Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5. Em cũng phải làm việc

Sau giờ nghỉ trưa, Yuta nằm dài trên bàn làm việc, buồn chán gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, ánh mắt không rõ tiêu cự. Oa hôm nay không có gì làm, đặc biệt chán nản, trong lòng cũng thúi hoắc theo. Giờ mà muốn về nhà sớm thì sẽ bị trừ lương nên không được manh động đâu.

Giữa những âm thanh ù ù chán ngắt phát ra từ máy lạnh và dàn máy tính bao vây xung quanh, đột nhiên từ phía cửa ra vào truyền đến tiếng bánh xe lăn lạch cạch, khiến Yuta hớn hở bật dậy.

"Tennieeee!!!!!" Lao đi như tàu vũ trụ của NASA để túm lấy cậu bạn nhỏ đang nhấp nhô phía sau sào quần áo. "Mình nhớ cậu quá!!!"

Ten cũng ngay lập tức buông bỏ sào quần áo và ôm chầm lấy Yuta. Cả hai vừa gào to vừa nhảy loanh quanh khiến cho cả văn phòng chán ngắt cũng tỉnh táo lên được đôi chút.

Cậu bạn người Thái này Yuta đã quen được lúc đi sinh hoạt ở câu lạc bộ bóng rổ năm cấp hai. Vì cùng là người nước ngoài định cư tại Hàn Quốc nên cả 2 rất dễ dàng thân thiết và không hề tách rời nhau. Thời gian đó, hai đứa còn cao bằng nhau, cho đến cái ngày định mệnh ấy...

Cái ngày mà Ten mếu máo ập cả người vào phòng ngủ của Yuta rồi khóc bù lu bù loa lên, tay chìa một tờ giấy chữ nghĩa vặn vẹo ra trước mặt Yuta. Cố gắng mãi cũng không đọc được là chữ gì, Yuta mới cố làm cho Ten nín khóc để hỏi rõ nguyên nhân thì lúc đấy cậu bạn mới sụt sùi nói, "Mẹ mình dẫn mình đi khám sức khỏe, bác sĩ nói mình không cao lên được nữa đâu, cho dù mình có chơi bóng rổ nhiều, uống sữa nhiều, đi ngủ sớm thì xương của mình cũng không thể dài ra thêm nữa đâu!!!"

"..."

"Ghét rồi! Không chơi bóng rổ nữa! Bọn nhóc trong đấy cứ cười mình thôi!"

Và với tinh thần chiến hữu vĩ đại, Yuta cùng Ten rời khỏi câu lạc bộ, nhưng chưa bao giờ rời xa cậu bạn mình. Thậm chí còn mang đến cho cậu bạn một anh bạn trai cao giàu đẹp (chú thích thêm: bạn cùng đẳng cấp với Taeyong).

Với năng khiếu hội họa cùng khả năng sáng tạo nghệ thuật của mình, vào đại học, Ten chọn học ngành thiết kế thời trang. Dựa vào mối quan hệ linh tinh lằng nhằng nhưng không kém phần thắm thiết, Ten dễ dàng trở thành nhà thiết kế chính thức của TYT.

Nhưng thực ra làm việc cho một ông chủ như Taeyong cũng áp lực lắm. Vì biết rằng Ten và Yuta mà sáp lại gần nhau sẽ thành cái chợ vỡ nên Taeyong quy định khi nào Ten chưa hoàn thành xong bộ sưu tập cho quý sau thì Yuta và Ten không được phép gặp mặt nhau.

Vậy nên mới xảy ra cảnh tượng như chưa hề có cuộc chia ly lúc này đây. Mỗi năm, nhân viên ở đây đều được xem bốn lần như thế. Cảm động đến nỗi chỉ hận không thể khóc thấm ướt hết cuộn giấy vệ sinh. Cả đám nhân viên vừa vỗ tay khen ngợi Ten đã hoàn thành xuất sắc công việc, vừa bày tỏ thương cảm cho đôi bạn trùng phùng sau vài tuần xa cách.

Mừng mừng tủi tủi xong, Ten kéo tay Yuta giới thiệu với bạn mấy mẫu thiết kế cho mùa hè năm nay. Ríu rít một hồi, Yuta lại bắt đầu buồn chán, không bằng tự mình chơi thử.

Ten giới thiệu đến đâu, Yuta ngang nhiên thó tay đem quần áo ướm lên người mình đến đó.

"Chú ý! Chú ý! Yuta's fashion evaluation show!" Thành công thu hút mọi ánh mắt nhìn.

Tiếp theo đã trở thành nhà thiết kế Chittaphon Leechaiyapornkul Ten và người mẫu kiêm khách hàng Nakamoto Yuta. Người mẫu đôi khi tùy vào tính chất của bộ trang phục mà nháy nháy mắt vài cái, cắn cắn môi vài lần; rồi khách hàng sẽ đưa ra đánh giá về sản phẩm. Cả đám nhân viên không hẹn mà cùng tự động vỗ tay.

"NAKAMOTO YUTA!"

Nhân viên trong công ty này thật sự rất nhất quán, đồng loạt bày ra trạng thái tôi không có liên quan rồi lại cắm mặt làm việc.

Taeyong mặt tối sầm, đứng cạnh cửa phòng mình, nhìn Yuta trong tay vẫn còn đang cầm một cái áo cột dây màu vàng và chân váy màu trắng để ướm lên người.

"Vào đây! Kéo theo sào quần áo vào! Nhanh lên!"

Yuta tần ngần mất mấy giây sau đó mới cuống quýt ôm sào quần áo phóng ngay vào phòng.

Nakamoto Yuta hiện tại như một con cún nhỏ, ánh mắt long lanh biểu hiện em có làm gì đâu mà boss lớn tiếng với em.

Taeyong ngồi trên ghế nhìn hắn, hai mắt dẹt thành hai đường chỉ. "Em đang làm gì ngoài kia?"

"Chơi một chút."

"Chi tiết hơn."

"Ưm... thử đồ giúp Ten."

Taeyong đứng dậy, cơ mặt co giật vô cùng gian xảo. Anh bước tới cạnh sào quần áo, kéo kéo vài cái, mấy mảnh vải mỏng manh đu đưa qua lại, ánh mắt anh vô cảm đánh giá. "Muốn mặc mấy cái này?"

Yuta liếc bằng nửa con mắt, đều là quần áo cho phái nữ, đúng là thích bắt chẹt Yuta.

"Đã bảo chỉ là chơi một chút."

"Mặc vào đi."

"Hở?"

"Không phải muốn thử sao? Anh cho em cơ hội. Em mặc được hết mấy bộ này, tháng này anh tăng lương gấp năm lần rồi cho em sang phòng marketing làm việc. Còn nếu làm hỏng một món thì trừ một tháng tiền lương."

Muốn giao dịch? Yuta thầm tính toán. Đột nhiên có năm tháng tiền lương, sau đó lại còn... lại còn được sang chỗ Jaehyun làm việc. 😶 Nhưng mấy bộ này đều là quần áo phụ nữ, cho dù Yuta có thuộc kiểu gầy nhom thì vẫn không có khả năng mặc được hết, giao dịch có nguy cơ thất bại. Nhưng mà...

"Mặc vừa một món tăng hai tháng lương, hỏng một món đền một tháng lương, call?"

Taeyong nhếch môi nhìn cái bộ gian thương ép giá của hắn, "Call!"

Yuta cười hì hì, ngay lập tức túm lấy cái váy trông có vẻ to nhất mặc vào. May mà vừa in. Vừa định đổi sang cái khác đã bị Taeyong ngăn lại.

"Cởi quần ra."

"Làm... làm gì?" Bối rối đưa tay túm quần.

"Ăn mặc không giống ai. Mau cởi quần dài ra."

"Anh biến thái à? Có tin em gọi bảo vệ bắt anh không?"

"..."

Biết là không thể có chuyện mấy chú bảo vệ ngoài kia lại nghe lời mình mà bắt người trả lương cho mấy ổng, Yuta lại chuyển sang biểu hiện xấu hổ, giọng điệu lí nhí rụt rè, hai gò má ửng đỏ không dám nhìn thẳng. "Sáng nay... sáng nay gấp quá, quên mặc quần lót rồi."

Taeyong thật muốn lật bàn. "Sáng nay em là mặc cái quần đùi màu hồng baby in hình cherry mà em đã đặt mua trên mạng hai tuần trước."

Một tay túm quần, một tay ôm lấy cái mồm đang mở to cùng ánh mắt hoảng hốt, Yuta lắp bắp, "Anh... anh theo dõi em. Em không ngờ anh lại là loại người bại hoại như vậy."

"😑 Em nghĩ camera anh đặt trong phòng em là để chơi cho vui à?"

Tưởng chơi thật. Lời này đương nhiên không dám nói to. Biết mình không còn đường từ chối, Yuta nghĩ đến tương lai những con số 0 đáng yêu đáng mến nhanh nhẹn rủ nhau nhảy vào tài khoản ngân hàng của mình, đành ngậm ngùi cởi bỏ cái quần dài dưới lớp váy ra.

Tính trước áo mặc không vừa nên hiện tại chỉ thay đổi phần dưới. Thay được thêm vài cái váy rộng, gian khổ chính là ở phía trước. Yuta nhìn cái váy ôm sát người trong tay, cắn răng hóp bụng kéo lên trên.

Rẹt rẹt...!!!

. . .

Đường chỉ bên hông không kiêng dè mà đứt ra mấy khúc. Yuta thầm lôi cả nhà Ten ra chửi, có cần phải may quần áo nhỏ như thế không.

Vừa chửi vừa thầm tính toán, số còn lại trên sào còn khá nhiều, nếu lại đứt thêm vài đường, những số 0 nãy giờ tích cóp được sẽ nhanh chóng quay về chốn cũ thôi. Hơn nữa chắc chắn Ten sẽ cho hắn nhừ đòn vì tội phá hoại.

Không cần suy nghĩ thêm, Yuta cong cong khóe môi, ánh mắt đáng thương nhào thẳng đến chỗ Taeyong đang ngồi. "Boss ơi!!! Em biết lỗi rồi. Em không chơi nữa đâu."

Đời này, Yuta giỏi nhất chính là lừa người yêu.

Rất không đứng đắn mà dang hai chân ngồi trên đùi anh người yêu, hai tay vòng qua người anh người yêu ôm chặt, mặt vùi vào cổ anh người yêu vừa cọ cọ vừa thút thít xì nước mũi.

"Em sẽ không xin qua phòng marketing làm, nhưng boss đừng trừ lương em." Lương ăn được từ bốn món đồ đang vắt vẻo trên sào.

Taeyong cũng không hề nể nang, một tay nắn nắn cặp mông tròn lẳng đang đặt trên đùi, một tay cản trở cái đầu đang tập trung trây trét nước mũi lên áo mình.

"Yuta~"

"Mmm~~~"

"Đừng quậy nữa. Mỗi ngày ngoan ngoãn đến công ty cùng anh được rồi. Em mà quậy là anh phải lo cho em, rồi ai kiếm tiền nuôi em?"

"Ừmm~~~"

"Tối nay sang nhà anh tăng ca có được không? 😈"

"Ừmm~~~"

Có vài người rất đơn giản, chỉ cần người khác bảo nuôi mình thì nói cái gì mình cũng nghe. Người đời hay gọi là dễ dụ.

Taeyong đưa tay bẹo má mỡ rồi dang hai tay cho em người yêu nhào vào lòng mình dính chặt như gấu koala. Em người yêu từ khi được Taeyong chăm thì da dẻ ngày càng mềm mại, ôm ôm luôn rất sướng tay.

Yuta ngả đầu lên vai Taeyong cọ cọ mấy cái rồi móc điện thoại ra lọc cọc bấm tin nhắn.

Người nhận: 10ie ♡

'hủy hẹn, tối nay phải về nhà boss tăng ca
cậu hãy dùng thời gian tối nay mà sửa lại cái váy mình nhỡ tay làm hỏng nhé, chỉ 1 cái thôi, nhanh lắm, một loáng là xong ngay ý mà
khi nào nhận lương nhất định sẽ khao cậu 1 chầu
muahhhh 😚😚😚'

***

Tăng ca...

. . .

. . .

. . .

. . .

. . .

. . .

. . .

. . .

. . .

. . .

Lượt bỏ 10 nghìn ký tự...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro