Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cơ Duyên

"Ta gối đầu lên ánh trăng mờ ảo kia, nguyện ý rơi vào giấc mộng không bao giờ tỉnh lại nữa.Nơi trần thế này có quá nhiều điều bất đắc dĩ rồi.Mặc cho xuân đi thu tới, ngày đêm tuần hoàn, lặp lại cho đến vô tận. Nơi nhân gian này ai ai cũng là kẻ si tình chỉ có người  là không" trích Nam tang-Diệp 

Sau đại hôn ngày ấy, Từ Vệ Minh rơi vào hôn mê sâu. Lúc tỉnh dậy cũng là lúc miệng trào ra máu tươi. Cứ thế trong phủ đêm ngày không yên, biết bao nhiêu đại y danh tiếng cũng lắc đầu bó tay. Ngay cả ngự y của hoàng đế cũng lắc đầu ngao ngán bất lực. 

Hi vọng cuối cùng của Từ phủ đều đặt lên trên người vị thái y cao tuổi trong hoàng cung này. Phu phụ từ lão phu nhân sắc mặt ngưng trọng lo lắng đứng ngồi không yên quan sát một bên. Thê tử của y - Vệ Chỉ lén lau nước mắt ngồi một bên mép giường nắm lấy tay y.

" Thái y, Minh nhi của ta hắn thế nào rồi." Từ phu nhân đôi mắt ngấn lệ đợi lão nhân gia thăm khám xong liền vội vàng tiến lên hỏi. Chỉ thấy lão nhân khẽ vuốt râu thở dài, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía xa ngoài cửa. 

" Thiếu công tử sinh mệnh đã như ngọn đèn trước gió, thứ cho ta nói thật chỉ có thể dùng thuốc duy trì nhiều nhất 1 tháng thời gian. Trừ khi là ý trời không tuyệt tình." Nói rồi lão nhân lại thở dài. 

" Ta giúp thiếu công tử bốc thêm vài thang thuốc, còn lại vẫn là dựa vào sinh ý của thiếu công tử." 

Từ phu nhân khóc nấc ngã khụy về phía sau, rất may từ lão gia đã vội đỡ lấy người , đôi phu phụ mái tóc đã bạc trắng nay càng thêm trắng, ánh mắt đỏ au, khóe mắt hằn lên những vết chân chim.

" Phu nhân, minh nhi của chúng ta sẽ không sao đâu." Từ lão gia ôm từ phu nhân nhẹ nhàng an ủi, đôi mắt hướng về phía thiếu niên nàng nhợt nhạt trên giường bệnh gắng gượng nén lại lệ quang.

Vệ Chỉ ở một bên trong ánh mắt không dấu nổi chua xót lẫn đau lòng, vượt qua rất nhiều thời không nàng mới nắm bắt được một tia thần thức của Từ Dạ ở không gian này, thế nhưng tại sao nàng vẫn luôn đến chậm một bước. Từ Dạ lúc này sinh mệnh lại như ngọn đèn trước gió, mà nàng lại lực bất tòng tâm bởi thân xác phàm nhân, ở khác thời không nàng không thể dùng thần thông trái với quy luật của thế giới này.

Từ Vệ Minh từ lâu đã chìm đắm trong mộng mị, tại một ngọn núi quanh năm tuyết trắng, nơi đình lâu xa lạ lại quen thuộc, y gặp lại thần tiên tỷ tỷ, vừa xa lạ lại thân quen. Mỗi lần trông thấy nàng nơi ngực trái đều quặn nên đau nhức.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, không biết qua bao lần, y cũng không rõ là mình mộng trong mộng, tất thảy đều hư hư thực thực y vô tình nhớ lại rất nhiều chuyện của đời trước. Trước khi y có ý thức ở hiện đại, thì ra bản thân thế lực cũng hiển hách đến thế. Cùng lúc trong vô tình y lý giải được rất nhiều chuyện xảy ra. 

" Sư phụ." Từ vệ Minh vô thức nói. Nữ nhân kia thoáng ngây người rồi liền nhanh chóng mỉm cười xoa đầu y, khẽ cười mà gật đầu ân một tiếng.

" Dạ nhi, ngươi gầy quá."  Mộc Linh Sương trong bạch y ánh mắt tràn ngậm lo lắng hỏi. Chỉ thấy trong ánh mắt vô tận u sầu buồn bã, lại vô cùng đau lòng. Mà y lại trong trang phục lam nhạt, chất vải không tính là thô ráp nhưng có vẻ là đồng phục của một môn phái nào đấy.

" Sư phụ người lại sắp phải rời đi sao?" Từ Dạ lo lắng hỏi, bởi nàng mỗi lần tới y đều lâm vào mê man, lúc nàng rời đi y sẽ tỉnh dậy một lát. Sau đó ở tại nơi này cô độc chờ đợi cho lần gặp mặt tiếp theo.

" Ân. Ta phải trở về, Dạ nhi cũng đang đợi ta." Nàng đau lòng nói. Mặc dù có chút không lỡ, thế nhưng nàng biết dạ nhi ở thời không của nàng vẫn đang đợi nàng trở về.

" Sư phụ, ý của người là sao?" Từ Vệ Minh ngây người nhìn nàng hỏi.

" Đây không phải là một giấc mộng của ta? Người thực sự vẫn tồn tại ?" Từ Dạ giật mình nói ra suy đoán của mình?

" ân, dạ nhi. ta cũng không biết bằng một cách vô tình nào đó ta có thể đi vào mộng cảnh của ngươi ở tương lai . Ta ban đầu chỉ mới phỏng đoán là...."Nhận thấy Mộc Linh Sương bối rối, Từ dạ không nói vội ôm trầm lấy nàng.

" Linh Sương, người đừng đi! Đừng rời xa ta có được hay không? " 

" Dạ nhi, nàng vẫn đang đợi ta trở về. Ta còn không về nàng sẽ giận ta thật lâu." Mộc Linh Sương bất đắc dĩ lắc đầu cười nói. Từ Dạ nghe vậy thoáng bật cười, trong trí nhớ của nàng, quả thực trước đây cách một thời gian nàng sẽ vô tình biến mất không dấu vết, rất lâu mới trở về nàng cũng oán giận người thật lâu . Thì ra mỗi lần nàng biến mất đều là ở trong mộng cảnh của mình ở thời không này. Từ Dạ có chút bật cười, cười trong nước mắt.

" Linh Sương, ta cũng là nàng, chỉ là ta đã 5 vạn tuổi . Cũng đã chờ đợi người thật lâu. " Từ dạ trong mắt hồi tưởng lại đời trước như một giấc mộng, mặc dù nàng đã từng thành thần, đã từng dùng thần lực soi sét rất nhiều phương trời, cuối cùng đều không thể tìm thấy nàng một mảnh thần thức xót lại. Cuối cùng đau lòng tự bạo, đem thân dung nhập vào đất trời, chống đỡ  cửu thiên thần giới  cùng nàng bảo vệ chúng thần minh cùng tam giới.

Mộc Linh Sương nhìn y, trong ánh mắt càng thêm đau lòng, nhẹ nhàng giúp y vuốt ve mái tóc bạc trắng. Điều này tuy thật diệu kỳ, nàng cũng biết trước mình thời gian sau sẽ không thể ở bên cạnh Tiểu Dạ. Nhìn Tiểu Dạ dung nhập luân hồi, trải qua đau khổ, cuối cùng bằng một nhân duyên nào đó để nàng có thể hội ngộ nàng của thời gian rất lâu về sau.

" Dạ nhi, vi sư xin lỗi ngươi, để ngươi vì ta chịu khổ nhiều rồi. " Mộc Linh Sương trong lòng không thể ngăn chặn khó chịu cùng đau khổ. 

" Sư phụ, rốt cuộc người đang ở đâu. Rốt cuộc làm thế nào để ta có thể đem người trở lại." Từ Dạ nước mắt rơi xuống, y vô cùng đau khổ. Y hiểu rõ nàng không thuộc về thời không của y, hơn hết Từ Dạ khi ấy cũng đang vô cùng lo lắng nhớ nhung nàng. 

Mộc Linh Sương nhìn y đau khổ, trong lòng cũng đau khổ không kém, nhìn y nàng có thể đoán được bản thân mình đã thân khí tiêu vong, nhập niết bàn tận diệt. 

" Dạ nhi, đừng cố chấp vi sư nữa. Năm tháng dài đằng đẵng mau mau trở về thôi, tìm một người tốt cùng đồng hành năm tháng dài đằng đẵng. Luân hồi khổ ải, càng đi càng rời xa tiên giới." Nàng nhẹ nhàng khuyên ngăn y.

" Nếu không có người bên cạnh, ta cũng không muốn làm thần." Quả thực y cũng đã từ bỏ thần vị, nhập luân hồi cũng đã qua 2 kiếp ngây ngốc.

" Ngốc tử. Ngươi sao lại cố chấp vậy chứ." 

" Sư phụ, Ta thích người. Không! phải là ta yêu người, ta đã ái mộ người thật lâu." Từ Dạ chợt nghĩ ra vội vã cùng nàng thổ lộ, điều khiến y trải qua vạn vạn năm đau khổ. Rõ ràng là cùng có tình ý thế nhưng lại chẳng thể 1 lần bbayf tỏ.

Mộc Linh Sương thoáng ngây người, đôi mắt chợt hoen lệ, nàng cuối cùng cũng không thể ngờ được, nàng sẽ nghe lời bày tỏ lòng ái mộ trong tình cảnh này, nàng hiểu rõ Từ Dạ lúc 5 vạn tuổi có bao nhiêu khổ sở cùng cô đơn lạc lõng.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro