7
Skip to the content
Search
Ellipsis
Ellipsis
Menu
Chuyên mục
TÔI THÍCH TIN TỨC TỐ CỦA CẬU
Chap 37: Bổ sung ký hiệu
Post author
Bởi Ellipsis
Post date
28 Tháng Ba, 2020
4 bình luận ở Chap 37: Bổ sung ký hiệu
Lúc Trần Việt trở về phòng học, mới vừa đi đến một bên bàn của mình, bỗng nhiên nhìn thấy Lộ Tinh Từ ngồi xổm dưới chỗ của hắn.
Trần Việt: "......"
Trần Việt nhìn Lộ Tinh Từ ngồi xổm, lại nhìn Đoàn Gia Diễn ngồi chỗ Lộ Tinh Từ, hơi do dự: "Hai cậu đây là, đang làm gì thế?"
Lộ Tinh Từ không chút hoang mang: "Bọn tôi đang tìm kích thích."
Thấy vẻ mặt Trần Việt kinh ngạc, Lộ Tinh Từ bổ sung: "Không có ý gì khác, cậu không cần nghĩ nhiều."
Trần Việt: "....."
Đoàn Gia Diễn thấy vẻ mặt Trần Việt vặn vẹo, trợn mắt liếc Lộ Tinh Từ đang nói linh tinh: "Cậu đứng dậy đi."
Lộ Tinh Từ: "Tôi có thể đứng dậy rồi?"
Đoàn Gia Diễn nhìn quanh một vòng, gật đầu: "Nhiều người rồi."
Lộ Tinh Từ thong thả chậm rãi đứng lên. Đoàn Gia Diễn nhớ ra mình vẫn đang ngồi ở bàn của hắn, cũng đứng lên, đi về chỗ của mình.
Mới ngồi vào chỗ 10 phút.
Đoàn Gia Diễn cảm thấy trên người hơi đâm nhói, cậu nhìn lồng ngực vẫn chưa mất hết vết kích ứng.
Vừa rời khỏi Lộ Tinh Từ, hình như vết đỏ còn nổi rõ hơn.
Cậu suy nghĩ một lát, quay người nói với Trần Việt: "Chúng ta đổi chỗ đi?"
Trần Việt nhìn cái người này, lại nhìn người kia, khoé miệng cong lên ý cười: "Cậu với Lộ Cẩu đã đến với nhau, đến nỗi mỗi tiết học cũng phải ngồi cùng hả?"
Đoàn Gia Diễn: "....."
Lộ Tinh Từ không nói lời nào, Đoàn Gia Diễn nhìn dáng vẻ không đứng đắn của Trần Việt, giải thích: "Tôi có chứng kích ứng, độ xứng đôi của Lộ Tinh Từ với tôi rất cao. Cùng ngồi chung có thể giảm bớt tình trạng bệnh."
Trần Việt à một tiếng, bày ra vẻ mặt hiểu mà hiểu mà: "Là cái đó, giống mấy Omega bị nhiễm bệnh, chứng kích ứng gần như không có cách trị đấy?"
Đoàn Gia Diễn: "Là chứng kích ứng."
Trần Việt uyển chuyển nói: "Thật ra cậu nói với tôi cậu muốn tìm cậu ta thảo luận chút vấn đề học tập, tôi cũng tin mà."
Ý là, cậu không cần mượn cái cớ này lừa tôi.
Lộ Tinh Từ nghe đến vui vẻ, chen miệng: "Là muốn thảo luận một ít vấn đề học tập."
Hắn nói, đá nhẹ ghế Trần Việt, ý hối thúc rất rõ ràng: "Cậu đi ra một bên đi."
Trần Việt cười đến đê tiện: "Tôi đi ra một bên đây, không quấy rầy các cậu học tập nữa."
Đoàn Gia Diễn: "....."
Đoàn Gia Diễn chậc một tiếng, duỗi tay đặt lên áo sơ mi của mình.
Trần Việt thấy cậu đã mở tới hai cúc, khó hiểu hỏi: "Cậu làm gì thế?"
Đoàn Gia Diễn: "Không phải cậu không tin tôi có chứng kích ứng à? Tôi cho cậu xem chỗ tôi bị kích ứng."
Lộ Tinh Từ vốn đang tràn đầy hứng thú nhìn hai người bọn họ nói chuyện, hắn cảm thấy dáng vẻ bị nghẹn không nói nên lời của Đoàn Gia Diễn rất đáng yêu.
Nghe đến đó, cảm xúc trong mắt Lộ Tinh Từ lạnh xuống: "Trần Việt."
Trần Việt bị giọng hắn gọi làm giật cả mình: "Tôi không nhìn đâu! Cậu đừng cho tôi xem! Tôi đổi chỗ cho cậu ngay đây!"
Đoàn Gia Diễn không để ý tới hắn, thản nhiên kéo áo sơ mi xuống, chỉ xương quay xanh của mình: "Nhìn thấy không, đỏ, kích ứng đó."
Trần Việt nào dám xem, nhắm mắt lại nói: "Nhìn thấy nhìn thấy! Cậu mau mặc áo vào đàng hoàng đi."
Đoàn Gia Diễn: "Cậu nhắm mắt làm gì? Con ngươi của cậu mọc ở mí mắt hả?"
Trần Việt: "Đúng đúng đúng, con ngươi của tôi mọc trên mí mắt, đến, chúng ta đổi chỗ."
Đoàn Gia Diễn thấy hắn đứng lên, cảm thấy mình xoắn xuýt chuyện chứng kích ứng cũng chẳng để làm gì. Cậu cầm quyển sách giáo khoa của tiết sau trên bàn, đổi chỗ ngồi xuống bên cạnh Lộ Tinh Từ.
Tống Ý trở về, nhìn thấy cảnh tượng này, trong chốc lát không biết mình nên ngồi ở đâu.
Lúc này Trần Việt chào hỏi trước: "Chào, bạn cùng bàn mới."
Tống Ý: "....."
Bọn họ chưa ngồi được bao lâu, tiếng chuông vào học vang lên.
Giáo viên dạy Hoá đi vào lớp học.
Giáo viên dạy Hoá của bọn họ là người khó tính. Đến cả Đoàn Gia Diễn trong tiết Hoá này cũng tương đối thành thật, nếu muốn ngủ, cậu phải đặt một chồng sách che mình đi.
Đoàn Gia Diễn nhìn Lộ Tinh Từ cách xa mình một mét, cảm thấy trên người thoáng truyền đến cơn đâm nhói, hơi không hài lòng lắm.
Bàn của Trần Việt với Lộ Tinh Từ không đặt sát nhau, khoảng cách giữa hai bàn phải cách chừng 10cm. Đoàn Gia Diễn dùng chân chống thanh ngang dưới bàn, đẩy hai bàn sát vào nhau.
Lộ Tinh Từ nghe thấy tiếng động, nghiêng đầu nhìn cậu.
Đoàn Gia Diễn tưởng mình quấy rầy hắn, nhỏ giọng nói: "Cậu nghe giảng đi, đừng nhìn tôi."
Nói xong, Đoàn Gia Diễn kéo cái ghế của mình sang bên cạnh một tí. Mãi cho đến khi hai cái ghế cũng áp sát vào nhau cậu mới dừng lại.
Lộ Tinh Từ hỏi: "Đau à?"
Đoàn Gia Diễn gật đầu.
Lộ Tinh Từ: "Vậy cậu sát vào đây."
Đoan Gia Diễn: "Tôi áp tay vào bàn cậu."
Lộ Tinh Từ: "Không sao, đến đây đi."
Trần Việt ngồi trước nghe đoạn đối thoại này, không nhịn được chà chà lắc đầu: "Ngồi cùng bàn với một Omega và ngồi cùng bàn với một Alpha, sao đãi ngộ lại khác nhau vậy chứ?"
Tống Ý tò mò: "Cái gì khác nhau?"
Trần Việt a một tiếng: "Nếu tôi bỏ tay lên bàn cậu ta, rất có thể cậu ta sẽ chặt tay tôi."
Tống Ý: "...."
Đoàn Gia Diễn đặt tay lên bàn Lộ Tinh Từ.
Khoảng cách gần như thế, tin tức tố Alpha tràn ngập khắp không gian, chứng kích ứng của Đoàn Gia Diễn không còn nghiêm trọng như trước nữa, trên người chỉ không thoải mái lắm.
Đoàn Gia Diễn quan sát một lát.
Cậu phát hiện Lộ Tinh Từ không cần ghi chép nội dung, thỉnh thoảng ghi cái gì cũng chỉ dùng tay phải. Tay trái vẫn không cần dùng tới.
Đoàn Gia Diễn chọc chọc hắn: "Chúng ta nắm tay được không? Tôi vẫn thấy đau."
Bởi vì khoảng cách gần, Lộ Tinh Từ nhìn thấy rõ ràng từng đường nét đẹp đẽ trên mặt cậu. Lúc cậu nói chuyện thả nhẹ giọng nói, trong mắt lộ ra chút thấp thỏm.
Lộ Tinh Từ nhìn cậu một lát, cũng học theo dáng vẻ Đoàn Gia Diễn, rũ mắt thấp giọng nói: "Nếu bị giáo viên nhìn thấy thì không thích hợp lắm."
"Chúng ta len lén nắm ở bên dưới, giáo viên không thấy đâu." Sợ hắn không đồng ý, Đoàn Gia Diễn nịnh nọt bổ sung một câu: "Kích thích."
Lộ Tinh Từ gật đầu: "Vậy thì nắm tay."
Đoàn Gia Diễn thấy hắn bị mình thuyết phục, cực kì hài lòng.
Lộ Tinh Từ thấy cậu nghĩ cách dỗ mình, cũng cực kì hài lòng.
Giáo viên trên bục giảng không thể nhịn được nữa: "Lộ Tinh Từ, Đoàn Gia Diễn, hai người các em có chuyện gì thế? Tôi thấy hai em lăn lộn cả tiết rồi!"
Vừa gọi tên hai vị này ra, cả lớp cùng đưa mắt nhìn về hai người cuối lớp.
Không biết ai xuất phát từ nội tâm cảm khái một tiếng: "Khoảng cách cũng gần quá đi."
Trong lớp lập tức vang lên tiếng xì xào bàn tán:
"Cuối cùng Lộ ca cũng theo đuổi người tới tay rồi?"
"Đuổi tới rồi. Cậu xem khoảng cách này, có khi hai người bọn họ đang ngồi cùng một cái ghế cũng nên."
"Ôi đệch, trên lớp cũng dám chơi tình thú vậy à?"
Chu Hành Sâm vốn đang ngủ gục, trong cơn mơ màng nghe thấy tiếng động ồn ào xung quanh, cảm thấy hình như xảy ra chuyện lớn gì đó.
Vừa quay đầu lại.
Nhìn 3 giây.
Chu Hành Sâm nhịn không được nói: "Có phải cái bài viết trên diễn đàn lại bị đẩy lên rồi không?"
Bạn cùng bàn của Chu Hành Sâm ấn điện thoại: "Phải đó, tôi vừa vô trang đầu đã nhìn thấy nó___đệch, vị nào đỉnh vậy? Ở tình huống vừa nãy mà cũng chụp ảnh được?"
Chu Hành Sâm: "....."
Giáo viên dạy hoá thấy hai người bọn họ bị nhắc nhở cũng không nhúc nhích, vỗ mạnh lên bảng: "Còn không tách khỏi nhau? Hai người các em là muốn dính vào nhau đấy à? Trẻ sinh đôi cũng không sát như thế, cứ dứt khoát ôm nhau học chung luôn đi!"
Theo đó là tiếng cười của những học sinh khác, Đoàn Gia Diễn như vừa tỉnh mộng.
Tuy rằng cậu không nghe giảng bài, nhưng mà chưa từng gây sự trên lớp, số lần bị phê bình trước lớp cũng không nhiều.
Cậu hơi ngượng ngùng cúi đầu, yên lặng kéo ghế của mình xích ra.
Cùng lúc đó, cậu liếc nhìn Lộ Tinh Từ, hắn cong mắt, tâm trạng có vẻ không tồi, cứ như mình không phải là người bị mắng vậy đó.
Đoàn Gia Diễn không thể hiểu nổi hắn.
Trước lúc tan học, thành viên tổ văn nghệ với mấy nam sinh ôm lễ phục tiến vào, lần lượt phát lễ phục cho mọi người.
Ngày mai là ngày kỉ niệm thành lập Nhất Trung, lớp bọn họ muốn biểu diễn hợp xướng. Vì lễ kỉ niệm lần này, lớp bọn họ luyện hát hơn nửa tháng, ngoại trừ hôm đầu tiên Đoàn Gia Diễn chạy đi gặp Giang Kỳ Niệm, lúc khác đều rất thành thật cùng luyện hát chung.
Triệu Mẫn Quân đặt trước lễ phục thống nhất cho bọn họ.
Nữ sinh mặc áo sơ mi trắng váy ô vuông, cột nơ bướm.
Nam sinh mặc áo sơ mi trắng quần đen dài, thắt ca-ra-vat.
Bình thường Đoàn Gia Diễn không có mặc kiểu quần áo chính trang thế này, sau khi nhận được quần áo, cậu tiện tay treo lễ phục lên ghế.
Lúc quay người treo quần áo lên, Lộ Tinh Từ nhìn kỹ sau gáy cậu: "Hình như đánh dấu tạm thời chưa hoàn chỉnh."
"Hả?"
"Lúc đó bên ngoài có người gõ cửa, nhìn cậu rất kháng cự, tin tức tố của tôi còn chưa tập trung đi vào hết." Lộ Tinh Từ rũ mắt: "Mấy ngày nay cậu chú ý một chút, nếu có chuyện gì thì tìm tôi."
Trần Việt chạy ra ngoài lớp, đợi mãi vẫn chưa thấy Lộ Tinh Từ đi ra, giơ tay gõ cửa sau: "Có đi không?"
Lộ Tinh Từ đáp một tiếng, duỗi tay đặt cặp sách xuống, đi ra ngoài.
Lúc xuống lầu, Trần Việt thuận miệng hỏi: "Vừa nãy các cậu đang nói gì vậy?"
"Không có gì."
"Được, đó là bí mật của hai cậu, tôi không hỏi." Trần Việt nhịn không được trêu chọc: "Tôi nói này, cậu còn rất quan tâm người ta nhỉ?"
"Tôi cũng thấy vậy." Lộ Tinh Từ cong môi, dịu dàng nói: "Tôi rất quan tâm bạn cùng bàn."
Tuy Trần Việt không hiểu sao hắn lại nói vậy, mà vẫn phản bác theo bản năng: "Chó má, ông phải vượt qua một năm học cấp ba cực kì đáng sợ dưới sự vô nhân đạo của cậu___"
"Bạn cùng bàn của tôi." Thấy Trần Việt nghe không hiểu, Lộ Tinh Từ bổ sung một câu: "Cậu là bạn cùng bàn trước đó của tôi."
Trần Việt: "...."
Tối hôm đó, Đoàn Gia Diễn ngủ không ngon giấc.
Cậu tưởng là ban ngày tiếp xúc với Lộ Tinh Từ trong thời gian dài như vậy, buổi tối coi như rời khỏi hắn, dù đánh dấu chưa hoàn chỉnh cũng có thể giảm bớt chứng kích ứng.
Mà không như ý nguyện, sau khi ký túc xá tắt đèn, Đoàn Gia Diễn chỉ cảm thấy trên da truyền đến từng cơn đau nhói, tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng cũng đủ khiến cậu không thể ngủ sâu.
Sáng sớm, Đoàn Gia Diễn bị đau làm tỉnh.
Cậu nhìn đồng hồ, mới hơn 6 giờ. Đoàn Gia Diễn nhíu mày, muốn ngủ thêm một lát, mà vừa nhắm mắt, đau đớn trên người lại càng rõ ràng.
Cậu không ngờ cậu lại bị chứng kích ứng ảnh hưởng đến ngủ không yên.
Hiếm thấy Đoàn Gia Diễn sinh ra cảm giác không hài lòng với bản thân.
Không phải chỉ đau tí thôi à?
Đau vậy thì có làm sao.
Chẳng lẽ không thể nhịn được?
.....
Lúc Tống Ý tỉnh dậy, bị Đoàn Gia Diễn doạ sợ hết hồn.
Tống Ý nhìn thấy Đoàn Gia Diễn ngồi ở trên giường, cả người co ro, không biết đã duy trì cái tư thế này bao lâu rồi.
Tống Ý vội vàng hỏi: "Cậu sao vậy? Không thoải mái hả?"
Đoàn Gia Diễn thấy Tống Ý tỉnh rồi, liền nhìn đồng hồ.
Hơn 7 giờ.
Chắc là Lộ Tinh Từ cũng dậy rồi.
Cậu nói với Tống Ý không có chuyện gì, để Tống Ý ra ban công rửa mặt.
Do dự một lát.
Đoàn Gia Diễn cầm di động, bấm một số điện thoại.
Lộ Tinh Từ mới từ phòng tắm đi ra, thấy điện thoại của mình đang reo.
Ít ai lại gọi điện thoại cho hắn vào giờ này. Hắn cầm điện thoại lên, liếc nhìn tên người gọi sau đó ấn nút nghe.
Đầu bên kia điện thoại rất yên tĩnh.
Chỉ thỉnh thoảng nghe thấy bên kia nhẹ nhàng hít thở, âm thanh này vừa nhẹ lại vừa nhỏ, từ trong điện thoại truyền vào lỗ tai hắn.
"Làm sao vậy?" Lộ Tinh Từ thấy cậu không nói lời nào, chủ động hỏi.
Nghe thấy hắn hỏi, bên kia nói: "Cậu đã dậy chưa?"
"Dậy được một lúc rồi, mới vừa rửa mặt xong." Lộ Tinh Từ hỏi theo cậu: "Cậu dậy chưa?"
Đoàn Gia Diễn chậm rì rì nói: "Tối hôm qua tôi ngủ không ngon....."
Lộ Tinh Từ cũng đoán được đại khái ý của cậu, đang chờ Đoàn Gia Diễn nói ra khỏi miệng.
Đoàn Gia Diễn vất vả suy nghĩ, đang định nói bởi vì chứng kích ứng, mà lời chưa nói ra khỏi miệng, không hiểu sao lại quẹo đi: "Tôi ngủ không ngon.....Tôi, cái đó, tôi ngửi thấy rất nhiều mùi Alpha. Giờ tôi mới biết là ký túc xá bọn tôi có nhiều Alpha như vậy, tối hôm qua tôi như Thần Nông nếm bách thảo* vậy đó, ngửi thấy toàn bộ mùi của bọn họ."
*Có truyền thuyết về Thần Nông lần lượt nếm trăm loại thảo mộc để xác định dược tính á
Đoàn Gia Diễn vừa nói, vừa cảm thấy mình thông minh quá, lừa gạt vô cùng uyển chuyển.
Nhưng mà đúng là cậu không có ý tốt.
Dù sao cũng mới sáng sớm, gọi một cú điện thoại cũng hơi làm phiền người ta. Với lại hôm qua cậu vừa tìm Lộ Tinh Từ muốn đánh dấu, hôm nay lại muốn Lộ Tinh Từ giúp đỡ tiếp.
Đổi lại là cậu, nếu mỗi ngày có người nào làm phiền mình như vậy, có khi cậu sẽ chê người ta phiền mất.
Đoàn Gia Diễn thấy bên kia không nói lời nào, đoán không rõ thái độ của hắn, chỉ có thể kiên trì tiếp tục nói: "Trong đó có một vị anh em có mùi lẩu, hơn nửa đêm, thèm chết tôi."
Lộ Tinh Từ nghe đến đó, cuối cùng cười khẽ một tiếng: "Cậu gọi điện cho tôi là bởi vì đói bụng à?"
Đoàn Gia Diễn sờ mũi: "Không phải."
Mấy lời không đứng đắn cậu có thể xả một đống.
Mà vừa đến chuyện chính lại ấp a ấp úng.
Chắc là Đoàn Gia Diễn cũng cảm thấy ngượng ngùng, ý thức được cái này, Lộ Tinh Từ mỉm cười, kiên nhẫn hỏi thêm một lần: "Vậy làm sao?"
Đoàn Gia Diễn hít sâu một hơi: "Lúc trước cậu nói, có việc gì, có thể tìm cậu."
Cậu nhỏ giọng bổ sung một câu: "Tôi đau....."
Cho dù biết tại sao cậu lại gọi điện, nhưng thật sự nghe thấy Đoàn Gia Diễn cần hắn, trong lòng hắn như bị cái gì cào một cái.
Lộ Tinh Từ nắm chặt điện thoại, ngón tay bất giác căng chặt: "Vậy cậu ở ký túc xá chờ tôi."
"....."
"Tôi chạy qua." Giọng hắn ngừng lại, hơi kéo dài: "Bổ sung ký hiệu hoàn chỉnh cho cậu."
Tác giả có lời muốn nói: Chờ mà, xin mời ngài
Chia sẻ:
Bấm để chia sẻ trên Twitter (Opens in new window)Nhấn vào chia sẻ trên Facebook (Opens in new window)
Có liên quan
Chap 46: Xem phim
28 Tháng Ba, 2020
Trong "Tôi thích tin tức tố của cậu"
Chap 41: Theo đuổi cậu
28 Tháng Ba, 2020
Trong "Tôi thích tin tức tố của cậu"
Chap 24: Sáng sớm
28 Tháng Ba, 2020
Trong "Tôi thích tin tức tố của cậu"
←
Chap 36: Lén lút
→
Chap 38: Thay quần áo
4 replies on "Chap 37: Bổ sung ký hiệu"
Huyền Ngọcsays:
31 Tháng Ba, 2021 lúc 21:03
Tuyệt =))
Đã thích bởi 1 người
TRẢ LỜI
Thảo Phạmsays:
27 Tháng Bảy, 2021 lúc 18:25
bao giờ thì đám cưới nhỉ? =)))
Đã thích bởi 9 người
TRẢ LỜI
hắc nhisays:
1 Tháng Ba, 2022 lúc 18:30
Đặt tên cho con là gì h?
Thích
TRẢ LỜI
chloesays:
18 Tháng Sáu, 2022 lúc 10:42
cào cào cào
Thích
TRẢ LỜI
Trả lời
HOME
Tôi Thích Tin Tức Tố Của Cậu 🌳
Chàng Nhập Bạch Trú 🌳
Đợi Tôi Sau Giờ Học 🌳
Search
© 2023 Ellipsis
Up ↑
Theo dõi
Tạo trang giống vầy với WordPress.com
Tham gia
Skip to the content
Search
Ellipsis
Ellipsis
Menu
Chuyên mục
TÔI THÍCH TIN TỨC TỐ CỦA CẬU
Chap 38: Thay quần áo
Post author
Bởi Ellipsis
Post date
28 Tháng Ba, 2020
4 bình luận ở Chap 38: Thay quần áo
Bỏ điện thoại xuống, Đoàn Gia Diễn rời giường.
Tuy là đau, nhưng mà cậu quyết định cần phải đi rửa mặt đã. Tống Ý thấy cậu kéo lê dép, bước đi chầm chậm, lúc cúi đầu rửa mặt, sau gáy hiện ra mảng đỏ ửng. Tống Ý vội vàng nhắc nhở cậu: "Tiểu Đoàn, hình như sau gáy cậu đỏ lắm. Có phải cậu kích ứng không?"
Đoàn Gia Diễn vừa rửa mặt vừa gật đầu.
Tống Ý hiểu ra tại sao sáng nay cậu ngồi đần trên giường không nhúc nhích: "Vậy cậu đau không? Hay là cậu đến lớp sớm một chút tìm lớp trưởng____"
Đoàn Gia Diễn rửa mặt xong, vẩy vẩy bọt nước trên tay: "Cậu ta nói tí nữa cậu ta qua đây."
Tống Ý sững sờ: "A? Cậu ấy, cậu ấy đến phòng chúng ta?"
Đoàn Gia Diễn ờ một tiếng: "Bổ sung ký hiệu cho tôi."
Tống Ý trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên nói: "Tiểu Đoàn! !"
Đoàn Gia Diễn không kịp chuẩn bị tự dưng bị gào một tiếng, theo bản năng gào lại: "Làm sao đấy! !"
Tống Ý: "Tôi cảm thấy! Lớp trưởng! Hình như! Có lẽ! Hẳn là! Đại khái____"
Nhìn đuôi lông mày Đoàn Gia Diễn khẽ nhếch, vẻ mặt nhìn xem rốt cuộc là cậu muốn nói gì.
Tống Ý thở dài: "Thôi, tôi đi trước."
Nói xong, Tống Ý cầm cặp sách của mình lên.
Một lúc lâu sau.
Thật sự là cảm thấy việc này khiến lòng người không yên, Tống Ý quay đầu lại quan sát Đoàn Gia Diễn, thở dài, ý ngầm chỉ: "Anh em, cậu trông rất đẹp, nhưng mà đầu óc không được nhạy bén lắm."
Đoàn Gia Diễn: "? ? ? ?"
Tống Ý: "Cậu, phung phí của trời."
Tống Ý: "Cậu, thân ở trong phúc mà không biết phúc."
Đoàn Gia Diễn: "Cậu nói chuyện cho cẩn thận."
"Thôi." Tống Ý thấy chuyển biến tốt rồi thôi, ám muội nở nụ cười, đổi chủ đề: "Lúc đánh dấu xong, cậu nhớ nói tôi nghe lớp trưởng cắn có sướng hay không nha."
Tống Ý nói xong, mở cửa ra.
Thấy nam sinh đứng ngoài cửa, Tống Ý sững sờ, vội vàng thu lại nụ cười tuỳ tiện trên mặt, thanh xuân tràn trề nói: "Gì nhỉ, chào lớp trưởng."
Đoàn Gia Diễn đang rửa tay ngoài ban công, cậu không nhìn ra cửa ký túc xá, không biết ai tới.
Nghe thấy câu nói vừa rồi của Tống Ý, Đoàn Gia Diễn trên ban công xì một tiếng, sợ Tống Ý không nghe thấy, nói lớn hơn: "Lại còn cắn sướng hay không, sao cậu hạ lưu quá vậy. Hay là tôi cũng cắn cậu một cái, cậu nói cho tôi nghe xem có sướng hay không?"
Tống Ý: "...."
Tống Ý thấy Lộ Tinh Từ hơi nhướng mày, chỉ cảm thấy bốn phía lâm vào tĩnh lặng.
"Được đó." Lộ Tinh Từ nhìn bóng người kia trên ban công, đột nhiên hờ hững phá vỡ trầm mặc: "Cậu muốn cắn ở đâu?"
Tống Ý: "...."
Trời ạaaaaaaa!
Những lời này là gì đây chứ!
Đoàn Gia Diễn nghe thấy giọng hắn, sửng sốt.
Sau đó bước hai bước nhảy qua đây.
"Lộ ca," Đoàn Gia Diễn gào khóc thảm thiết: "Tôi đau muốn chết luôn, cậu nhanh để tôi ôm một cái!"
Có lẽ là bị chứng kích ứng hành hạ cả đêm, giờ khắc này nhìn thấy cứu tinh, Đoàn Gia Diễn không thèm để ý hình tượng bước tới.
Lộ Tinh Từ có vẻ cũng đã quen bị cậu quấn lấy, duỗi tay ôm trở lại, lòng bàn tay dán vào Đoàn Gia Diễn, ở phía sau sờ gáy cậu, lại trấn an mà vỗ lưng cậu hai cái.
Tống Ý sửng sốt, không biết nên đi hay ở lại.
Hai người này thật là.....
Đoàn Gia Diễn bám trên người hắn một lát, cảm giác đau đớn từ từ giảm xuống, đến lúc Đoàn Gia Diễn rốt cục bình thường trở lại, thấy Tống Ý vẫn còn đứng ngốc ngoài cửa, Đoàn Gia Diễn cảm thấy hơi kì lạ: "Cậu còn chưa đi hả? Cậu không nhanh là đến muộn đó."
Tống Ý à à hai tiếng, mặt đầy phức tạp rời ký túc xá.
Thấy Tống Ý đi ra ngoài, Đoàn Gia Diễn đi tới đóng cửa. Lộ Tinh Từ thấy cậu một cách tự nhiên khoá cửa lại, sau đó lập tức xoay người đối diện với mình.
Đoàn Gia Diễn với Lộ Tinh Từ nhìn nhau một lát.
Đoàn Gia Diễn hơi xoắn xuýt.
Trực tiếp mở miệng hối Lộ Tinh Từ bổ sung ký hiệu cho hoàn chỉnh, có phải hơi hám lợi quá không.
Cậu thấy sau khi bỏ cú điện thoại đó xuống, Lộ Tinh Từ chưa đầy một lúc đã chạy đến, hay là hỏi hắn đã ăn sáng chưa trước đã?
Đang nghĩ nghĩ.
Lộ Tinh Từ nhìn xuống, nhàn nhạt nói: "Cậu ngồi? Bổ sung ký hiệu cho cậu."
Đoàn Gia Diễn thấy hắn thẳng thắn như vậy, trong nháy mắt lòng cũng sáng ra, nhấc chân kéo cái ghế của mình lại gần.
Cậu ngồi ở trên ghế, đưa lưng về phía Lộ Tinh Từ, thậm chí còn hơi hạ thấp đầu xuống, lộ ra cần cổ gầy gò đơn bạc.
Dáng vẻ rất phối hợp.
"Có phải lần trước làm cậu không thoải mái không?"
Đoàn Gia Diễn hả một tiếng.
Lúc đó ở phòng học, vội vội vàng vàng, cậu lo lắng bị phát hiện nên cứ giãy giụa mãi, có lẽ Lộ Tinh Từ cũng bị cậu làm buồn bực.
Không chờ Đoàn Gia Diễn nói chuyện, môi hắn đặt sát tuyến thể cậu.
Cậu nghe thấy nam sinh phía sau nói:
"Lần này sẽ nhẹ nhàng hơn."
Không biết có phải trong ký túc xá quá yên tĩnh hay không, lần đánh dấu này có vẻ cực kì dài.
Ôn nhu tinh tế, khiến cho không ai có thể cưỡng lại.
Không hiểu tại sao, đến lúc sau, Đoàn Gia Diễn đột nhiên run rẩy.
"Được chưa?" Giọng cậu hơi run, cảm thấy căng thẳng không dễ chịu. Đoàn Gia Diễn theo bản năng thúc giục: "Cậu làm xong chưa?"
Cái thứ bản năng này, rất kỳ quái.
Rõ ràng động tác của Lộ Tinh Từ đã rất nhẹ nhàng, mà khi Alpha này cắn chặt tuyến thể của cậu, cậu vẫn cảm thấy lúc này không giống với những tình huống bình thường.
Bị bắt lấy.
Cũng bị chiếm lấy.
Không ai đáp lại cậu.
Đoàn Gia Diễn lo lắng mình lộn xộn sẽ lại đánh dấu không hoàn chỉnh như lần trước, cậu nhịn xuống cảm giác không thích ứng, thành thật để hắn truyền vào tin tức tố.
Nhưng những chuyện này không phải lý trí có thể khống chế được, đến lúc sau, thân thể cậu nghiêng về phía trước, vô ý để lộ ra ý muốn chạy trốn.
Động tác của cậu có lẽ kích thích Alpha phía sau, hắn duỗi tay che khuất mắt cậu, ấn cậu về lại, không cho phép cậu chạy.
Đôi mắt bị che kín.
Trong nháy mắt đó, Đoàn Gia Diễn cản nhận được viền mắt mình nóng lên.
Con ngươi cậu không nhúc nhích, sửng sốt vài giây, sau đó mới nhận ra mình suýt nữa thì bật khóc.
Con mẹ nó mất thể diện quá.
Đã! Bảy! Năm! Rồi! Cậu! Chưa! Có! Khóc! Đâu!
Đoàn Gia Diễn nỗ lực trợn tròn mắt, chờ lúc thu hết ẩm ướt trong mắt về, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng đã đánh dấu xong.
"Cắn hơi sâu." Lộ Tinh Từ buông cậu ra, cụp mắt nhìn cần cổ trắng nõn của cậu: "Hình như để lại vết cắn."
Ở tình huống bình thường, đánh dấu tạm thời chỉ có thể để lại một dấu vết nhạt, qua mấy tiếng sẽ biến mất.
Mà lần này cắn hơi sâu, vết cắn phải lưu lại đến 3, 4 ngày, người khác cũng sẽ có thể nhìn thấy dấu vết này trên gáy Đoàn Gia Diễn.
"Không sao." Đoàn Gia Diễn định đứng lên. Có lẽ bởi vì mới đánh dấu xong, trong nháy mắt đó cậu mất hết sức, đầu óc cũng trống rỗng.
Chờ đến khi bình thường trở lại, thấy trên người cũng không còn đau nữa, cậu hài lòng xoay xoay vai.
"Cảm ơn nhiều." Đoàn Gia Diễn quay đầu lại, cười cười với Lộ Tinh Từ: "Cậu ăn sáng chưa? Được rồi, chúng ta cùng đi không?"
_
Đoàn Gia Diễn và Lộ Tinh Từ cùng đến lớp.
Bọn họ đánh dấu xong hơi trễ, đi ăn sáng về, lúc này đã tới tiết hai rồi.
Tiết này là tiết Ngữ Văn của Triệu Mẫn Quân, cửa sau bị đóng, Đoàn Gia Diễn đứng ở cửa chính do dự một lát, đắn đo không biết có nên đi vào hay không.
Trái lại là Triệu Mẫn Quân thấy bọn họ trước.
"Đứng ngoài cửa làm gì?" Triệu Mẫn Quân hỏi: "Sao lại đến muộn?"
Đoàn Gia Diễn với Lộ Tinh Từ nhìn nhau chốc lát.
Hai người không hẹn mà nói cùng một lúc:
"Hôm nay___"
"Sáng nay___"
Lộ Tinh Từ phản ứng được dừng lại, để Đoàn Gia Diễn nói.
Đoàn Gia Diễn chộp được cơ hội, tốc độ nhanh chóng nói: "Cô, sáng nay em tình cờ đụng phải một Omega gặp tình huống bất ngờ, để cậu ấy không gặp nguy hiểm, em mua cho cậu ấy thuốc ức chế, còn đưa cậu ấy đến bệnh viện."
Đoàn Gia Diễn nói đến đây, đột nhiên phát hiện mình không bỏ Lộ Tinh Từ vào chuyện này, nhanh chóng xoay một cái: "Lớp trưởng để tài xế nhà cậu ấy đưa bọn em đến bệnh viện, cậu ấy không yên lòng, cũng đến bệnh viện theo."
Lộ Tinh Từ: "....."
Lộ Tinh Từ thầm nghĩ cậu đúng thật là đáng tin thật.
Đoàn Gia Diễn cảm thấy cũng không phải mình nói dối hết.
Cậu chính là Omega gặp tình huống bất ngờ.
Có điều cậu không cần thuốc ức chế, cũng không cần đi bệnh viện, chỉ là làm ít việc mang tính nghệ thuật thôi, mà Omega gặp tình huống bất ngờ là thật.
Nghĩ tới đây, cậu cực kì có niềm tin đối diện với Triệu Mẫn Quân.
Cũng không biết Triệu Mẫn Quân có tin hay không, lúc này nở nụ cười: "Hăng hái làm việc nghĩa, đáng tuyên dương."
Đoàn Gia Diễn: "....."
Lộ Tinh Từ: "....."
Triệu Mẫn Quân gật đầu: "Vào đi."
Hai bọn họ cứ vậy đi vào.
Đến chiều, bởi vì tối nay nhà trường muốn tổ chức buổi biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường, mấy học sinh cũng lục tục vào nhà vệ sinh thay đồ.
Trong nhà vệ sinh nam không chỉ có Ban 10, còn có mấy học sinh ở lớp khác.
Đoàn Gia Diễn vừa mới cầm lễ phục đi vào, một người từ phía sau vỗ vỗ vai cậu: "Con trai!"
Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Trì Liệt cũng vào thay quần áo.
Tối nay lớp Thẩm Trì Liệt nhảy nhạc Hàn Quốc, quần áo phong cách HipHop, Đoàn Gia Diễn đang định cười hắn ăn mặc hoa hoè loè loẹt, Thẩm Trì Liệt đột nhiên hét thảm một tiếng: "Đệt, trên cổ cậu sao lại có một dấu răng? Alpha nào làm ra chuyện cầm thú như vậy với cậu ?!"
Chu Hành Sâm vốn đang thay quần áo, lúc này nghe thấy Đoàn Gia Diễn gặp nạn, lập tức mở cửa phòng riêng nhìn ra: "Ai ?! Ai con mẹ nó không biết xấu hổ như vậy ?!"
Trong suy nghĩ của hai người này, Đoàn Gia Diễn không thể nào ngoan ngoãn để người ta cắn cổ mình được.
Cũng không phải Thẩm Trì Liệt không nghĩ đến dấu vết này do Lộ Tinh Từ để lại, nhưng mà một là hắn không cảm thấy Lộ Tinh Từ sẽ đánh dấu tạm thời Đoàn Gia Diễn hai lần, dù sao thế này cũng rất nguy hiểm. Hai là hắn không nghĩ đến Lộ Tinh Từ sẽ cắn sâu như vậy.
Dấu vết sâu như thế, giống như chó săn tiểu lên lãnh địa của mình, vừa nhìn đã thấy đây là một Alpha hấp tấp bộp chộp cắn.
Còn Chu Hành Sâm, lại không hề biết gì về chứng kích ứng.
Đoàn Gia Diễn: "...."
Đoàn Gia Diễn thật sự rất muốn nhét hai con người này xuống cống thoát nước nhà vệ sinh.
Chu Hành Sâm: "Cậu nói tên ra đi! Anh em giúp cậu báo thù!"
Thẩm Trì Liệt: "Bị oan ức! Tại sao không nói cho ba!"
Đoàn Gia Diễn hừ nhẹ một tiếng.
Tựa như cười lại không phải cười.
Đoàn Gia Diễn đang suy xét có nên đập đầu hai con hát này vào nhau không, để hai tên này thi xem xương sọ ai cứng hơn, cửa một phòng riêng khác đột nhiên kéo ra.
Vẻ mặt nam sinh bên trong không thay đổi, liếc nhìn Chu Hành Sâm với Thẩm Trì Liệt.
Hắn vừa mới cởi áo, chưa kịp mặc áo sơ mi vào, nửa người trên ở trần.
Hẳn là không chịu được hai tên ngu ngốc này, Lộ Tinh Từ kéo cửa ra, hơi nhướng mày, lười biếng nói với Chu Hành Sâm: "Cậu muốn báo thù làm sao, nói tôi nghe thử xem."
Chu Hành Sâm: "Hả?"
Mặt Lộ Tinh Từ không cảm xúc, không có ý tốt.
Vai hắn vừa rộng vừa săn chắc, thân hình cao to, đường nét cơ bụng rất sâu.
Dáng vẻ mang đầy tính xâm lược và cảm giác ngột ngạt.
"Tôi giúp cậu tìm cái tên Alpha không biết xấu hổ," Lộ Tinh Từ dừng lại một lát, quay sang nhìn Thẩm Trì Liệt: "Cầm thú đó truyền đạt lại."
Hắn nói, nở nụ cười nhạt: "Nói các cậu muốn đánh chết cậu ta."
Chu Hành Sâm với Thẩm Trì Liệt theo bản năng cảm thấy nguy hiểm.
Nhất là sau khi Lộ Tinh Từ nở nụ cười nhạt, sắc mặt hai người trắng bệch, đồng loạt lùi về sau một bước.
Đoàn Gia Diễn thấy dáng vẻ không có tiền đồ của tên người này, thở dài: "Chứng kích ứng, cậu ta cắn."
Chu Hành Sâm: "?"
Thẩm Trì Liệt: "!"
Tống Ý nghe thấy bên ngoài nhao nhao ồn ào, cách ván cửa nghe không rõ lắm, định hỏi có chuyện gì thế, vừa mở cửa ra.
Liếc mắt nhìn thấy lớp trưởng đại nhân không mặc áo, còn cười như không cười đứng ở bên ngoài.
Tống Ý: "A a a a a a a a a a a a a a a a a!"
Tống Ý nhanh chóng đóng cửa lại.
Lại mở ra.
Lại đóng vào.
Y như tên thiểu năng trí tuệ.
Ở bên ngoài, tổ trưởng văn nghệ giục một tiếng: "Các bạn bên trong! Các cậu thay đồ xong chưa! Nhanh lên nhanh lên, phải xếp hàng đi xuống rồi!"
Bị một cô gái hối thúc như vậy, mọi người cũng không tiện kéo dài. Đoàn Gia Diễn nhìn quanh một vòng, trong phòng riêng nào cũng có người, đang suy nghĩ có nên ở bên ngoài thay đồ luôn không.
Lộ Tinh Từ đột nhiên nhìn cậu: "Cậu muốn chen với tôi không?"
Đoàn Gia Diễn: "?"
Lộ Tinh Từ: "Phòng riêng còn rộng."
Đoàn Gia Diễn cảm thấy ở trong phòng riêng thay sẽ tốt hơn, gật gật đầu.
Thẩm Trì Liệt lấy tư cách nhà mẹ đẻ của Đoàn Gia Diễn, nhìn thấy cảnh tượng lừa bán nam sinh cấp ba vô tri này, theo bản năng nói: "Không được!"
Trần Việt đứng ở phòng riêng bên cạnh xem náo nhiệt một lúc lâu, đột nhiên ngoắc ngoắc ngón tay với Chu Hành Sâm: "Chu Hành Sâm, cậu vào đây chen với tôi, chúng ta thay đồ nhanh rồi ra ngoài."
Đương nhiên Chu Hành Sâm không có dị nghị gì, bước qua.
Trần Việt vừa mới dựng nên một ví dụ sinh động, quay đầu nở nụ cười thân thiện với Thẩm Trì Liệt: "Cái gì không được vậy anh em? Lớp bọn tôi không nhanh là không kịp thời gian đâu, mọi người phải nhanh một chút mới được."
Thẩm Trì Liệt: "...."
Thẩm Trì Liệt cảm thấy người bên cạnh Lộ Tinh Từ cũng thật mẹ nó âm hiểm.
Đúng lúc này, nam sinh Ban 4 cũng chạy đến hối thúc: "Thẩm Trì Liệt! Cậu xong chưa! Mẹ nó bọn tôi chờ mỗi mình cậu đó!"
Thẩm Trì Liệt vội vàng nói xong ngay, cầm lấy quần áo trong tay, chuẩn bị chen vào với Tống Ý.
Sau khi vào phòng riêng, Thẩm Trì Liệt nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đúng.
Hắn với Tống Ý tuy rằng là một A một O, nhưng hai người cùng ở phòng riêng, trong không khí viết đầy hai chữ trong sáng.
Mà hắn cảm thấy Đoàn Gia Diễn ở cùng một chỗ với Lộ Tinh Từ, trong cái phòng riêng đó khó giải thích được viết đầy chữ vị thành viên chớ tiến vào.
Thẩm Trì Liệt chợt có linh cảm: "Hầy! Hay là tôi gọi con trai tới, cậu với cậu ta cùng chen chung?"
Tống Ý: "Vậy còn cậu?"
Thẩm Trì Liệt do dự một lát: "Tôi, tôi chen chung với Lộ Tinh Từ?"
Tống Ý nghe đến bật cười: "Coi như cậu ấy đồng ý cho cậu vào, cậu dám vào thật hả?"
Thẩm Trì Liệt: "....."
Một bên khác.
Đoàn Gia Diễn nghĩ đến tổ văn nghệ hối thúc, treo quần áo lên móc treo đồ, cậu duỗi tay một cái, trực tiếp kéo áo của mình lên.
Lộ Tinh Từ thấy cậu đối diện mình, không giữ lại chút gì cởi áo, cuối cùng còn ngại chưa đủ kích thích, duỗi tay kéo luôn quần xuống.
Đoàn Gia Diễn vừa thay vừa hối hắn: "Cậu không thay à? Không còn kịp đâu."
Lộ Tinh Từ: "...."
Lộ Tinh Từ đột nhiên cảm thấy hơi mệt tâm.
Vốn tưởng là dụ dỗ được người tiến vào, Đoàn Gia Diễn thay quần áo trước mặt hắn ít nhất cũng lộ ra tí vẻ ngượng ngùng.
Không nghĩ tới cái tên này còn bình tĩnh hơn hắn nghĩ tận 800 lần.
Đoàn Gia Diễn mặc quần xong, bắt đầu mặc áo sơ mi vào.
Mặc xong áo, cậu nhìn thấy Lộ Tinh Từ đang thay quần.
Lúc hắn mở thắt lưng, phát ra một tiếng vang lanh lảnh.
Đoàn Gia Diễn nhìn sang theo bản năng.
Đột nhiên, trong đầu cậu xẹt qua cảnh tượng trong viện bảo tàng. Liên quan tới Alpha....
Đoàn Gia Diễn nhíu mày.
Sau đó liếc nhìn.
Hình ảnh trước mắt với cảnh tượng trong trí nhớ chồng lên nhau, cậu chếch mắt ra, lỗ tai hơi nóng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đệch, thật biến thái."
Lộ Tinh Từ ngước mắt: "Cái gì?"
Đoàn Gia Diễn cũng cảm thấy mình giận cá chém thớt vô lí, chột dạ nói: "Tôi nói, cậu thật đẹp trai."
Sợ hắn không tin, Đoàn Gia Diễn chân thành đầy mặt bổ sung: "Tôi quan sát một vòng, thấy khắp toàn thân từ trên xuống dưới của cậu đều rất đẹp, Lộ ca của chúng ta rất hoàn mỹ."
Lộ Tinh Từ: "....."
Lộ Tinh Từ thật sự phục rồi.
Chỉ có hai người trong phòng riêng, trong bầu không khí này, Đoàn Gia Diễn nói với hắn, tôi quan sát cậu một vòng.
Ai không biết còn tưởng Đoàn Gia Diễn đang xem kịch.
Đến lúc từ phòng riêng đi ra, trên tay Đoàn Gia Diễn cầm một cái cà vạt màu đen.
Cậu không biết thắt cà vạt, định đi tìm Tống Ý thắt giúp.
Lộ Tinh Từ nhìn cà vạt trên tay cậu: "Không biết thắt à?"
Đoàn Gia Diễn đáp một tiếng.
Lộ Tinh Từ như là thuận miệng nói: "Tôi giúp cậu?"
Đoàn Gia Diễn thấy cũng được, liền đưa qua cho hắn.
Lúc này Chu Hành Sâm mở cửa ra, nhìn thấy hai người đứng cùng một chỗ, Lộ Tinh Từ vòng cà vạt qua gáy Đoàn Gia Diễn.
Mắt Chu Hành Sâm sáng lên: "Lộ ca!"
Thấy tên không có mắt Chu Hành Sâm này muốn được đãi ngộ giống Đoàn Gia Diễn, Trần Việt kéo hắn lại: "Cậu tìm cậu ta làm gì, tìm Cố Lê không phải tốt hơn à?"
Chu Hành Sâm cảm thấy hình như để bạn gái thắt cà vạt cho có vẻ hào hứng hơn thật, mà đột nhiên hắn cảm thấy không đúng, Chu Hành Sâm sợ hãi đầy mặt: "Từ lúc nào mà Lộ ca trở nên, trở nên, thiếu nữ như thế?"
"...." Trần Việt: "Ngậm miệng lại, đừng liên luỵ ông. Ông quyết định từ giây phút này sẽ mặc kệ cậu tự sinh tự diệt."
Vì lễ kỷ niệm thành lập trường lần này, Nhất Trung đã sắp xếp bày trí sân khấu từ rất sớm.
Màn hình lớn trong đại hội thể thao lần trước cũng đưa ra, đèn sáng treo lơ lửng trên giá đỡ bằng thép, kết hợp với đèn LED hai bên hông sân khấu, hiệu ứng áng sáng rất đẹp, rất đáng kinh ngạc.
Thỉnh thoảng đến phần biểu diễn xuất sắc còn có hiệu ứng đặc biệt là pháo lửa, phun khói.
Vừa nhìn đã biết tốn rất nhiều tiền.
Có điều mười năm mới kỷ niệm thành lập trường một lần, Nhất Trung sẽ gửi thư mời cho rất nhiều cựu học sinh vinh dự của trường, những cựu học sinh này cũng quyên góp vào không ít, tiêu tốn bằng đấy cũng không đáng kể bao nhiêu.
Tiết mục của Ban 10 ở gần cuối, trước lúc đó, lớp 10, lớp 11 với các lớp ở xã đoàn khác cũng có tiết mục biểu diễn.
Đến tiết mục của lớp Thẩm Trì Liệt, Tống Ý với Đoàn Gia Diễn để nhìn rõ hơn, lén lút rời khỏi đội ngũ của Ban 10, chạy tới mặt bên sân khấu.
Bên này tụ tập rất nhiều người, còn có hai nữ sinh đang cầm máy quay SLR quay video.
Một trận nhịp trống, lại một tràng âm thanh điện.
Vũ đạo của bài hát Hàn Quốc này rất mạnh mẽ, cực kì có năng lực làm sôi động bầu không khí, xung quanh sôi trào hẳn lên!
Tống Ý bên cạnh hưng phấn a a a, Đoàn Gia Diễn cũng xem đến rất vui.
Xung quanh đâu đâu cũng có người, tiếng hô phấn khởi hoà cùng nhịp điệu mạnh mẽ của âm nhạc, Tống Ý bên cạnh Đoàn Gia Diễn đột nhiên hô lên một tiếng: "Trì Trì____"
Đoàn Gia Diễn vội vàng phối hợp: "Liệt Liệt_____"
Tống Ý kêu gào: "Đẹp trai đến ngơ người____"
Đoàn Gia Diễn đang đắn đo có nên hô một tiếng Thẩm Trì Liệt đẹp trai nhất không, mà lại cảm thấy không hợp lắm, lại còn có hơi dối trá.
Thẩm Trì Liệt trên sân khấu nghe thấy hai bọn họ cợt nhả, không nhịn được cười một tiếng.
Lúc kết thúc biểu diễn, Tống Ý theo thói quen nghiêng đầu, vừa định nói mấy câu với Đoàn Gia Diễn, đột nhiên thấy một mảng ửng đỏ sau gáy cậu, sợ hết hồn: "Trời đất ơi, Tiểu Đoàn! Cậu không có cảm giác gì hả?"
Hầu hết Alpha và Omega khi cảm xúc chập trùng kịch liệt sẽ vô thức tiết ra tin tức tố. Mọi người hưng phấn như vậy, tự nhiên sẽ có tin tức tố Alpha từ bốn phương tám hướng vọt tới.
Cơn hưng phấn qua đi, Đoàn Gia Diễn mới cảm giác được đau đớn trên người.
Cảm giác đó giống như là đi xăm hình, tựa như có người dùng kim đâm vào da cậu.
Ánh đèn rất sáng, vết đỏ ửng kích ứng bị đèn chiếu đến mức tươi đẹp dị thường.
Tống Ý vội vàng nói: "Cậu đi tìm lớp trưởng nhanh đi!"
Đoàn Gia Diễn nhịn đau gật đầu: "Vậy cậu nói một tiếng với Thẩm Trì Liệt giùm tôi."
Tống Ý vội muốn chết, nhìn Đoàn Gia Diễn thôi mà cả người cũng thấy đau: "Được được được, cậu nhanh đi!"
Đoàn Gia Diễn xoay người, chạy tới hướng Ban 10.
Học sinh bên này còn nhiều hơn bên sân khấu, Đoàn Gia Diễn đoán mình đi được tới nơi cũng đã đau đến chết. Cậu lấy điện thoại ra, định gọi điện thoại cho Lộ Tinh Từ. Mà bốn phía ồn ào như thế, cậu không chắc hắn có nghe không.
Vừa định ấn số.
Có người gọi cậu một tiếng: "Đoàn Gia Diễn?"
Cậu quay đầu lại, nhìn lấy Lộ Tinh Từ cầm theo chai nước khoáng.
Chu Hành Sâm với Cố Lê cũng ở đây.
Đoàn Gia Diễn nhìn thấy hắn, sau lưng bỗng truyền đến cảm giác đau đớn giống như lửa đốt.
Đoàn Gia Diễn đau đến hơi cúi người xuống, cậu bất giác nhíu mày. Lúc ngẩng đầu lên nhìn Lộ Tinh Từ, gương mặt vô thức toát ra biểu cảm giống như cầu cứu.
Cảm xúc mềm mại này, khiến mí mắt Lộ Tinh Từ giật giật.
Hắn bước lên vài bước, cánh tay vòng qua, ôm trọn Đoàn Gia Diễn vào lòng.
Cố Lê nhìn người này, lại nhìn người kia, che miệng lại, chỉ lo phát ra âm thanh kích động quá mức sẽ làm phiền đến bọn họ, đôi mắt sáng lên như có thể phát ra ánh sáng.
Ôm!
Ở trước mọi người, cứ vậy ôm chặt lấy nhau!
Cố Lê nghẹn ngào một tiếng, nhỏ giọng nói: "Tình yêu....."
Chu Hành Sâm nghe thấy cô nói thầm, vẻ mặt trở nên mềm mại, hắn lén tìm nắm tay Cố Lê: "Anh ở đây."
Cố Lê bỏ qua tay hắn.
Chu Hành Sâm: "....."
Ngón tay Lộ Tinh Từ chạm nhẹ vào mảng kích ứng lớn sau gáy, mu bàn tay cố ý cọ qua vành tai lành lạnh của cậu: "Sao nhanh như vậy lại kích ứng?"
"Quá nhiều người." Đoàn Gia Diễn đau đến nói không thông: "Chờ lát rồi nói, trước hết để tôi ôm cậu một lúc đã...."
Lộ Tinh Từ vừa mới đồng ý.
Một bóng đèn pin đột nhiên chiếu vào hướng bọn họ.
Hắn híp mắt, theo bản năng ôm Đoàn Gia Diễn chặt hơn, cùng lúc duỗi tay che đi ánh sáng chiếu lên mặt Đoàn Gia Diễn.
Giọng của chủ nhiệm Tưởng cách không xa truyền đến: "Bạn học bên kia! Các em đang làm gì vậy!"
Lộ Tinh Từ rất nhanh đã phản ứng được chuyện gì.
Chủ nhiệm Tưởng thường tuần tra ban đêm ở trong trường, chuyên bắt mấy học sinh tan học không về nhà, ở trong trường hẹn hò yêu sớm. Lễ kỷ niệm thành lập trường ngày hôm nay, có rất nhiều đôi tình nhân nhỏ trên sân trường.
Chu Hành Sâm với Cố Lê sững sờ, hai người liếc nhìn nhau, hiển nhiên đều nhớ lại quá khứ kinh hoàng đã từng bị chủ nhiệm Tưởng đuổi chạy khắp cả trường.
Cố Lê đang định nói với Chu Hành Sâm hay chúng ta đứng cách xa nhau ra tí. Chủ nhiệm Tưởng hung dữ quát: "Hai vị bạn học bên kia! Ôm nhau làm gì! Các em ôm đầy 5 phút rồi!"
Ý là, đã vượt quá thời gian của một cái ôm bạn bè bình thường
Chủ nhiệm Tưởng liếc nhìn kĩ một chút, ôm nhau là hai nam sinh, vóc dáng đều rất cao.
Mà nam sinh dáng cao ở Nhất Trung không ít, trời lại tối, trong chốc lát ông không rõ lắm là ai.
Chủ nhiệm Tưởng thấy hai học sinh này bị quát như thế mà vẫn không chịu buông ra, cảm thấy việc này gần như ván đã đóng thuyền: "Các em học lớp nào! Muốn yêu sớm đúng không! Không có cửa đâu! Trường học không phải nơi để các em làm ra loại chuyện này!"
Cố Lê: "....."
Tuy rằng không tốt lắm, nhưng cô muốn nói.
Đúng rồi! ! Hai cậu yêu đương cho tôi đi! ! ! !
Chia sẻ:
Bấm để chia sẻ trên Twitter (Opens in new window)Nhấn vào chia sẻ trên Facebook (Opens in new window)
Đang tải...
Có liên quan
Chap 37: Bổ sung ký hiệu
28 Tháng Ba, 2020
Trong "Tôi thích tin tức tố của cậu"
Chap 54: Dục vọng chiếm hữu
28 Tháng Ba, 2020
Trong "Tôi thích tin tức tố của cậu"
Chap 11: Trà trái cây
28 Tháng Ba, 2020
Trong "Tôi thích tin tức tố của cậu"
←
Chap 37: Bổ sung ký hiệu
→
Chap 39: Tôi có đẹp trai không
4 replies on "Chap 38: Thay quần áo"
ღnameღsays:
4 Tháng Năm, 2020 lúc 22:36
Một mình anh Liệt đóng vai "gà mẹ" bảo vệ "đứa con ngây thơ" Tiểu Đoạn của mình mà đấu với hai anh cái già tới bắt bé gà con kia rồi sao đấu lại =)). Đã dị bé gà đó còn tự dâng lên họng mời xơi =))
Đã thích bởi 11 người
TRẢ LỜI
Chisays:
19 Tháng Tám, 2023 lúc 23:06
Tui rất có cảm giác giữa Trần Việt và Tống Ý nhaaaa ><
Thích
TRẢ LỜI
Thảo Phạmsays:
27 Tháng Bảy, 2021 lúc 19:02
yêu yêu yêu =))
Đã thích bởi 3 người
TRẢ LỜI
chloesays:
18 Tháng Sáu, 2022 lúc 10:55
yêu đương cho tui !!!!!!!!
Thích
TRẢ LỜI
Trả lời
HOME
Tôi Thích Tin Tức Tố Của Cậu 🌳
Chàng Nhập Bạch Trú 🌳
Đợi Tôi Sau Giờ Học 🌳
Search
© 2023 Ellipsis
Up ↑
Theo dõi
Tạo trang giống vầy với WordPress.com
Tham gia
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro