Phần 1
Ten có một sở thích rất kỳ lạ. Hắn thích sưu tầm các loại thú quý hiếm, nhốt trong lồng, đặt trong một gian phòng lớn, ở giữa là một lối đi trải thảm. Mỗi lần có hứng thú, hắn lại đến gian phòng, đi trên thảm, ngắm nhìn những con thú cưng đang quằn quại dưới những trận đòn roi. Trong số những con thú cưng của hắn, có một con thú vinh hạnh được đặt trong một gian phòng riêng, xung quanh thắp đầy nến, chiếc lồng bằng bạc bị bao phủ bởi lớp màn nhung lụa đắt tiền. Gian phòng được bảo mật tuyệt đối, chỉ có hắn - chủ nhân của con thú - mới được vào.
Con thú ấy mang một vẻ đẹp ma mị. Nước da trắng hồng mịn màng không tì vết, mái tóc trắng sáng lấp lánh, bờ môi hồng chúm chím chưa một giây nào hé mở. Con thú lì lợm chưa bao giờ khiến hắn thấy buồn chán, ngược lại, càng ngày càng si mê và thèm khát. Hắn vẫn luôn thích thú khi nhìn cái cơ thể trần trụi ấy, hai tay bị xiềng xích treo thân giữa chiếc lồng bạc, hào hứng khi bước vào lòng chơi đùa với thú cưng, man dại khi được vuốt ve làn da mịn màng ấy, điên loạn mỗi khi đặt lên cơ thể yếu ớt ấy vô số những vết đỏ, và thú tính trỗi dậy những lần hắn nuốt chửng con mồi bé nhỏ.
Con thú cưng yêu thích nhất của hắn, nghe đồn, trước đây nó cũng là con người, một con người hình thường với cái tên Lee TaeYong.
Cạch!
Tiếng khoá bật mở khô khốc trong cái không gian tĩnh lặng đến mức đáng sợ. Con thú cưng xinh đẹp không cần phải hé mắt cũng có thể đoán được con người vừa bước vào lãnh đạo của nó là ai.
- TaeYong ah, đến giờ ăn rồi - Ten nở một nụ cười thân thiện đến rùng rợn, một tay đặt khay đồ ăn uống, một tay lay nhẹ con thú đang cuộn mình bên dưới lớp chăn bông dày cộm.
Con thú từ từ ló đầu ra khỏi chăn, mệt mỏi ngồi dậy. Đôi mắt vô hồn dán vào một khoảng không vô định nào đó.
- Đây! - Ten mỉm cười "dịu dàng" đưa tô cháo về phía nó.
Nó đón lấy rồi xúc từng thìa bỏ vào miệng, ăn một cách miễn cưỡng. Suốt một năm qua, bữa ăn trong cái lồng này đối với nó chưa khi nào có thể gọi là ngon miệng. Nó chỉ đơn giản là ăn để tồn tại. Nhưng tồn tại để làm gì, vì bản thân nó bây giờ cũng chả còn biết rõ nữa. Nó chỉ biết, nếu nó bỏ bữa, vị bá tước nổi tiếng tàn bạo mang tên Ten ấy sẽ không để nó yên.
Ten ngồi bên cạnh nhìn nó ngoan ngoãn ăn mà hết sức hài lòng. Phải vậy chứ! Công hắn thời gian qua thuần phục lí nào lại không có kết quả. Hắn nhếch mép cười ngay khi TaeYong vừa ăn xong thìa cháo cuối cùng.
- No rồi chứ?
TaeYong đặt tô cháo lại khay, khẽ gật đầu
- Được rồi! Ngồi nghỉ một chút đi!
Nói rồi hắn mang khay bước ra khỏi lồng. TaeYong biết rõ, câu nói đó có ý nghĩa là gì. Đây là công việc quá sức quen thuộc của nó sau mỗi bữa ăn.
.
.
.
- ...
- TaeYong, sao lần nào cũng thế vậy? Em thật chẳng chịu nghe lời ta gì hết. Rên lên vài tiếng xem nào! Ta không bắt em hằng ngày phải nói chuyện với ta, nhưng những lúc như thế này mà không bật ra được tiếng nào là sao? Ta nhớ giọng của em lắm! Biết không? - Ten thì thầm trong khi tay mơn trớn khắp cơ thể của con thú cưng yêu quý, đầu lưỡi đi từ cằm xuống cổ rồi đến ngực theo dòng chảy của bia vừa được hắn đổ lên người nó như một chất kích thích cho cuộc vui của hắn thêm hưng phấn.
Cơ thể của nó nhỏ bé quằn quại bên trên hắn, không phản kháng cũng không hẳn là đáp trả, chỉ đơn giản là buông xuôi, và cũng không hề có tiếng rên nào bật ra. Nó vẫn luôn như thế, để nuốt mọi thanh âm trở lại cuống họng, nó sẵn sàng cắn chặt môi mình đến bật máu. Có thể đây là một việc làm ngu ngốc, nhưng đây là cách nó thể hiện sự bất mãn với số phận. Một cách phản kháng thầm lặng.
Ten biết rõ điều đó. Hắn biết rõ Tae Yong hận hắn như thế nào. Nhưng đây là cách hắn chọn để giữ TaeYong bên mình. Tìm mọi cách giam hãm, mọi cách hành hạ kể cả những trò biến thái đáng kinh tởm, khao khát duy nhất của hắn là được nghe lại chất giọng ngọt ngào dịu dàng ngày nào của nó, dù chỉ là những tiếng rên vô nghĩa. Thế nhưng, dù hắn giở bao nhiêu trò đê tiện bẩn thỉu, tuyệt nhiên vẫn không có một thanh âm nào bật ra. Hắn muốn mọi thứ của TaeYong phải thuộc về hắn, kể cả giọng nói ấy.
Hắn rướn người lên liếm nhẹ bờ môi tanh nồng vị máu của nó. Môi nó có vị máu, và cả vị mặn của nước mắt. Nước mắt nó chảy, nhưng gương mặt không hề biểu lộ chút cảm xúc, đôi mắt vẫn vô hồn và lãnh đạm như thế. Đôi mắt ấy khiến tim hắn đau, nhưng hắn đã bao lần xem đó là khiêu khích, trút cơn giận dữ mà lao vào cấu xé. Thân làm bá tước, lãnh chủ cả một vùng, không có thứ gì hắn muốn là không có được. Hắn bất chấp tất cả để đạt được thứ mình muốn, dù có phải chính tay hủy hoại nó đi nữa. Thế nhưng con thú diễm lệ ấy đau một hắn lại đau mười. Nước mắt của nó đã bao lần rơi vì hắn, thì tim hắn lại vì những giọt nước mắt ấy mà rỉ máu gấp trăm ngàn lần. Hành hạ nó chẳng khác nào giết chính bản thân mình. Hắn đã bao lần tự hỏi, phải làm sao để mang về một Lee TaeYong của ngày xưa, một Lee TaeYong dù là căm ghét hắn, nhưng vẫn tốt hơn một Lee TaeYong với cái xác không hồn như thế này. Hắn cũng từng nghĩ đến việc thả tự do cho nó, nhưng con người ích kỉ và hèn nhát trong hắn không cho phép.
Hắn sợ.......mất nó.....
Không ai biết tình yêu của Ten dành cho TaeYong to lớn cỡ nào, nó ngày một lớn lên và dần trở thành sự ham muốn chiếm hữu kho con người kia luôn cố vùng vẫy thoát khỏi tay hắn. Đến một ngày con người kia buông xuôi tất cả, chấp nhận trở thành một con thú cưng ngoan ngoãn, đó là ngày Ten biết mình đã thực sự mất đi TaeYong. Chính tay hắn đã đẩy người mình yêu ra xa. Ten giờ đây hệt như một đứa trẻ chơi đùa với con búp bê yêu thích của mình. Hằng ngày đến mang thức ăn, ngồi trò chuyện một mình mà không có lấy một lời đáp trả hay thậm chí là ánh mắt của đối phương. Kết thúc cuộc gặp gỡ luôn là trò chơi tình ái. Vẫn là những lời thì thầm ngọt lịm, vẫn là những cử chỉ ve vuốt dịu dàng, hắn đang cố gắng hy vọng có thể bằng cách này mà mang TaeYong trở về. Nhưng hắn vẫn chưa nhận thức được, những trò chơi dâm dục mà hắn đã dùng để trút giận lên người nó trước đây là cơn ác mộng không thể xoá bỏ trong kí ức của nó, choáng ngợp cả tâm trí, chèn ép mọi cảm xúc, biến nó thành một con búp bê câm lặng.
- Bộ y phục thủy thủ này rất hợp với em. Ngày mai ta sẽ thử đồng phục hầu gái nhé! Hay e thích y tá hơn? - Hắn cười khúc khích, thích thú với những ý tưởng điên loạn của mình trong khi tay vẫn luồn bên dưới lớp áo ren, mò mẫm trên làn da mát rượi mịn màng.
TaeYong vẫn không hề có chút phản ứng. Sở thích của hắn vẫn biến thái như thế nhưng chỉ đơn giản là vận y phục gợi tình thì vẫn còn nhẹ chán so với những trò dùng thuốc kích thích, đồ chơi hay xung điện mà hắn đã dùng với nó trước đây.
- Em không trả lời cũng không sao. Dù mặc trang phục thế nào thì ta cũng không thể cưỡng lại khi đứng trước mặt em mà - Hắn nhếch mép trước khi cúi xuống nuốt trọn đôi môi nó, tay xé toát những gì còn vướng víu, cản trở sự va chạm của hai cơ thể trần trụi - TaeYong ah, em thừa biết, ta yêu em mà, đúng không?
Lời thì thầm cung ánh mắt da diết quen thuộc đó luôn kích động nó mỗi khi được hắn âu yếm. Chính những phản ứng của cơ thể nó đã tố cáo một sự thật mà nó chưa bao giờ thừa nhận, nó cũng yêu hắn.
Ten là một thằng ngốc! Phản ứng của nó quá rõ ràng như hắn chỉ xem là yếu tố khích thích để hắn "yêu" nó nhiều hơn. Vì trên hết,dù đã mơ hồ nhận ra, hắn cũng muốn chính miệng nó thừa nhận điều đó.
TaeYong là một thằng nhóc cứng đầu! Trong tâm trí nó đối với Ten chỉ có một chữ "hận". Vì luôn chìm ngập trong ý nghĩ đó mà nó đã không nhận ra nó đã yêu hắn từ lúc nào. Nhưng đến khi nhận ra, ý thức lập tức đạp đổ ý nghĩ đó. Nó không cho phép bản thân yêu một tên lãnh chúa tàn bạo như thế, càng không thể cho phép bản thân yêu kẻ đã dập tắt mọi hi vọng sống của những người nó thương yêu.
Chính vì thế mối quan hệ chủ nhân - thú cưng ấy vẫn tiếp tục ngày qua, cho đến ngày Ten cận kề cái chết....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro