Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8. Na Jaemin

Mở cửa kí túc xá, tôi vô cùng bất ngờ khi thấy hình bóng một người vẫn ngồi lặng im trên sofa...

-Muộn thế này rồi, mày chưa ngủ à?

-Chẳng phải mày cũng chưa ngủ đó sao? Lại còn vừa đi ra ngoài về nữa chứ.-Nhìn vào ánh mắt cậu bạn cùng phòng Huang Renjun, tôi thấy rõ sự mệt mỏi và buồn bã. Đúng rồi nhỉ, ngày hôm nay đâu phải chỉ mình tôi buồn? Có lẽ không chỉ tôi và Renjun thôi đâu, mà hôm nay sẽ là một đêm dài, với kha khá người không yên giấc được...Đang tuổi trẻ sung sức mà, ai thất bại lại không thấy ê chề?

-Tao ra ngoài đi dạo một lát thôi. Ở trong phòng mãi cũng ngột ngạt lắm.

-Mày...đi cùng Minji đúng không?-Câu hỏi đầy bất ngờ từ Huang Renjun khiến tôi không khỏi bần thần, sao nó lại biết chuyện này? Giữa lúc tôi đang tràn ngập sự nghi hoặc, người đối diện mới chầm chậm nói tiếp...-Khi nãy tao thấy em ấy lấp ló trước cửa kí túc xá.

-Ra ngoài giải tỏa chút thôi. Mày đã biết là em ấy mà vẫn bỏ qua không chào hỏi à? Chẳng phải bình thường dính nhau lắm sao?

-Tao cũng muốn lắm chứ. Nhưng nhìn dáng vẻ thấp thỏm bỏ trốn của em ấy lúc thấy tao đi vào kí túc xá, tao đã biết người em ấy muốn gặp không phải là tao. Vậy mà cô ngốc đó còn nghĩ không ai nhận ra em ấy với cái dáng vẻ trốn tránh nghiệp dư kia nữa chứ, đúng là đồ ngốc mà...

Tôi nhíu mày nhìn nụ cười còn khó coi hơn cả khóc của Huang Renjun. Bỗng cảm thấy mình thật ích kỉ, tôi biết rõ cậu ấy rất giống tôi ở một điểm. Đó là đối với chúng tôi, Minji vô cùng quan trọng. Vậy mà trong thời điểm cả hai đều đang buồn bực, tôi lại ích kỉ tận hưởng sự an ủi, sự chia sẻ của em ấy một mình. Nếu đặt bản thân vào trong hoàn cảnh của Renjun, bị bỏ lại một mình, cảm giác mới thật khó tả...Thế nhưng phải làm sao được đây, khi mà tình yêu giống như một chiếc chăn chỉ đủ cho hai người vậy. Nếu như có người thứ ba thì hoặc là một người bị lạnh, hoặc là cả ba sẽ bị lạnh...

-Renjun à, tao không muốn chúng ta cùng đâm đầu vào một gốc cây đâu...-Đúng vậy! Tuy có những lúc tôi và cậu đã từng buồn bực, từng bất an, từng giả đò giận dỗi ghen tị chỉ vì muốn "tranh sủng" của người nào đó...Nhưng dù sao đi nữa, chúng tôi vẫn là anh em thân thiết, cùng nhau ngủ chung một phòng, ăn uống cùng nhau, luyện tập cùng nhau...Cảm giác này đúng là quá mâu thuẫn, khi mà bạn vừa muốn có tình yêu nhưng cũng không muốn đánh mất tình bạn. Mày đúng là tham lam thật đấy, Na Jaemin!

-Tao cũng không muốn như vậy...nhưng khi việc đã đến rồi, chúng ta buộc phải đối mặt thôi. Xin lỗi mày Jaemin, tao sẽ không bỏ cuộc đâu.

Đây là lần đầu tiên nói chuyện với nhau mà ánh mắt Renjun lại nghiêm túc và kiên quyết đến thế. Nghĩ lại cũng thấy mình thật nực cười. Chính bản thân tôi cũng không muốn bỏ cuộc thì lấy tư cách gì để muốn cậu ấy làm vậy?

-Mịa hai thằng quỷ sứ, đêm hôm còn không ngủ ở đây "liếc mắt đưa tình" cái gì chứ? Muốn dọa chết ông đây hả?-Đang lúc không khí trong phòng đầy lạnh lẽo và âm trầm, tiếng nói ngái ngủ của tên Lee Donghyuck vang lên như hồi chuông cảnh tỉnh tôi và Huang Renjun trước khi đưa mọi chuyện đi quá xa...Tôi không nói thêm gì nữa, lẳng lặng bỏ về phòng.

Ngâm mình trong bồn tắm khiến tâm trí tôi thư thả và tỉnh táo hơn rất nhiều. Nhẹ nhàng nhớ lại những kỉ niệm với Minji, tôi thấy tim mình đập nhanh và mạnh hơn. Phải nói sao đây nhỉ, có thể coi chúng giống như liều thuốc đặc trị mỗi khi tôi cảm thấy mệt mỏi và bế tắc ấy.

Tôi vốn không hề tin vào những câu chuyện vớ vẩn trên phim kiểu như "yêu từ cái nhìn đầu tiên" hay "tiếng sét ái tình", "vừa gặp đã yêu" gì gì đó. Vậy mà cuối cùng thì...cuộc đời tôi không gặp phải chuyện đó thật. Làm sao mà tình yêu có thể đến dễ dàng như vậy chứ?

Lần đầu tiên khi gặp em là ở công ty. Cô bé khiến người ta phải trầm trồ và ngưỡng mộ bởi gương mặt vô cùng xinh đẹp, trong sáng giống như thiên thần ấy. Em ngượng ngùng, em bẽn lẽn cố gắng làm quen với từng người một. Khi đó nhìn em thật sự rất đáng yêu, khiến cho người ta có cảm giác như một cô em gái nhỏ cần được che chở vậy. Và trong lần đầu gặp mặt đó, tất cả suy nghĩ và ấn tượng mà tôi dành cho em chỉ đơn giản là khá thích thú vì có thêm một cô em gái xinh đẹp đáng yêu. Con người ai mà không thích cái đẹp, đúng không nào?

Buổi tối ngày hôm ấy, chúng tôi đã tổ chức một bữa tiệc để chào mừng em gia nhập. Còn nhớ rõ lúc đó em đã bị hai kẻ tinh quái Lee Donghyuck và Kim Jungna lừa uống liền mấy ly rượu Soju. Mặc dù ngay sau đó hai tên nghịch ngợm kia đã bị anh Taeyong và chị Eunyoung quạt cho một trận te tua nhưng rượu thì em cũng đã lỡ uống rồi...Và với một cô bé chưa từng uống rượu như em thì chỉ một chút rượu nhẹ như thế đã đủ làm tâm trí em điên đảo. Vậy là kí túc xá của chúng tôi được một phen dở khóc dở cười. Cô bé với khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng vừa chạy nhảy vừa ca hát một cách không còn chút hình tượng nào. Thậm chí em còn ôm chặt lấy người ở gần nhất là tôi và nhõng nhẽo gọi... mẹ. Bộ tôi giống mẹ em lắm hay sao vậy? Tôi lúc ấy chỉ biết cười khổ...Tuy nhiên, nhìn khuôn mặt và biểu cảm của em lúc khi đó phải nói là dễ thương chưa từng thấy. Ấn tượng của tôi đối với em lại mạnh hơn một chút rồi...

Sau ngày hôm đó, bộ dáng xấu hổ như muốn tìm một cái lỗ để chui xuống của em làm tôi cười không ngớt. Chúng tôi bắt đầu thân thiết với nhau hơn...Cô bé "thiên thần" trong lần đầu gặp gỡ đã có cú bẻ lái ngoạn mục khi lột xác thành một cô bé tinh quái giảo hoạt thứ thiệt. Tôi và em kết thành một cặp chuyên đi trêu chọc các anh chị, tạo nên nhiều chiến công còn lừng lẫy hơn cả đôi bạn đồng niên Lee Donghyuck và Kim Jungna. Tôi cứ nghĩ cuộc sống của chúng tôi sẽ mãi là đôi bạn thân vui vẻ như vậy cho đến khi một bước ngoặt lớn xảy ra...nụ hôn đầu giữa tôi và em. Cảm giác lúc ấy thật tê dại, dù chỉ chạm nhẹ trong vài giây nhưng cũng đã đủ để tôi cảm nhận trọn vẹn tư vị mềm mại và ngọt ngào ấy...

Tôi bắt đầu suy nghĩ và mơ tưởng nhiều hơn...mơ về một mối quan hệ nào đó trên mức bạn thân giữa tôi và em. Tôi ngày càng chìm đắm và lún sâu vào việc thích em, không ngừng thích em...Cho đến khi Huang Renjun xuất hiện... Đàn ông luôn mẫn cảm với tình địch của mình, tôi cảm thấy ánh mắt họ Huang dành cho em không giống với ánh mắt những người khác nhìn em...mà giống tôi thì đúng hơn. Và dù tôi đã dùng đủ mọi cách để ngăn chặn mối quan hệ giữa hai người họ, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể thay đổi sự sắp đặt cẩu huyết của số phận. Tôi thích em...Huang Renjun cũng thích em...rồi câu chuyện éo le này sẽ đi về đâu đây?

--------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro