Chương 7
Lê Giai Thụy hôm nay vẫn thức sớm như mọi khi để rèn luyện thân thể, bảy giờ đạp xe đến trường. Hôm nay là ngày đầu tiên quân huấn, Lê Giai Thụy thay quân phục trước ở nhà rồi sau đó mới đến trường, các bạn học khác đa số đều như vậy.
Đến giờ mọi người tập trung ở sân vận động, có sơ nhất nhị ban thì tất nhiên cũng phải có các ban còn lại, Trường học Quang Huy khu sơ trung sơ nhất gồm có tám ban. Hai ban sẽ hợp thành một đơn vị. Sơ nhất nhị ban và nhất ban là một đơn vị, huấn luyện viên là một vị nam tính, tuổi cũng không lớn, nhìn rất nghiêm túc. Thấy tất cả mọi người đã tập hợp đầy đủ, Trần huấn luyện viên bắt đầu giới thiệu:
"Xin chào các đồng chí, tôi tên Trần Vỹ, sẽ là huấn luyện viên của các bạn trong một tuần quân huấn sắp tới, rất mong được sự hợp tác của các bạn." Trần huấn luyện viên một bên nói to, một bên quan sát từng gương mặt mỗi người.
"Hảo, huấn luyện viên!" lác đác vài âm thanh vang lên, trong đó giọng Lê Giai Thụy có lẽ phá lệ to rõ. Thấy mọi người ngơ ngác không đáp lời, Lê Giai Thụy đổ mồ hôi nha. Trong những trường hợp quân huấn như vầy các huấn luyện viên thường yêu cầu mọi người phải nói to rõ và đồng thanh. Đúng như dự đoán, chỉ thấy Trần huấn luyện viên nhíu mày lại quát:
"Chưa ăn sáng sao? Lặp lại lần nữa!!"
"Hảo, huấn luyện viên!!!" Mọi người đồng thanh la.
Lần này Trần huấn luyện vừa lòng, bắt đầu cho mọi người khởi động và làm những động tác đơn giản như nghiêm, nghỉ, quay trái phải, đi đều. Tất cả những thứ này đều không làm khó được Lê Giai Thụy, người đã trải nghiệm gần hết các giai đoạn quân huấn trong đời học sinh, nên động tác của hắn đều rất chuẩn, đem lại vô số ánh mắt hâm mộ, đặc biệt là của các bạn học nữ. Trần huấn luyện viên cũng hay liếc mắt sang nhìn Lê Giai Thụy, vừa lòng gật đầu.
Thật ra từ đầu Lê Giai Thụy có suy nghĩ không biết có nên giả làm sai hoặc không biết hay không, nhưng rất nhanh hắn phủ quyết ý nghĩ này. Sống tự tại một chút thì tốt rồi, không cần giấu giếm làm gì. Rất nhanh một đoạn thời gian qua đi, mọi người đã có thể làm được hầu hết các động tác, Trần huấn luyện viên cho mọi người giải lao.
Lê Giai Thụy theo bọn người Lý Quân Dao, Tào Huy Kiệt, Cao Hàn đi đến một chỗ gần đây nghỉ ngơi. Các bạn học nhị ban cũng tụ tập xung quanh, nhất ban cũng ở ngay bên cạnh. Lê Giai Thụy mở cặp sách ra, thấy chỉ có vài cái khăn lau mặt thì lập tức hối hận, nhìn xung quanh các bạn học lần lượt đem quà vặt ra ăn, yên lặng rơi lệ. Lúc này Lý Quân Dao quay qua nhìn hắn, cười hỏi: "Lê Giai Thụy đồng học, ngươi không mang bánh hay nước gì?"
Lê Giai Thụy cười khổ trả lời: "Ân, ta nghĩ không cần, nhưng ai ngờ!" biết vậy nghe lời lão mẹ, hắn nghĩ.
"Haha, chia ngươi!" Lý Quân Dao một bên cười nói một bên quăng cho Lê Giai Thụy một chai nước.
Lê Giai Thụy nhanh tay chụp lấy chai nước sau đó cảm tạ Lý Quân Dao: "Ta hảo lớp trưởng, yêu chết ngươi. Cho ngươi cái này!" Nói nói hắn nhanh chóng lấy ra một cái khăn mặt từ cặp xách đưa cho Lý Quân Dao.
Lý Quân Dao nhận lấy, cười nói: "Hảo a Lê Giai Thụy, thì ra ngươi chỉ lo mang cái này, có điểm nương đi."
Tào Huy Kiệt ở một bên nhìn, châm vào nói: "Có cái gì hảo cảm tạ, Lý Quân Dao chắc hẳn lại dọn cả cửa hàng tạp hóa của mẹ mang theo đây mà. Lê Giai Thụy hảo đồng học, cũng cho ta một cái khăn mặt." hắn cười hì hì nói.
Lý Quân Dao nổi điên đá một cái Tào Huy Kiệt, nói: "Ngươi không nói ta thì chết a Kiệt tử!"
Lê Giai Thụy cười cười lại lấy ra hai cái đưa cho Tào Huy Kiệt và Cao Hàn, nói: "Đổ nhiều mồ hôi, có điểm nhớp nháp chịu không nổi nên mang khăn lau, có ai muốn đi rửa mặt chung không." Nói xong mở nắp chai ra tu một hơi nước. "Ai~ sướng đã chết."
"Đi, ta với ngươi đi, rửa mặt một cái!" Cao Hàn đứng dậy nói.
Đúng lúc này sơ nhất bên kia bỗng nhiên có một bóng ngươi lao về phía Lê Giai Thụy.
"Hảo, Giai Thụy, cũng cho ta một cái đi!!!" Chu Hạo chạy nhanh lại câu cổ Lê Giai Thụy la to.
Lê Giai Thụy nhanh chóng ném khăn cho Chu Hạo, nói: "Chỉ còn một cái cho ngươi! Cút cút ra chỗ khác đi." Nhìn những ánh mắt nhìn khăn nóng bỏng của đám người hắn chạy nhanh kéo Cao Hàn đi rửa mặt, hắn cũng không nói ngoa, quả thực chỉ còn một cái. Lê Giai Thụy có cảm giác hắn không đi nhanh sẽ bị những ánh mắt đòi khăn nóng bỏng đó nhấn chìm.
Vừa đến bên bồn rửa mặt giặt sạch một cái mát mẻ, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng nói:
"Đây không phải là Lê Giai Thụy thiếu gia sao, đây là đi quân huấn lăn một vòng sân sau đó đến giặc sạch sao?!" Chu Thắng âm dương quái khí nói.
Lê Giai Thụy cùng Cao Hàn đều ngạc nhiên quay đầu lại nhìn.
Cao Hàn lên tiếng: "Ngươi là ai? Sao có vẻ vô lễ vậy."
Chu Thắng ghét bỏ đáp lại: "Ta là ai liên quan gì tên to con nhà ngươi sự, tránh ra một bên đi."
Lê Giai Thụy lúc này mới lên tiếng: "Đủ, cẩu ngoan không cản đường." nói xong đẩy đẩy Cao Hàn ý kêu đi. Lúc đầu Lê Giai Thụy cũng không nhận ra người tới là ai, nhưng nghe giọng điệu âm dương quái khí này thì chợt nhớ ra đây là Chu Thắng, kẻ thù không đội trời chung của Lê Giai Thụy. Nói chính xác hơn thì Chu Thắng một phía ghen ghét Lê Giai Thụy.
Cao Hàn cũng không chấp nhặt, đi theo Lê Giai Thụy. Tuy nhiên bị bọn người Chu Thắng cho ngăn lại.
"Ngươi nói ai cẩu?" Chu Thắng mặt mài đỏ chót bốc khói hỏi.
"Đã bảo cẩu ngoan không cản đường!" Lê Giai Thụy lạnh nhạt lặp lại.
"Ngươi....." Chu Thắng chưa kịp nói thì tiếng còi của huấn luyện vang lên. "Ngươi chờ đó!" Chỉ nghe hắn nói rồi kéo xám xịt đám người rời đi.
"Kẻ thù cũ?" Cao Hàn tò mò hỏi.
"Xùy, kẻ rảnh rỗi, mặc kệ, đi tập hợp đi!" Lê Giai Thụy cười nói, sau đó nhanh chóng lại chỗ tập hợp.
Hai ban đều tập hợp đầy đủ, Trần huấn luyện viên đi đến trước, nói: "Chúng ta đến chọn ra người dẫn đội. Để cho nhanh ta sẽ đề cử trước. Nhị ban Lê Giai Thụy!"
Nghe huấn luyện viên gọi tên Lê Giai Thụy sững sờ chốc lát, sau đó nhanh chóng đáp lại: "Có!"
Trần huấn luyện viên nói tiếp: "Ngươi dẫn đội, hô lệnh cho đại gia làm theo."
Lê Giai Thụy không thể làm gì khác, đáp ứng: "Rõ, huấn luyện viên!"
Lê Giai Thụy nói xong bước nhanh lên phía trước, hô khẩu lệnh cho đại gia làm theo. Mọi người cũng không có dị nghị, chỉ có một người ở đó khó chịu, không ai khác ngoài Chu Thắng. Không biết có phải oan gia ngõ hẹp hay không, Chu Thắng ở nhất ban. Lê Giai Thụy cũng mặc kệ hắn. Trần huấn luyện viên thấy hắn mặt mày, hỏi: "Bạn nam đó, làm sao?"
Chu Thắng cuống quýt trả lời: "Không có gì, huấn luyện viên!". Thấy hắn túng xung quanh đồng học ai cũng cười. Chu Thắng tức sắc mặt cực kỳ khó coi, càng thêm ghi hận Lê Giai Thụy.
Thời gian trôi nhanh, mấy ngày quân huấn nhanh chóng đến cuối. Hôm nay là ngày cuối cùng, các đơn vị cũng hợp lại với nhau làm liên hoan giải trí. Chu Thắng nhân cơ hội cho Lê Giai Thụy một đao, đề nghị Lê Giai Thụy lên cho đại gia phục vụ một tiết mục văn nghệ. Lê Giai Thụy nhìn hắn đắc ý vênh váo, bất đắc dĩ phải đi lên. Hắn cũng không biết hát cái gì tốt, không lẽ hát tình ca? Nghĩ nghĩ, hắn nói lớn: "Phục vụ đại gia một tiết mục văn nghệ ha, vui là chính!" Nói xong hắn cất tiếng hát. Quốc ca vang lên.
Bên dưới vắng lặng trong chốc lát, sau đó mọi người cười phá lên. Lê Giai Thụy cũng không ngại, hắn cố ý mà. Hát xong, nhanh chóng đi xuống chỗ ngồi. Huấn luyện viên cũng không biết nói cái gì mới tốt. Một tuần quân huấn kết thúc trong tiếng cười. Mọi người ai cũng đen thêm một tầng. Lê Giai Thụy cũng không ngoại trừ, hắn còn tạm ổn. Chào tạm biệt mọi người Lê Giai Thụy nhanh chóng đạp xe về nhà, hắn phải về nhanh tắm rửa. Chu Hạo hôm nay không về chung, hắn đi chơi với đồng học nhất ban.
Vừa về đến nhà, vào cửa thấy muội muội Lê Giai Kỳ ngồi trên ghế trong phòng khách vẽ tranh. Lê Giai Thụy bước sang nhìn nhìn, lấy tay xoa xoa đầu nàng rối tung lên. Lê Giai Kỳ ghét bỏ phủi tay hắn ra, nói: "Ca ca xú đã chết!"
Lê Giai Thụy cười cười nhéo muội muội mặt, nói: "Ta nơi nào xú, nhéo chết ngươi chê ca ca xú!"
Lê Giai Kỳ rên lớn gọi: "Mẹ! ca ca ức hiếp Kỳ Kỳ!"
Lê Như Tuyết đang ở phòng bếp làm đồ ăn, nghe Lê Giai Kỳ rên thì biết Lê Giai Thụy đã về, nàng nói: "A Thụy, ngươi lại ức hiếp muội muội. Nhanh lên đi tắm rửa thay đồ xuống ăn cơm."
"Hảo a, lão mẹ!" Lê Giai Thụy nhìn về phía phòng bếp nói. Quay sang trừng mắt Lê Giai Kỳ, xấu xa muội muội. Lê Giai Kỳ cũng không chịu thua kém, trừng lại hắn. Lê Giai Thụy thấy nàng cái dạng này cũng buồn cười, chạy nhanh lên phòng đi tắm rửa. Chờ Lê Việt Bân về, cả nhà cùng nhau dùng bữa, sau đó là ngồi cùng một chỗ xem tivi như mọi khi. Lê Giai Thụy nhân lúc này nói: "Lão ba, lão mẹ. Ta muốn đi học một môn võ nào đó."
Lê Việt Bân nghe vậy, ngạc nhiên hỏi: "Học võ? Sao lại tự dưng muốn học?". Lê Như Tuyết cũng ngạc nhiên nhìn hắn, chờ đáp án.
Lê Giai Thụy cười cười đáp: "Học để rèn luyện thân thể, sẵn tiện phòng thân luôn." Lê Giai Thụy thật ra cũng muốn học võ từ lâu, chỉ là trước đây khá lười, nhớ đến hắn còn có quái lực, cũng không thể lãng phí, đi học điểm võ phòng thân cũng tốt.
Lê Như Tuyết lại hỏi tiếp: "Học võ cũng tốt, muốn học cái gì võ?"
"Học Boxing!" Lê Giai Thụy có chút hưng phấn nói, hắn cảm thấy Boxing rất tốt, rèn luyện được sức mạnh, tốc độ và phản xạ, lại phù hợp độ tuổi của hắn.
Lê Như Tuyết thấy hắn hưng phấn, cười nói: "Học cũng được, mẹ bằng hữu có mở phòng tập, cần giới thiệu không?"
Lê Giai Thụy vui mừng nhanh chóng nói: "Vậy thì quá tốt, lão mẹ giúp ta đăng ký tốt không?" Hắn còn đang khổ não suy nghĩ đi tìm chỗ tập, không ngờ lão mẹ cấp lực như vậy.
"Ngươi mà tự đi đăng ký, lớn rồi." Lê Việt Bân xen vào lãnh khốc nói.
Lê Giai Thụy bĩu môi, hắn nơi nào lớn, mười ba tuổi, vẫn còn nhỏ hảo đi.
Lê Giai Kỳ thấy hắn bị lãi ba mắng thì cười khanh khách nói: "Lêu lêu ca ca bị mắng!"
Lê Giai Thụy trừng mắt muội muội nói: "Xú muội muội!"
Lê Như Tuyết thấy hai người nháo ầm ĩ cười nói: "Hảo, ngày mai mẹ đi hỏi thử xem, sẵn tiện cho ngươi đăng ký. Giờ chuẩn bị đi ngủ sớm đi."
"Lão mẹ tốt nhất!" Nói xong nhanh chóng chạy lên phòng.
"Xú tiểu tử, suốt ngày ầm ĩ!" Lê Việt Bân nhìn theo hắn cũng cười nói.
Lê Giai Thụy lên phòng nhanh chóng rửa mặt đi ngủ, trông chờ ngày mai đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro