Chương 15: Đoàn tụ và hạnh phúc
Trương Vô Kỵ chạy lại ôm lấy Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố khóc nức nở, những người xung quanh đều kinh sợ khi thấy hai người họ còn sống, bọn người phái Võ Đang thì vui mừng chạy lại quây quanh bốn người Trương Kỳ Phong.
Ân Thiên Chính được Ân Giả Vương đỡ đi lại phía họ, ông vui mừng đến bậc khóc khi thấy con gái và con rể của mình bình an vô sự.
Trương Thúy Sơn vỗ nhẹ lên lưng Trương Vô Kỵ như khi y còn nhỏ thường nghịch ngợm chạy khắp nơi để rồi bị ngã, khi đó ông cũng đi lại ôm y rồi vỗ về an ủi. Ân Tố Tố vừa khóc vừa lau nước mắt cho y, Trương Vô Kỵ sau khi bình ổn lại tâm tình thì đẩy nhẹ Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố ra, y tham lam nhìn ngắm cha mẹ mình, hai người mà y cho rằng đã không thể nào gặp lại nữa.
Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố bậc cười nhìn y, cả hai đều xoa nhẹ lên đầu y như đang nói cho y biết tất cả là sự thật, Trương Kỳ Phong thì cười nhẹ nhìn gia đình mình đã đoàn tụ, bỗng nhiên, một cơn đau thấu xương truyền tới từ linh hồn làm hắn nhíu mày cắn răng chịu đựng, những người xung quanh không phát hiện được chuyện kì lạ này, nhưng Tiểu Chiêu thì không.
Ngây từ đầu nàng đã nhìn chằm chằm Trương Kỳ Phong, vì trong lòng nàng nghĩ, hắn rất giống một người hồi nhỏ mình đã gặp, chính vì thế nàng mới có thể phát hiện được sự khác thường của hắn, nhìn thấy hắn mặt mũi trắng bệch, đôi chân mày kiếm chao lại, hai tay thì nắm chặt như đang chịu đựng nổi đau đớn tột cùng, nhìn cảnh đó trái tim của nàng liền nhối lên, muốn tiến lại xem hắn có sau không nhưng đôi chân cứ như bị chôn tại chỗ không thể di chuyển, miệng không thể nói chỉ có thể bất lực nhìn hắn chịu đựng.
Nhưng cũng may một lúc sau Trương Kỳ Phong đã trở lại bình thường, Tiểu Chiêu cũng thở phào nhẹ nhõm, cơ thể cũng trở lại bình thường, Tiểu Chiêu cũng không quan tâm sự bấc thường đó, bây giờ nàng chỉ lo cho Trương Kỳ Phong như thế nào, Tiểu Chiêu chạy lại chỗ hắn từ trong tay áo lấy ra chiếc khăn, lau đi những giọt mồ hôi trên trán Trương Kỳ Phong.
Từ lúc Tiểu Chiêu chạy lại thì Trương Kỳ Phong đã phát hiện, nhưng hắn chỉ đứng im để xem nàng sẽ làm gì, có còn nhận ra hắn không, nhưng hành động tiếp theo của Tiểu Chiêu lại khiến hắn kinh ngạc, ngước nhìn gương mặt gần trong gang tấc đó đang nhẹ nhàng lau đi mồ hôi cho mình, đôi mắt to tròn ngây thơ năm ấy bây giờ lại ánh lên sự lo lắng nhìn mình, gương mặt đó cả đời này hắn cũng không bao giờ quên.
Trương Kỳ Phong nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đó, Tiểu Chiêu kinh ngạc nhìn Trương Kỳ Phong, hắn cười nhẹ nhìn Tiểu Chiêu rồi thấp giọng nói: "Ta không sao, nàng đừng lo." Tiểu Chiêu hơi đỏ mặt muốn rút tay về nhưng bị hắn nắm quá chặt, Tiểu Chiêu dùng sức gỡ tay mình ra khỏi bàn tay thon dài đó nhưng không thành công chỉ có thể quẫn bách nhìn Trương Kỳ Phong muốn kêu hắn buôn tay mình ra.
Trương Kỳ Phong thấy hành động của Tiểu Chiêu thì cười càng vui vẻ, nhưng thấy dáng vẻ như sắp xù lông của Tiểu Chiêu thì hắn liền buôn ra, nhìn sang chỗ Trương Vô Kỵ cười cười, Tiểu Chiêu thì khó hiểu liếc hắn một cái rồi cũng quay lại nhìn theo hướng đó.
Hành động của hai người đều loạt vào mắt của bốn người Si, Mị, Võng, Lượng bọn họ đều trợn mắt nhìn Trương Kỳ Phong rồi lại nhìn Tiểu Chiêu. Võng còn thái quá hơn, đôi mắt trợn to miệng thì hả ra, sau đó còn đưa tay mình lên trực tiếp nhéo mạnh lên tay của...........Lượng làm hắn đau điếng, vỗ mạnh lên tay Võng để trả thù nhưng đâu có dễ vì Võng đã nhanh chóng rút tay về.
Thấy mình đánh không trúng Lượng càng tức giận, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào Võng hỏi: " Tay ngươi đâu mà ngươi không nhéo mà nhéo tay ta hả? Đừng tưởng ngươi là nữ nhân ta sẽ không đánh ngươi!"
Võng cười cười phất tay nói: " Ta quên!"
"Ngươi....ngươi..." Lượng chỉ vào Võng tức giận ngươi ngươi nữa ngày cũng không nói được gì.
Quay lại với mấy người Trương Vô Kỵ.
Sau một hồi hàn huyên tâm sự thì tất cả mọi người ở đây đều biết, Trương Kỳ Phong Cung chủ Âm cung lại là con trai thứ hai của Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố, đệ đệ song sinh với Trương Vô Kỵ, nhiều năm trước bị thất lạc nên mấy người Trương Thúy Sơn đều nghĩ hắn đã chết, nên khi trở về vì thời gian ở chung với mọi người quá ngắn nên ông không kịp kể.
Sự việc năm đó trên Võ Đang Trương Kỳ Phong chứng kiến rõ ràng nên ghi hận Ngũ đại môn phái luôn tìm cách gây khó dễ.
Khi nghe hết câu chuyện, Tống Viễn Kiều đã không còn sự e ngại với Trương Kỳ Phong nữa mà còn thân thiết hơn trước, ông đi lại trước mặt Trương Kỳ Phong cười ha ha vỗ lên vai hắn mấy cái nói: " Ha ha, tiểu tử con còn giỏi hơn cha của con khi xưa nữa, giỏi lắm, giỏi lắm ha ha."
Những người của phái Võ Đang đều ha ha vui cười, đến cả Ân Thiên Chính và Ân Giả Vương cũng bật cười theo họ.
Lúc này Ân Tố Tố và Trương Thúy Sơn đi lại chỗ Ân Thiên Chính rồi quỳ xuống trước mặt ông, Trương Kỳ Phong và Trương Vô Kỵ cũng đi lại quỳ xuống, thấy thế Ân Thiên Chính vội đỡ hai người đứng dậy nhưng Trương Thúy Sơn đã nói trước ngăn cản hành động của ông lại, "Nhạc phụ, Thúy Sơn bất hiếu không chăm sóc tốt cho Tố Tố như lời hứa năm đó con đã hứa với người, tại đây xin người nhận ba lạy tạ tội của con." Nói rồi Trương Thúy Sơn liền dập đầu ba cái.
Ân Tố Tố cũng lên tiếng: " Cha, nữ nhi bất hiếu không thể chăm sóc cho cha suốt thời gian qua, còn để cho cha lo lắng cho mình, nữ nhi thật sự bất hiếu mong cha nhận ba lạy của nữ nhi." Nói rồi bà liền dập đầu ba cái, Trương Thúy Sơn tiến tới một bước đem Ân Tố Tố ôm vào lòng an ủi.
Trương Vô Kỵ với Trương Kỳ Phong liền tiến lại phía trước cùng nhau nói, " Ngoại công, tôn nhi Trương Vô Kỵ + Trương Kỳ Phong xin thỉnh an người." xong liền dập đầu ba cái.
Dập đầu xong Trương Kỳ Phong lại nói, "Mấy năm nay là tôn nhi bất hiếu không đến thăm ngoại công, mong ngoại công tha lỗi."
Ân Thiên Chính liền cười ha ha đỡ bốn người đứng dậy, vỗ vai Trương Kỳ Phong nói: "Ngoại công không trách con, những việc con làm điều có nguyên nhân mà, làm sao ta trách con được." Rồi ông quay lại nhìn Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố hoà ái nói: " Hai con cũng đừng tự trách mình, ta chỉ cần hai con bình an là được rồi." Nhìn Trương Vô Kỵ Ân Thiên Chính liền cười ha ha vỗ vỗ vai y vài cái nói: " Đánh khá lắm tiểu tử, ha ha, hai con không hỗ là cháu đích tôn của Ân Thiên Chính ta mà ha ha, khụ khụ..." Chưa nói hết câu ông đã ho khụ khụ Ân Tố Tố liền tiến lên vỗ nhẹ lên lưng ông cho thông khí, Trương Kỳ Phong thì lấy ra Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn đưa cho ông một viên bảo ông uống, khi uống xong Ân Thiên Chính liền cảm nhận được nội thương của mình gần như khỏi hẳn, điều đó làm ông hơi kinh ngạc nhìn Trương Kỳ Phong, rồi cười ha ha không nói.
Ngũ đại môn phái thấy gia đình của Trương Thúy Sơn đã đoàn tụ thì cảm thấy hơi xấu hổ vì chuyện năm đó, rồi cũng biết thức thời rời đi vì họ biết mình sẽ không đánh lại đám người Trương Kỳ Phong, những ám vệ của Trương Kỳ Phong thấy họ bỏ đi cũng không hiện ra ngăn cản vì không có lệnh của Trương Kỳ Phong nên họ cũng không giám làm bừa.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro