Thương cảm
Giữa nơi hẻm nhỏ, hai thân hình một lớn một bé đối nghịch đánh đấu, một người dùng ba sđao sắc bén, một người chỉ có cây gỗ phòng thân , nhưng thế cầm cự được đến hiện tại đúng quả là một kỳ tài võ nghệ, nhưng Họa ly huyền không tránh được toàn thân thương tích, chri có ánh mắt kiên trì rõ ràng, trong lòng nữ tử kia một hồi cảm khái, nam hài có thể cùng nàng đối chọi đây chính là lần đầu tiên. Còn chính là cái nhỏ tuổi thiếu niên.
" Hà tất cố chấp, trở về trại chủ, bổn trại chủ sẽ yêu chiều ngươi a." Nàng ta có tư vị trêu đùa nói, đánh lâu như vậy một chút thương tổn cũng không có, nhìn lại bản thân sớm đã tàn tạ, cả thân đều đang đau nhức.
" Ngươi hoang đường. Bớt mơ tưởng." Họa ly Huyền cả hai đời ghét nhất chính là bị người khác ép buộc, càng muốn nàng quy thuận nàng càng phản kháng, dù có chết cúng sẽ không nghe theo số mệnh.
" Thật là một cái cố chấp, nhưng lại quá xinh đẹp, bổn trại chủ rất thích. Ngươi xem làm sao bổn trại chủ thu thập ngươi trở thành một ngoan ngoãn yểu điệu nam hài, chậc chậc." Nàng ta tặc lưỡi hai cái đầy phẩm vị, càng khiến y rùng mình kinh tởm.
" Có chết ta cũng không theo ngươi." Y kiên định nhìn một đao sắc bén bổ tới, giường như buông xuôi phó mặc số phận, dù sao chết cũng không phải 1 lần. Chết lần nữa thì có sao. Nhưng đợi mãi không thấy đao bén kia lao tới, mở mắt ra một nữ tử anh khí phi thương chặn lại kiếm, trực tiếp y rơi vào trong lòng nữ nhân ấp áp.
" sư phụ..." Y có chút vui mừng, nàng cũng đã tới, thật an tầm mà thiếp đi vào trong lòng nàng, chỉ có một cảm giác vô cùng ấp áp, tựa như đời trước đã có một bàn tay đưa ra cứu vớt y . Không biết qua bao lâu , đợi lúc một lần nữa tỉnh dậy đã ở trong thư phòng của sư phụ.
" A Ly, tỉnh rồi. Ngoan đừng cử động." Nàng vẫn có chút thương cảm, đau khi thấy hài tử thương thế nặng.
" Sư phụ là đồ nhi bất tài, tiểu muội nàng sao rồi?" Người đầu tiên hắn nhắc tới cư nhiên vẫn là nàng hài tử, sau khi chạy trốn không biết nàng có gặp bất trắc.
Nghĩ tới lại chọc Phục Kính hỏa khí, đường đường là một nữ hài lại có thể bỏ sĩ diện bỏ mặc lại nam hài chạy trốn trở về, truyền ra thật mất mặt truyền nhân người kế vị lý gia. Nhưng nhìn tới A Ly quả thật rất soái khí, có điểm giống nàng bộ dáng, thà chết không khiêm ngường, trong lòng càng sinh ra yêu quý thưởng thức hài tử này.
" Nó có thể xảy ra chuyện gì, gặp chuyện liền bỏ chạy, không có nghĩa khí. " Nàng thanh âm tức giận, có vẻ tiểu khả ái đang phải chịu phạt rồi.
" Sư phụ , là ta bảo nàng trở về báo tin, dù sao người nàng ta muốn bắt là ta. Người không nên trách tiểu muội." Họa ly Huyền trầm mặc nói, tuy là thế giới nữ tôn, nhưng nàng vẫn giữ nghĩa phía bảo vệ nữ hài , nữ tôn thì sao chứ, bản thân là ai cũng đều nghĩ muốn bảo vệ người khác.
" ân. " Nàng không nóng không lạnh đáp. Nhưng mà Họa Ly Huyền luôn cảm thấy sư phụ đối với hắn vô cùng ôn nhu dịu dàng, đối với tiểu muội có chút bất công, vẫn là cái thế giới nữ tôn chết tiệt.
" Sư phụ, người vẫn lên quan tâm tiểu muội, nàng vẫn chỉ là oa nhi, hài tử. " Họa Ly Huyền lúc này lên tiếng, thanh âm vài phần suy yếu, nghe ra thật giống làm nũng nam hài, Phục Kính tâm mềm, ngồi xuống một bên xoa đầu hài tử.
" Đều nghe theo A Ly, ngoan mau uống thuốc. " Mau khỏe lại, ta còn muốn truyền con chân chính thương pháp lý gia đâu.
Phục Kính một bên giường ôn nhu bón từng muỗng thuốc cho hài tử. Họa Ly Huyền thương thế nhỏ rất nhanh liền hồi phục , đêm tới nàng liền lẻn ra khỏi thư phòng sư phụ, tìm đến tiểu khả ái đang bị giam ở trong phòng, nàng mới có 5 tuổi nhi oa bị bắt chép phạt thư pháp, còn có cả ngày chưa được ăn uống gì tử tế.
Nghĩ y liền mò tới phòng bếp trước làm một cái thức ăn nóng hổi đi tới phòng nữ hài. Vừa bước vào phòng chỉ thấy nữ hài kinh ngạc liền bộ mặt ghét bỏ hướng y cấp. Nhưng y cũng không để bụng, một mặt ônnhu đem giỏ thức ăn còn nóng để xuống bàn.
" A Thu, nghỉ một chút, cả ngày hôm nay không ăn gì không tốt sức khỏe." Y thuần thục đem từng món ăn nóng bày ra trước mặt nàng . Nhưng nữ hài vẫn bộ mặt oán khí không thèm để tâm tới y, mặc dù bụng cũng đã réo lên từng đợt.
" Ngoan, đừng giận nữa, là ta không tốt. Mau lại ngồi nghỉ ngơi một chút. Ta có nấu món canh cùng có kẹo đường muội rất thích nha." Nghe tiểu nam hài dụ dỗ, nàng cuối cùng cũng mềm lòng. Nhưng nàng vẫn còn lưỡng lự.
" ta vẫn chưa có chép xong, lát nữa nàng tới kiểm tra, ta không xong liền nhiều chút phạt thêm." Tiểu hài tử u uất nói.
Họa ly Huyền lòng ăn đau, tâm càng mềm xoa mặt nữ hài." Không cần lo lắng, ta giúp muội chép a. Mau lại kia ăn một chút đi." Nữ hài hai mắt sáng như sao, liền hướng y má hôn chụt một cái, cả gương mặt y thoáng ửng đỏ, nữ hài cũng quá đáng yêu rồi. Y ngồi xuống chăm chỉ chép giúp nàng, mới một chút tay có điểm tê. Cả ngày hôm nay nữ hài chịu không ít khổ rồi.
Nữ hài ăn uống rất bá khí, còn có rất vui vẻ, Họa Ly Huyền trong lòng cảm thấy ấm áp, chỉ cảm thấy thế giới này nữ hài cũng rất bất công đi, liền phải học bộ dáng mạnh mẽ, đang mải suy tư từ lúc nào hài tử đã ăn xong yên tĩnh ngồi xuống bên cạnh y. Nàng lúc này không còn biêu rcamr chán ghét y.
" Mệt không, ta giúp huynh mài mực." Nàng chính là một điểm tiểu cô nương ôn nhu đây.
" Không mệt, mà A Thu, muội đừng trách mẫu thân, mẫu thân là có lý của người. Sau này tiểu ca ca thương muội có được không? " Họa Ly huyền ôn nhu nói.
Tiểu nữ hài khóe mắt chợt đỏ au, nhưng nàng hướng y nhìn nhu nhuận gật đầu. Nàng cũng không thể trách y, trước đến giờ người này đối với nàng thật tốt, cũng cho nàng che chở ấm áp người . " A Ly huynh thật tốt, sau này lớn ta sẽ lấy huynh." Tiểu nữ hài cường nghạnh bá khí dứt khoát nói, Họa ly huyền có chút buồn cười.
" Ân, vậy tiểu ca ca đợi muội lớn . Cũng đợi muội tới cấp ta sính lễ đưa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro