Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Dạo phố .


Đã qua 3 niên ngày nữ đế trẻ tuổi nhường lại ngôi vị cho trưởng nữ là Đông Thương Khung khi nàng vừa tròn 17. Thu xếp sự ổn thỏa nàng cùng Thế Tử Đông Noãn rời kinh đi về Vân Nam sống một cuộc đời an nhàn. 

Tiếng phố xá huyên náo nhộn nhịp dòng người qua lại buôn bán. 3 thân ảnh phiêu phiêu nam thanh nữ tú vui vẻ dạo bước. Vị nam thiếu mặt mày tựa ngọc thạch cao quý điềm đạm ôn nhu. Hai thiếu phụ bên cạnh ôn nhu khẽ cười, dung mạo các nàng đều là khuynh quốc khuynh thành.Vừa ra khỏi phủ liền thu hút rất nhiều ánh nhìn ngưỡng mộ.

Đông Noãn ngẩng mặt sảng khoái ít một ngụm không khí trong lành. Ánh mắt ôn nhu điềm đạm dịu dàng hướng nhìn hai nàng , tay nồng đan xen . Gương mặt thoáng chốc đều ửng hồng.

" Khuê nhi, Ninh nhi các nàng đã lâu liền không rời phủ, hôm nay dạo chơi lâu một chút.''

Cả hai đồng loạt mỉm cười nhìn tuấn tú nam tử , tay đan xen khẽ xiết chặt " ân". Thanh âm mềm mại như mật ngọt , trong trẻo như tiếng chuông trong gió thoáng, xào xạc bình yên như chiếc lá rơi .

" Không biết Khung nhi nàng hiện tại thế nào sự , liền một năm qua không chịu tới thăm chúng ta." Diệp Ninh đôi mắt thoáng buồn nói. Tuy hài tử này không phải nàng thân sinh , nhưng cùng nàng lại rất thân thiết khiến Liễu Khuê bên cạnh thoáng ghen tị.

" Nàng chính là chính sự bộn bề , cùng tam cung lục viện của nàng , liền quên mất chúng ta nơi nào rồi." Liễu khuê nhàn nhạt nói.

" Hazzz, hài tử này a cũng chính là  đào hoa nữ đế. Nữ nhân liền bị nàng thu tâm không ít. E rằng tiểu nhị nhi của chúng ta thật hao tâm tổn sức đây." ( tiểu nhị nhi là cô nương trước đây Đông Noãn thu nhận , đem nàng làm tỷ tỷ khung nhi cấp). Đông Noãn trầm mặc cười nhẹ lắc đầu nói. 

Hai vị thiếu phu nhân bên cạnh khẽ trừng mắt nhìn nàng, đồng loạt cả hai liền cốc nàng trán nhức nhối" Ai ui, các nàng a...các nàng thật là..." Đông Noãn ôm đầu nhăn nhó.

" Còn không phải thừa hưởng từ chàng ". Liễu Khuê bực dọc thanh âm nói. Diệp Ninh bên cạnh môi hồng khẽ cười "Phải a....nàng chính là thừa hưởng từ chàng a.Đào Hoa phong lãng."

Đông Noãn ấm ức nhìn hai người các nàng , ánh mắt ngấn nước sắp khóc " Các nàng vô lý a.Ta là không cố ý mà.....".

" Có ai mà biết được chàng hay không cố ý. Nhìn xem các tiểu khuê nữ kia vẫn đang hướng mắt câu dẫn ái mộ chàng." Liễu Khuê sắc mặt khó coi trực tiếp ôm lấy cánh tay y ra uy đánh dấu chủ quyền với các nữ tử bên đường kia.Khiến sắc mặt các nàng đều không trắng bạch thì cũng nuốt cục tức rời đi.

" Được rồi tỷ tỷ, chàng chính là đào hoa vận mệnh liền không trách được chàng a" Lúc này Diệp Ninh cũng đứng ra giảng hòa. Có lẽ nàng là người điềm đạm ôn nhu nhất đi.

" Phải a phải a, Ninh nhi thật hiểu ta......." Đông Noãn cười nói trưng ra bộ mặt lấy lòng các nàng như một tiểu cún con. Nhưng Khuê nhi đâu phải người dễ dỗ , bộ dáng tỉnh bơ không quan tâm dọa y đến nhảy loạn.

" Tỷ tỷ chúng ta đi dạo phố mặc kệ chàng a. Nghe nói bên kia Tây Hồ có nghệ nhân hảo vui. Chúng ta liền đi xem." Diệp Ninh trực tiếp ôm lấy cánh tay tỷ tỷ kéo đi. Mặc nàng đang hập hực có chút giận dỗi. Cả hai người vui vẻ rời đi mặc y ngây ngốc nhìn.

" Các nàng a đều là vô lý như thế. Đã vậy bản thế tử tự mình dạo chơi. Mới không đi lấy lòng các nàng." Đông Noãn quay người rời đi theo hướng ngược lại.Dạo bước một hồi cũng bị thu hút bởi xạp bán kẹo đường .

" Ông chủ lấy ta hai thanh hình con gà và thỏ." Đông Noãn hứng thú nói.Tay nhận thanh kẹo ánh mắt sáng lên như tiểu hài tử.

" Công tử 3 lạng bạc." Lão chủ xạp trầm khàn nói." Đây , của ngươi." Đông Noãn trả tiền vừa quay người rời đi một thanh âm nam hài tử non nớt vọng tới " Phụ Thân!!!!".

Đông Noãn chưa kịp định hình đã bị một tiểu hài tử tròn như cục bông ôm lấy chân miệng không ngừng gọi " Phụ thân ...Phụ thân a, ta là tìm được người rồi.Phụ thân mẫu thân cùng hài nhi rất nhớ người."

Rất nhanh thu hút ánh nhìn người qua đường, Đông Noãn bất đắc dĩ cúi xuống " Được rồi a, hài tử mẫu thân ngươi đâu a. Ta liền không phải ngươi phụ thân a. "

" Làm sao có thể, mẫu thân ngày đêm đều ngắm nhìn người trong bức tranh treo ở thư phòng a. Nàng nói người chính là ta phụ thân a."Hài tử nước mắt dưng dưng uất ức nhìn y.

" Được rồi ngoan đừng khóc, cho ngươi kẹo đường." Đông Noãn vân xlaf không đành lòng thấy hài tử kia ấm ức vội vã dỗ nín hài tử.

" hài tử ngươi tên gì. Mẫu thân ngươi ở đâu? ta dắt ngươi đi tìm nàng." Đông Noãn mỉm cười nhìn hài tử.

" Vấn nhi con ở đâu? Vấn nhi ...." Nghe thấy một thanh âm lo lắng nữ phụ vang vẳng trên đường. Thấy hài tử nghe xong liền vui mừng nhảy cẫng " mẫu thân, mẫu thân ta ở đây."

Một thiếu phụ vội vã chạy tới, nàng hoảng sợ ôm trầm lấy hài tử " vấn nhi a, con thật khiến mẫu thân hoảng sợ."

" Mẫu thân ,Vấn nhi không sự. Mẫu thân Vấn nhi đã tìm thấy phụ thân a." Tiểu vấn nhi vui mừng nói với nàng, lúc này thiếu phụ mới chú ý tới nam tử trước mặt. Mắt đối mặt thoáng chốc cả hai đứng lặng.

" A Noãn....." Thanh âm khẽ gọi. Đông Noãn như sực tỉnh " Không nghĩ gặp được nàng ở đây." Hắn ôn nhu khách khí nhìn nàng mỉm cười.

Bất giác lòng nàng dâng lên chút chua xót nhớ nhung.Nhưng rất nhanh nhận ra tình thế vội vàng tránh đi ánh nhìn ôn nhu kia. Đông Noãn khẽ cúi xuống vuốt đầu hài tử nhẹ giọng nói" Hắn tên Vấn nhi sao? Năm nay hắn cũng đã 8 niên đi."

Tiểu Vấn vui mừng lao vào lòng ôm lấy vị phụ thân vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này, trong mắt hài tử phụ thân niền như thế mạnh mẽ, lại hảo soái khí.Được bàn tay rắn trắc ôm vào lòng tiểu vấn rất vui vẻ. " Phụ thân bế ta a..."

Tiết Hiểu Vân trầm mặc nghĩ một hồi cùng y đối diện" Hắn tên Tiết Mạt Vấn. A Noãn chàng những năm qua hảo chứ?"

" A ta là vẫn hảo. Nàng vẫn ổn chứ. Còn hài tử này đã 8 niên rồi. Thật nhanh a."

" ân, chúng ta tới trà quán bên kia hảo nói chuyện." Hiểu Vân ánh mắt mơ hồ không muốn ở chỗ này dây dưa quá lâu sẽ gây chú ý, nàng đem y kéo tới bên trà quán đối diện.

" Hiểu Vân...ta......" Đông Noãn tay nhẹ lắm lấy tay nàng , xiết chặt đôi tay đang khẽ run rẩy kia. Ánh mắt nâng lên hối hận.Hiểu Vân vội vã tránh đi ánh nhìn y.

" Chàng không cần phải thấy có lỗi. Ta chính là cam tâm tình nguyện." Hiểu Vân nhẹ giọng nói. Tay khẽ rút lại vuốt ve đầu hài tử đang nâng ánh nhìn ngây ngô nhìn nàng.

" Mẫu thân, phụ thân sẽ về nhà cùng chúng ta có phải không a. Vấn nhi thật sự rất muốn có phụ thân a." Tiểu hài tử đầy ánh mắt trong trẻo, hi vọng hướng tới y.Hiểu Vân có chút không biết nói như nào, ánh nhìn hướng tới y cầu cứu lại như mong đợi vào câu trả lời của y .

" Ân, Vấn nhi cùng mẫu thân cùng ta trở về phủ , ta sẽ bù đắp cho hai người các nàng.Bồi Vấn nhi chơi có được không?" Đông Noãn môi khẽ cười ôn nhu vuốt đầu hài tử. Nhìn đến hài tử kia tủi thân tâm có chút lay động hối hận.

" A Noãn chuyện này...." Hiểu vân lo lắng hướng tới y nói.

" Ân không cần lo lắng, các nàng chắc chắn sẽ hiểu ta tâm tư.Thu dọn một chút theo ta về nhà." Đông Noãn ân cần nói, hắn nhìn tới nữ tử trước mặt gầy gò, ánh nhìn đã phủ lấp bởi u buồn từ lâu mất đi sắc khí vốn có. Những năm qua có lẽ nàng là khổ tâm đi.

" A vui quá, ta cùng mẫu thân về nhà phụ thân a. Từ nay ta đã có phụ thân a." Tiểu Vấn vui mừng nói . Nhìn hài tử vui mừng như vậy, tâm Hiểu vân có chút mềm.

...............................................................

Không như Đông Noãn vẫn nghĩ về nhà liền sẽ bị các nàng tức giận nhưng các nàng dường như rất yêu thích tiểu hài tử phấn nộn này. Đồng loạt quay sang hướng y trách móc.

" Đông Noãn a chàng thật là vô tâm vô phế , lâu như vậy mới chịu đón hiểu vân cùng Tiểu vấn về.'' Diệp Ninh cau mày nói, có lẽ đây là lần đầu tiên y thấy nàng như thế tức giận.

Tất cả đều không có gì để nói cho đến khi Liễu Khuê mày khí không nóng không lạnh trầm ngâm ngồi trên ghế thưởng trà đột nhiên rời đi. Đông Noãn sắc mặt khẽ tái hướng nàng ổn thỏa " Ninh nhi nàng giúp ta sắp xếp nàng chỗ ở, có lẽ hôm nay liền không bồi nàng được." Nói xong liền vội vã chạy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro