Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 44 The Big Battle: part 4 - The last tear

Cái gì?

- Cũng giống như trước đây, lòng ghen tị làm cậu ấy mù mờ

- Nhưng tại sao lại thế? - Dark ôm lấy Light

- Không có lý do nào cả, cũng giống như tôi trước đây

YooChun mở to mắt nhìn Light. Nếu đúng như thế, có nghĩa là JunSu sẽ tấn công anh?

JunSu đang khóc. Cậu chầm chậm tiến về phía YooChun, sẵn sàng tấn công anh bất cứ lúc nào. Nhưng YooChun không thể để chuyện đó xảy ra. Anh không muốn cậu phải chịu đựng nhiều hơn nữa.

- Baby? - YooChun từ từ tiến tới chỗ JunSu

- Ngươi dám…? Đừng có chạm vào ta…

- Anh yêu em mà Su

- Nói dối!

- Anh sẽ chứng minh

- DỐI TRÁ!!!

YooChun đang ở rất gần JunSu. Anh có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóch của cậu phả vào cổ anh. Tim cậu đập nhanh quá. Anh phải cứu cậu. Đứa trẻ cần mẹ nó hơn là cha. Mọi người đều hy vọng vào JunSu, đó là điều vô giá, và nó quan trọng hơn nhiều so với sức mạnh của anh

YooChun rút ngắn khoảng cách giữa họ và nhẹ nhàng hôn lên môi cậu. Nó có vị đắng. Chất độc mà ‘hắn’ để lại đang dần chuyển sang anh. Anh cảm thấy nó ở trong mạch máu của mình và thấy mình đang yếu đi. Nhưng anh vẫn tiếp tục hôn cậu, với hy vọng có thể rửa sạch thứ chất độc đó, cho tới khi hương vị quen thuộc của cậu trở lại

JunSu dần thả lỏng người và ngả vào ngực YooChun. Nhịp tim của anh làm cậu chong mặt như thể vừa bước ra từ một cơn ác mộng vậy

Phải mất vài phút, JunSu mới nhận ra rằng YooChun sắp chết vì cứu cậu. Cậu nhận ra chất độc từ cậu đã chuyển hết sang cho YooChun và anh đang yếu dần đi

JunSu tìm cách đẩy YooChun ra và phá vỡ nụ hộn. Cậu không muốn làm đau YooChun. Càng không muốn anh phải chết. Anh là người cậu yêu và là cha của thằng bé. Nhưng YooChun không chịu lùi lại. Anh vẫn tiếp tục cho đến khi cảm nhận được mùi vị quen thuộc, vị ngọt mỗi khi anh hôn JunSu 

Cuối cùng YooChun cũng chịu dứt ra. Anh khẽ mỉm cười rồi ngã xuống. Chất độc đang lan toả khắp cơ thể anh, nó sẽ khiến anh chết từ từ và đầy đau đớn

JunSu hét lên sợ hãi. Mọi thứ xung quanh như rung lên. Mây đen ùn ùn kéo đến che kín bầu trời. Tiếng sấm to và rõ mồn một

Dark nắm chặt lấy tay Light

- Phải làm cậu ta bình tĩnh lại

- Sức mạnh đó…

- Cậu ấy là người nắm giữ ngọn lửa của cuộc sống!

Light nhìn ông đầy ngạc nhiên

Dark siết nhẹ tay anh và cả hai cùng đến bên JunSu

JunSu ôm YooChun trong tay và khóc như mưa

- Tất cả là lỗi của tôi!

- Không, không phải đâu mà…

- Anh ấy chết rồi…

- Bình tĩnh nào, không phải tại cậu. YooChun đã chọn cậu thay vì mạng sống của anh ấy

JunSu còn khóc dữ hơn 

- Cậu có thể cứu anh ấy - Light lên tiếng

- Cái gì? Thật chứ? Bằng cách nào?

- Cậu nắm giữ ngọn lửa của cuộc sống, cậu có thể cứu anh ấy

- Hãy nói cho tôi biết!

- Tôi không biết, người duy nhất biết điều đó, chỉ có mình cậu

- Nhưng tôi không biết - Người JunSu run lên từng đợt

- Hãy đưa cậu ấy về lâu đài, chúng ta sẽ hỏi ChangMin

JunSu mở to mắt khi nghe thấy cái tên ChangMin

- ChangMin? Omo~ ChangMin…..

- Cậu ấy ổn, nước mắt của cậu đã cứu cậu ấy

- Bằng cách nào?

Ông lắc đầu

- Thôi nào, mau đưa cậu ấy đi

JunSu gật đầu và đứng lên

Dark giúp họ đưa YooChun đi rồi cả 3 người cùng bay về lâu đài

Họ dừng lại trong khu vườn

Đức vua đã nhìn thấy họ. Ông vội vã chạy ra và mở cửa 

JunSu khóc ngay khi nhìn thấy cha mình

- Yoochun…hức…hức…

Ông nhìn thấy chúa tể bóng tối nằm bất động trên tay Dark. Ông há hốc miệng vì shock

- Gọi ChangMin ngay! - Dark hét lên

Ông gật đầu và vội vã chạy đi. Trông khi đó, Dark đưa YooChun về phòng và đặt anh trên giường

JunSu nhìn vào nôi rồi lại nhìn YooChun. 

- Đây là………

- Con trai cậu - Dark khẽ mỉm cười

JunSu bước đến bên nôi và bế thằng bé trên tay. Ngay lập tức thằng bé tỉnh giấc. Nó nhìn mẹ nó rồi bật cười, tạo nên những âm thanh vô cùng dễ thương

JunSu nhìn thằng bé, nước mắt trào ra. Một trong số đó rơi xuống và chuyển thành một viên kim cương

- Cái này…..? - JunSu đưa nó cho Dark

- Đây…Chính nó đã cứu ChangMin

- Nghĩa là tôi có thể dùng nó để cứu Chunnie? - JunSu mở to mắt nhìn ông

- Không, hyung không thể làm thế! - ChangMin đã bước vào từ bao giờ

- Min, hyung xin lỗi, hyung…

- Ổn rồi mà hyung

- Tại sao lại không? - Dark lên tiếng

- Đó là giọt nước mắt cuối cùng - ChangMin nhìn YooChun rồi quay sang JunSu - Hyung phải chọn. Dùng nó để cứu cả thế giới, hoặc Park YooChun…

- Cái gì?

ChangMin bước tới bên cửa sổ. Trời đang trút cơn giận dữ bằng những cơn mưa lửa. Người dân thì hoảng loạn tìm cách thoát thân.

JunSu đặt đứa bé vào nôi rồi đi theo ChangMin. Cậu ngã xuống và khóc nức nở

- Không….hức….Cậu không thể làm thế….hức…còn chunnie thì sao…hức…hức…

- Bình tĩnh nào - Light ôm lấy JunSu và dỗ dành

- Tôi không thể…..Tôi yêu anh ấy…tôi….

- Hyung không thể ích kỉ như thế…. Hàng ngàn con người cần sự giúp đỡ của hyung… Thế giới cần sự giúp đỡ của hyung

JunSu nắm chặt lấy viên kim cương trong tay mình

- Nhưng tôi cũng cần YooChun 

- Hyung phải tin vào tình yêu của mình. Hyung phải tin rằng YooChun sẽ sống sót và sẽ quay lại

JunSu nhìn ChangMin. Cậu ấy nói đúng. JunSu bước đến bên cửa sổ và xoè bàn tay mình ra. Viên kim cương bay vọt lên và rực sáng. Trời ngừng mưa. Mặt đất ngừng rùng chuyển. Mây đen biến mất và mặt trời lại xuất hiện

JunSu ngồi xuống cạnh YooChun và khóc, thằng bé cũng khóc theo. Hình như nó đã biết có chuyện không hay xảy ra, rằng cha nó đang ốm nặng

Light bế thằng bé lên và tìm cách dỗ nó ngừng khóc nhưng không có tác dụng gì. Anh bèn đặt nó nằm cạnh YooChun. Thằng bé thôi khóc nhưng nó nhất định không ăn uống cũng không ngủ. Nó cứ nằm đó, chờ cha nó tỉnh dậy bế nó và chơi đùa với nó

JunSu khóc như mưa. YooChun đã chết, và cậu thậm chí mất đi cơ hội duy nhất để cứu sống anh. Con của cậu còn không chịu ăn uống gì và nó còn không chịu ngủ nữa

JunSu quì bên đứa con và YooChun. Cậu không ngưng khóc suốt cả ngày. Không ăn uống gì cũng không chịu nghỉ ngơi. Dù cho mọi người có nói gì đi nữa, JunSu vẫn khóc. Nước mắt chảy dài ướt đầm khuôn mặt cậu, nhưng không còn viên kim cương nào nữa, không còn gì để cứu được YooChun nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: