Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 1

Hắn rít một hơi dài, làn khói trắng phả ra mờ nhạt. Dáng ngồi bất cần, cử chỉ hời hợt, biểu tình vô cảm. Hắn nhắm nghiền mắt, chỉ để đôi tai tận hưởng âm thanh thú vị.

Vang vọng trong ngục tù, là tiếng la hét đầy đau đớn, là tiếng cười man rợ, là tiếng nhục dục đáng kinh tởm. Hắn thích âm thanh này, nhưng tuyệt đối không hề xem chúng.

- Vào đi!

Hắn khẽ nhếch. Tiếng cửa đóng cũng là lúc tiếng người đổ rạp dưới chân hắn. Một kẻ khốn cùng, cái kết cũng chỉ là vào đây. Tiếng bước chân lao xao di chuyển, cũng là lúc mọi âm thanh như dừng hẳn.

Khi sự tĩnh lặng thách thức kiên nhẫn, hắn khẽ tách hàng mi, phóng tia nhìn về phía trước. Con người kia vẫn tiếp tục bước, bộ dáng run rẩy khi giây phút chứng kiến cảnh tượng kinh tởm kia.

Người con trai bé nhỏ, từ lúc vào đây vẫn không hề lộ diện dung mạo cho hắn nhìn ngắm. Mái tóc dài lòa xòa bao phủ như tấm màn che hoàn hảo, giấu kĩ khuôn mặt tuyệt mĩ kia.

- Tiếp tục đi!

Làn môi khẽ nhếch, khí chất trong từng chữ như một mệnh lệnh lập tức thi hành. Vài tên hoang dâm lại tiếp tục cuồng say thú vui hằng ngày. Hắn cười, tia nhìn quét dọc thân hình bé nhỏ, sợ sệt trong góc tối ngục tù.

Đã từ lâu, đây dần trở thành thú vui của hắn. Chỉ nghe nhưng tuyệt đối không xem. Nghe tiếng đau thương, nghe tiếng man rợ, nghe cả nhục dục lan khắp ngục tù.

Những kẻ như hắn, được xem là cặn bã của xã hội, người người khinh bỉ, đến mức không thể chứa chấp nên mới được ân huệ mà tống vào đây nuôi ăn nuôi mặc. Đổi lại, vĩnh viễn không được thấy ánh mặt trời. Vậy cũng tốt, thế giới của hắn vốn dĩ không hề có ánh sáng, chỉ một màu đen đầy rẫy tội lỗi và cái xấu xa.

- Làm ơn, ngừng lại...

Giọng nói trong lắng như chìm hẳn trong muôn vàn hỗn tạp âm thanh. Người con trai ấy bị kéo vào cuộc hoang dâm không chừng mực. Phút chốc ánh mắt ấy như lướt nhìn qua hắn, đặt cả niềm hy vọng nhỏ nhoi của mình vào hắn. Như một sự tin tưởng.

Từ ngày nếm trải được mặt trái của xã hội này, hắn chưa một lần được ai tin tưởng. Ngay cả lòng tin của hắn cũng vứt trôi xuống vực thẳm. Lòng tin, như một thứ xa xỉ trong suy nghĩ của hắn- một kẻ giết người mang tên Kwak Aron.

Mặc cho ai bất lực cầu xin, mặc cho ánh mắt kia có tràn đầy hy vọng đặt vào hắn. Tâm tư ấy vẫn thờ ơ và vô cảm. Hắn vứt trôi niềm hy vọng ấy của cậu, hệt như những gì xã hội ngoài kia từng làm.

Ngay cả sự hời hợt đến mức vô cảm kia, cũng là do hắn học hỏi từ những người được xem là cao quý. Như một căn bệnh bẩm sinh trong tâm hồn, những kẻ ngoài kia luôn tự xưng mình là hoàn hảo nhưng vẫn không hay biết, mình có khiếm khuyết về tâm hồn.

Hắn không tự nhận mình là hoàn hảo, nhưng ít chí ban đầu hắn không hề vô cảm như thế. Là sau này, hắn học từ họ cách vô tâm với cái hoạn, cách hời hợt trước lòng tin và cả sự nhẫn tâm dập tan niềm hy vọng.

Ít nhất là hắn đang làm đối với con người này.

- Thằng nhóc này đẹp trai đấy. Aron, anh có muốn thử chứ?

Bọn người cười lên khả ố. Hắn cũng nhếch mép cười theo. Đôi mắt lướt dọc trên cơ thể người con trai ấy. Một dáng vẻ tuyệt mĩ, khuôn mặt thanh tú đến lạ kì. Như có một sức hút, khiến hắn không thể rời mắt.

Tâm can bỗng chốc trỗi lên sự chiếm đoạt.

- Đem nó lại đây. - Hắn ra lệnh. Khí chất đầy ma mãnh. Bọn người nuối tiếc kéo cậu lại phía hắn, vứt ở đó.

Thân thể đổ rạp xuống chân hắn, lần hai. Lại run rẩy đứng lên cùng sợ sệt.

Hắn chợt nhếch. Chân khẽ di chuyển, dùng lực đá mạnh. Cậu đổ rạp xuống chân hắn, lần ba.

- Có vẻ cậu muốn phục vụ tôi?

Bàn tay chậm chạp di chuyển, lướt trên làn da mịn màng. Hắn có thể cảm nhận được sự run lên trên cơ thể ấy. Người con trai, nhìn hắn, đôi mắt ngấn nước xem chừng sợ hãi.

Như một kẻ đáng thương cầu xin sự khoan hồng.

Nhưng rất tiếc, hắn không có định nghĩa về sự khoan nhượng ấy.

- Làm ơn...

Lần thứ hai cất tiếng, lại là một câu khẩn xin đầy tha thiết.

Nhưng rất tiếc, hắn không phải là kẻ dễ động lòng.

- Nó... Là của tao!

Hắn xé mạnh áo cậu, từng chiếc cúc bung ra rơi rớt sàn nhà. Dần lộ ra làn da trắng ngần đầy sức hút. Bọn cầm thú nhìn với ánh mắt thèm thuồng nhưng đành nuốt nhịn với tuyên bố chủ quyền.

Cậu ta, là của Kwak Aron này...

Kẻ nào động tới, sẽ giết không tha!

- Tha cho tôi, làm ơn...

Hắn khẽ nhếch. Khuôn miệng nhỏ xinh lần thứ ba thốt ra, lại là một lời cầu xin. Nhưng rất tiếc, có lẽ quá muộn rồi...

Hắn ngấu nghiến đôi môi ấy, như cánh anh đào mỏng manh bị cơn cuồng phong vùi dập. Cậu giãy giụa, ngoan cố thoát ra. Bọn người kia, thích thú ngồi xem.

Xem sói điên ăn thịt thỏ nhỏ như thế nào...

Quần áo tù nhân cậu chưa mặc được bao lâu nay lại rách bương dưới bàn tay điên cuồng của hắn. Mái tóc được vén lên, để lộ từng góc cạnh của một khuôn mặt tuyệt mĩ. Hắn khẽ nhếch, tâm can trỗi lên ham muốn chiếm đoạt lạ thường.

Không một mảnh vải che thân, hắn dễ dàng vuốt ve cơ thể ấy. Từng cái chạm chạy dọc xuống đến chân. Lần đầu tiên, hắn chạm vào một người đồng giới. Lại với vẻ ôn nhu cùng sủng nịnh.

Từng dấu đỏ in trên làn da trắng ngần đầy nhạy cảm. Hắn mơn trớn nhẹ nhàng, đầu lưỡi quét trên khuôn ngực mềm mại, như một thứ thuốc mê khiến mãi không dứt ra được.

Tiếng rên rỉ chợt phát. Khuôn miệng nhỏ xinh kia lần nữa hé mở, nhưng không phải là lời cầu xin. Hắn hài lòng, khẽ nhếch. Bọn hoang dâm ngồi một góc bỗng hú hét điên dại.

Là thỏ nhỏ chịu khuất phục để sói điên ăn thịt rồi...

Hắn cởi quần áo mình, lộ ra cơ thể cường tráng của một thanh niên độ tuổi xuân xanh. Quyến rũ đến chết người, khiến con người kia suýt ngây ngất. Bọn cầm thú ngồi góc suýt xoa, thèm thuồng với cơ thể tuấn kiệt kia lần đầu hé lộ.

Bọn chúng hận không thể biết sớm hơn mà đè ra thưởng thức hắn.

- Tên gì?

Hắn chợt hỏi, âm thanh phát ra như có hàn khí len lỏi, tê buốt cả tế bào.

- MinHyun.

Cậu hé môi, âm thanh phát ra trong lắng, như cơn gió thổi mát tâm hồn hắn.

Ngay cả cái tên cũng đẹp như chính bản thân cậu vậy.

Hắn vuốt tóc cậu, ôn nhu hôn lên đôi môi ấy lần cuối, tay lần tìm phân thân của cậu mà xoa nắn. Người con trai nhỏ bé oằn người trong dục vọng, cố với tay bắt chút lí trí sau cùng. Nhưng, cũng đã quá muộn.

- AAAAA........

Bọn người kia lại rú lên lần nữa.

MinHyun đau đến thấu xương, khóe mắt chợt tuôn hai hàng nước, thấm mặn vào môi, thấm vào cả số kiếp bạc mệnh của mình.

Hắn rút tay ra, cho cả phân thân của mình vào hậu huyệt vừa được khai thông. Đưa đẩy trong đấy, nhẹ nhàng, từng chút một.

MinHyun cắn răng, ứa nước mắt trong từng cái đưa đẩy.

Đối với người của hắn, thì mới có tư tưởng "thương hoa tiếc ngọc"

Bọn người điên dại cười man rợ.

Cuối cùng thỏ nhỏ cũng nằm gọn trong bụng sói điên...

Tiếng rên rỉ hòa cùng tiếng cười man rợ, tạo một hợp âm của sự hoang dâm cuồng dục.

MinHyun thở hắt, tuôn dòng tinh dịch vươn khắp sàn nhà. Hắn cũng một hơi, đẩy hết tất cả vào trong cậu.

"Renggggg"

Tiếng chuông báo hiệu tập họp vang lên, chấm dứt cuộc mây mưa cuồng loạn. MinHyun bật khóc, co ro góc tường đầy sợ sệt. Bọn người ném tia nhìn thèm thuồng lên cơ thể cậu, nhưng cũng đi ra đầy luyến tiếc.

- Giết tôi, nếu cậu muốn!

Hắn khẽ nhếch. Chân dứt khoát bước ra ngoài. MinHyun mang đầy tủi nhục, cố khắc nó vào hận. Giết hắn? Dễ thôi mà. Vốn dĩ cậu vào đây cũng vì tội giết người.

- Anh phải chết!

Hai con người song hành với nhau, tại một giây phút, âm giọng như gió thoảng qua tai hắn, mang khí chất mạnh mẽ cùng tự tin cao độ. Là MinKi của vài phút về trước đây sao?

Hắn khẽ nhếch. Chân vẫn bước đều.

- Cá cược nhé? Xem ai sẽ chết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro