Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần Cuối


Nó gục mặt xuống gối, nước mắt thấm ướt cả tay áo tự lúc nào không hay. Đôi mắt lim dim chìm vào giấc mộng quá khứ.

- Dạo này sao không thấy ngài bá tước ghé đây nữa nhỉ?

Tiếng tên lính canh ngoài cửa khiến nó giật mình tỉnh hẳn. Nó biết người gã đang nhắc đến là ai.

- Ai mà biết được. Chắc là tìm được con thú cưng nào mới nên chán con này rồi thì phải? - Tiếng một tên khác trả lời một cách thờ ơ. Cũng phải, không ai biết được, con thú cưng trong căn phòng lộng lẫy ấy lại chính là một con người.

- Ờ chắc vậy. Mấy hôm trước nghe bảo ngài bá tước đi săn con gì đó. Nhưng còn con này thì sao? Cứ để nó thế này thù tiếc quá! Ngài ấy cũng chả đến đây nữa đâu!

- Bảo chúng ta canh gác thế này thì chắc chắn con thú này vẫn còn giá trị rồi.

- A! Hay là ngài ấy định bán nó?

"Bán"

Chỉ vừa nghe đến chữ đó tim nó đã giật thót. Bán nó đi ư?

- Không chừng thế thật. Nhìn cách ngài ấy giam giữ chặt chẽ thế này thì phí quá còn gì nữa. Chắc cũng phải bán để lấy lại vốn chứ! Cơ mà cậu đoán xem, ngài ấy định bán cho ai?

- Tôi đoán là nam tước JaeHyun. Bữa giờ toàn thấy ngài ấy ra ra vào vào mà trước giờ có ai được như thế đâu! Chắc ngài bá tước cũng có chủ ý muốn con thú quen dần với chủ mới trước khi bán.

- Tôi nghĩ thế lại tốt.

- Sao cơ?

- Ngài nam tước có vẻ dịu dàng, nếu được ngài ấy ngài ấy chăm sóc nó không chừng sẽ tốt chi nó hơn. Ngài bá tước chỉ thích hành hạ thú cưng thôi!

- Ờ tôi cũng thấy thế...

.
.
.

Tiếng hai tên lính canh cứ nhỏ dần, hai bên tai nó cứ ù cả lên. Đầu óc choáng váng. Bây giờ trong đầu nó chỉ tồn tại một ý nghĩ "nó sắp bị bán".

Không! Nó không chấp nhận bị bán như thế! Nó không phải là hàng hoá! Nó không phải là súc vật. Nó là con người mà! Nó có quyền quyết định của nó chứ!

Nhưng...nếu là ngài JaeHyun, không chừng...cuộc sống của nó sẽ tốt hơn thế này. Mà biết đâu, ngài ấy sẽ thật tự do cho nó.

Đúng rồi, thà bị bán cho JaeHyun còn hơn là ngày nào cũng phải làm nô lệ tình dục cho hắn.

Hắn đã có thứ cưng mới rồi. Hắn không cần nó nữa.

Con thú cưng mới ấy không chừng lại là một nô lệ tình dục như nó.

Nhưng dù là gì thì cũng không thể phủ nhận cái sự thật là hắn không còn quan tâm đến nó nữa. Bằng chứng là hắn không đến đây và để JaeHyun thay thế hoàn toàn vị trí của hắn.

Lúc JaeHyun nói hắn có việc bận không đến, thái độ cũng vô cùng lúng túng hẳn là anh đã nói dối. JaeHyun thật tốt bụng khi cố giấu nó sự thật phũ phàng này.

"Ten, tại sao? Anh đã từng nói yêu tôi cơ mà!"

Nó vòng tay ôm trọn cơ thể mình, bàn tay siết chặt lớp áo. Bờ vai run lên từng đợt, nước mắt cứ thế lăn dài trên má mà không một tiếng nấc nào phát ra. Bản thân nó cũng chẳng thể ngờ tới mình lại tin vào mấy câu nói đầu môi của hắn.

Ngốc nghếch!

Tin tưởng vào kẻ thù ư?

Mày là tên đại ngốc nhất trên đời Lee Tae Yong ạ! Mày đang khóc vì cái gì vậy? Mày nên mừng vì cuối cùng đã thoát khỏi sự giam cầm của hắn mới phải.

Không đúng! Nếu thật sự muốn thoát khỏi đây, thực sự muốn tự do, thì nó đã hoàn toàn có cơ hội từ cái ngày thoát khỏi cái lồng bạc kia. Căn phòng nó không phải là không có cửa sổ. Tuyệt vời hơn nữa là, cửa sổ không hề có song sắt. Cơ hội sờ sờ trước mắt như xương treo miệng chó, thế mà nó chưa một lần nghĩ đến chuyện bỏ trốn.

Tại sao?

Thật sự...nó đang muốn cái gì chứ?

Nó không rõ. Dường như...nó đang ở đây, để chờ đợi...một ai đó.

Ten?

Nó...muốn gặp hắn. Chỉ muốn gặp hắn thôi! Nó không cần tự do, không cần một người chủ tốt. Nó...chỉ cần hắn.

Nếu hắn không cần nó nữa thì hãy để nó tự quyết định cuộc đời mình. Đừng tàn nhẫn trao nó một người mà nó không yêu như thế.

Người nó yêu là...là...hắn mà...

.
.
.

- TaeYong, ta lại đến đây!

JaeHyun niềm nở bước vào, tay mang theo một bộ quần áo mới. Nhưng đáp lại lòng nhiệt tình của anh lại là một bầu không khí im lặng đến kì lạ.

Nhận thấy có điều bất thường, anh hồi hộp đảo mắt khắp cả gian phòng. Một chút lo sợ và hoảng loạn dâng lên khi mắt anh dừng lại cửa sổ, nơi một sợi dây được nối bằng tấm vải rèm buông thõng ra bên ngoài.

- TaeYong...

Chỉ thì thầm có thế, JaeHyun ngay lập tức quay bước trở ra. Vừa ra khỏi phòng thì nghe một tên hầu báo lại, Ten đã tinh dậy sau nửa tháng hôn mê.
.
.
.
- Ten...

JaeHyun đẩy cửa bước vào, gương mặt cố giữ vẻ điềm tĩnh nhất có thể.

- A, JaeHyun!

Tên sắc mặt hồng hào, có vẻ như sức khoẻ đã khá hơn rất nhiều sau lần chết hụt vì bị ám sát trong lúc đi săn sau nửa tháng hôn mê. Lần ấy nhớ lại vẫn thấy quả thật may mắn. Mũi tên độc nhắm thẳng vào tim bay tới, khi cắm vào người chỉ cách tim 3cm. Tính mạng bị đe dọa, tưởng rằng khó lòng giữ được. Trước khi chìm vài hôn mê vẫn còn kịp trao JaeHyun chìa khoá và căn dặn đủ điều. Có lẽ, mãi đến lúc chết, người hắn nghĩ đến cũng chỉ có TaeYong.

- Uhm...anh tỉnh rồi thì hay quá! - JaeHyun kéo chiếc ghế cạnh giường rồi ngồi xuống. Lời nói chúc mừng này nghe ấp úng và gượng gạo quá!

- Ừ, anh cũng thấy mình thật may mắn. Xem ra anh chưa đến nỗi quá xấu xa để phải chết yểu như thế này! - Ten cười xoà - À, JaeHyun, TaeYong thế nào rồi?

Vừa nghe đến tên TaeYong, JaeHyun giật thót, trong lòng vô cùng lo sợ.

- Ờ...Uhm...Ten...TaeYong - Câu chữ không thể nào trôi tuột ra một cách dễ dàng. Ten vừa mới bình phục, liệu có chịu được cú shock này không?

Ten nghiêng đầu nhìn vẻ ấp úng của JaeHyun lấy làm khó hiểu. Một lúc sau, như đã hiểu rõ mọi chuyện, hắn cúi mắt, cười nhạt, nụ cười hiền từ nhất từ trước đến nay mà chỉ có JaeHyun mới có thể chứng kiến trên gương mặt của một Ten nổi tiếng tàn bạo này.

- Cậu ấy...trốn rồi đúng không?

- Anh biết?

- Ừ.

- Anh cố tình để cậu ấy trốn?

Đáp lại JaeHyun chỉ là một cái gật đầu nhẹ.

- Tại sao? - Nhìn Ten thế này, JaeHyun không khỏi xót xa.

- Nếu không nhân lúc trọng thương hôn mê thế này, anh sợ mình sẽ không đủ cam đảm buông tay cậu ấy. Nếu là anh lúc đang khỏe mạnh, khi vừa biết cậu ấy trốn, anh nhất định sẽ phi ngựa đuổi theo bắt lại.

- Thế sao ngay từ đầu không thả cậu ấy đi, còn bầy ra cái trò bảo em trông chừng cậu áy làm gì?

- Anh...chỉ muốn...thử đặt hi vọng vào tình cả, của cậu ấy. Ngoài mặt thì bảo người canh giữ, nhưng lại để có cơ hội bỏ trốn ngay trước mắt. Anh chỉ muốn biết sự lựa chọn của cậu ấy. Và...cậu ấy đã chọn...rời bỏ anh.

Tay Ten siết chặt lớp chăn bên dưới, ánh mắt chất đầy nỗi tuyệt vọng.

Hắn đã biết trước rồi ngày này cũng sẽ đến. TaeYong sẽ rời bỏ hắn, không bằng cách này thì cũng bằng cách khác. Vấn đề chỉ là thời gian.

Hắn chợt thấy đầu óc mình trống rỗng. Hắn đã biết trước, nhưng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm gì vào lúc này. Hắn cứ ngồi lặng người đi như thế, JaeHyun cũng chẳng biết nói gì hơn. Anh đứng dậy và lặng lẽ rời khỏi phòng, để hắn có thời gian bình tâm trở lại.

Sau khi uống vài viên thuốc an thần, Ten đã chìm vào giấc ngủ. Đến nửa đêm, khi cả dinh thự của hắn đều trở nên yên ắng gần như không còn một tiếng động. Cửa sổ của phòng hắn từ từ hé mở. Gió lùa vào khiến hai tấm rèm cửa to sụ bay phấp phới, thấp thoáng sau nó là một dáng người với chiếc bóng đổ dài trên nền nhà nhờ ánh sáng. Con người ấy chầm chậm tiến đến giường của vị bá tước đang say ngủ, đứng cạnh giường hắn, và ngắm nghía.

Nó đứng đó, nhìn hắn rất lâu. Bản thân cũng không biết tại sao mình lại có mặt ở đây. Nhìn hắn lần cuối trước khi đi ư? Nghe có vẻ nực cười và ngu ngốc. Nếu chẳng may hắn tỉnh dậy, chẳng phải cơ hội trốn thoát chỉ bằng không hay sao?

Nó chầm chậm bước đến, nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường, đưa tay toan kéo lớp chăn bông lên đắp lại cho hắn. Chợt, nó sững lại khi thấy lớp băng trắng quấn quang ngực hắn lấp ló bên dưới áo ngủ.

"B...Bị thương ư?"

Trong lúc mất cảnh giác, tay nó bất ngờ bị một cách tay khác chộp lấy, tiếng theo sau đó là cả thân người nó bị quăng lên giường rồi lại bị một cơ thể khác khống chế, hoàn toàn không có cách nào thoát thân.

Ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào, lộ diện hai con người đang đối mặt.

Nó thấy hắn sửng sốt nhìn nó. Nó biết đôi mắt hắn lúc này đang dao động. Gương mặt này, suốt nửa tháng nay, không ngày nào nó không nghĩ đến.

Ánh mắt hắn thoáng bối rối trong phục chốc rồi nhanh như cắt, bờ môi ấy lại nhếch lên một nụ cười rùng rợn

- Gì nữa đây? Ám sát lần ba à?

Âm vực lạnh ngắt xé toạt tim nó. Nhưng hắn vừa nói gì cơ? Lần ba?

- Xin lỗi vì mạng ta quá lớn, khiến em phải nhọc công thế này. - Cái nhếch mép đi kèm vs giọng điệu mỉa mai khiến tim nó đau quá. Nước mắt cũng bắt đầu dâng lên đong đầy nơi khoé mắt.

Hắn cúi xuống thì thầm vào tai nó, phả từng hơi thở nóng vào vùng cổ nơi huyết mạnh đang chảy từng luồn gấp gáp.

- Sơ xuất thế này thật không giống e chút nào. Hay là...em định quay lại để nộp mạng cho ta? - Hắn vừa nói, một tay luồn vào lớp vải áo.

Nó kẽ co người khi tay hắn chạm vào những vùng da nhạy cảm. Hai tay tuy bị khoá chặt nhưng nó vẫn ra sức giãy giụa một cách yếu ớt. Chính nó còn thấy ngạc nhiên với hành động của mình. Chẳng phải chuyện này đã quá quen thuộc sao? Bị hắn đối xử như một nô lệ tình dục. Vậy vấn đề ở đây là gì?

Nước mắt lăn dài trên gò má nó...

Từng tiếng nấc lần lượt vang lên ngày càng rõ....

Những tiếng nấc hắn đã khao khát được nghe suốt một năm qua.

- Đừng...làm ơn...

Hắn sững sờ nhìn nó, đôi tay cũng đần nới lỏng

Vừa rồi...là giọng nó, đúng không?

Nó co người lại, toàn thân run lên từng đợt theo những tiếng nấc. Hắn lặng đi nhìn cơ thể nhỏ bé mong manh, đôi tay vươn ra như muốn ôm trọn nó vào lòng mà che chở, những rồi lại rút về, vì sợ, đôi tay này lại một lần nữa khiến nó bị tổn thương.

- Đi đi...
.
.
.
- Đi đi... - Hắn rời khỏi cơ thể nó, bước xuống, khó nhọc thốt lên hai chữ nơi cổ họng nghèn nghẹn.

Phải, hắn đã làm đúng. Hắn nên để nó đi. Tất cả những gì hắn làm đối với nó trước giờ chẳng phải chỉ để nghe lại giọng nói của nó hay sao? Bây giờ hắn đã nghe được rồi đất, vậy thì còn cớ gì để mà giữ nó lại nữa? Đôi tay này của hắn đã kìm cặp nó quá lâu rồi. Nếu bây giờ không buông ra, e rằng chính hắn sẽ hủy hoại người mình yêu mất.

Hắn siết chặt đôi tay, cố gắng lảng tránh ánh mắt ngỡ ngàng của nó lúc này. Đôi mắt buồn sâu thẳm của hắn khiến nó chợt cảm thấy nhói. Trong phút chốc, nó khao khát ánh mắt nó nhìn về phía nó biết bao.

Nó là người quyết định rời bỏ nơi này, rời bỏ hắn, nhưng đến lúc quay đi, trong đầu lại xuất hiện một ý nghĩ hết sức ngu ngốc. Nó đã ước, giá như...bàn tay nó được mọt ai đó níu giữ lại...

Nó chần chậm bước về phía cửa sổ, ngoáy nhìn hắn lần cuối trong đôi mắt còn ngấn nước. Hắn vẫn đứng đất, với một bóng lưng lạnh lùng.

Nó nhắm mắt, để những giọt lệ cuối cùng rơi xuống, và tiếp tục bước đi...

Chợt...

Một đốm sáng loé lên từ bên ngoài cửa sổ...

Lao nhanh về phía hắn...

Trông như là...

Một mũi tên?

....

- T E N !!!

Phập!

Hắn chỉ vừa giật mình nhận ra giọng nói ấy thì ngay lập tức, một vòng tay ôm trọn hắn từ phía sau. Cả cơ thể nó đổ ụp xuống lưng hắn. Hắn bàng hoàng ngập ngừng quay lại đỡ lấy cơ thể mềm oặt của nó vào lòng. Nơi lưng nó cắm thẳng một mũi tên dài ghim sâu vào da thịt. Mũi tên này....giống hệt mũi tên đã suýt lấy mạng của hắn nửa tháng trước.

Lửa giận dữ dần dâng lên trong mắt hắn. Nhanh như cắt, hắn rút khẩu súng ngắn trong ngăn tủ. Chỉ một phát bóp còi đã ngăn được mũi tên thứ hai đang lao đến. Viên đạn chẻ đôi mũi tên lao thẳng về phía tên hung thủ. Tiếng súng vang lên gây chấn động cả dinh thự. Lũ chó săn lao ra vườn sủa inh ỏi, kéo theo sau đó là những tên lính canh bủa vây lấy kẻ ám sát vừa rơi từ cái cây to xuống, cánh tay bị thương do phát súng vừa rồi.

Chuyện ồn ào ngoài sân hắn cứ để mặc cho tên quản gia lo liệu. Trong đầu hắn lúc này chỉ còn sự an nguy của TaeYong.

- Ten... - Nó thều thào trong hơi thở gấp gáp, tay bấu chặt lấy ngực áo hắn.

- TaeYong, cố lên! Bác sĩ sẽ tới nhanh thôi! Em nhất định sẽ không sao đâu! - Hắn nói một cách vội vã và đầy sợ hãi, tay vẫn cố gắng rút mũi tên ra khỏi người nó.

- Em....có chuyện này....muốn nói với ngài... - Nó đưa cánh tay run rẩy lên miết nhẹ noi gò má Ten, môi vẫn mỉm cười dịu dàng trong đau đớn.

- Em cứ nói đi! Ta nghe đây! - Ten cầm lấy tay nó, giọng run run. Sống mũi cay cay và đôi mắt đã bắt đầu ứa nước.

- Sự thật....em....em vẫn luôn yêu ngài.... Từ trước đến giờ vẫn vậy.... Chưa một giây phút nào....em ngừng yêu ngài.... - Đôi mắt nó khép lại, giọng nói cũng nhỏ dần.

Nó mỉm cười mãn nguyện, ngả đầu vào ngực hắn.

Và....

Cánh tay buông thõng....

......

- TaeYong ah! Tỉnh lại đi em! Đừng ngủ vào lúc này chứ! Ta vẫn chưa cho phép em ngủ mà! Em dám cãi lời ta sao? TaeYong, em có nghe ta nói gì không? Mở mắt ra đi!...

- TAEEEE YONGGGG!!!

Nước mắt hẳn rơi, hẳn ôm chặt nó vào lòng, gào thét tên nao trong vô vong...

Phải chi ngay từ đầu nó không thuộc về hắn....

Ngay từ đầu đã như vậy....
.
.
.

Nửa năm sau...

Nắng sớm nhè nhẹ rọi qua cửa sổ, tiếng chim chóc đua nhau ríu rít trên những tán cây. Hương hoa hồng thoang thoảng quen thuộc. Vậy là....mùa xuân tới rồi.

Nó nâng dần hàng mi nặng trĩu, khung cảnh trước mắt nhoè nhoẹt rồi rõ dần. Có chút gì đó thay đổi, từ không khí xung quanh cho đến không gian căn phòng này, mọi thứ đã không còn âm u, đặc quánh như lần cuối cùng nó thấy. Dường như....nó đã ngủ một giấc ngủ rất dài.

Nó đảo mắt khắp xung quanh và dừng lại nơi chàng trai đang bước đến bên cạnh. Anh nhìn nó, nở một nụ cười dịu đang như những tia nắng ấm mùa xuân.

- Ten???

- Ừ, TaeYong.

- Đây.... Có phải một giấc mơ không???

- Không - Hắn cúi xuống hôn nhẹ trên trán nó và thì thầm - Đây không phải là giấc mơ, đây là sự thật.... Mừng em trở về, TaeYong của ta...

~ The End~

--------------------------------------------------------

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của mình trong suốt thời gian vừa qua. ❤️❤️❤️
#Kai
#NamNki

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro