Rễ Tình.
Nhân gian trăm cảnh sắc, phồn hoa náo nhiệt, thế nhưng lòng Từ Dạ vẫn luôn trống vắng, ngồi từ thư phòng ánh mắt vẫn hướng ra bên ngoài như chờ đợi một bóng hình đã lâu không xuất hiện. Nét bút ngưng đọng trền nền giấy, tâm tình vẫn luôn không lặng, nàng nhẹ buông bút. Dứt khoát đứng dậy tiến ra ngoài. Tuy rằng từ sau hôm thất tịch ấy, Tiểu miên vẫn hay thường ghé thăm nàng, làm cuộc sống vốn dĩ lạnh đạm của nàng có điểm nhộn nhịp .
Nàng nhẹ vươn tay , cảm nhận cái lạnh của hạt tuyết rơi xuống. Trong ánh mắt lại ủ rũ nhớ mong. Chợt từ sau có tiếng bước chân, Từ dạ vui vẻ quay đầu " Sư...." Lời chưa kịp thốt chỉ đành nén lại.
" Tiểu miên, sao ngươi lại ở đây?'' Từ Dạ lãnh đạm nói.
" Aiz, ta ở đây ngươi không vui mừng sao. Hơn nữa khi này ngươi đang nhớ sư phụ sao? Nói thật đi, có phải ngươi đem lòng thích nàng không?" Tiểu miên tinh ranh nói.
Từ Dạ giật mình hốt hoảng vội phủ nhận. " Ngươi hồ ngôn. Ta chỉ là khó ngủ nên ra ngoài này đi dạo thôi."
" Không trêu ghẹo ngươi, có muốn cùng bổn đại gia đi thanh lâu chơi không? " Tiểu Miên tinh ranh nói
" Ngươi đó, nào có nữ tử nào ham mê đi thanh lâu như ngươi chứ. Ta không lại đi đến chốn đó đâu." Từ Dạ dứt khoát từ chối.
Tiểu Miên nào dễ dàng buông tha, nàng kéo lấy ống tay áo nàng làm nũng. " Từ Dạ, đi mà....coi như ta năn nỉ ngươi đó...."
" Khụ khụ, Dạ nhi, vi sư chỉ bế quan mấy hôm, cư nhiên ngươi đã dắt về một tiểu hồ li?" Từ phía xa một thanh âm lạnh lẽo vang lên. Từ Dạ nhất thời vui vẻ vội phất tay áo tránh thoát khỏi trải thủ của nàng vội chạy lại chỗ bạch y nữ tử.
" Sư phụ, người trở về rồi. ta thật sự nhớ người chết mất." Nói rồi Từ dạ không màng bối phận, lao vào ôm lấy nàng, Mộc Linh Sương nhất thời ngây người.
" Dạ nhi, ngươi hồ nháo." Nàng ngượng ngùng ho khan vài tiếng đẩy ra nàng.
" Đúng là có sắc liền khinh bạn, hôm nay bổn cô nương sẽ tự đi, không làm phiền ngươi cùng sư phụ nữa. " Nói xong tiểu hồ li đã biến mất dạng. Từ Dạ chỉ đành bất lực cười trừ.
" Sư phụ, người thế nào rồi. Sư phụ người bị nội thương." Từ Dạ thất kinh khi thấy nàng yếu ớt ngã xuống, vội ôm lấy nàng vào lòng. Bước đi vội vã trên nền tuyết, ôm lấy nàng thân mình đơn bạc trở về thư phòng.
" Sư phụ, người đừng sợ, ta ở đây rồi." Từ Dạ giúp nàng đắp lên chăn bông, giúp nàng giảm bớt đi cái lạnh thâm nhập, ngón tay không ngừng vận tiên khí đi vào cơ thể nàng giúp nàng dưỡng thương.
Từ Dạ ôm lấy nàng vào lòng, không ngừng giúp nàng truyền thêm tiên khí, Từ Dạ không hiểu sư phụ vì sao lại bị thương nặng như vậy, trọng thương khiến đan điền có cả vết nứt, hơn nữa còn có dấu hiệu nhập ma?
" Dạ nhi....Dạ nhi....lạnh quá.....lạnh...." Nàng môi mỏng khẽ kêu. Từ Dạ trong lòng càng thêm hoảng loạn, tay chân lóng ngóng ôm nàng chặt hơn.
" Sư phụ, ta ở đây rồi. Sẽ ổn thôi....."
Mộc Linh Sương mí mắt khẽ mở, nàng ánh mắt mơ màng ngón tay vươn ra nhẹ nhàng chạm lên gương mặt của nàng, chậm rãi mê man tiến lại gần. Hơi thở gấp gáp, nhịp tim cũng tăng vọt. Từ Dạ ánh mắt mơ màng nhìn nàng, bất giác cúi xuống hôn lên môi của nàng.
" Sư phụ....ân....."
Mộc Linh Sương đè xuống nàng, trong ánh mắt hiện lên sự tức giận cùng oán giận, mặc cho khí tức hỗn loạn, nàng đè lấy hai tay nàng, ngấu nghiến hôn xuống môi nàng.
Lúc này sư phụ thật lạ lẫm, dường như không phải nàng thường ngày. Trong ánh mắt tràn đầy hờn ghen, động tác chiếm hữu.
Từ Dạ nhẹ nhàng ôm lấy nàng trấn an. Ngón tay không ngừng truyền tiên khí giúp nàng chữa nội thương, lại dịu dàng đỡ lấy cổ nàng, nhẹ nhàng hôn môi nàng. Từng cử chỉ vô cùng dịu dàng giúp nàng thoát y, ngón tay như nâng niu chạm vào vật báu trân quý.
Nàng không muốn nghĩ nữa, nàng chỉ muốn nàng. Muốn trải nghiệm cảm giác lạ lẫm mới mẻ này. Dường như trong thoại bản cũng đề cập đến.
" Ân, dạ nhi.....đau......" nàng khẽ kêu, thanh âm như tiếng nước chảy róc rách, lại như tiếng chuông đinh đang đánh vào đáy lòng nàng. Từng nụ hôn rơi xuống thân thể của thần nhẹ nhàng, ngón tay nhẹ đan xen. Thần chung quy cũng sẽ giống phàm nhân, cũng sẽ yêu, cũng sẽ có dục vọng.
Mành chướng nhẹ buông, ánh nến lập lòe rồi chợp tắt, cánh cửa cũng khép lại, mặc bên ngoài tuyết rơi xuống càng dày , hai thân ảnh quấn lấy nhau sưởi ấm.
Gốc cây sinh sôi mạnh liệt, những cành cây vươn ra mạnh mẽ, gốc rễ cũng cắm thật sâu xuống đan điền, sinh trưởng trở thành cổ thụ vững chắc. Trong ánh mắt người tràn đầy si mê của ái tình.
Chỉ tiếc mộng đẹp cũng sớm tàn, khi sắc trời bừng sáng. Trên chiếc giường cũng chỉ còn lại một mình Dạ Từ lãnh lẽo. Một đêm nồng nhiệt e rằng cũng chỉ là một giấc mộng hoang đường. Mộc Linh Sương từ sớm đã mặc lại bạch y trắng thong thả lãnh đạm ngồi thưởng trà.
" Sư phụ, đêm qua ta....." Từ Dạ hổ thẹn mặc vào y phục, nàng bẽn lẽn lo lắng quan sát sắc mặt của người.
" Ân, là đêm qua tâm ma quấy phá, chung quy ngươi vẫn nên coi là một giấc mộng hoang đường đi. " Mộc Linh Sương lạnh nhạt nói.
Từ Dạ khựng lại, trong lồng ngực nhức nhối một cảm giác khó tả. Thì ra đây sẽ là những cảm xúc khi có tơ tình sao? Thật khó chịu làm sao.
" Sư phụ, ta....."
" Có lẽ chúng ta ở nhân gian quá lâu rồi, vẫn nên quay trở về Khung Thương rồi. Ngươi vẫn nên hiểu rõ thần và phàm nhân không giống nhau. Hà tất chấp mê bất ngộ." nàng lạnh lùng ngắt lời.
" Đồ nhi đã hiểu. Đồ nhi đi thu xếp một chút." Nói rồi Từ dạ vội vã rời đi, cảm giác đau nhức khiến trái tim y như bị bóp nghẹn, đau đớn. Trên gương mặt lạnh tanh trở nên ướt át, nàng nhẹ chạm, thì ra đây chính là nước mắt? 100 năm vô ưu, sau một đêm cuối cùng nàng cũng cảm nhận được tất thảy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro