Tế Tư
" Tiểu công tử , người đừng chạy! Phu nhân có chuyện cần tìm người a..!!" Từ Vệ Minh vội vàng ba chân bốn cẳng chạy đi, phía sau thư đông áo nâu thô ráp toát mồ hôi đuổi theo. Y không chút do dự phóng thân mình leo lên hắc mã, ghì lấy dây cương. Người ngựa lao ra hướng ngoài cửa.
Phụ nhân áo lụa thân mình mảnh mai, mái tóc hoa râm búi gọn cài trâm ngọc, tay đeo phỉ thủy người chắn trước cửa phủ, Dĩ Hạ vội vàng kéo dây cương dừng ngựa lại, theo quán tính y ngã khỏi ngựa, nền gạch sỏi nhỏ, khiến toàn thân y đau nhức nhăn mặt.
Vị phu nhân kia lo lắng vội chạy lại đỡ lấy y, người hầu kẻ hạ nhanh chóng súm lại, kẻ dắt ngựa đi, kẻ vây quanh y, kẻ chạy đi gọi y sư tới. " trời đất ơi, Minh nhi, ngươi hồ nháo a. Để nương xem ngươi vết thương."
" mẫu thân ta không sao, người xem ta vẫn chạy nhảy tốt." Dĩ Hạ vội đứng dậy che dấu đi vết thương, nhưng chẳng mấy chốc cơn đau kéo đến khiến y nhăn mặt kêu nhẹ một tiếng.
Phu nhân từ gia ánh mắt tràn đầy lo lắng, toan muốn đánh y nhưng tay dơ lên lại không lỡ hạ xuống, người bất lực thở dài một hơi.Phía cửa phủ, bóng dáng bạch y đội nón che uyển chuyển bước vào, phu nhân thấy nàng tới mặt mày liền vui mừng vội chạy lại tiếp đón.
" Đại tế tư, người đại giá quang lâm vào Từ gia, ta từ xa không tiếp đón chu toàn thỉnh tế tư thứ ta thất lễ." Từ phu nhân vui mừng ra tiếp đón. Dĩ Hạ ngây người nhìn nàng, người này quả thực có chút quen mắt, trong phút chốc y thốt lên " Tiên nữ tỷ tỷ!"
Thấy y ngây người, Từ phu nhân khẽ cau mày. " Minh nhi, còn đứng ngây ngốc ở đó, còn không mau kêu hạ nhân chuẩn bị tiếp đón đại tế tư."
" Từ phu nhân không cần khách sao, ta hôm nay đến đây chính là để cảm ơn công tử đây." Nàng nhẹ vén mạng che, khẽ cười cúi đầu hướng y chào hỏi. Dĩ Hạ ngây người như kẻ ngốc, cho đến khi bị Từ Phu nhân huých, mới lấy lại dáng vẻ khẽ ho khan.
" Mẫu thân, người vẫn nên chuẩn bị một chút tiếp đón đại tế tư a." Thấy ánh mắt dò xét đầy hoài nghi của nàng, y chỉ đành thoái thác việc đánh lạc hướng. Lúc này từ phu nhân vội vã rời đi, trong trang viên rộng lớn chỉ có hai người đi tản bộ.
" Thật không ngờ từ biệt ngày ấy còn có ngày gặp lại. Ta không nghĩ cô nương chính là Đại tế tư." Từ Dĩ Hạ nhẹ cười nói, lần này nàng đem tới cho y kinh hỉ. Đại tế tư trong lời đồn đại uy phong, tài giỏi, lại là một cô nương nhẹ nhàng mảnh mai này chứ. Nàng chỉ nhẹ cười không nói.
Hai người đi dạo trong khuôn viên, Từ Dĩ Hạ không còn cảm thấy thân mình đau nhức chỗ nào. Cho đến khi máu đỏ thấm ra vạt áo, Mộc Linh Sương phát hiện sớm, nàng vội kéo lấy tay y giữ chặt, động tác thuần thục giúp y cầm máu.
Từ trong vạt áo nàng lấy ra một lọ thuốc, ngon tay mảnh mai nhẹ nhàng lấy một lượng thuốc giúp y bôi vết thương ngoài da. " Tiểu công tử tuổi trẻ hiếu động, vẫn nên tiết chế tránh làm mình bị thương."
Từ Dĩ Hạ định nói gì, phía xa tiếng hạ nhân cung kính vọng lại. " Thỉnh mời công tử cùng tế tư theo hạ nhân đến sảnh chính Từ phủ."Cả hai đồng loạt gật đầu song song bước đi vào đại sảnh.
Chỉ thấy Từ phu nhân ngồi ở ghế chính đợi sẵn, trên bàn trà thơm tỏa hương sen, còn có bánh trái. Dĩ Hạ theo lý ngồi xuống bên cạnh người, Mộc Linh Sương ngồi xuống bàn khách.
" Hôm nay đại tế tư đến Từ gia đột xuất, không kịp tiếp đón chu đáo để tế tư chê cười rồi." Từ Phu nhân ánh mắt ôn hòa, hòa nhã cười nói.
" Phu nhân không cần khách sao, phu nhân gọi ta là Linh Sương là được, hôm nay ta tới vẫn là để cảm tạ ơn cứu mạng của Từ công tử." Nàng điềm tĩnh nói, cũng tháo xuống nón che mặt, để lộ dung nhan tuyệt sắc.
" Chuyện này...." Từ phu nhân phóng ánh mắt nhìn sang Từ Dĩ Hạ, y đành đem đầu đuôi câu chuyện kể.
" Quả là duyên phận, nhưng xú hài tử, ngươi nói là ngươi tới hoàng cung cầu xin hoàng thượng hủy hôn sự của ngươi với Vệ gia???" Từ Phu nhân thanh âm có chút đề cao, ánh mặt chút giận dữ hỏi.
" Mẫu thân, duyên phận chúng ta đã hết, vẫn không nên vì một từ hôn ước ràng buộc lẫn nhau tương lai." Từ Dĩ Hạ nói.
" Ngươi đó, vẫn luôn tùy ý. Hôn sự là gia gia ngươi cùng lão thái Vệ gia định ra, nào có thể để ngươi tùy ý hành xử nói bỏ là bỏ như vậy? " Từ Phu nhân giận đến khuôn mặt đỏ bừng, tức giận đến độ dậm chân tại chỗ.
" Linh Sương cô nương hôm nay tới Từ phủ vẫn là ở lại thăm quan một chút." Từ Dĩ Hạ không quan tâm đến nương, trực tiếp chuyển sự chú ý lên người nàng đang nhàn nhã uống trà.
" Đa tạ ý tốt của Từ công tử, hôm nay ta đường đột ghé thăm không kịp chuẩn bị lễ vật vẫn là để ta giúp công tử xem qua mệnh cách bát tự trước coi như trả lại công tử 1 phần ân tình ." Nàng nhẹ giọng nói.
Từ Phu nhân nghe vậy trong lòng vui vẻ như mở cờ trong bụng, lập tức lấy ra bát tự của y đưa cho nàng, đại tế tư tài hoa xuất chúng, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, xưa nay chỉ xem thiên tượng cho hoàng tộc, được nàng ngỏ ý xem mệnh cách hay bói 1 quẻ đã là chuyện rất tốt.
Chỉ thấy một hồi sắc mặt vốn hồng lại chuyển trắng, lại tái nhợt, nàng rất nhanh dấu nhẹm cảm xúc, chỉ để lại một tiếng thở khẽ, Từ Dĩ Hạ luôn chăm chú quan sát nàng nếu không đều sẽ nghĩ là mình hoa mắt rồi.
" Mệnh cách của ta rất xấu sao?"
" Không phải, mệnh cách của công tử rất tốt, là rồng phượng trong tài tử đương thời. Công tử theo ta học nghệ thế nào?" Nàng nhẹ nhàng mở lời đề nghị.
Từ Phu nhân không giấu nổi vui vẻ, vội vàng đồng ý. Ai ngờ là câu đồng ý nhanh chóng, đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời nhân sinh của y vốn phải có.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro