41
THIẾU LÂM TỰ
Tư niệm là một khúc ca, càng hát lại càng tịch mịch
Trình đơn
Tìm kiếm
Bất Tuần – Chương 3
26/01/2021 / HƯƠNG HÓM HỈNH
39 Votes
Chương 3:
—— Mặt rất đáng yêu, tiếp tục phát huy.
Trần Dã liếm vết thương ở khóe môi, thảo nào tên kia không hỏi vì sao không được đánh vào mặt cậu, té ra là viết vào đây châm chọc cậu.
"Ôi cha...... Trần Dã, cô nhỏ nào viết phiếu đánh giá cho chú thế này?" Một huấn luyện viên khác cũng tới ký phiếu đánh giá, ngó sang chữ viết trên phiếu của cậu, cất giọng cười trêu, "Khen chú mày đáng yêu kìa."
Trần Dã trợn mắt, mắng một câu đồ ngu ngốc.
Đồ ngu ngốc tên gì cậu không biết, chỉ biết là họ Lục.
Một tên ngu ngốc họ Lục, vừa mới phá sản, kiêu căng chảnh chọe, trước kia vốn là richkid siêu cấp.
Trần Dã vo phiếu đánh giá thành cục, ném tọt vào thùng rác. Cậu ra khỏi phòng tập boxing, quẹo thẳng vào quán net trên phố.
Đẩy tấm rèm nhựa cứng ra, một mùi thuốc lá liền phả vào mặt. Trần Dã cau mày, vừa đi vào trong vừa tiện tay cầm cái bảng cấm hút thuốc dán trên cửa, vỗ lên mặt của thằng con trai ngậm thuốc lá ngồi ở bàn đầu tiên.
"Đjt mẹ!" Gã nọ nhảy dựng lên, trợn trừng hai mắt, "Đjt con mẹ mày ——", gã đang chửi giữa chừng thì nhìn rõ mặt Trần Dã, câu chửi mắc cứng ở họng, gã đon đả cười lấy lòng: "Anh Dã, đi chơi net hả....."
"Mở cửa sổ cho bay bớt mùi đi." Trần Dã cầm lấy một cái bánh bao trong chiếc rổ nhựa đặt cạnh chỗ quản lý quán net, vừa đi vào trong vừa tìm một vị trí ít người.
Miệng Trần Dã cắn bánh bao, tay thì quen cửa quen nẻo đăng nhập vào tài khoản game. Khung chat không ngừng hiện lên tin nhắn, Trần Dã nuốt một miếng bánh bao, bắt đầu rep tin nhắn.
—— "Lên Bạch Kim 30."
—— "Lên Kim Cương 50."
—— "Lên Vương Giả thì tính theo cấp, một sao 5 tệ."
Rep xong một lượt, Trần Dã vỗ ngực một cái, lại nuốt một ngụm nước miếng. Song khuôn mặt vẫn dần dần đỏ lên.
Cái bánh bao kia mắc nghẹn ở họng rồi.
"Đụ má......" Trần Dã vỗ ngực, đứng dậy đi ra quầy mua chai nước.
Uống nước cố sức nuốt cho hết bánh bao xong, Trần Dã trở về chỗ ngồi, đang đi thì ánh mắt cậu chợt nghía tới bàn máy tính ở đối diện.
Bàn nọ chẳng biết từ lúc nào đã có người ngồi, làn khói trắng nghi ngút bay ra từ chỗ bàn máy tính. Trần Dã ghét mùi thuốc lá, cứ ngửi thấy mùi này là cậu lại buồn nôn.
Trần Dã kéo cao áo che khuất mũi, đi tới giơ tay đang định gõ gõ bàn máy tính ở đối diện. Đúng lúc ấy màn hình vi tính của cậu lại hiện ra một tràng tin nhắn, thoáng nhìn qua, Trần Dã nhíu mày, ngồi xuống xem tin nhắn.
"Mày lừa đảo à! Đã nói là phải lên Kim Cương cơ mà!"
"Không lên được thì next đi."
"Tao rớt xuống thành Vàng rồi!"
"Đền tiền đi!"
"Đền tiền cho tao nhanh!"
Trần Dã nhìn tên tài khoản, tài khoản này hai ngày trước cậu cày xong đã giao đơn rồi.
"Cút con mẹ mày đi." Trần Dã gõ chữ.
Khói thuốc ở phía đối diện bay qua, Trần Dã đóng khung chat, gõ gõ cái bàn đối diện.
"Tắt thuốc đê." Trần Dã nói.
Người ở đầu bên kia đeo tai nghe, không ừ hử phản ứng gì.
"Tôi nói là ——" Trần Dã đang nói dở thì đột nhiên bị tiếng chat thoại trong máy tính cắt ngang.
Trần Dã nhìn màn hình, lại là cái thằng đòi đền tiền kia, cậu thấy phiền quá, bèn chửi lại: "Bố mày đền cho cái vả vào mồm giờ mày có tin không?"
"Thằng lừa đảo này! Đ!t con mẹ mày! Đền tiền cho bố mày nhanh!" Giọng nói của đứa con trai bên kia có phần non nớt, nghe có vẻ còn rất nhỏ tuổi.
Trần Dã ngẩn ra, câu chửi tục vừa chực bật ra liền nuốt trở về, cậu nhíu mày hỏi: "Mấy tuổi rồi nhóc?"
"Tao mấy tuổi thì mắc mớ éo gì đến mày, thằng lừa đảo mắc dịch! Chết cả lò nhà mày đi!" Thằng nhóc tiếp tục chửi rủa, "Mày có giỏi thì báo địa chỉ ra, tao gọi anh tao đến đánh chết mày!"
Trần Dã sầm mặt, thằng oắt con này ăn nói quá khó nghe.
"Ở XXX! Mày tới đi." Trần Dã nói.
"Anh tao hỏi mày mặc cái gì?" Nhóc con nói.
Trần Dã nghiêng đầu nhìn thằng cha vẫn đang nuốt mây nhả khói ngồi đối diện mình, nhíu mày đáp: "Tao đội mũ đen, mặc áo trắng, tới nhanh lên, không tới thì bố mày khinh mày."
"Mũ đen, áo trắng......"
Lục Tuần cúi đầu nhìn lại mình rồi lại ngẩng lên nhìn Trần...... Trần gì ấy nhỉ......
"Trần Dã là một trong những huấn luyện viên có kỹ thuật tốt nhất ở chỗ chúng tôi, được ông chủ chúng tôi tự tay dẫn dắt, trình độ......"
Đúng rồi, tên là Trần Dã.
Người này mặt mũi tướng tá không tệ, nhưng thần thái lúc nào cũng ngông ngông như thể chẳng vừa mắt ai, rất chi là thiếu đòn.
Lục Tuần thu mắt, dụi tắt điếu thuốc trong tay, khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào ghế, rũ mắt nhìn chằm chằm hình ảnh chiến đấu trên màn hình.
Phe đỏ rõ ràng sức mạnh không đủ, ngoài trừ tốc độ khá tốt ra thì cái gì cũng kém. Chỉ cần bị phe xanh tung ra một đấm, đối phương sẽ đo ván ngay.
Tối đa 10 giây là sẽ bị nốc ao.
Mười......
Chín......
Năm......
"Ầm." Lục Tuần lẳng lặng nhếch môi.
Phe đỏ ngã xuống, trọng tài bắt đầu đếm giây.
"Mày chính là thằng lừa tiền em tao à?"
Trên vai xuất hiện một cái tay, Lục Tuần gỡ tai nghe xuống, ngoái đầu nhìn sang.
Tên giữ vai hắn để đầu đinh, trên đầu còn cạo thành hoa văn, mặc quần áo nỉ bó sát, để lộ cánh tay xăm trổ hoa hòe.
"Sợ rồi phải không?" Đầu đinh cười khinh khỉnh, "Hôm nay chỉ cần mày nhận thua, quỳ xuống lạy tao ba cái thì coi như xí xóa tiền mày lừa em tao."
Lục Tuần đứng lên, đẩy ghế ra.
Nhìn tên con trai sau khi đứng dậy cao đến độ mình phải ngước lên mới nhìn được, đầu đinh đờ ra một thoáng, tức tối nói: "Đừng có cứng với tao biết không? Mày cứng không nổi đâu."
Lục Tuần chẳng nói chẳng rằng, quay đầu nhìn Trần Dã bên kia cũng đứng lên. Trần Dã rõ ràng có nhận ra hắn, biểu cảm trên mặt rất chi là phức tạp.
"Mày không nghe tao nói gì à? Mẹ kiếp mày ——" Cái tay vung ra của đầu đinh bị túm lấy.
"Ra ngoài." Lục Tuần nói.
"Cái gì?" Lục Tuần nói rất khẽ, đầu húi cua không nghe rõ.
"Tao nói là." Lục Tuần ấn đầu gã xuống, lôi cổ gã ra ngoài, "Bên ngoài rộng rãi."
Trần Dã nhìn hai người đi ra ngoài, lông mày nhíu thành một đường, cậu nhấc chân đi được hai nước rồi lại lùi lại, lại đi về phía trước rồi lại lùi —— Đệt.
Trần Dã cất bước đi ra cửa quán net.
Chuyện trả ơn cũng chỉ là hôm nay Trình Tiến Đông buột miệng nói ra thôi, tuy cậu không để trong lòng, nhưng tóm lại vẫn nhớ kỹ.
Tên kia đúng là đánh đấm giỏi hơn cậu thật, nhưng loại côn đồ như này sẽ không đấu một mình. Cả đám xông vào úp sọt, dù tên này có học boxing hay tán thủ thì cũng bị chúng nó đè chết thôi.
Trần Dã bước nhanh tới cửa. Rèm cửa vén lên từ bên ngoài, Lục Tuần cúi đầu tiến vào.
Hai người mặt đối mặt.
Trần Dã: "Cậu......"
"Tiền của học sinh tiểu học mà cũng lừa à?" Lục Tuần kéo tay áo, rũ mắt nhìn cậu.
"Phắc, tài khoản của thằng cu kia tôi đã đánh lên cấp rồi, ai biết có phải tự nó chơi rớt xuống hay không." Trần Dã cau mày quan sát hắn, tên này chẳng nói năng gì, thậm chí cái mũ trên đầu cũng chưa từng kéo lên.
Cậu lại nhìn ra ngoài, một đống đứa ngã rạp trên đất, ôm bụng gào thét. Trần Dã tặc lưỡi, thằng cha này chắc chắn từng tập luyện chuyên nghiệp.
"Chơi game gì?" Lục Tuần nói.
"Hả?" Trần Dã ngạc nhiên.
"Cậu thua thì ngày mai lại đánh một ván với tôi." Lục Tuần nhìn cậu, "Dám không?"
"Đệt." Trần Dã khó chịu, "Tôi thắng chắc rồi."
"Có khướt." Lục Tuần xoay người đi vào trong, "Đi."
Hai người mặt đối mặt mỗi người ngồi một chỗ, chuẩn bị vào trận, mặt lạnh như tiền.
Mãi đến khi gửi lời mời kết bạn cho nhau, nhìn thấy ID của đối phương.
"Chó hoang (Dã cẩu)?" Lục Tuần châm chọc.
Trần Dã nhìn tên hắn, cũng buông lời chế nhạo, "Người Trung Quốc mà bày đặt lấy tên tiếng Anh gì chứ?"
"Đấy là ghép vần." Lục Tuần nói.
Trần Dã: "......"
"Dzô." Lục Tuần nói.
Sau ba mươi phút, Trần Dã đen mặt quăng phịch tai nghe.
"Đệt, lại lần nữa, tôi không phục." Trần Dã kêu.
"Tôi còn có việc." Lục Tuần đứng dậy, xách ba lô lên, ánh mắt khiêu khích hé ra dưới vành mũ kéo kín, "Ngày mai sẽ cho cậu phục thì thôi."
"Mẹ kiếp cậu tưởng mình ——" Trần Dã đang chửi nửa chừng thì đột nhiên bị cắt ngang bởi tiến ồn ào hỗn loạn ở cửa quán net.
"Này! Mấy cậu định làm gì!"
"Chờ đã! Không có đăng ký căn cước! Không được vào!"
"Ê ê! Có nghe không hả!"
Đám người bỏ ngoài tai tiếng hô hoán, đẩy quản lý ra, ồ ạt tràn vào bên trong. Đi đằng trước chính là đầu đinh mặt mũi sưng tím bầm dập.
Lục Tuần đưa tay nhấc ba lô lên.
Trần Dã thấy thế thì nhíu mày, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Bị đánh không phục nên dẫn theo mấy người nữa tới đây mà.
Lần thứ hai trông thấy gã đầu đinh này, Trần Dã đã nhớ ra gã ta là ai, cậu từng gặp gã mấy lần rồi, chắc là một trong số mấy tên du thủ du thực ở cái trường số XIV du thủ du thực kia.
"Mày! Thằng đội mũ đen kia! Mày đánh giỏi gớm nhỉ!" Đầu đinh gào lên với Lục Tuần, "Giờ mày còn dám đánh không? Giờ còn dám lên mặt nữa không! Tao cho mày biết! Hôm nay mày đừng hòng đứng thẳng về được nhà!"
Lục Tuần không trả lời, loại khiêu khích kiểu này với hắn chỉ như đánh rắm mà thôi, chẳng đáng để hắn đáp trả.
Đầu đinh tiếp tục khích tướng: "Đừng sợ chứ, đứng lên coi nào, không phải chỉ là một đấm ——"
"Trật tự đi được không?" Trần Dã nghe gã kêu mà đau hết cả tai.
"Trần Dã?" Đầu đinh cũng nhận ra cậu.
"Mày biết tao à?" Trần Dã nhíu mày.
"Đại ca trường I, ai mà chẳng biết?" Đầu đinh cười khẩy, lại quay sang nhìn Lục Tuần, "Thế nhưng tao cho mày biết, hôm nay ai đến cũng thế thôi, hôm nay tao sẽ đánh chết mày, tao phải đánh chết mày."
Nghe đầu đinh nói ra câu đại ca trường I, ánh mắt Lục Tuần hướng về phía Trần Dã.
"Câm miệng, đi thôi." Trần Dã khó chịu ngắt lời gã.
"Đi, ghê quá nhỉ." Đầu đinh quay đầu, vung tay dẫn người đi ra ngoài, "Đi!"
"Bọn nó có 10 đứa, cậu 5 đứa, tôi 5 đứa, chia đôi thế nào?" Trần Dã nhìn về phía Lục Tuần.
"Lên." Lục Tuần thì sao cũng được.
Rèm cửa quán net mở ra, lề đường có một tốp đông nghịt đang ngồi chực sẵn. Trần Dã vừa mới ló đầu ra, một rừng đầu người liền đồng loạt quay ngoắt sang.
Trần Dã: "...... "
Chỗ này...... ít nhất...... có hơn 50 tên lận.
"Chia đôi hửm?" Lục Tuần hỏi.
"Mịa." Trần Dã trợn mắt.
Dù cậu đánh đấm có giỏi đến mức nào đi nữa thì một chọi năm cũng đã hết mức rồi.
"Tới đây! Đánh tao đi! Đánh đi coi!" Đầu đinh đứng giữa đám người, cười cợt càn rỡ.
Lục Tuần bỏ mũ xuống, bắt đầu vặn cổ tay. Trước ánh mắt có phần bất an của đầu đinh, Lục Tuần bước ra bước đầu tiên về phía trước.
Cái loại như này, tới thằng nào thì đánh thằng đó, tới 100 thằng hắn cũng đánh như thường.
Cổ tay chợt man mát, Lục Tuần dừng bước, ngoái lại nhìn Trần Dã túm lấy tay mình.
"Trong tay chúng nó có gì đó." Trần Dã thấp giọng nhắc nhở.
Lục Tuần nhíu mày, quay đầu phát hiện trong tay mấy gã đứng hàng cuối lấp lóe thứ gì đó.
"Đánh hội đồng, còn mang cả hàng theo?" Trần Dã nở nụ cười mỉa mai gã đầu đinh, "Quy củ của trường XIV chúng mày là như này đó hả? Mặt mũi đại ca chúng mày bị mày ném sạch rồi."
"Đ!t." Đầu đinh bị nói mà sượng cả mặt, gã tức tối gân cổ nói, "Tao lấy nhiều đánh ít đấy thì làm sao? Cho mày cơ hội gọi điện đấy, mày cũng gọi người tới đi."
"Ok." Trần Dã lấy di động ra, "Ai mà chẳng có vài đứa anh em."
"Được thôi, mày gọi được bao nhiêu thằng thì gọi hết ra đi." Đầu đinh chẳng sợ Trần Dã gọi thêm người.
Trần Dã tuy đánh lộn có tiếng, nhưng trường I không giống trường XIV. Trần Dã đúng là đại ca trường I, cơ mà ở trường I cậu chỉ gọi được mười mấy đứa là cùng. Trường XIV gọi phát là có ngay 100 đứa, nhưng trường I thì gom đủ 10 đứa thôi là hết đát.
Lục Tuần vặn vặn cổ tay, nghiêng đầu xem Trần Dã mở di động bấm số gọi điện.
Sau đó, hắn thấy Trần Dã gọi 110.
Lục Tuần: "......"
"Gọi nhanh lên! Gọi nhiều nhiều vào!" Đầu đinh hất cằm cười ngông ngênh: "Tao nói cho mày biết, hôm nay cho dù mày có kêu bao nhiêu thằng tới!"
"Thì cũng phải quỳ hết ở – đây – cho – tao!"
Editor: T sẽ không nói là t thích edit mấy đoạn chửi nhau đâu....... :))
Chương 2 ↢
↣ Chương 4
Share this:
TwitterFacebook
Có liên quan
Bất Tuần – Chương 2
26/01/2021
Đã thích bởi 85 người
Bất Tuần – Chương 67
15/08/2022
Đã thích bởi 47 người
Bất Tuần – Chương 18
19/02/2021
Đã thích bởi 75 người
Uncategorized
Điều hướng bài viết
← Bất Tuần – Chương 2Bất Tuần – Chương 4 →
Một suy nghĩ 13 thoughts on "Bất Tuần – Chương 3"
Pingback: Bất Tuần – Chương 2 | Thiếu Lâm Tự
Pingback: Bất Tuần | Thiếu Lâm Tự
Aimee Hg
26/01/2021 LÚC 21:32
ui bạn Hương năng suất quá 🙆🏻♀️
Đã thích bởi 1 người
TRẢ LỜI
DoanhDoanh
26/01/2021 LÚC 21:56
Hhhhh, chỉ một tiếng còi các cưng có mà chạy tán loạn :))))))
Đã thích bởi 2 người
TRẢ LỜI
Ổ trạch của tôi
26/01/2021 LÚC 23:05
100 đứa du côn không bằng 1 cảnh sát nha 🤣
Đã thích bởi 3 người
TRẢ LỜI
duongandduong
27/01/2021 LÚC 21:58
truyện trẻ trâu quá hí hí
Đã thích bởi 1 người
TRẢ LỜI
Vũ Chún
27/01/2021 LÚC 23:39
Chủ nhà năng suất quớ
Mà e Dã chơi đểu ghê, plot twist làm ae trở k kịp
Đã thích bởi 1 người
TRẢ LỜI
Pingback: Bất Tuần – Chương 4 | Thiếu Lâm Tự
Petite Lapine
29/01/2021 LÚC 07:06
Từ lúc cô thỉnh cả team cụ Tỳ Hưu về là đã biết thích edit chửi nhau rồi :))))))))) mượt hơn cả sunsilk 🤣
Thích
TRẢ LỜI
HươngHómHỉnh
29/01/2021 LÚC 11:30
Suỵt 🤫 nói nhỏ thui cô ơi
Thích
TRẢ LỜI
Mặc Mặc
09/07/2021 LÚC 16:46
Số lượng kh bằng chất lượng :))))
Thích
TRẢ LỜI
Vẫn là Màn Thầu
15/08/2021 LÚC 10:15
Zụ nì zui à nghen ಡ ͜ ʖ ಡ
Thích
TRẢ LỜI
Lilith
16/04/2023 LÚC 14:18
Đang ngàu cái editor cho chữ "dzô" làm cười xỉu
Thích
TRẢ LỜI
Bình luận về bài viết này
CHỦ NHÀ: HƯƠNGHÓMHỈNH
Hương Hóm Hỉnh
Hương Hóm Hỉnh
Giới tính: Nữ Sinh nhật: 16/10
View Full Profile →
Tìm kiếm cho:
CALENDAR
Tháng Một 2021
H B T N S B C
1 2 3
4 5 6 7 8 9 10
11 12 13 14 15 16 17
18 19 20 21 22 23 24
25 26 27 28 29 30 31
« Th11 Th2 »
BÀI ĐĂNG MỚI
Bất Tuần – Phiên ngoại 3 (Toàn văn hoàn) 26/02/2024
Bất Tuần – Phiên ngoại 2 25/02/2024
Bất Tuần – Phiên ngoại 1 24/02/2024
Bất Tuần – Chương 103 (Chính văn hoàn) 22/02/2024
Bất Tuần – Chương 102 20/02/2024
Bất Tuần – Chương 101 17/02/2024
LƯU Ý
Mình không biết tiếng Trung, không đảm bảo truyền tải được hết bản gốc, hoan nghênh mọi người góp ý. Lỗi nào chưa sửa được thì là do mình quá lười 😗
Các bài đăng trên WordPress của mình thuộc thể loại BL (nam x nam), đều là bản edit phi lợi nhuận, nếu bạn thấy không thích hoặc phản cảm thì nên thoát ra.
Đề nghị không chuyển ver, re-up, in ấn và sử dụng bản edit cho mục đích lợi nhuận. Muốn đọc vui lòng ghé trang WordPress.
Hiện mình không đăng truyện lên Wattpad nữa, đồng thời không đồng ý re-up lên Wattpad bản edit của mình.
DẤU CHÂN NGANG QUA
9 776 922 hits
BÌNH LUẬN MỚI NHẤT
Minh Nguyệt trong Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu...
quackt trong Bất Tuần – Phiên ngoại 3...
Hương Hóm Hỉnh trong Bất Tuần – Phiên ngoại 3...
Ngô Nướng trong Bất Tuần – Phiên ngoại 3...
Quắn Rất Xoăn trong Bất Tuần – Phiên ngoại 3...
Minh Nguyệt trong Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu...
✿ KAOMOJI ✿
\(★ω★)/ ∑d(°∀°d) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄) Σ>―(〃°ω°〃)♡→ 凸( ̄ヘ ̄) ٩(ఠ益ఠ)۶ (。•́︿•̀。) 。・゚゚*(>д<)*゚゚・。 \(º □ º |||)/ (。╯︵╰。) ✺◟ (• ω •) ◞✺
┐(︶▽︶)┌ (•ิ_•ิ)? Σ(°ロ°) (o'▽'o)ノ ☆⌒(≧▽° ) ʕ •ᴥ• ʔ (งಠ_ಠ)ง ( ˘ ɜ˘) ♬♪♫ ( ͡° ͜ʖ ͡°) _(:3 」∠)_ ଘ(੭ˊᵕˋ)੭* ੈ✩‧₊˚ ლ(¯ロ¯"ლ) ( ఠ ͟ʖ ఠ) (「• ω •)「 (⌒ω⌒')
∪・ω・∪ ʕ •ᴥ• ʔ ʕಠᴥಠʔ ଲ(ⓛ ω ⓛ)ଲ ฅ(•ㅅ•❀)ฅ (◉Θ◉) (•ө•)♡
BLOG TẠI WORDPRESS.COM.
Bình luận
Đăng lại
Theo dõi
THIẾU LÂM TỰ
Tư niệm là một khúc ca, càng hát lại càng tịch mịch
Trình đơn
Tìm kiếm
Bất Tuần – Chương 4
28/01/2021 / HƯƠNG HÓM HỈNH
35 Votes
Chương 4:
Trần Dã cúp điện thoại, quay đầu thấy Lục Tuần đang nhìn mình chằm chằm.
"Sao vậy?" Trần Dã nhíu mày.
"Không có gì." Lục Tuần đáp.
"Vẻ mặt cậu kiểu gì đấy hả?" Trần Dã khó chịu.
Lục Tuần cười cười: "Cậu nóng nảy ghê nhỉ."
"Cậu thì cười ngứa đòn quá đấy." Trần Dã nói.
Lục Tuần cười càng tươi hơn.
Trần Dã chửi thề quay đầu đi, cậu sợ mình không khống chế được mà thụi cho tên này một cú.
Cậu không hề nóng nảy, theo lời bà nói thì là vậy. Chỉ là nóng tính như kiểu cún con thôi, đụng cái là nhảy lên, nhưng quên cũng rất nhanh. Từ nhỏ đã vậy rồi, tựa như một cơn mưa, ào ào trút xuống, rồi lại ào ào vơi đi.
Trần Dã nhịn nửa phút mà cơn mưa ào ào này vẫn chưa đi qua, thậm chí còn càng lúc càng nặng hạt. Cậu quy kết là do tên này thật sự quá thiếu đánh.
"Ê, có người tới không? Giờ là mấy giờ rồi, đám bọn tao còn chờ để đi ăn khuya đây." Đầu đinh gọi với sang từ bên kia đường, "Chờ đói hết cả bụng rồi! Bọn mày nhanh con mẹ nó lên!" "
Trần Dã nhíu mày quay đầu đáp: "Bố mày lắm anh em, mày có giỏi thì tí nữa đừng có kêu cha gọi mẹ."
".....Đệt mẹ thế chúng mày nhanh lên....." Đầu đinh bị nói cho cứng họng, vốn dĩ gã cũng chẳng tự tin đấu được với Trần Dã.
Cái danh đại ca trường I không có gì đáng sợ, nhưng hai chữ Trần Dã này lại khiến người ta nao núng. Tin đồn về Trần Dã ở trường XIV bọn chúng vẫn chưa từng hết nóng.
Không đợi đầu đinh gọi lần nữa để tìm lại khí thế, tiếng còi cảnh sát ò e ò e đã vang lên cách đó không xa.
Đám đầu đinh giật mình, gã quay đầu nhìn về phía Trần Dã, Trần Dã bình tĩnh đối diện với gã.
Trần Dã nghe âm thanh, phán đoán xe đã đến đầu con phố này rồi. Hơn nữa động tĩnh còn không nhỏ, có thể thấy cảnh sát hết sức coi trọng vụ viêc 50 người tụ tập mang vũ khí này.
"Mẹ kiếp mày......" Đầu đinh mãi mới phản ứng kịp, gã điên tiết trợn trừng hai mắt: "Mày báo cảnh sát? Đjt mẹ mày báo cảnh sát?"
"Tôi đếm một hai ba......" Trần Dã cau mày.
"Thôi khỏi đếm." Lục Tuần lạnh lùng đề nghị.
"Bố tiên sư! Đánh cho tao!" Đầu đinh thở hổn hển, rống lên hô hào đồng bọn xông tới.
"Cũng được thôi." Trần Dã quay đầu bỏ chạy.
Lục Tuần bám sát theo sau.
"Đứng lại!" Đầu đinh vừa chạy trốn vừa đuổi theo, "Trần Dã đjt mẹ mày thằng khốn nhát cáy! Đứng lại cho bố mày! Đjt mẹ mày con chó!"
Trần Dã đang chạy nhưng nghe câu chửi kia thì đột nhiên dừng lại. Đầu đinh cũng muốn dừng theo nhưng lại dừng không được.
Trần Dã thúc cùi chỏ vào thẳng ngực gã rồi đánh tới. Đầu đinh ho khan, quỳ sụp xuống đất, Trần Dã lại bồi thêm một đạp vào lưng gã. Lục Tuần nghe động tĩnh bèn quay đầu nhìn, đầu đinh đã nằm sõng soài trên mặt đất. Lũ đàn em phía sau đầu đinh xông tới, Lục Tuần cởi áo khoác, ném mạnh về đằng sau.
Một tràng tiếng hét thất thanh vang lên.
"Đi." Lục Tuần thấp giọng bảo.
Trần Dã lại cho đầu đinh một cú bạt tai, cậu còn định đánh tiếp nhưng cánh tay đột nhiên bị túm chặt, liền ngẩng đầu nhìn lên.
"Cảnh sát tới rồi." Lục Tuần nói.
"Ặc! Mẹ mày thằng chó!" Đầu đinh cuối cùng cũng ngừng ho khù khụ, gã đứng lên, giành lấy cây gậy trong tay tên nào đó.
Cây gậy vẽ ra một đường cung bán nguyệt giữa không trung.
"Bỏ vũ khí xuống!" Một tiếng hét giận dữ vang lên.
Cây gậy khựng lại giữa chừng.
Trần Dã thở hổn hển ngoái đầu nhìn, có mấy cảnh sát lao ra từ xe cảnh sát.
"Bỏ gậy xuống! Cảnh cáo lần nữa, bỏ vũ khí xuống!" Cảnh sát cầm côn sáp tới gần với vẻ phòng bị.
"Ông không nhìn thấy à! Là nó đánh tôi cơ mà!" Đầu đinh kêu la.
"Cảnh cáo lần hai, bỏ vũ khí xuống!" Cảnh sát lặp lại.
"Ông bắt nó đi chứ!" Đầu đinh giận dữ hét.
"Cảnh cáo lần thứ ba!"
Đầu đinh ném gậy đi, tức phát khóc.
Một tốp gần 60 người, toàn bộ đều bị giải về đồn.
Sự việc hết sức đơn giản, bên ngoài quán net cũng có camera. Trần Dã và Lục Tuần viết một bản tường trình rồi xong việc. Năm mươi mấy đưa kia bởi vì đa phần là vị thành niên nên bị giữ lại đồn cảnh sát, chờ phụ huynh đến.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Trần Dã nhìn thời gian trên điện thoại.
Hơn hai giờ sáng rồi.
Trần Dã kéo mũ trùm sau đầu lên, miệng cắn dây mũ, ngoảnh đầu nhìn cái vị họ Lục đang đứng ở đồn cảnh sát cúi đầu bấm điện thoại.
Nhiệt độ buổi tối hạ thấp, không còn oi bức như ban ngày, gió đêm thổi qua lành lạnh. Trần Dã run lên lập cập, quay đầu về hướng cũ. Cậu thuộc đoạn đường này, tay đút trong túi, đi về hướng bên trái. Bên kia có một cửa hàng tiện lợi 24h, chắc là vẫn mở cửa.
Kéo cửa kính ra, chuông trên cửa kêu một tiếng "Ding".
"Chào buổi tối, anh muốn ăn gì ạ?" Giọng nữ lanh lảnh truyền tới từ phía sau quầy thu ngân.
Ban đầu Trần Dã định mua chai nước uống thôi, song mùi Oden trong cửa hàng khiến dạ dày cậu quặn lại.
Oden (The Best and Authentic Recipe!) - Rasa Malaysia
(Món Oden của Nhật Bản thì chắc nhiều bạn biết rồi.)
Cậu đột nhiên đói không chịu nổi.
Trần Dã bấy giờ mới nhớ mình chưa ăn cơm tối, ở quán net ăn nửa cái banh bao thì suýt bị chết nghẹn.
Trần Dã lên tiếng: "Ode ——"
"Thật xin lỗi, chúng tôi vừa mới hết Oden rồi ạ." Tốc độ nói của cô nàng rất nhanh, "Có mì và cơm ăn liền đấy ạ, kệ hàng thứ hai đi thẳng phía trước rẽ trái."
Mì ăn liền, mì ăn liền, mì ăn liền......
Thịt bò siêu cay, thịt bò ướp tiêu, thịt bò cay thơm, thịt bò chua cay......
Trần Dã lướt tay qua mấy loại mì thịt bò, dừng ở cốc mì Danzai cuối cùng trên kệ.
担仔面- 头条百科
(Mì Danzai là một món mì xuất xứ từ Đài Nam, Đài Loan.)
Bỗng một bàn tay lướt qua trước mắt cậu, toan đoạt mất mì Danzai của cậu!
Trần Dã nhanh tay giữ lấy Danzai, khó chịu nói: "Mù à? "
"Xin lỗi." Cái tay kia dời sang kệ bên cạnh, cầm lấy một cốc mì bò kho tàu.
Nghe giọng ấy, Trần Dã sửng sốt quay đầu lại.
Người đứng bên cạnh cao hơn cậu, vì quá gần, lại đứng dưới ánh đèn trắng xoá trong cửa hàng tiện lợi, cho nên cậu hắn chỉ nhìn thấy một đoạn mũi thẳng tắp và cái miệng hé ra ——
"Trần Dã?" Lục Tuần gọi.
Trần Dã hơi lùi lại, nhìn thấy rõ mặt hắn, cậu nhíu mày hỏi: "Cậu đi theo tôi à?"
"Cậu nhìn đi." Lục Tuần chỉ ra bên ngoài.
"Nhìn cái gì?" Trần Dã khó hiểu ngó ra ngoài qua lớp kính ở cửa hàng tiện lợi.
"Quanh đây chỉ có mỗi hàng này còn mở cửa thôi." Lục Tuần cầm mì đi khỏi.
Trần Dã: "......"
Đồ thần kinh.
Trần Dã nguýt hắn, cầm lấy một chai nước, cũng cùng đi tính tiền.
"Con nhà giàu mà cũng ăn mì ăn liền à?" Trần Dã dòm hai cốc mì mà hắn cầm trên tay.
Lục Tuần liếc cậu, nghiêng đầu đáp: "Con nhà giàu ăn tận hai cốc, còn mời cậu một cốc nữa."
"Thanh toán chung." Lục Tuần bảo với cô nàng thu ngân.
Trần Dã: "......."
"Không cần." Trần Dã từ chối bàn tay đưa tới của cô gái.
Thanh toán xong, hai người ngồi xuống chiếc bàn dài trong cửa hàng, có tổng cộng bốn chỗ, mỗi người ngồi một đầu.
Cô gái bưng cốc mì đã pha nước nóng tới, phá vỡ bầu không khí im lặng.
"Cảm phiền anh đợi 5 phút nhé." Cô đặt cốc mì của Lục Tuần xuống
"Cám ơn." Lục Tuần đáp.
"Xin anh đợi 10 phút, chưa đến giờ là không ăn được đâu." Cô gái đặt một chiếc đồng hồ báo giờ xuống bên cạnh Trần Dã.
"Ừm, không vội." Trần Dã nói.
"Ọt ọttt ——"
Trần Dã cúi đầu nhìn bụng mình.
"Ọt ọttt ——"
Trần Dã lại nhìn sang bụng Lục Tuần.
"Ọt ọttt ——"
"Ọt ọttt ——"
Bụng hai người bắt đầu réo ọt ọt như đang đấu đá phân cao thấp.
Trần Dã tặc lưỡi.
Cậu đoán tên này cũng chưa ăn tối, tối nay hai người đánh lôi đài một hồi, xem như đều tiêu hao thể lực, trong quán nét lại bị phá rối náo loạn mất một buổi.
Trần Dã lúc này chỉ còn một chút lý trí cuối cùng ngăn cản mình mở nắp ra cắm đầu ăn. Cậu vừa nhìn chằm chằm cốc mì vừa âm thầm đếm thời gian, cảm giác qua một hồi thật lâu. Cậu bật điện thoại lên, mới hết có một phút đồng hồ.
"Địu." Trần Dã buộc bản thân rời xa cốc mì ăn liền.
Chiếc ti vi nhỏ đặt ở đằng trước cửa hàng đang chiếu kênh giải trí, Trần Dã nghe tiếng bèn nhìn sang.
Kênh giải trí đêm khuya cũng chỉ có mấy chuyện đơn giản. Một minh tinh nào đó và một minh tinh nào đó xuất hiện ở cửa quán rượu, ngôi sao nọ ngôi sao kia phẫu thuật thẩm mỹ đến nỗi mặt biến dạng.
Trần Dã bình thường không hay xem ti vi, chẳng nhận biết được sao nào với sao nào, cậu xem mà ngơ ngác như lọt vào màn sương mù.
Người dẫn chương trình bắt đầu chia sẻ thông tin tiếp theo.
"Tập đoàn Lục thị, vốn là xí nghiệp nổi tiếng lâu năm, hiện đã hoàn thành xong tiến trình phá sản, chủ tịch Lục Viễn Nghị ngoại tình với diễn viên hạng ba Đỗ Hiểu Lan, Đỗ Hiểu Lan vẫn chưa có động thái gì đáp lại, theo tin đồn thì bọn họ còn có một đứa con riêng, tên là Lục......"
Trần Dã ngạc nhiên, lập tức nhìn sang Lục Tuần.
Lục Tuần vẫn rất bình tĩnh, chỉ quay mặt đi.
Tin tức này rất nhanh bị các tin tiếp theo lấn át.
Trần Dã cau mày, cậu từng gặp Lục Viễn Nghị, đó là trong hoạt động gặp gỡ hỗ trợ gia đình khó khăn vào mấy năm trước. Cậu biết giờ có lẽ không phải lúc, song vẫn lên tiếng:
"Nè, bố cậu dạo này thế nào?"
Lục Tuần quay đầu lại, đôi mắt có vẻ lạnh lùng.
Đường nét gương mặt lạnh nhạt mà sâu sắc, khi mà hắn sầm mặt nhìn sang như thế, gương mặt ấy đem đến cho người ta cảm giác rất áp lực. Ánh nhìn ấy khiến Trần Dã giật mình, cậu bực bội nói: "Không phải, ý tôi không phải muốn hóng hớt chuyện bố cậu với mẹ kế và đứa con riêng kia, tôi ——"
"Bố cậu dạo này thế nào?" Mỗi câu mỗi chữ, Lục Tuần đều đè rất thấp rất nặng.
"Gì cơ?" Trần Dã ngẩn ra một thoáng, song cậu nhanh chóng phản ứng lại, bấy giờ sắc mặt dần dần chùng xuống.
"Cậu lặp lại lần nữa xem." Trần Dã đứng dậy.
"Không nghe rõ à?" Lục Tuần nhếch mép cười, "Có cần tôi mua kèn đồng bắc ở bên tai cậu mỗi ngày ân cầm thăm hỏi bố cậu không?"
"Ra ngoài." Dứt lời, Trần Dã đẩy cửa kính, bước ra ngoài.
Lục Tuần cởi khuy cổ áo, đi theo ra ngoài.
Trần Dã đứng ở đằng trước chờ hắn, thấy hắn đi ra, cậu xông tới tương ngay một cú.
Lục Tuần nhíu mày, nghiêng đầu tránh thoát, dồn sức tặng cho cậu một quyền. Một cú đấm nặng nề bay thẳng tới chào hỏi với gương mặt Trần Dã.
Thời gian tung đòn của Lục Tuần chưa tới nửa giây. Tốc độ siêu nhanh phá vỡ không khí, gió phả vào làn tóc rối trước trán Trần Dã, thời gian như thể đột nhiên ngừng lại.
Lục Tuần nhìn thấy đôi mắt Trần Dã hơi phiếm đỏ.
Nhưng lúc này tay hắn đã không rụt về được nữa, Lục Tuần chỉ có thể thu bớt lực, đổi đấm thành tát, một cú bạt tai giáng xuống.
Một cái bạt tai, dù đã thu bớt lực, song vẫn là một cái bạt tai.
"Bốp" một tiếng.
Trần Dã ngu người, từ trước đến nay cậu chưa từng bị ai bạt tai bao giờ.
Sức của Lục Tuần không nhỏ, đầu cậu bị đánh lệch sang bên, cậu thậm chí cảm giác được sợi tóc bên trán đập mạnh vào mặt mình.
Một cái bạt tai, hai cái bạt tai.
Giỏi đấy.
"Mẹ kiếp!" Trần Dã bưng má, mắt dấy lên lửa giận, bất thình lình đạp một cú không hề báo trước: "Cậu bị điên hả!"
Lục Tuần biết tốc độ của Trần Dã nhanh, tuy nhiên hắn không ngờ lại nhanh đến như vậy, cú đá như gió bão kia dội thẳng vào bụng, hắn hoàn toàn không đỡ được.
Trúng một đá vào bụng, thừa dịp Trần Dã thu chân về, hắn đưa tay túm chặt lấy chân Trần Dã, kéo mạnh xuống dưới.
"Đjt đjt! Chờ đã!" Trần Dã kêu lên.
Lục Tuần nhíu mày dừng lại.
"Kẹt vào chim rồi!" Trần Dã nghiến răng nghiến lợi.
Lục Tuần lập tức buông tay ra.
Trần Dã rút chân về, không đợi Lục Tuần kịp phản ứng, cậu liền nghiến răng đấm về phía hắn.
Trần Dã tuy không cao bằng Lục Tuần, vóc dáng lại cũng gầy, nhưng dù sao cũng khoảng chừng 1m80, cú đấm mạnh như vậy, chẳng mấy ai có thể đỡ nổi.
Hai người ngã kềnh xuống đất, bắt đầu nện nhau túi bụi.
"A!" Trán Trần Dã không biết đập vào chỗ nào mà rất đau, cực kỳ đau, rõ ràng còn có một người lót ở dưới thân, chẳng lẽ cậu lại xuyên thấu qua người ta mà đập đầu xuống đất ư?
"Mịa." Người bên dưới chửi.
Trần Dã chống người dậy, cậu biết đầu mình đập vào đâu rồi, cằm của Lục Tuần.
Khốn kiếp, cằm thằng cha này làm bằng bê tông cốt thép à? Không đợi Trần Dã dời sự chú ý ra khỏi cơn đau trên trán, Lục Tuần đã trở mình, vị trí của hai người hoán đổi cho nhau.
Lục Tuần nện một quyền từ trên xuống, Trần Dã nghiêng đầu né tránh, đầu gối húc lên, đá văng hắn ra, rồi cậu vọt tới, cũng đáp trả một quyền cho hắn. Vị trí này không dễ né tránh, nắm đấm của Trần Dã đập chuẩn xác vào giữa mặt Lục Tuần.
Lục Tuần kêu lên đau đớn, lửa giận trong mắt bốc lên, không thèm nương tay nữa. Một tay hắn túm lấy cổ tay Trần Dã, tay còn lại giữ chặt hông cậu, ném cậu ngã văng ra ngoài.
Hai người đã hoàn toàn chìm đắm trong phẫn nộ.
"Ối trời ơi!" Trên đường có một chú cầm túi thịt xiên nướng đi ngang qua, trông thấy hai người đấm tới đấm lui, ông chú hoảng hết cả lên.
Ông tới gần quan sát, phát hiện hai người này tuổi không lớn, cùng lắm chỉ mới mười bảy mười tám. Con của ông cũng lớn chừng này, ông chú đặt túi thịt nướng xuống, toan đi tới can ngăn.
Nhưng hai đứa này đánh lộn không giống kiểu học sinh cấp ba đánh lộn, ông không chen vào nổi, mà mặt mũi hai người đã đổ máu, ông cũng quýnh lên, chỉ đành hét lên cảnh cáo hai người: "Đừng đánh nữa!"
"Buông nhau ra đi! Có nghe không hả!"
"Trời đất ơi! Hai thằng nhỏ này sao mà đánh ác thế chứ."
"Buông nhau ra coi hai đứa bây!"
"Chú báo cảnh sát đó!"
Hai người đang đánh nhau kịch liệt, dù có báo cảnh sát cũng không thể buông nhau ra được, cả đời này cũng không có khả năng buông nhau ra, hôm nay nếu một trong hai không chết thì không thể có chuyện buông ra.
"Nè! Mì của hai anh được rồi đấy!" Cô nàng trong cửa hàng tiện lợi ló đầu ra gọi.
Hai tên quần nhau thành một cục cuối cùng cũng dừng lại.
"Ọttt ——"
"Ọt ọttt ——"
Editor: Xin đừng cãi nhau, xin đừng đánh nhau, xin đừng xé áo nhau ~~~
Chương 3 ↢
↣ Chương 5
Share this:
TwitterFacebook
Đang tải...
Có liên quan
Bất Tuần – Chương 31
26/06/2021
Đã thích bởi 70 người
Bất Tuần – Chương 36
31/07/2021
Đã thích bởi 68 người
Bất Tuần – Chương 22
27/02/2021
Đã thích bởi 68 người
Uncategorized
Điều hướng bài viết
← Bất Tuần – Chương 3Bất Tuần – Chương 5 →
Một suy nghĩ 15 thoughts on "Bất Tuần – Chương 4"
Pingback: Bất Tuần – Chương 3 | Thiếu Lâm Tự
Pingback: Bất Tuần | Thiếu Lâm Tự
Thanh Mai Nguyen
28/01/2021 LÚC 17:36
Mới có 4 chap mà đánh đánh đấm đấm 3 trận rồi 😅
Đã thích bởi 1 người
TRẢ LỜI
Ổ trạch của tôi
28/01/2021 LÚC 18:32
Đ nhau cho lắm vào sau này xót nhé. Mà tui thích đọc mấy đứa chửi nhau ghê nơi, lúc bạn đầu trọc uất ức vứt cây gậy xuống tui phụt cười á :')
Đã thích bởi 1 người
TRẢ LỜI
DoanhDoanh
28/01/2021 LÚC 19:39
Đề nghị cửa hàng bán loại mì chín nhanh hơn, 10′ lâu quá hai bạn trẻ đây phải đi tìm hoạt động giải trí luôn đó :)))))
Đã thích bởi 2 người
TRẢ LỜI
HươngHómHỉnh
28/01/2021 LÚC 20:02
Ai đời mới zô truyện mà chúng nó chỉ có đánh nhau với chửi bậy :v chưa đc tích sự cơm cháo gì
Đã thích bởi 1 người
TRẢ LỜI
DoanhDoanh
29/01/2021 LÚC 22:36
:))))
Thích
TRẢ LỜI
duongandduong
29/01/2021 LÚC 00:47
chửi bậy lắm vl cười vl
Đã thích bởi 1 người
TRẢ LỜI
duongandduong
29/01/2021 LÚC 00:48
mới cả, bác bị type thừa chữ chân r nè :33
"hắn đưa tay túm chặt lấy chân Trần Dã chân"
Thích
TRẢ LỜI
Pingback: Bất Tuần – Chương 5 | Thiếu Lâm Tự
Trang Vu
23/03/2022 LÚC 21:00
Các cháu mạnh bạo quá tui hold hơm nổii
Thích
TRẢ LỜI
Songwol_2903
03/05/2023 LÚC 20:46
Mới mấy chương mà chỉ thấy 2 cháu chửi nhau với đánh nhau :)))
Thích
TRẢ LỜI
Natt
11/06/2023 LÚC 22:32
Truyện hài quá:))
Thích
TRẢ LỜI
ngaha7579
06/07/2023 LÚC 22:34
2 anh đánh nhau nma tui cươid nắc nẻ như đc mùa ấy :)))
Thích
TRẢ LỜI
Quắn Rất Xoăn
24/02/2024 LÚC 10:47
=)))))))
Thích
TRẢ LỜI
Bình luận về bài viết này
CHỦ NHÀ: HƯƠNGHÓMHỈNH
Hương Hóm Hỉnh
Hương Hóm Hỉnh
Giới tính: Nữ Sinh nhật: 16/10
View Full Profile →
Tìm kiếm cho:
CALENDAR
Tháng Một 2021
H B T N S B C
1 2 3
4 5 6 7 8 9 10
11 12 13 14 15 16 17
18 19 20 21 22 23 24
25 26 27 28 29 30 31
« Th11 Th2 »
BÀI ĐĂNG MỚI
Bất Tuần – Phiên ngoại 3 (Toàn văn hoàn) 26/02/2024
Bất Tuần – Phiên ngoại 2 25/02/2024
Bất Tuần – Phiên ngoại 1 24/02/2024
Bất Tuần – Chương 103 (Chính văn hoàn) 22/02/2024
Bất Tuần – Chương 102 20/02/2024
Bất Tuần – Chương 101 17/02/2024
LƯU Ý
Mình không biết tiếng Trung, không đảm bảo truyền tải được hết bản gốc, hoan nghênh mọi người góp ý. Lỗi nào chưa sửa được thì là do mình quá lười 😗
Các bài đăng trên WordPress của mình thuộc thể loại BL (nam x nam), đều là bản edit phi lợi nhuận, nếu bạn thấy không thích hoặc phản cảm thì nên thoát ra.
Đề nghị không chuyển ver, re-up, in ấn và sử dụng bản edit cho mục đích lợi nhuận. Muốn đọc vui lòng ghé trang WordPress.
Hiện mình không đăng truyện lên Wattpad nữa, đồng thời không đồng ý re-up lên Wattpad bản edit của mình.
DẤU CHÂN NGANG QUA
9 776 922 hits
BÌNH LUẬN MỚI NHẤT
Minh Nguyệt trong Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu...
quackt trong Bất Tuần – Phiên ngoại 3...
Hương Hóm Hỉnh trong Bất Tuần – Phiên ngoại 3...
Ngô Nướng trong Bất Tuần – Phiên ngoại 3...
Quắn Rất Xoăn trong Bất Tuần – Phiên ngoại 3...
Minh Nguyệt trong Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu...
✿ KAOMOJI ✿
\(★ω★)/ ∑d(°∀°d) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄) Σ>―(〃°ω°〃)♡→ 凸( ̄ヘ ̄) ٩(ఠ益ఠ)۶ (。•́︿•̀。) 。・゚゚*(>д<)*゚゚・。 \(º □ º |||)/ (。╯︵╰。) ✺◟ (• ω •) ◞✺
┐(︶▽︶)┌ (•ิ_•ิ)? Σ(°ロ°) (o'▽'o)ノ ☆⌒(≧▽° ) ʕ •ᴥ• ʔ (งಠ_ಠ)ง ( ˘ ɜ˘) ♬♪♫ ( ͡° ͜ʖ ͡°) _(:3 」∠)_ ଘ(੭ˊᵕˋ)੭* ੈ✩‧₊˚ ლ(¯ロ¯"ლ) ( ఠ ͟ʖ ఠ) (「• ω •)「 (⌒ω⌒')
∪・ω・∪ ʕ •ᴥ• ʔ ʕಠᴥಠʔ ଲ(ⓛ ω ⓛ)ଲ ฅ(•ㅅ•❀)ฅ (◉Θ◉) (•ө•)♡
BLOG TẠI WORDPRESS.COM.
Bình luận
Đăng lại
Theo dõi
THIẾU LÂM TỰ
Tư niệm là một khúc ca, càng hát lại càng tịch mịch
Trình đơn
Tìm kiếm
Bất Tuần – Chương 5
29/01/2021 / HƯƠNG HÓM HỈNH
36 Votes
Chương 5:
Lục Tuần nhìn bóng cậu biến mất ở chỗ phố khuất tối, bấy giờ mới đứng dậy đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, đợi mười phút, gọi một chiếc xe trở về.
Chiếc xe lăn bánh bon bon về phía trước, từng chiếc từng chiếc đèn đường lùi dần về sau, song không có lấy một bóng người lùi về sau.
Lục Tuần cúi đầu, day day mi tâm.
Hắn biết hắn không khống chế được cảm xúc của mình.
Nhưng đống tin tức ồ ạt trút xuống hai ngày nay đã khiến hắn hoàn toàn chẳng thể che giấu nổi sự nóng giận ẩn dưới lớp vỏ bọc bình tĩnh suốt 17 năm qua nữa.
Chuông điện thoại di động vang lên.
Lục Tuần vẫn giữ nguyên tư thế khom lưng, tay chống đầu.
"Ê nhóc, nhóc?" Tài xế quay đầu nhắc nhở, "Ngủ đấy à? Di động kêu kìa."
Lục Tuần thở dài, lấy điện thoại di động ra. Nhìn tên người gọi đến, hắn đặt điện thoại lên tai: "Nói đi."
"Sao mà lạnh lùng thế hả Tuần gia?" Hạ Hàng chép miệng.
"Có gì không?" Lục Tuần ngửa đầu tựa vào ghế ngồi, chẳng có hứng nói chuyện lắm.
"Tao đoán hai hôm nay chắc di động mày nhận cuộc gọi muốn nổ luôn rồi, cho nên tao đợi tối mới gọi cho mày." Hạ Hàng cười bảo, "Mày vẫn còn để mấy món đồ ở chỗ tao, cuối tuần này tao đưa qua cho mày."
"Ừ." Lục Tuần đáp.
"Mày....." Hạ Hàng ngập ngừng, "Mày vẫn khỏe chứ?"
Lục Tuần liếc nhìn ô cửa sổ tối mịt, "Rất khỏe."
"Lục Tuần, tao nói câu này thật lòng." Hạ Hàng nói giọng nặng trịch, "Mày trâu thật đấy."
"Hồi trước mấy ông bà già trong nhà toàn khen mày hết lời, tao còn chẳng thấy mày có gì khác bọn tao, chẳng phải chỉ là thành tích tốt một tí, chín chắn một tí thôi sao, mãi đến chuyện này tao mới phát hiện, mày không hề giống với bọn tao, mày và bọn tao ——"
"Khác biệt một trời một vực." Lục Tuần tiếp lời.
"Đệt." Hạ Hàng cười chửi.
Chửi xong lại la to, "Tuần gia trâu chó."
Thằng hâm này.
Lục Tuần cúp điện thoại, xuống xe trả tiền rồi đi lên lầu.
Bảo vệ trực đêm cúi chào hắn: "Chào mừng về nhà."
Về nhà.
Hai chữ này làm Lục Tuần không nén nổi nụ cười âm thầm, hắn mở cửa nhà ra.
Mỉa mai làm sao.
Căn nhà vừa mới thuê từ tháng này, nhà cũng không tệ, là dạng nhà thông tầng, có hai tầng trên dưới. Thiết kế trang hoàng cũng rất đẹp.
Song hắn cảm thấy dù căn nhà này có lớn có rộng đến mấy, cho dù đầy đủ mọi tiện nghi, nhưng căn nhà này ngoại trừ quần áo ra thì chẳng có một món đồ nào là hắn mang tới.
Lục Tuần buông ba lô xuống, cởi quần áo đi vào phòng tắm.
Đã rất lâu rồi hắn chưa đánh nhau với người ta đến mức lăn lộn quay cuồng dưới đất như vậy, tóc tai toàn đất là đất.
Cũng đã rất lâu rồi chưa bị ai đánh cho thành ra thế này.
Lục Tuần nhìn chằm chằm bụng dưới của mình, tặc lưỡi chép miệng. Phần bụng dưới của hắn có một vết máu bầm rất to, to gần bằng nửa bàn tay hắn.
Là do cú đạp kia của Trần Dã.
Tốc độ đó.
Không hổ là một trong những huấn luyện viên có trình độ tốt nhất.
Tắm rửa xong, hắn để mình trần, đứng trước bàn trà trong phòng khách, mở hòm thuốc lấy chai rượu thuốc ra.
Hắn đánh quyền hầu như đều theo tiêu chuẩn huấn luyện chuyên nghiệp, cho nên cũng chuẩn bị sẵn đủ thứ thuốc trị thương.
Hắn vừa thoa thuốc vừa nhớ tới vết máu trên thái dương của Trần Dã.
Chắc là bị đập xuống đất rồi.
Máu chảy xuống theo thái dương Trần Dã, Lục Tuần đi mua một gói khăn ướt.
"Tôi đưa cậu đến bệnh viên." Lục Tuần đưa khăn tay qua.
"Cút." Trần Dã nói.
Nói xong cậu lau trán, ngửa đầu nhấp một ngụm canh nóng, sau đó buông đũa đi mất.
Nóng nảy ghê.
Lục Tuần lau sạch thuốc, lấy bài tập giao hôm trước ra làm, đến bốn giờ mới lên giường ngủ.
Hắn cảm giác mình chỉ vừa mới chợp mắt đây thôi, đúng sáu giờ đồng hồ sinh học đã dựng hắn dậy, hắn trở mình ngồi dậy, rồi tự nhiên đơ ra một lúc, vẻ mặt phức tạp đau đớn.
Bình thường chỉ vừa mở mắt thức giấc là hắn có thể ngồi dậy đi xuống giường ngay, bất kể tối hôm trước hắn đi ngủ giờ nào. Nhưng đêm qua thật sự ngủ ít quá, hắn quên mất vết thâm ứ trên bụng, động tác ngồi dậy mạnh như vậy khiến bụng bị kéo ra, hại hắn suýt thì thở hết nổi.
Lục Tuần đờ đẫn một lúc mới đứng lên đi rửa mặt, rán một quả trứng gà, kẹp hai miếng bánh mì, cắn trong miệng, xuống thang máy.
Gần nhà có một trạm xe buýt chở thẳng đến trường.
Trường trung học phổ thông Long Xuyên I là trường điểm của thành phố Long Xuyên, bất kể về trình độ giảng dạy hay phương tiện giảng dạy đều không hề thua kém trường cũ của hắn.
Đây cũng xem như là chuyện duy nhất hài lòng trong tất cả những chuyện không hài lòng.
"Lục Tuần, chào buổi sáng." Hồ Hiểu Điệp đi từ hàng ghế đầu tới, tươi cưới đặt bữa sáng lên bàn hắn, "Tớ mua thừa một ly sữa đậu nành."
"Cảm ơn, không cần đâu." Lục Tuần nói.
"Cậu cứ uống đi, bữa sáng con trai nên ăn nhiều một chút. À đúng rồi, cô Hạ giao nhiều đề ôn tập quá, hôm qua tớ làm cả buổi mà chưa xong, nhất là cái đề toán cuối cùng ấy, tớ vẫn chưa giải được." Hồ Hiểu Điệp chống cằm thở dài, "Cậu giảng cho tớ nhé."
"Cậu lấy đề ra đi." Lục Tuần nói.
"Được!" Hồ Hiểu Điệp tươi cười về chỗ lấy đề ôn tập.
Sữa đậu nành vẫn còn đặt trên bàn hắn.
Lục Tuần thở dài, bình thường hắn không quen khiến các bạn nữ sượng sùng. Con gái tặng cái gì, giúp cái gì, hắn đều không từ chối. Tuy nhiên kể từ khi biết bản thân mình không có hứng thú với con gái, thái độ của Lục Tuần đối với mấy cô nàng có ý với mình chính là lảng tránh.
Nhưng cô nàng Hồ Hiểu Điệp này, không biết là quá vô tư rộng lượng hay là sở hữu nghị lực phi thường mà chẳng hề có ý định lui bước.
"Ê, mày nghe tin gì chưa? Thằng Lý Phương Cường trường XIV hôm qua kêu người đánh nhau với Trần Dã ở quán XXX đấy! Đánh ở ngay cửa luôn." Trương Hạo Kiệt ngồi đằng trước hắn kéo kéo nam sinh bên cạnh.
"Lý Phương Cường dám nhờn với Trần Dã á? Đại ca trường XIV chúng nó còn sợ Trần Dã cơ mà?" Một nam sinh khác ngạc nhiên không tin.
"Đúng thế, cho nên tối qua Lý Phương Cường gọi tận 50 đứa tới." Trương Hạo Kiệt hào hứng, "Tất cả mọi người đi chơi net đêm qua đều nhìn thấy, có khả năng không chỉ 50 đứa thôi đâu."
"Á đù! 50 đánh 1? Lý Phương Cường đúng là đéo biết xấu hổ. "
"Trần Dã có thắng không?" Một cậu trai khác hiếu kỳ hỏi.
"Đứa bạn tao học bên trường XIV, có người nói hôm nay mặt mũi Lý Phương Cường sưng húp, mày nghĩ có thắng hay không?" Trương Hạo Kiệt chép miệng tấm tắc, "Người đông thì có ích gì, nghe bảo mũi nó bị đánh vẹo cmn luôn."
"Mày chém gió à, Trần Dã có mạnh đến mấy thì cũng sao mà đánh thắng 50 thằng được?" Một nam sinh tới gần tỏ vẻ không tin.
"Ngày mai Trần Dã sẽ đến, mày cứ hỏi là biết liền thôi." Trương Hạo Kiệt nhướn mày, sau đó đứng dậy kêu một cậu trai đang ngồi trong lớp, "Ê, Đông Tử, mày nói mai Dã ca sẽ đến đúng không?"
"Không biết, nhưng mà tao có chuyển lời rồi." Trình Tiến Đông đang cắm đầu làm bài, chỉ đáp một câu qua loa.
"Tốt nhất đừng có đến." Hồ Hiểu Điệp đột nhiên lên tiếng, "Đầu óc cậu ta không bình thường."
"Hồ Hiểu Điệp, cậu nói ai không bình thường cơ?" Trình Tiến Đông đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn sang.
"Bộ cậu ta có bình thường hả?" Hồ Hiểu Điệp hỏi ngược lại.
"Cậu có ý gì?" Trình Tiến Đông sầm mặt đứng lên, "Cậu có giỏi thì nói thêm câu nữa xem!"
"Tôi nói thêm câu nữa thì làm sao, cậu còn định đánh tôi à?" Hồ Hiểu Điệp nhíu chặt mày, gằn từng câu từng chữ, "Cậu ta chính là đứa không – bình – thường! Bố tôi nói phải tránh xa cái loại như thế!"
"Hồ Hiểu Điệp mẹ kiếp cậu ——" Trình Tiến Đông tiến lên nhưng lại bị bạn cùng bàn ngăn lại.
"Haiz! Đông tử! Bỏ đi, bỏ đi. Chấp nhặt với một đứa con gái làm gì."
"Hồ Hiểu Điệp, cậu đừng nói nữa." Bên này cũng có bạn nữ khuyên can.
"Chính là không bình thường." Hồ Hiểu Điệp hừ một tiếng, rồi quay người đi tới bên cạnh Lục Tuần, đặt đề thi xuống, vẻ mặt cau có.
Lục Tuần đưa bài làm của mình qua, xem xét cách giải bài của cô, cầm bút lên khoanh vòng những chỗ sai.
"Nè, cậu không tò mò sao? Cái người tên Trần Dã kia chính là bạn cùng bàn với cậu đấy." Hồ Hiểu Điệp vừa nhìn hắn khoanh lỗi vừa thì thầm bảo.
Lục Tuần: "......."
Lục Tuần bắt đầu giảng bài cho cô: "Ở đây cậu không nên dùng công thức này, phức tạp quá, dễ bị tính sai, cậu nhìn chỗ này ——"
"Cậu ta có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng." Hồ Hiểu Điệp đột nhiên cắt lời hắn, đôi mắt ẩn chứa sự chán ghét.
Lục Tuần không nói gì.
"Tớ cảm thấy cậu nên tìm giáo viên xin đổi chỗ ngồi! Hồi trước cậu ta ——"
"Vào học rồi." Lục Tuần nói.
Tiếng chuông vào học vang lên.
"À à ừ." Hồ Hiểu Điệp cười ngại ngùng, vội về chỗ theo tiếng chuông báo vào học.
Chất lượng giảng dạy của giáo viên trường I khá tốt, song sĩ số một lớp đông hơn trường tư thục mà hồi trước hắn học rất nhiều, cho nên tốc độ tiếp thu kiến thức cũng chậm hơn, có vài kiến thức đơn giản mà giáo viên cũng phải nói lại mấy lần.
Một tiết học trôi qua quá đỗi chậm chạp.
"Nào, bạn cùng bàn chấm chéo cho nhau đi." Giáo viên toán nói.
Lục Tuần quay đầu nhìn chỗ ngồi cùng bàn trống không, lại quay đầu lại.
Năm rưỡi trường mới cho tan học, đêm qua Lục Tuần không ngủ ngon, bèn xin nghỉ giờ tự học buổi tối, định về nhà ngủ bù.
Chiếc điện thoại bỏ trong cặp lại réo chuông.
Lục Tuần vừa bắt xe vừa lấy ra nhìn.
Không ghi tên.
Lục Tuần cúp máy.
Phóng viên địa phương, phóng viên tạp chí, phóng viên săn tin...... Đủ loại phóng viên nhà báo chực chờ muốn đào móc tin tức từ chỗ hắn.
Điện thoại di động lại đồ chuông, vẫn là cùng một số.
Lục Tuần mặt không cảm xúc, thẳng tay tắt máy cài tĩnh âm, ném điện thoại vào trong cặp sách.
Chờ về đến nhà, hắn nấu nước, trông cho nước sôi rồi bỏ mì vào. Sau đó lấy điện thoại ra tính thời gian. Cài báo thời gian xong, hắn đứng dậy khỏi sô pha, bấy giờ mới để ý có tin nhắn mới.
Là số ban nãy vừa gọi.
Gửi bốn chữ.
—— Tôi là Trần Dã.
Lục Tuần gọi lại, bên kia nhận điện thoại rất nhanh.
"Trần Dã?" Lục Tuần hỏi.
"Ừ, đúng vậy." Giọng Trần Dã hơi nhỏ, "Tôi...... lấy số điện thoại của cậu ở trong tư liệu khách hàng."
"Ừm." Lục Tuần dừng một chốc rồi hỏi, "Cậu có chuyện gì không?"
"Tối nay tôi có việc, không đi được. Cậu đổi huấn luyện viên khác đi." Trần Dã nói.
Lục Tuần nhíu mày, hôm nay hắn cũng chưa chắc có thể đến phòng tập được, nhưng Trần Dã gọi điện bảo hắn đổi huấn luyện viên khác, lại khiến hắn nhớ tới vụ việc hôm qua.
Đúng là hắn đã không khống chế được cảm xúc.
Lục Tuần suy nghĩ một lát: "Đêm qua ——"
"Không liên quan đến hôm qua." Trần Dã ngắt lời hắn, giọng điệu có vẻ khó chịu, "Công là công, tư là tư. Việc hôm qua tôi sẽ tìm cậu giải quyết sau."
"Hôm nay là tôi có chút việc riêng." Trần Dã nói rất nghiêm túc và lạnh lùng, "Rất quan trọng, vậy nhé."
"Được, thế ——"
"Trần Dã! Mày chưa làm được chữ nào mà còn chạy ra ngoài nghịch điện thoại hả!"
"Á, bà ơi! Con đâu có ——"
"Nếu không phải hôm qua cô Hạ gọi điện báo với bà là ngày mai thi tháng, bảo bà giám sát mày ôn thi thì bà còn không biết là mày chưa làm được chữ nào cả! Vừa mới bảo mày về phòng làm bài cơ mà! Bà mới đi rửa rau có tí mà mày đã chạy ra ngoài nghịch điện thoại rồi!"
"Bà! Bà ơi! Đừng đánh, đừng đánh mà —— Á!"
"Chát", tiếng đét lanh lảnh rất vang.
Trần Dã cúp điện thoại.
Chương 4 ↢
↣ Chương 6
Share this:
TwitterFacebook
Đang tải...
Có liên quan
Bất Tuần – Chương 30
21/06/2021
Đã thích bởi 74 người
Bất Tuần – Chương 61
09/03/2022
Đã thích bởi 52 người
Bất Tuần – Chương 32
04/07/2021
Đã thích bởi 67 người
Uncategorized
Điều hướng bài viết
← Bất Tuần – Chương 4Bất Tuần – Chương 6 →
Một suy nghĩ 11 thoughts on "Bất Tuần – Chương 5"
Pingback: Bất Tuần – Chương 4 | Thiếu Lâm Tự
Pingback: Bất Tuần | Thiếu Lâm Tự
Petite Lapine
29/01/2021 LÚC 15:03
Mặt mũi đại ca biết giấu đi đâu nữa...
Đã thích bởi 1 người
TRẢ LỜI
Ổ trạch của tôi
29/01/2021 LÚC 15:36
Chuyện rất quan trọng là bị bà giám sát ôn thi =)))
Đã thích bởi 1 người
TRẢ LỜI
Thanh Mai Nguyen
29/01/2021 LÚC 22:08
Ôi t lại tưởng có chuyện gì.
Đại ca đâu rồi? Ai là đại ca cơ 😂
Thích
TRẢ LỜI
DoanhDoanh
29/01/2021 LÚC 22:38
👏👏👏, anh Lục nắm được điểm yếu của em Trần mất rồi :)))))))
Thích
TRẢ LỜI
Vũ Chún
30/01/2021 LÚC 07:10
Truyện quan trọng lắm đó nha ~
Thích
TRẢ LỜI
Pingback: Bất Tuần – Chương 6 | Thiếu Lâm Tự
duongandduong
01/02/2021 LÚC 00:50
bản lĩnh đến đâu đòi so với cái roi của bà?
Thích
TRẢ LỜI
Vẫn là Màn Thầu
15/08/2021 LÚC 10:30
Tiếng CHÁT oan nghiệt xé tan màn đêm 😂
Đã thích bởi 1 người
TRẢ LỜI
Quắn Rất Xoăn
24/02/2024 LÚC 10:55
Dễ thương xỉu =)))
Thích
TRẢ LỜI
Bình luận về bài viết này
CHỦ NHÀ: HƯƠNGHÓMHỈNH
Hương Hóm Hỉnh
Hương Hóm Hỉnh
Giới tính: Nữ Sinh nhật: 16/10
View Full Profile →
Tìm kiếm cho:
CALENDAR
Tháng Một 2021
H B T N S B C
1 2 3
4 5 6 7 8 9 10
11 12 13 14 15 16 17
18 19 20 21 22 23 24
25 26 27 28 29 30 31
« Th11 Th2 »
BÀI ĐĂNG MỚI
Bất Tuần – Phiên ngoại 3 (Toàn văn hoàn) 26/02/2024
Bất Tuần – Phiên ngoại 2 25/02/2024
Bất Tuần – Phiên ngoại 1 24/02/2024
Bất Tuần – Chương 103 (Chính văn hoàn) 22/02/2024
Bất Tuần – Chương 102 20/02/2024
Bất Tuần – Chương 101 17/02/2024
LƯU Ý
Mình không biết tiếng Trung, không đảm bảo truyền tải được hết bản gốc, hoan nghênh mọi người góp ý. Lỗi nào chưa sửa được thì là do mình quá lười 😗
Các bài đăng trên WordPress của mình thuộc thể loại BL (nam x nam), đều là bản edit phi lợi nhuận, nếu bạn thấy không thích hoặc phản cảm thì nên thoát ra.
Đề nghị không chuyển ver, re-up, in ấn và sử dụng bản edit cho mục đích lợi nhuận. Muốn đọc vui lòng ghé trang WordPress.
Hiện mình không đăng truyện lên Wattpad nữa, đồng thời không đồng ý re-up lên Wattpad bản edit của mình.
DẤU CHÂN NGANG QUA
9 776 922 hits
BÌNH LUẬN MỚI NHẤT
Minh Nguyệt trong Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu...
quackt trong Bất Tuần – Phiên ngoại 3...
Hương Hóm Hỉnh trong Bất Tuần – Phiên ngoại 3...
Ngô Nướng trong Bất Tuần – Phiên ngoại 3...
Quắn Rất Xoăn trong Bất Tuần – Phiên ngoại 3...
Minh Nguyệt trong Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu...
✿ KAOMOJI ✿
\(★ω★)/ ∑d(°∀°d) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄) Σ>―(〃°ω°〃)♡→ 凸( ̄ヘ ̄) ٩(ఠ益ఠ)۶ (。•́︿•̀。) 。・゚゚*(>д<)*゚゚・。 \(º □ º |||)/ (。╯︵╰。) ✺◟ (• ω •) ◞✺
┐(︶▽︶)┌ (•ิ_•ิ)? Σ(°ロ°) (o'▽'o)ノ ☆⌒(≧▽° ) ʕ •ᴥ• ʔ (งಠ_ಠ)ง ( ˘ ɜ˘) ♬♪♫ ( ͡° ͜ʖ ͡°) _(:3 」∠)_ ଘ(੭ˊᵕˋ)੭* ੈ✩‧₊˚ ლ(¯ロ¯"ლ) ( ఠ ͟ʖ ఠ) (「• ω •)「 (⌒ω⌒')
∪・ω・∪ ʕ •ᴥ• ʔ ʕಠᴥಠʔ ଲ(ⓛ ω ⓛ)ଲ ฅ(•ㅅ•❀)ฅ (◉Θ◉) (•ө•)♡
BLOG TẠI WORDPRESS.COM.
Bình luận
Đăng lại
Theo dõi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro