Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tiểu Đông Hạ

( Nhân Duyên - Kiều Kiều)

Đông Noãn cuộc sống ngày thường ngoài xử lý chính sự, cùng quản lý thêm vài cửa hàng lớn nhỏ. Thân tâm đều đã mệt mỏi dã dời, Tiểu bá vương thì ngày ngày tới vương phủ. Trong phủ cũng yên tĩnh hẳn không còn gà bay chó sủa như trước.

Phía trước góc phố, một đám người dân tụ tập lại như đang xem gì đó. Đông Noãn vốn ngày thường không hứng thú nay lại như ma xui quỷ khiến bước tới. Tách đám đông đi vào trong. Một cô nương gương mặt nhem nhuốc gầy gò, đôi mắt lưu thủy màu xanh dịu như mặt hồ. Nàng quỳ xuống bên cạnh còn một cỗ thi thể. Có lẽ là bán thân lấy tiền mai táng phụ mẫu. Nhưng kỳ lạ thay cô nương này lại không nháo khóc. 

Đông Noãn cúi xuống nhìn nàng , cảm thương nhìn tiểu cô nương " Này tiểu cô nương? Ngươi đây là xảy ra chuyện gì?"

Lúc này nàng mới ngẩng mặt lên nhìn y, đôi mắt long lanh, gương mặt tuy bị bẩn nhưng ẩn sau chắc chắn là một tiểu cô nương mỹ miều , qua đôi mắt đã thấy nét thanh tú nàng . Tiểu cô nương bình thản nói " Công tử muốn mua ta sao? "

Đây có thể là lời nói của một tiểu cô nương tuổi 15 năm ư , rốt cuộc là nàng đã trải qua điều gì mà trở nên trầm ổn thuần thục như vậy? Có lẽ không phải là điều gì tốt đẹp.Đông Noãn nhìn tiểu cô nương như nảy ra một ý nghĩ gì đó. Khẽ mỉm cười ôn nhu.

" Phải, ta mua ngươi. Người kia ta sẽ giúp ngươi lo hậu sự ổn thỏa. Bây giờ ngươi có thể theo ta về phủ chứ?" Đông Noãn nói. 

Tiểu cô nương kia nhìn y không biểu tình, khẽ gật đầu . Cũng đứng lên theo sau y rời đi, trước khi đi nàng chỉ quay lại nhìn cái xác kia một lần rồi lạnh nhạt quay đi. Đông Noãn cũng không hỏi nhiều đến nàng.

Tiểu cô nương thân hình mảnh mai gầy gò, mặt lấm lem bụi bẩn, duy đôi mắt sáng long lanh , một màu lam sắc dịu nhẹ lãnh đạm. Cao cũng chỉ tới ngang vai y dù sao tiểu cô nương 15 cũng đã coi là phát triển tốt.

Sau hồi phủ, Đông Noãn ngồi đánh giá tinh tế tiểu cô nương trước mắt một lượt. Liền nhanh chóng sai hạ nhân chuẩn bị chút đồ ăn ngon, cùng thêm một bộ y phục mới . Đợi nàng sau tẩy rửa, quả nhiên dung mạo khuynh quốc khuynh thành, lớn lên sẽ là một mối họa hồng nhan.Làm nam tử điên đảo .

" Tiểu cô nương tên gì?" Đông Noãn như trước ôn nhu hỏi nàng.

Tiểu cô nương e dè trước khí thế của phủ, trong đầu nàng ký ức vẫn là một mảnh trống rỗng . Nàng cúi đầu lắc , môi khẽ cắn . Đông Noãn cũng không nhìn nàng thêm , đứng dậy khẽ xoa đầu hài tử .

" Được rồi , sau này ngươi tên là Đông Hạ, đại tiểu thư của phủ thế tử . Tỷ tỷ của Khung nhi. Sau này ta bận chính sự ngươi làm tỷ tỷ thay ta yêu thương nàng. Đợi tý nữa Khung nhi về hai tỷ muội hàn huyên trò chuyện." 

Đông Hạ như không tin vào mắt mình, nâng tròn xoe đôi mắt nhìn y. Không nghĩ nàng có thể may mắn như thế, trước tưởng sẽ là làm trâu làm ngựa hay là làm thê thiếp cho người mua nàng. Không nghĩ nàng lại tốt số làm tiểu thư phủ thế tử.

Đông Noãn nhìn nàng thất kinh, bất giác bật cười. Tiểu cô nương này bề ngoài lãnh đạm nhưng cũng không nghĩ nàng lại có biểu cảm thú vị đến thế.Dù sao cũng coi như là duyên số vậy đi.

"Được rồi, mau dùng bữa đi. Ngươi có thể đói rồi." " Còn nữa ta tên là Đông Noãn." Nói xong y vẫn luôn dùng thái độ ôn nhu nhất đối đãi nàng . Tâm tiểu cô nương có chút rung động, từ nhỏ dường như chưa có ai đối tốt nàng quá.

Đông Noãn định bước đi, tiểu Đông hạ mới vội vã cất tiếng, thanh âm trong trẻo tựa chuông trong gió, êm dịu mát mẻ như gió mùa thu " Noãn Noãn..." Nghe nàng gọi phản ứng đầu tiên là muốn hóa đá. Sau lại vui mừng khi tiểu cô nương này không hề bị câm.

" A, Tiểu Đông hạ, ngươi biết nói chuyện a. " " ta còn tưởng ngươi là người câm a" Đông noãn vui mừng hưng phấn nói. " Mà Tiểu Đông Hạ, ta cũng hơn ngươi đến 7 niên. Cũng không thích hợp làm ngươi phụ thân. Cứ gọi ta là Đông Noãn ca ca, ta sẽ như huynh trưởng đối đãi ngươi." 

Tiểu Đông ạ khẽ gật đầu như chấp thuận, dù sao y cũng là ân nhân nàng. Dù với thân phận gì nàng đều sẽ ở lại báo đáp ân nhân. Người này coi nàng như người thân, vậy y chính là mạng của nàng kiếp này.

Ngoài sân viện đã vang âm thanh bát nháo của tiểu bá vương. Nhóc con như con sóc nhỏ nhanh chóng phi thẳng vào trong. Thấy phụ thân , điều đầu tiên là gọi lớn nhào vào lòng y vui mừng " A cha. Phụ thân. Pa pa." 

" A tiểu bá vương chịu trở về rồi. Thật nhớ nhóc con tinh ranh ngươi a. " Đông Noãn đầy sủng nịnh nói. Tiểu Đông hạ bên cạnh như chôn chân tần ngần đứng một góc.Thì ra đây là tiểu bá vương sắp tới nàng sẽ chăm sóc. 

Lúc này sau khi ôm y thỏa lòng mong nhớ, Tiểu bá vương mới để ý trong gian phòng còn thêm một vị tỷ tỷ rất xinh đẹp. Nó nâng lên đôi mắt nhìn hai người. Một lúc trầm ngâm nó chợt mỉm cười nhìn nàng " Tỷ tỷ...thì ra tỷ chính là vị tỷ tỷ phụ thân tìm cho muội a."" tỷ tỷ hảo thật xinh đẹp." Đông Noãn nhìn nhóc con này mà thở dài, mới gặp cũng đã liền lấy lòng người ta rồi.

Tiểu Đông Hạ như chưa kịp thích nghi nàng bất động nhìn cô nhóc xinh xắn lém lỉnh lại không kém phần tinh nghịch dễ thương này . Đông Thương Khung thấy tỷ tỷ như trước bất động, liền không ngần ngại tiến tới nắm tay nàng, trưng ra bộ mặt đáng yêu lấy lòng " Tỷ tỷ ....muội là Thương Khung. Tỷ tỷ tên gì?"

" A, ta ..ta tên là Đông Hạ."Nàng e ngại rút tay lại nhìn tiểu hài tử mỉm cười nói. Sau đó rất nhanh hai người bọn họ dính nhau như sam . Chơi đùa một ngày không rời. Đông Noãn tâm có phần an ổn, thở phào. Chính sự cũng có thể an tĩnh trải qua một ngày làm. Đến tới trời khuya , Đông Noãn vẫn miệt mài phê duyệt tấu chương. Aiz cuối cùng vẫn không thể làm một thế tử an ổn.

Đêm khuya vốn bồn bề yên tĩnh, ngoài phòng tiếng bước chân tuy nhẹ nhưng Đông noãn phát giác, sau một hồi cửa cũng vang lên tiếng gõ. Tay y vân xkhoong ngừng phê duyệt tấu chương , lãnh đạm nói " Vào đi." 

Cửa kẽo kẹt một tiếng , bên ngoài Tiểu Đông Hạ mình khoác áo choàng lông thú ấm áp, tay bưng theo chén canh còn nghi ngút khói tiến vào." Ca, huynh nghỉ chút ." Đông Noãn cũng dừng tay, mỉm cười nhìn nàng .

" Vẫn còn chưa ngủ sao? Mau nghỉ ngơi sớm đi. Ca làm xong một chút nữa sẽ ngủ." Tay cũng tiện bưng lên chén canh uống một ngụm. Thân thể cũng có chút ấm lên. Đông Hạ chậm rãi cở ngoại bào tiến ra sau khoác lên người y . Ôn nhu nói " Ca, trời đêm trở lạnh không nên mặc quá mỏng manh, dễ bị cảm mạo." nàng nói xong gương mặt thoáng hồng thấu vội vã rời đi.

Đông Noãn nhìn theo bóng nàng bất giác mỉm cười rồi lắc đầu. Thật ra cũng lâu rồi y mới có thể cảm nhận được tình thân . Tuy là hai người xa lạ nhưng vô tình trở thành người một nhà.Quả là  Nhân duyên a. Đông Noãn cảm thán rồi cũng tiếp tục phê duyệt tấu chương .



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro