Ta Phải Đi Tìm Nàng.
Từ Dạ đứng lặng lẽ bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm nhìn ra bên ngoài. Màn đêm phủ kín, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời như những ngọn đèn nhỏ bé giữa biển đêm mênh mông. Nàng cảm thấy một nỗi buồn không tên, một nỗi nhớ nhung không thể diễn tả thành lời. Trái tim nàng như bị bỏ rơi giữa một sa mạc không lối thoát. Dù có bao nhiêu người xung quanh, lòng nàng vẫn cảm thấy trống trải và lạnh lẽo. Những ký ức về người xưa trở về trong tâm trí, rõ ràng như mới ngày hôm qua. Mỗi lần nhớ lại, tim nàng lại nhói lên, từng nhịp đập đau đớn như những nhát dao cắt vào da thịt.
10 năm đã trôi qua chỉ trong một chớp mắt, người vẫn bặt vô âm tín. Xuân hạ thu đông nhân gian trải qua phồn hoa 4 mùa, trên đỉnh núi tuyết vẫn nguyên một trời tuyết.
" Sư phụ, từ lúc người rời đi, tuyết rơi càng dày, chốn này thật lạnh. Rốt cuộc người đang ở đâu chứ?"
Lại thêm 20 năm trôi qua, Từ Dạ đã 130 năm tuổi, tu vi cũng đã có bước tiến đột phá. Nàng đến lúc phải có vũ khí bản mệnh, vốn dĩ sẽ là sư phụ sẽ vì nàng tuyển chọn thế nhưng người vẫn bặt vô âm tín.
Chớp mắt Từ Dạ đã 150 tuổi, lúc này nàng tóc đen đã bạc, ánh mắt vốn hồn nhiên nay đã nhuỗm đậm đạm bạc nhớ nhung. Các sư huynh sư tỷ đều ngày đêm luyện tập, họ đều có nhân sinh rực rỡ, chỉ còn lại Từ Dạ sinh mệnh luôn hiu quạnh. Nàng vì sư phụ mà họa rất nhiều bức tranh, cũng vì nàng trồng rất nhiều loài hoa đẹp trên thế gian.
" Sư tỷ, phía tây núi có dị thường, rất nhiều đệ tử Khung Thương sau khi lịch luyện trở về đều bị cuốn vào vết hổng mất tung tích." Một nam nhân khom lưng cung kính từ phía sau hướng nàng báo cáo.
Từ Dạ ánh mắt hiện lên muộn phiền, nàng khẽ gật đầu. " Ngươi vẫn lên thông báo cho mọi người, cùng điều động 1 nhóm người tới đón mọi người lịch luyện trở về, mọi chuyện còn lại ta sẽ giải quyết."
Từ Dạ đứng từ trên nhìn xuống vết hổng thời gian đầy dị thường, nàng khẽ thở dài cẩn thận đi vào trong vết hổng, phía trong khắp nơi đều một mảng đen nghịt, những cành cây khô héo trải dài bạt ngàn.
Gió lạnh thổi qua, mang theo những tiếng rì rào như tiếng thở dài của những hồn ma lạc lối. Cảm giác cô đơn và lạc lõng bao trùm lấy nàng. Chợt phía trước một bóng dáng quen thuộc, nàng trong lớp sương mơ quay lại nhìn nàng khẽ mỉm cười, bất giác nhịp tim nàng hẫng đi một nhịp.
" Sư phụ.....Là người sao?" Bước chân nàng nhanh chóng chạy về phía trước, sương mờ càng thêm dày, bóng dáng người dần biến mất sau lớp sương mờ ảo. Cho đến khi nàng phát giác nàng cũng đã lạc sang không gian khác.
Bí cảnh này không giống bất kỳ nơi nào nàng từng đến. Nó như một mê cung vô tận với những lối đi lắt léo, những âm thanh kỳ quái và không gian tối tăm, lạnh lẽo. Mỗi bước đi của nàng càng thêm nặng nề. Nhưng bước chân nàng vẫn đi vững trãi tiến về phía trước.
Nàng không ngừng gọi tên sư phụ mình "Sư phụ! Người ở đâu? Mộc Linh Sương! Rốt cuộc người đang ở đâu?"
Thanh Linh dừng lại giữa một khoảng sân rộng lớn, xung quanh chỉ có những bức tường đá lạnh lẽo và những cây cổ thụ không lá. Nàng nhớ lại những lúc sư phụ dạy dỗ, ánh mắt lạnh lùng nhưng luôn ẩn chứa sự lo lắng và quan tâm. Nàng biết rằng Mộc Linh Sương luôn yêu thương và bảo vệ nàng, dù bề ngoài luôn giữ vẻ xa cách.
Phía trước bóng hình người lúc ẩn lúc hiện, dụ dỗ mị hoặc y chạy sâu hơn. Y chạy mãi chạy mãi, thế nhưng 1 góc áo y cũng không thể nắm được. Cuối cùng tuyến phòng thủ tâm lý nỗi nhớ nhung người không kiềm được thoát ra.
"Sư phụ, xin người đừng bỏ rơi con... Con cần người,Mộc Linh Sương con thật sự rất nhớ người." Từ Dạ thì thầm, giọng nói nghẹn ngào trong không gian tĩnh lặng. Nước mắt nàng rơi xuống, từng giọt nước mắt chạm vào mặt đất lạnh giá, tan biến như những hy vọng mờ nhạt.
Bỗng nhiên, từ bóng tối, một tiếng gầm gừ ghê rợn vang lên. Một con cự long hình thù kỳ dị xuất hiện, đôi mắt đỏ ngầu và nanh vuốt sắc bén. Nó tiến đến Thanh Linh với sự thèm khát và hung hãn. Tiếng gầm rú đánh tan không gian yên ắng.
" Tiên khí dồi dào, quả thực là vật tẩm bổ xuất chúng. Hahaha đã rất lâu rồi, bản tôn mới có thể bắt được miếng mồi ngon thế này." Giọng quái vật trầm khàn hung hãn, hắn nhe những chiếc răng lanh đầy máu tươi. Ánh mắt lạnh băng đầy hung tàn, khí tức bao trùm nồng đậm ma khí ai oán.
Giữa không gian u ám của bí cảnh, tiếng gầm rú vang dội của cự long làm rung chuyển cả mặt đất. Từ Dạ đứng đối diện với con quái vật khổng lồ, ánh mắt kiên định không sợ hãi, tà áo trặng nhẹ bay . Nàng tay không vũ khí, thế nhưng không chút nao núng.
Cự Long lao tới với tốc độ kinh hoàng, móng vuốt sắc bén như muốn xé toạc mọi thứ trên đường đi. Thanh Linh nhanh chóng tạo ra một lớp khiên bảo vệ bằng pháp lực, nhưng sức mạnh của Cự Long quá lớn, khiến lớp khiên vỡ tan thành từng mảnh.
Nàng lùi lại, tay giơ lên, triệu hồi những đợt sóng năng lượng mạnh mẽ từ lòng đất. Những tia sáng xanh lấp lánh bắn ra từ tay nàng, tấn công vào thân hình khổng lồ của Cự Long. Nhưng con quái vật chỉ bị chấn động nhẹ, rồi nhanh chóng phản công bằng một cú đập mạnh từ đuôi.
Thanh Linh bị hất văng ra xa, cơ thể nàng va đập mạnh vào những tảng đá xung quanh. Đau đớn lan tỏa khắp người, nhưng nàng không bỏ cuộc. Nàng đứng dậy, ánh mắt rực lửa quyết tâm, tiếp tục triệu hồi những đợt sóng năng lượng mạnh mẽ hơn.
Cự Long gầm lên, phun ra một luồng lửa đỏ rực. Thanh Linh tạo ra một bức tường nước để chống lại, nhưng sức nóng của lửa quá mạnh, khiến nàng bị bỏng rát. Nàng ngã xuống, hơi thở dồn dập, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, nàng xiết chặt thủ, triệu hoán rất nhiều thiên phạt giáng xuống vây hãm cự long bên trong, từng đợt thiên phạt đánh xuống khiến da của cự long bong tróc, tiếng rống của nó đầy đau đớn, nó kháng cự quằn quại thân mình hòng thoát ra khỏi thiên phạt lôi trận. Khóe miệng nàng rỉ ra từng đợt máu tươi, cự thú này mang hơi thở của thần thú thượng cổ.
Đôi mắt đỏ ngầu cự long trợn to ,nó gầm rú một tiếng cùng thiên lôi đối trọi, một cái cự mình đã đánh tan trận pháp, Từ Dạ bị phản phệ văng ra xa, khóe miệng lại nồng đậm máu tươi. Cự Long lao tới với móng vuốt sắc bén. Thanh Linh cố gắng tạo ra một lớp khiên cuối cùng, nhưng không kịp. Móng vuốt của Cự Long đâm xuyên qua lớp khiên, đâm vào cơ thể nàng. Nàng cảm nhận được sự đau đớn tột cùng, máu chảy ra từ vết thương.
" Tiên nhân khốn khiếp, cư nhiên đả thương tới bổn tọa, hôm nay ra nhất định sẽ cắn nát thân thần, uống huyết thần của ngươi để hả giận." Tiếng âm u lạnh lẽo khục khặc cười đầy man rợ.
Nàng nằm dưới móng vuốt của Cự Long, hơi thở yếu ớt. Ánh mắt dần trở nên mê man, tâm trí cũng chợt mơ hồ. Nàng trong mê man nàng trông thấy bóng dáng người, môi mỏng khẽ cười.
" Sư phụ, Dạ nhi sắp tìm được người rồi...."
Một đợt máu tanh trào ra, móng vuốt của cự long đâm càng sâu vào thân thể của nàng. Không biết trải qua bao lâu, Từ Dạ tỉnh dậy trong một khônggian tĩnh lặng, dưới gốc cây cổ thụ đang nứt nẻ những dòng nham thạch hừng hực lửa.
Tựa như thân cây đang phát ra tiếng kêu gọi nàng lại gần, nàng nhẹ nhàng tiến tới, ngón tay nhẹ vươn chạm vào thân cây, tán cây khẽ rung, từng đợt sóng ký ức mãnh liệt tuôn ra. Vô vàn hình ảnh giữa nàng cùng sư phụ trải qua.
Những đêm trăng sáng, Từ Dạ cùng nàng thường ngồi bên nhau trong khu vườn yên tĩnh, thưởng thức những chén trà thơm ngon. Ánh trăng chiếu sáng cả không gian, tạo nên một khung cảnh thanh bình và lãng mạn.
"Sư phụ, trà này thật thơm. Người đã chọn loại trà nào vậy?"Nàng hỏi, ánh mắt sáng ngời sự tò mò.
"Đây là trà Bạch Ngọc, được hái từ những búp trà non nhất trên đỉnh núi cao. Mùi thơm và vị ngọt nhẹ nhàng của nó giúp tinh thần thư thái và tâm hồn thanh tịnh," Mộc Linh Sương nhẹ nhàng đáp.
Nàng nhớ về những đêm tuyết trắng, nàng cùng người dưới mái đình người đàn người sáo, ánh mắt cũng chỉ chứa đối phương. Nàng nhìn thấy nàng nắm lấy tay nàng cùng nàng luyện kiếm pháp, nàng trông thấy nàng nắm lấy bàn tay nàng dạo chơi giữa phồn hoa thế gian.
" Ngươi muốn buông thả sao? Ngươi muốn rời đi khỏi nàng sao?" Một thanh âm từ gốc cây phát ra, nó vừa rên rỉ vừa đau đớn. Như đánh thức nàng khỏi cơn mộng mị, lúc này gốc gây phát ra từng đợt kim quang chói mắt, Từ Dạ sực tỉnh mở to hai mắt, ánh sáng vàng từ mắt tỏa mạnh ra, đánh thẳng vào cự long khiến nó bị đánh bay ra xa.
" Ta không muốn, ta phải đi tìm nàng. Ta phải tìm được nàng!!!!!!" Cự long thất kinh trước người ban nãy còn yếu ớt nằm dưới móng cuốt của nó, lúc này toàn thân y kim quang vàng bao bọc, hơi thở tỏa ra khí tức khổ xưa, khiến cự long từ trong huyết mạch cũng sinh ra sợ hãi.
Nàng từ trong người rút ra một trường thương rực lửa, không gian tĩnh lặng ngay lúc này theo đợt sóng mạnh bạo dần nứt toạc ra. Cầm trường thương trong tay, ánh mắt nàng lạnh lẽo quyết đoán thở ra một hơi thở sát phạt khiến cự long dù có là thượng cổ thần thú cũng phải sợ hãi.
" Ngươi đi chết đi....." Chỉ một cái phất tay, trường thương lao về phía trước, cự long gầm rú chống cự, thế nhưng trước sức mạnh áp đảo cũng chỉ như sâu bọ hôi hám gáng gượng vẫy vùng . Trường thương đỏ rực đâm xuyên qua lớp da dày máu tươi bắn tung tóe, tiếng rống ai oán đau đớn khiến vết nứt càng thêm to.
Cự long thân mình đổ sụp xuống, mảnh hồn phách cũng vội trốn vào trong trường thương trở thành linh trí cho trường thương, một đời cự thú thượng cổ nay lại sa cơ ẩn núp chút tàn hồn vào cây thương này. Nhìn thân mình cự long dần tan biến , Từ Dạ thu lại cây thương, một cảm giác liên kết từ sâu trong huyết mạch. Nàng đây chỉ trong một chớp mắt đã là Thượng Thần rồi ? Hơn hết còn có vũ khí bản mệnh, còn có thượng cổ yêu thú làm kiếm hồn cho trường thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro