Này thì nhan sắc! Trang Hạ
Hồi còn ở Viện nghiên cứu, tôi và cô bạn chung nhau thuê một căn hộ bé tí xíu. Căn hộ không khép kín, vì nằm trên nóc một chung cư cao tầng, khoảng không rộng rãi của sân nhà đã khiến phòng ngủ và sinh hoạt tách rời nhà bếp, và cũng tách rời nhà tắm. Sự bất tiện ấy được bù đắp bởi sân trời rộng rãi, sự tự do tuyệt đối, một góc nhìn tuyệt đẹp từ cao ốc xuống dòng sông chảy quanh ngoại ô và những đêm sao lung linh, thành phố vạn ánh đèn trải dài tới tận chân núi xa. Hơn nữa, giá thuê rất rẻ, hợp với hai cô nàng thành thị, thu nhập vừa phải mà nhìn đâu cũng thấy say mê, sở thích.
Cô bạn chưa kết hôn, vì thế váy áo hò hẹn có vô số, chiếm lĩnh luôn hai phần ba tủ áo chung. Đối với cô ấy, phụ nữ đẹp nghĩa là phải tươm tất và tươi tắn. Quần áo không mốt nhất nhưng đôi giầy cũng không được sờn cũ. Không nhuộm tóc và son phấn dầy thì cũng phải có màu môi mốt nhất, túi xách và máy di động thì dứt khoát không được dùng đồ rẻ tiền. Trước khi ra khỏi nhà mắt phải long lanh, quần áo thật nữ tính, trong một tuần số ngày mặc quần bò không được vượt quá số ngày mặc váy v.v… Cô ấy khuân vào phòng ngủ một cái tủ lạnh mini. Chỉ dùng để làm mát những túi mặt nạ đắp mặt, kem dưỡng da tự chế, nước rửa mặt hoa hồng tự chế, sữa chua để dành làm mặt nạ trái cây tự chế v.v… Có vô số quy tắc tự đặt của cô ấy đối với vẻ đẹp bề ngoài. Cô bạn nói, những điều đó mới làm cô ấy tự tin. Cô bé sẵn sàng bận rộn và phiền phức, miễn rằng thỉnh thoảng được bạn bè khen ngợi da đẹp nhất, dáng mảnh mai nhất.
Tôi ngược lại, bốn mùa quần bò bạc phếch, ngắn hay dài thì cũng cũ kỹ và xuề xòa. Toàn bộ gia tài áo của tôi gồm hai mươi cái áo T-shirt mặc thay đổi suốt năm. Và giầy, đôi giầy dã ngoại của tôi đã đi hàng vạn cây số với tôi suốt ba bốn năm, chưa có ý định mua mới. Vào những buổi tối, tôi gò lưng lên mạng chinh chiến với đám nhóc sinh viên, trong lúc cô ấy đắp mặt nạ và ủ tóc, ngồi yên trước cái màn hình ti vi, không hiểu sao, tôi cảm thấy bản thân mình như một con vịt xấu xí lạc loài trong thành phố này. Ai ai cũng biết cách làm đẹp, riêng mình cũ kỹ và bận rộn công việc y như cái xe máy mình đang phóng băng băng mỗi ngày.
Phải chăng vì lúc ấy, tôi chẳng có ai để yêu, cũng chẳng có ai yêu tôi. Tôi có một vài dự án trước mắt, tôi không muốn bị tụt lùi so với chính mình ngày hôm qua, cũng không thể chậm chân trên con đường học vấn.
Tôi không bao giờ khen ai xinh đẹp, tôi chỉ hỏi công việc bạn bè dạo này thế nào. Vì nghĩ, xinh đẹp là một khái niệm phù phiếm. Bởi thế, những người gọi điện cho tôi cùng chỉ vì công việc, chẳng ai buồn hỏi thăm tôi, dạo này đen hơn, gầy đi và có vẻ lười ngủ! Nhưng, cứ nhìn cô bạn cùng nhà mà xem, phụ nữ đẹp có nhất thiết phải đổi lại bằng việc cõng theo trên lưng một cái tủ lạnh và vô số quy tắc không? Sao tôi sợ phiền phức đến thế!
Chúng ta sống trong thành phố, đi tàu điện ngầm để tránh tắc đường, mua xe máy để khỏi phụ thuộc vào giờ kẹt xe và những bến đợi xe bus, ăn đồ ăn nhanh và đặt đồ uống mang đến tận nơi để tiết kiệm thời gian sống. Hỏi thăm bạn bè bằng vài dòng tin nhắn nhanh trên mạng chứ không gọi điện cà kê, phải vì đó chính là tâm thế sẵn sàng né tất thảy mọi phiền phức, ràng buộc, nghi lễ, thủ tục, thứ bậc lớp lang?
Chúng ta tranh thủ xem tivi trên laptop, rồi lại ngồi trước tivi để đắp mặt nạ, đọc sách trong bồn tắm, ủ tóc trong lúc viết luận văn tốt nghiệp, lò vi ba dùng nhiều hơn bếp gas vì mỗi bữa ăn của những cô nàng độc thân hầu hết đều mua ngoài phố về, yêu và chia tay chỉ trong một tuần lễ…
Nhịp sống “tranh thủ” ấy chính là cái lý do để những người phụ nữ buộc phải lựa chọn một số thứ cần thiết cho đời mình hơn: Làm đẹp hay là đọc thêm vài cuốn sách? Nghỉ ngơi hay cố nốt một việc làm thêm ngoài giờ? Đãi mình một bữa thịnh soạn, hay trưa nào cũng điệp khúc cơm hộp và ly cà phê uống liền, để không rời vị trí bàn làm việc?
Bởi vì đơn giản, chúng ta ngày càng có thêm nhiều thú vui và công việc, nhưng chúng ta chỉ có một quỹ thời gian nhất định. Ta không thể làm tất cả mọi điều ta ưa thích, vì có lẽ, với phụ nữ thành phố, cả cuộc đời dài cũng không hề đủ cho nàng! Có những người tranh thủ yêu đương tận hưởng cuộc sống, nên kéo dài thêm thời hạn kết hôn và sinh con. Có người nhét thêm vào một ngày chừng 1 tiếng yoga, nửa tiếng soi gương, thì hẳn phải bớt 1 tiếng đồng hồ ngủ trưa. Tôi thêm vào đời mình công việc, mong muốn để dành tiền mua lấy căn hộ riêng mình, và lòng ham muốn đọc tất cả những cuốn sách hay vừa ra lò trong tuần, thì tôi chẳng còn quyền – và thời gian – chọn ngoại hình chải chuốt.
Một thỏi son màu nude là thứ duy nhất làm đẹp đi theo tôi hàng ngày. Và nhiều cuốn sách, và chiếc laptop cũ chữ màn hình nhỏ liti như hạt đỗ, vì tham lam đọc được thật nhiều mỗi lần nhấp chuột. Tôi nghĩ, tôi luôn có vẻ bận rộn vội vã hơn cô bạn cùng nhà, nhưng thực tình tôi mới là người sống chậm, nhẩn nha tận hưởng cuộc sống chính mình. Chỉ bởi, tôi không hề bận tâm đến việc phải chạy đua với người đời và nhan sắc người đời, tôi chỉ tận hưởng cuộc sống chính mình theo cách của riêng mình mà thôi.
Ngày người bạn gái chung nhà bất ngờ đi lấy chồng vào cuối khóa học, cô ấy để lại cho tôi hầu như tất cả gia tài làm đẹp của cô ấy. Mặt nạ và đồ uống đầy trong tủ lạnh; phòng tắm và phòng ngủ chất đầy những hương thơm dùng dở. Cô ấy từ ngày mai có một căn phòng mới với tất cả mọi thứ tinh khôi từ đầu, tủ áo mới, mỹ phẩm mới, cuộc đời mới.
Cô ấy hài hước và băn khoăn: “Trang Hạ, không được mặc T-shirt đi dự đám cưới tôi, OK?”
Tôi bảo:
- T-shirt tại sao không đẹp, nếu cả đám đông dự cưới toàn comple sang trọng và váy áo xúng xính? Cái đẹp đẽ sang trọng bị nhân bản thì liệu có so được với cái đẹp tự nhiên tươi trẻ, tự tại?
Tôi có thể da đen vì những chặng đường nắng cháy, tóc không nhuộm tỉa cứ xòa xuống trán, nhưng đâu phải tôi không tự tin vào cách Đẹp mà mình lựa chọn?
Đó là triết lý nhan sắc của Trang Hạ.
P/S: Tôi đã mặc T-shirt trong đám cưới cô ấy!
Trang Hạ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro