Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hoãn Chiến.

" Báo..." Từ ngoài một tiểu tướng gấp rút chạy vào trong doanh trại chính , các tướng sĩ nhất thời kinh ngạc , hô hấp chợt căng cứng vẫn giữ điềm đạm bình ổn sau chiến giáp.

" Có chuyện gì?" Lý Phục Kính đang cùng các tướng sĩ nghị luận chiến thuật tiếp theo công đánh thành bắc.

" Phó tướng trở về rồi."

" Ân, người đâu? Mau truyền y tới" Lý Phục Kính vui mừng nói, Võ Chính một bên cũng nhẹ thở phào, rất nhanh từ ngoài một thân nam tử người si trăn tiến vào, cả doanh trại đều cả kinh. Lý Phục Kính đâu thể quan tâm nhiều như vậy, vội ôm trầm lấy y.

" Tốt quá, ngươi trở về rồi." Nàng không màng tiết khí cái gì nam nhân, khi thấy y xuất hiện mọi luật lệ đều tan biến hết, cả doanh trại bỗng im bặt, phát ra vài tiếng ho khan.

" ta thấy vẫn lên trở về đốc thúc binh luyện tập." Định An thống lĩnh nói, cũng liền vội vã rời đi. Võ Chính cũng không tiện ở lại cũng bẩm báo " Ta vẫn lên ổn định dân chúng." Các vị tướng soái khác đều âm thầm rời đi, chốc lát trong chính doanh chỉ còn có hai người.

" Ngươi thật hồ nháo, như thế nào mất tăm một ngày, tìm không ra ngươi?" Lý Phục Kính nâng tay gõ nhẹ trán hắn, thói quen này nàng giữ cũng rất lâu, dường như vẫn xem hắn là hài tử 7 tuổi khi ấy.

" ta cũng đã trở về toàn vẹn a. Không cần lo lắng." Y Hướng sư phụ trấn an, y nói cũng đúng có thể an toàn trở về là tốt rồi, mọi chuyện cũng cần nhắc tới nữa.

" Báo..." Từ bên ngoài vẫn có tiểu binh không biết thời thế , một mạch xông thẳng, không màng tình cảnh hai người có chút mờ ám, Họa ly huyền vội lui ra bên cạnh nàng.

" có chuyện gì?"

" Bẩm tướng quân có thư từ kinh thành tới." Nữ binh cúi gằm đầu, hai tay dâng lên mật thư, sau khi nhận được, tiểu binh lập từng rời đi, Họa ly huyền không che giấu tò mò, đứng cạnh nàng cùng đọc thư.

" Quân Si Triền đột nhiên gửi tới thư đình chiến. Hoàng thượng cũng đã đáp ứng yêu cầu." Lý Phục Kính ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ, quân si Triền vốn luôn không chịu thảo hiệp đột nhiên như vậy khiến nàng có chút bất ngờ.

" Như vậy cũng tốt, nhìn xem thành tây suy tàn, chúng ta vẫn nên ở bồi dưỡng binh lực, cùng giúp người dân gầy dựng phát triển lại." Họa Ly Huyền không cho đó là điều xấu lập tức nói, hơn nữa nữ nhân kia quả nhiên có thể đả thông tư tưởng.

" Vậy ý của A Ly như nào? Thành tây quá suy tàn, khôi phục lại không phải là ngày một ngày hai, còn chưa kể lương thực các tướng sĩ ." Lý Phục Kính âm trầm nói.

" Việc này có gì khó, binh sĩ không thể cày quốc trồng trọt a."

" ý của A Ly chính là...."

" Ân, đúng vậy. Tướng sĩ cùng loạn dân cùng nhau gầy dựng, như thế tiến độ nhanh chóng, hơn nữa cũng có thể gắn kết một lòng." Họa Ly Huyền đưa tư tưởng hiện đại đánh vào nữ tôn thế giới, dù sao ở đây nữ nhân cũng rất mạnh.

" Vậy liền quyết định như vậy. Nào ngồi xuống cùng vi sư ăn cơm." Rất nhanh thức ăn đã được bưng vào, tuy không phải cao lương mỹ vị nhưng cũng có thể bồi bổ đủ dưỡng chất, so với nạn dân bên ngoài tốt hơn rất nhiều.

" Sư phụ, ta 1 ngày chưa tẩy, y phục người Si Trăn với ta cũng không thích hợp a.'' Lúc này Phục Kính mới để ý y, y phục mặc có vài phần quá mát mẻ, từ lúc vào tới giờ cũng đã thu không ít ánh nhìn, thân thể như thế trăng trẻo cường tráng đâu. Nàng khó lòng tiết chế nhìn thêm nhiều chút , bất giác gương mặt thoáng đỏ, cũng ăn thêm vài điểm ghen.

" Phía sau bình trướng vừa hay có vục dũng ấm, tranh thủ thời gian đi tẩy rửa một chút." Nàng khẽ ho khan vài tiếng, rót cho chính mình chén rượu, uống xuống một hơi , tâm tình cũng an tĩnh trở lại. Chỉ thấy sau bức bình phong, một thân ảnh nam tử bước xuống vục dũng, từng cử chỉ đều thu hút sự chú ý của nàng.

Nhất thời cảm xúc rối loạn, nàng lại có đại loại suy nghĩ không đứng đắn với chính mình đồ đệ, còn là con mình ái nhân. Nhất thời từng chén rượu uống vào bụng, sớm đã hết một bình, ý niệm này xuất hiện khiến nàng hốt hoảng lại sợ hãi. Không tiết chế uống thêm nhiều rượu, đợi sau khi y tắm xong trở lại, nàng đã ngưng dùng bữa, trở về giường của mình.

" Vi sư có điểm mệt, liền đi nghỉ ngơi chút. " Nàng từ trong mành trướng nói vọng ra, Họa ly huyền cũng không ý kiến gì thêm , ăn uống xong xuôi liền tự thân đem dọn, nàng từ trước đến nay không có thói quen được người hầu hạ, trong lều cũng có điểm không khí ngột ngạt, tiện lợi ra ngoài hít gió trời một chút

Vừa ra ngoài cũng liền bắt gặp võ Chính nàng đi tới, hào sảng vỗ vai y." Phó tướng, ngươi tối hảo."

" Ân hảo. " Y trầm ổn đáp. Nữ tử lực đạo đều mạnh, đánh muốn gãy xương người .

" Trận chiến này chúng ta có thể dễ dàng lấy lại Thành tây không mất một binh một tướng , công lao phó tướng rất lớn, ta cũng rất ngưỡng mộ, muốn mời Phó tướng tới lều của ta uống một chút." Nàng là một võ tướng, không giỏi ăn nói, lời mời cũng rất cứng nhắc, nhưng Họa Ly Huyền cảm thấy thoải mái.

" Võ Chính tướng quân không cần khách khí, chiến trận công lao đều thuộc về tất cả mọi người. Không phải chỉ là một việc một mình ta hoàn thành." Họa Ly huyền trầm ổn cười nói.

" Ha ha, vẫn là phó tướng khiêm tốn." Cả hai không màng lễ tiết như hai người tỷ muội giang hồ hào khí thoải mái khoác vai nhau .

Cảm thấy trong lều có chút ngột ngạt, họa ly huyền vẫn đề nghị ra ngoài hóng gió trời, hiện tại cô nam quả nữ cùng chung một phòng không tránh khỏi mờ ám, mà nam tử tiết lễ gì đó ở thế giới này rất nặng, so với thế giới kia không kém một chút so với nữ tử.

" Phó tướng rất khác với những nam tử ta từng gặp, huynh so với các nam nhân khác đều vượt trội. Mạnh mẽ lại khí khái so với nữ tử còn muốn cường đại hơn, còn có chí hướng lớn như vậy, Võ Chính quả thực rất khâm phục." Nàng nhấp một ngụm rượu chân thành hướng y nói.

Họa ly Huyền cười trừ, con người nàng chính là không chịu sự yếu đuối, dù ở thân phận nào cũng một lòng truy cầu sức mạnh , không chịu sự kiềm chế. Tự do tự tại là chính mình rất thoải mái.

" Võ Chính tướng quân nói quá rồi, ta cũng chỉ là người thường, chí hướng sống tự do tự tại thôi." Họa ly Huyền không kiêng nể nói. Đối với nữ nhân này y có thể yên tâm nàng không xấu ,có thể kết giao hảo hữu, dù sao y cũng không quen với các nam tử yểu điệ kia kết thân, ngày ngầy xắt xéo đấu đá lẫn nhau.

" Huynh hiện tại đã 15 , sau khi chiến trận trở về nghĩ tới gả cho người như nào?" Võ Chính trong ánh mắt si mê nhìn y . Nếu có thể nàng mong có thể lập y làm thê phu, sống một đời bình phàm.

" Chính là cưới nữ nhân tuyệt sắc nhất kinh thành." Từ trong người lấy ra chiếc khăn thêu, y vẫn luôn giữ gìn nó thật cẩn thận." Võ Chính tướng quân, nàng là nữ tử, nhưng lại sẵn sàng may cho ta khăn tay. Nàng tính cách vài phần ương bướng nhưng trong mắt ta rất đáng yêu. Nàng tuy có vô lý nhưng là tốt bụng người." Y nhìn chiếc khăn như nhìn thấy người trong lòng, một lòng tưởng niệm.

" A, thì ra phó tướng trong lòng sớm có ái nhân." Thật đáng tiếc.

" Có thể cùng Võ Chính tướng quân kết giao là vinh hạnh lớn của ta, từ nhỏ ta không có một người tri kỷ." Trong ánh mắt y hiện lên lạc lõng cô đơn nói, Võ Chính có chút kinh ngạc nhưng cũng phải thôi, xét về tính cách của y cùng đám nam nhân kia học bộ xắt xéo cùng yểu điệu rất không thích hợp.

" nào cạn, sau này huynh cứ gọi ta A Chính là được." Võ Chính hào sảng rót đầy rượu cho cả hai, nâng chén nói.

" Ân, sau này cứ gọi ta là A Ly, Cạn!" Y hào sảng đáp lời, cũng một hơi uống cạn. Dưới trời đêm , một mảnh trắng sáng kết nghĩa huynh đệ thâm tình.

" a Chính lớn hơn ta 6 tuổi, vẫn lên gọi một tiếng tỷ tỷ ."

" ân, nào cạn chén..."







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro