật soái."
Renjun nhịn không được mà cảm thán một tiếng.
"Em nói bừa cái gì đấy."
Thanh âm của Renjun không nhỏ, vì vậy Winwin liền chọc đối phương một chút mà trừng mắt, nhỏ giọng nhắc nhở.
Khi cả hai ngẩng đầu lên thì đã bắt gặp ánh mắt của Doyoung.
"Đây là nội dung mà thầy đã nhắc mọi người chuẩn bị. Vì vậy, xin mời Huang Renjun phát biểu cho cả lớp cùng nghe."
Xong đời.
Renjun gấp đến mức khí huyết dâng trào, khuôn mặt trắng trẻo bắt đầu ướt đẫm mồ hôi, bộ dạng quẫn bách của cậu nhìn đáng yêu đến không chịu được.
Doyoung cười.
"Lần sau nhớ tập trung trong lớp."
Sau đó, anh liền quay đầu về phía Winwin rồi gõ gõ mặt bàn.
"Dong Sicheng, em là bạn cùng bàn của Renjun. Vậy em đứng lên trả lời hộ đi."
Winwin không chút do dự mà đứng lên.
Ở đây ai cũng đã từng nghe qua tên của Winwin. Đối với họ, cậu chỉ là tướng quân phu nhân, không ít người còn chuyên môn đến khoa hiệp trợ để nhìn một mặt. Đoạn thời gian trước thậm chí còn trở thành trào lưu, giống như là không nhìn mặt tướng quân phu nhân thì chưa được xem là học ở Cytron. Winwin biết đây là nhân chi thường tình, cậu không phản cảm, cũng không có quyền phản cảm.
"Hệ thống trí năng của cơ giáp, chính là ' não ', cấu trúc của nó trừ bỏ......"
Thanh âm réo rắt của Winwin vang lên rõ ràng trong phòng học. Nó khiến cho những nhàn ngôn toái ngữ kia đều phải lắng dần xuống.
Doyoung tán thưởng mà nhìn về phía Winwin.
"Em có thể ngồi xuống."
"Em còn có thắc mắc."
Winwin nhìn về phía Doyoung, ánh mắt cậu đầy kiên định.
"Nếu hiện tại cơ giáp đã phát triển đến mức có thể điều khiển bằng cách dung hợp tinh thần của người thao tác, thì vì sao người có tinh thần lực mạnh như OMEGA lại không được phép tham chiến?"
Mọi người có mặt tại đây đều hít một ngụm khí lạnh.
Gương mặt vui vẻ của Doyoung cũng chậm rãi trở nên trầm ngâm, anh nửa cúi đầu, khiến cho học sinh phía dưới không thể phỏng đoán tâm tư của mình —— rốt cuộc, tính tình của một người có tốt đến mức nào, thì cũng sẽ thấy khó chịu khi bị nghi ngờ.
Giờ phút này, đối với các học sinh phía dưới, Dong Sicheng, ỷ vào mặt mũi của tướng quân, thật đúng là dám nói.
Bàn tay dấu dưới bàn của Winwin gắt gao nắm chặt. Cậu biết hỏi như vậy trong trường hợp này có chút khác người, nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình.
Doyoung đã sớm có đáp án, nhưng khi Winwin nhìn về phía anh, Doyoung lại chần chừ.
Anh đã từng gặp qua không ít omega ưu tú, vài người trong số họ còn giữ chức vụ quan trọng trong quân bộ. Nhưng Doyoung lại rất ít khi gặp được người như Winwin —— tinh thần cường đại lại cứng cỏi, mềm mại như hồ nước nhưng cũng đủ kiên cường, một khi đã đặt ra mục tiêu thì sẽ không bao giờ chịu thua.
"Vấn đề của em rất hay."
Doyoung rốt cuộc cười cười mà ngẩng đầu.
"Trên thực tế, đây cũng là đầu đề nghiên cứu của nhóm thầy. Thầy cũng cho rằng giới tính không nên trở thành chướng ngại vật để phát triển cơ giáp. Nhưng mà suy nghĩ của em còn có chút không thành thục. Mong là khóa sau em có thể cùng thầy tham khảo thêm."
"Hy vọng mọi người đều có thể học tập bạn Dong Sicheng một chút."
Winwin vẫn luôn cho rằng vương quốc của mình là đêm tối, chỉ có màn đêm, không có ban ngày. Cho tới nay, cậu chỉ có thể một mình bám riết không tha mà mưu toan trốn thoát. Nhưng một câu này của Doyoung, lại khiến cho màn đêm kia có được một chút ánh sáng.
Cậu thiếu chút nữa liền một câu cũng nghe không nổi.
Nhưng Winwin vẫn cố gắng trấn định bản thân rồi thúc giục Renjun ghi bài, nỗ lực đem tinh thần tập trung lên người Doyoung.
———
Yuta đứng đợi ở cổng lớn của Cytron gần một tiếng rưỡi.
Nhưng bóng dáng của Winwin vẫn không có xuất hiện.
Dựa theo tác phong thường ngày của anh, chỉ cần đến trễ nửa phút là đã bắt đầu phát tác rồi.
"Tướng quân, có cần thuộc hạ đi thông báo một chút không?"
"Không cần."
———
Giờ phút này, Winwin đang đi theo phía sau thầy mình mà nghiêm túc hỏi hết vấn đề này đến vấn đề kia. Như là có thể từ những đáp án đó lấy được liều thuốc trợ tim cho mộng tưởng của mình.
"Vô luận là cơ giáp hay là nhân loại, chúng ta đều cần nhìn thẳng vào khuyết điểm của thuộc tính. Nhưng đồng thời cũng không nên phủ nhận ưu thế mà thuộc tính mang lại."
Doyoung vỗ vỗ bả vai cậu, anh biết đối phương là một chú chim ưng nhỏ đang nóng vội muốn nhanh chóng trưởng thành.
"Nhìn thẳng vào chính mình, tiếp thu chính mình, Sicheng, em sẽ thành công."
"Em......"
"Cứ vậy đi. Tướng quân nhà em đại khái cũng đợi lâu rồi phải không?"
Một câu vui đùa này giống như nhắc nhở mà đem màn đêm trong thế giới của Winwin kéo lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro