Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 : Oan gia ngõ hẹp

Ngô Đức giật nảy mình , trong lòng lo sợ thầm nghĩ " Giọng nói này ... nghe có vẻ quen quen , lẽ nào là ..." . Cậu đổ mồ hôi hột , từ từ quay ra đằng sau , mặt cắt không còn giọt máu la hét thất thanh : " Á má ơi có ma ! " Tiếng hét của Đức thu hút những bạn học xung quanh , họ đều đưa mắt dò xét cả anh lẫn cậu , đáng chú ý hơn cái tay Hoàng Thịnh đang ôm lấy eo của 1 người con trai , chẳng cần biết gì nhiều mọi người đều đứng hình , những con hủ thấy cảnh này vui sướng đến thổ huyết , hùa nhau bàn luận sôi nổi về couple đam mỹ này :

- Ối dồi ôi boy love kìa !

- Ai công ai thụ nhỉ ?

- Vừa vào lớp đã ăn cơm chó rồi , nhưng không sao nếu là tình yêu bê đê thì tao ăn không sót 1 hạt cơm nào , hí hí !

 Hủ nữ không nhất thiết phải biết 2 người kia có gay hoặc có yêu hay không chỉ cần trông thấy họ hợp nhau thì luôn bất chấp đẩy thuyền . Còn những thành phần khác đành ngậm ngùi ăn cơm chó trong nước mắt " Gừng càng già càng cay trai càng gay càng đẹp " , giấc mộng tình yêu học đường thời thiếu nữ đã bị tan nát . Đặng Bảo Ngân mắt chữ O , mồm chữ A nhìn chằm chằm 2 cái con người đang ân ân ái ái . Ngô Đức bị mấy con mắt quét qua quét lại đến mức nổi cả da gà , mặt đỏ như trái cà chua vì tức giận và xấu hổ . Cậu quay người ra đằng sau , dùng hết sức bình sinh đẩy Hoàng Thịnh thật mạnh : " Cái tên biến thái tránh xa tôi ra ! " 

Do dùng quá số lực cần thiết theo quán tính người cậu ngã ngửa ra đằng sau , vì lo lắng cho người kia nên anh dùng tay giữ chặt lấy vai cậu , ghế đổ cả 2 cùng ngã xuống đất . Ngô Đức nhắm chặt mắt chuẩn bị tiếp nhận cơn đau nhưng 1 chút cũng chẳng cảm nhận được gì , đôi mắt nâu khe khẽ mở ra , sau đó là cảnh tượng thân hình nhỏ nhắn của cậu đang nằm trên người Hoàng Thịnh , cánh tay anh ấy dang rộng ôm trọn vẹn Ngô Đức vào lòng . Đã bị ngã rồi còn không yên phận , bàn tay trắng nõn của người nằm trên vô tình sờ soạng body người bên dưới " Cơ ngực rắn chắc thật "- Cậu nghĩ thầm .

- Sờ đủ chưa - mặt mũi Hoàng Thịnh tối sầm lại , biểu hiện của cơn thịnh nộ sắp càn quét mọi thứ anh gằn giọng - Đủ rồi thì còn không mau đứng lên !

Cái khí thế bức người khiến Ngô Đức bị dọa cho sợ hãi , cậu nhanh nhẹn đứng lên , dù bên ngoài tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong thâm tâm đang không ngừng gào thét , day dứt " Đây là lần thứ 2 mình ngã đè lên người tên khốn đó rồi , sao mà mất mặt thế này ". Đức khẽ liếc Hoàng Thịnh , bắt gặp ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của anh cậu lại run rẩy cúi đầu xuống , miệng không ngừng xin lỗi , đã đến nước này Ngô Đức chỉ có thể sử dụng đến mỹ nam kế thôi .

Bỗng chốc cậu lật mặt nhanh hơn lật giấy , vẻ ngoài dễ thương đáng yêu đến chết người này thì ai mà chẳng mềm lòng , lúc này cậu cảm thấy mất hình tượng hơn bao giờ hết , bản thân mình có ngày phải chịu khuất phục trước 1 tên khó ưa . " Đây là mày tự chuốc lấy " - Hoàng Thịnh thầm cười trong lòng , anh đang băn khoăn phải tính kế Ngô Đức như thế nào nhưng bây giờ tự cậu dâng đến cửa nên không nắm thóp cũng phí . Anh bật mode diễn xuất ngang ngửa với ảnh đế , ra vẻ bản thân chịu ủy khuất để làm khó cậu .

- Trong 1 ngày mà va vào tôi những 2 lần và chưa 1 lần nào cậu đền bù tổn thất , theo đạo lí thì bản thân cậu nên biết mình phải làm gì chứ ? - Nội tâm Hoàng Thịnh vui như vừa trúng số lớn nhưng phải cố tỏ ra bình tĩnh để diễn kịch .

- Thực sự xin lỗi , nhưng chỉ là 1 cú ngã mà thôi có cần phải làm quá lên thế không , hình như anh không mất mát về vật chất ? - Cậu cười gượng gạo , nhẫn nại cơn tức giận . 

Biết đã thành công chọc giận cậu ta , Hoàng Thịnh vẫn còn muốn chọc ghẹo thêm tí nữa : " Không có ảnh hưởng đến vật chất nhưng lại đả động về mặt tinh thần nên tôi muốn cậu đền phí tổn thất . "

- Vậy anh muốn đền bù như thế nào ? - Ngô Đức hận không thể đánh chết Hoàng Thịnh , ngay lúc này chỉ muốn băm tên đáng ghét đó thành từng mảnh nhỏ rồi ném cho chó ăn .

Anh trầm ngâm suy nghĩ 1 lúc rồi điệu bộ có phần thách thức  : " Lấy thân báo đáp ". Ngô Đức rất rất là không thể chịu nổi nữa gằn giọng pha vẻ giễu cợt : "Hình như anh khá thích mấy cái mô típ tổng tài bá đạo nhỉ ". 

Cuộc đối đáp của 2 người hàm chứa những câu từ nhẹ nhàng mang ý mỉa mai nhưng khí chất đáng sợ cùng 4 con mắt không hề che giấu cái lườm nguýt như đang có chiến tranh lạnh còn ngôn ngữ thốt ra là vũ khí thay cho đạn pháo . Bầu không khí giữa họ không mấy thân thiện , khả ái đến đâu thì trong mắt những con hủ đều bị biến tấu đến khó lường - cả 1 màu hường phấn cùng tình ý lãng mạn đang diễn ra . Tiếc thay cắt phăng những trí tưởng tượng bay bổng ấy là dáng người với đường nét nghiêm khắc và già dặn trong bộ vest công sở , tay người đó xách chiếc túi đen thường thấy ở các giáo viên . Không nói gì nhiều mọi người nhanh chóng tự động vào chỗ ngồi , mặc dù có ghét cay ghét đắng Hoàng Thịnh song Ngô Đức vẫn phải cam chịu ngồi cạnh anh bởi cô giáo đã vào lớp .

Người phụ nữ ấy đứng nghiêm nhìn đám học sinh 1 hồi rồi mở lời giới thiệu , giọng mảy may không chút cảm xúc : " Chào các em , cô tên Đỗ Thanh Sơn - giáo viên chủ nhiệm 10A2 và cũng là giáo viên chủ nhiệm của các em suốt 3 năm THPT này . Trước ngày vào học chính thức chúng ta hãy cùng giới thiệu tên bản thân và bầu ra ban cán sự lớp ."

- Hãy đứng lên giới thiệu tên của mình bắt đấu từ em - Cô Đỗ Thanh Sơn tiếp lờ và chỉ tay vào bàn đầu dãy 1 

- Em tên là Hạ Mai .

- Em là Bạch Trà My .

- Tống Hương Khánh thưa mọi người .

...

- Tạ Hồng Hạnh ạ

- Em là Ngô Đức 

- Hoàng Thịnh 

....

- Chúng ta đã xong phần giới thiệu vậy bây giờ tất cả hãy cùng bầu ra ban cán sự gồm các chức vụ : Lớp trưởng , lớp phó học tập , lớp phó lao động , lớp phó văn thể . Rồi cô sẽ xem sét - Cô giáo chủ nhiệm lên tiếng - Các em có thể tự ứng cử mình hoặc đề cử 1 bạn nào đó .

Sự im lặng được thay thế bằng những tiếng trao đổi to nhỏ , trong phòng học sôi nổi náo nhiệt hẳn lên , sau 5 phút trao đổi cô giáo đập cái thước kẻ xuống mặt bàn thật mạnh và nói với giọng trầm : " Ai muốn giữ chức lớp trưởng đây ? " làm những học sinh trong lớp giật mình , đồng loạt ngước nhìn lên bục giảng .

- Thưa cô em , em tự đề của mình ạ - 1 giọng nói chanh chua , đanh đá vang lên như muốn xuyên thủng màng nhĩ người nghe .

- Tên em là gì ? - Đỗ Thanh Sơn thoáng nhìn cô học trò đó , hỏi .

- Hà Bồn ạ - chất giọng đó vẫn không bớt khó nghe vì người nói quá nhanh và nhả âm không rõ chữ .



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro