Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cửu Vạn Tự


"Thường nói, số mệnh một chút cũng không theo ý người .Chẳng tin lời người thường nói chỉ tin vào một tấc lòng."

 " Dạ nhi." Chỉ một thanh âm , Từ Dạ đã mất vài vạn năm để có thể nghe lại. Nhất thời xúc động, y đắm chìm vào trong hơi ấm bàn tay của nàng nhẹ nhàng áp lên khuôn mặt. Nước mắt khẽ rơi xuống, nếu đây là trong mộng cảnh của y, vậy thì giúp y thành toàn một lần mong ước. 

Chỉ thấy Từ Dạ nhẹ phất tay khắp đỉnh núi giăng vải đỏ cùng đèn hỉ sáng lung ling, hai người cũng đã thay một bộ hỉ phục. Mộc Linh Sương thoáng ngây người rồi cũng khẽ mỉm cười nắm lấy tay y cùng đứng dậy.

Từ Dạ chìm đắm vào dung nhan nàng, trong mắt nàng cũng chỉ phảng phất duy nhất bóng hình y. " A Sương, gả cho ta được không?" 

" Hảo." Nàng nhẹ gật đầu nói, nắm lấy tay y hướng về phía xa xăm. Tuy là mộng cảnh nhưng cũng là thực tại, chỉ là cả hai người đổi một phương thức gặp gỡ.

Đôi song nhân tựa như tiên đồng ngọc nữ, dưới ánh nến dười nền trời đất, không người tham dự chỉ có hai người, tại dưới gốc hoa lê trắng nở rộ, nhất bái thiên đia, dưới sự chứng kiến thần minh bái cao đường. Cuối cùng còn một bái cả hai nhìn nhau, không hẹn mà mỉm cười cụng đầu.

Dưới gốc hoa lê, nàng nằm trong lòng y cùng ngắm nhìn trăng treo trên đỉnh đầu. Cả hai chất chồng những tâm sự không thể giãi bày. Từ Dạ ôm lấy nàng vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của nàng. 

" A Sương, Từ Dạ trẻ  con, háu thắng, giận dỗi nàng đừng chấp nhất nàng." Từ Dạ nhất thời không kiềm lòng được nói đỡ cho bản thân trong quá khứ. Cũng thỏa lấp sự ân hận trước đây hiểu lầm nàng mà giận dỗi vô cớ.

" Dạ nhi, chàng nhất định phải tìm được ta có được hay không? Ta có lẽ sẽ thật sự hối hận, nhưng ta....." Nàng khó xử nói.

" Suỵt..." Ta biết nàng lòng mang chúng sinh thiên hạ, ta cũng không oán trách nàng. Chỉ oán trách ta quá mức vô năng. Từ Dạ nhẹ cúi xuống đặt trên môi nàng một nụ hôn sâu. Nụ hôn nhẹ nhàng lại mang theo vô hạn nhớ nhung cùng chiếm hữu.

" A Sương, đợi ta. Ta sẽ đưa nàng trở về bên cạnh ta." 

Thời gian có lẽ cuối cùng cũng đã đến lúc chia ly, cả hai lòng đều mang không lỡ nhưng cũng hiểu rõ, thời không khác biệt, mỗi người đều đang có sứ mệnh trọng trách của riêng mình. Từ Dạ ôm lấy nàng thật chặt, nhìn nàng từ từ tan biến trong vòng tay mình một lần nữa. Nước mắt cũng rơi xuống, cuối cùng trên tay y chỉ còn lại hỉ phục của nàng. 

Không gian đèn hoa chói mắt ban nãy, lại trở về thường nhật cô đơn cùng lạnh lẽo. Nhìn cảnh vật quen thuộc, lòng y từng chút run rẩy đau đớn. Ngoài thực tại, thiếu niên lang sắc mặt nhợt nhạt, nước mắt từ khóe mắt không ngừng trào ra. 

Từ phu nhân ngày đêm túc trực, thấy bảo bối tâm can nhi tử của mình vì tình mà khổ sở, lòng bà cũng đau như cắt, vì thế từ trong thâm tâm sinh ra oán hận Mộc Linh Sương nữ nhân kia. Cùng khi ấy, tại trong biệt viện riêng biệt, Mộc Linh Sương đứng ngồi không yên, cùng vì y sự tình mà tiều tụy đau lòng. Không ngừng gieo quẻ cùng nhắm nhìn trời sao, tính đi tính lại vẫn là một quẻ hung.

Nàng vò đầu bứt tai, tâm thần không yên ủ rũ. " Không nên như vậy, A Minh chàng không nên như vậy."  Rõ ràng quẻ mệnh nói, Vệ Chỉ mệnh cách phúc tinh, nếu có thể cùng A Minh kết duyên tất thảy đều có thể xoay chuyển, y sẽ không trải qua số mệnh cô độc, người thân tử nạn. Ngay cả nàng giúp y cùng Vệ Chỉ kết duyên trước thiên địa. Lừa dối thiên đạo bằng một túi gấm đỏ, đã giúp y xoay chuyển tình thế. Rốt cuộc là nàng đã sai ở đâu? Rốt cuộc tại sao A Minh của nàng vẫn không thể có một đời vô ưu hạnh phúc, hảo hảo khỏe mạnh sống đến già con cháu đầy đàn.

Có lẽ nàng chưa từng nghĩ tới, dù nàng tài giỏi dối gạt đạo trời, lại quên mất rằng nhân tâm là gốc rễ. Nàng cũng quên rằng, y đã vô cùng yêu nàng. Cùng đã mong chờ cùng nàng kết duyên bao lâu.

Trên giường bệnh, thiếu niên lang mái tóc bạc phơ, đôi mắt khép chặt khẽ động đậy. Gian nan đón nhận ánh sáng, Từ Vệ Minh mở mắt ra nhìn xung quanh, y khẽ thở dài, hiện thực vẫn khiến lòng người lạnh lẽo. 

Thấy y tỉnh mẫu thân là người đầu tiên vui mừng, Từ Vệ Minh được thêm luồng sức sống có thể rời giường, trong ánh mắt triệt để thanh tỉnh. 

" Minh nhi, con tỉnh rồi. Con a, đừng cử động mạnh, nằm yên tĩnh dưỡng nghỉ ngơii cho tốt." Từ phu nhân nét mặt ủ rũ nay bừng tỉnh sinh cơ, phá lệ vui mừng.

" Mẫu thân, ta không sao. Không cần quá lo lắng , ta sẽ sớm bình phục thôi." Từ Dạ trầm giọng nói. Sau một thời gian hôn mê dài, Từ phu nhân nhận thấy y khác biệt, trong lòng không khỏi có điểm lạ lùng. Nhưng niềm vui đã lấn áp cảm giác lạ lùng.

" Minh nhi, muốn uống canh gà không? Hay ăn một chút bánh hoa quế." 

" Mẫu thân, con muốn nghỉ ngơi một chút." Từ Dạ mệt mỏi nhắm mắt lại. Từ mẫu vội vàng đồng ý liền nhẹ nhàng đi ra ngoài khép cửa lại.

Thời gian nửa nén hương, một bóng đen nhẹ nhàng xuất hiện, Từ dạ còn đang mê man trên giường cảm nhận được cảm giác mát lạnh từ lòng bàn tay, cùng hương hoa lê quen thuộc.

" A Sương!" Y vội bừng tỉnh giữ chặt lấy tay người kia, nữ tử kia thoáng giật mình nhưng cũng chỉ khẽ cười mỉm. Từ Dạ ngây ngốc nhìn dung mạo tương tự, nhưng y biết nàng không phải nàng. Từ Dạ khẽ thở dài, nhẹ thả tay nàng ra, nhắm lại ánh mắt đầy mệt mỏi.

" Tẩu tẩu tìm ta có chuyện gì sao?" 

" Minh nhi, ta......." Lời muốn nói lại không biết phải mở lời thế nào. Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt không quan tâm, nhìn sự mệt mỏi của y trong lòng nàng tràn đầy cảm giác chua xót, có chút hối hận khi tự cho mình là đúng. Nghĩ rằng trở thành người một nhà theo cách khác vẫn có thể hộ y chu toàn.

Từ ngoài Vệ Chỉ tiến vào, nàng thoáng kinh ngạc cũng không nói gì, chỉ cẩn trọng nói hai tiếng tẩu tẩu, sau đó liền bước qua nàng ngồi xuống mép gường nắm lấy tay y. Trong ánh mắt chan chứa yêu thương nàng nhẹ nhàng giúp y thấm mồ hôi trên trán. 

" Chàng tỉnh rồi. Có muốn ăn một chút gì không?" 

" Ân, ta hơi mệt mỏi." 

Từ Dạ nói xong liền nhắm mắt lại, hơi thở dần đều đặn, Vệ Chỉ nhìn Linh Sương, sau đó cả hai liền đi ra ngoài. Mộc Linh Sương khẽ thở dài, nếu là nàng không tự ý cho là đúng, liệu rằng Vệ Minh sẽ không như bây giờ. Mà nàng có thể đường đường chính chính chăm sóc y cả đời hay không.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro