23
MenuBỎ QUA NỘI DUNG
NHÀ NHỎ CỦA CHOU
Căn nhà nhỏ đăng những câu chuyện nho nhỏ.
RIÊNG TƯ: [TVKVH] CHƯƠNG 80 – CÁNH CỬA THỨ CHÍN
11 Tháng Bảy, 2021 — 12 bình luận
91 tình iu '▽'ʃ♡ƪ
Chương 80 – Cánh cửa thứ chín
edit: yuzhu
Lâm Thu Thạch đếm đếm, xác định cánh cửa mình định vào đúng là cánh cửa thứ tư mới bước tới, duỗi tay kéo cánh cửa sắt trước mặt ra.
Cảnh sắc quanh anh theo đó mà thay đổi. Bốn bức tường xung quanh Lâm Thu Thạch biến thành những tòa nhà cổ kính thấp bé, tấm thảm dưới chân cũng biến thành một con đường hẹp lát đá xanh.
Đây là lần đầu tiên Lâm Thu Thạch một mình vào cửa, không có Nguyễn Nam Chúc ở bên che chở, trong lòng anh không khỏi có chút thấp thỏm. Nhưng mà rất nhanh cảm giác lo lắng đó đã biến mất, biến thành bình tĩnh và lãnh đạm, Lâm Thu Thạch vừa đi về phía trước theo những phiến đá xanh, vừa nhìn cảnh vật xung quanh.
Lần này, thế giới bên trong cánh cửa dường như là một thị trấn nhỏ cổ kính, tất cả kiến trúc xung quanh đều là những tòa nhà nhỏ đầy phong vị cổ xưa. Bên ngoài mỗi tòa nhà đều treo một chiếc đèn lồng màu đỏ xinh đẹp. Lúc này trời đã nhá nhem tối, những chiếc đèn lồng đỏ kia tỏa ra ánh sáng rực rỡ soi đường cho mọi người tiến về phía trước.
Trên con đường không tính là rộng rãi kia không có lấy một bóng người, hai bên đường là vô số cửa hàng cùng một vài căn nhà ở. Lâm Thu Thạch còn thấy được những con sư tử đá uy nghiêm đứng trước một vài cửa hàng. Những tấm biển treo trước những cửa hàng đó đều được viết bằng chữ phồn thể. Lâm Thu Thạch thầm nghĩ trong lòng, thế giới bên trong cánh cửa lần này sẽ chắc sẽ không phải là vào thời cổ đại gì đó đâu nhỉ......
Anh đi thẳng về phía trước, rất nhanh liền tìm thấy địa điểm cần đến.
Vào cửa cũng không ít lần, Lâm Thu Thạch cũng có kinh nghiệm. Cơ bản là mỗi khi vừa mới vào cửa thì chỉ có một con đường duy nhất để lựa chọn. Chỉ cần theo con đường đó đi về phía trước là có thể đến một nơi khá rộng rãi, ở đó thường lúc nào có người đứng chờ, nhưng lần này hình như Lâm Thu Thạch lại là người đầu tiên có mặt.
Lâm Thu Thạch đi vào một đại viện đã mở sẵn cửa.
Đại viện cực kỳ rộng rãi, trong khoảng sân trồng bao nhiêu là cây cối tươi tốt, trông tràn đầy sức sống.
Lâm Thu Thạch đứng tại chỗ chờ, không quên tháo chiếc vòng trên tay ra.
Mấy ngày trước anh đã gửi chiếc vòng tay này qua bưu điện cho cô nữ sinh cấp ba đã yêu cầu ủy thác kia. Sau khi hai người cùng đeo vòng mới có thể đồng thời vào cùng một cửa.
Mà nếu có thể thuận lợi hoàn thành ủy thác, nữ sinh kia sẽ trả chiếc vòng tay lại cho anh. Đương nhiên, cũng có người sinh lòng tham không muốn trả lại, nhưng mà mỗi người trước khi tuyên bố ủy thác trên trang web đều phải thế chấp một vật gì đó cực kỳ quan trọng. Nếu xuất hiện hành vi thất tín thì sẽ không còn cách nào lấy lại đồ vật đã thế chấp, thậm chí còn có khả năng bị trang web truy cứu trách nhiệm. Vì vậy người làm ra hành vi như vậy cũng không nhiều.
Không biết kia cô bé kia trông như thế nào nhỉ, Lâm Thu Thạch đang suy nghĩ thì nhìn thấy một người từ ngoài cửa bước vào.
Khi anh nhìn thấy người đó, biểu cảm trên mặt anh nháy mắt cứng đờ.
Đó là một người đàn ông lực lưỡng cao hơn 1 mét 8, diện mạo cũng tính anh tuấn. Sau khi nhìn thấy Lâm Thu Thạch, anh ta liền nhìn anh mà nở nụ cười rạng rỡ.
Nếu chỉ như vậy thì thôi đi, nhưng mà trên người anh ta lại là một chiếc áo crop top màu xanh lam, phía dưới là một chiếc váy ngắn cũn cỡn màu trắng. Váy ngắn bị gió thổi qua, Lâm Thu Thạch thậm chí còn nghi ngờ rằng mình đã nhìn thấy chiếc quần lót trắng tinh bên dưới cái váy của anh ta.
Trên mái tóc không tính là dài của anh chàng lực lưỡng kia còn gắn một chiếc kẹp tóc hình củ cà rốt màu cam.
Lâm Thu Thạch nhìn bộ trang phục kia mà chỉ biết câm nín. Tuy cực kỳ không muốn nhưng là anh vẫn nhớ rõ bộ quần áo mà người ủy thác trên trang web đã miêu tả.
"Người ta sẽ mặc crop top màu xanh lam, váy siêu ngắn màu trắng, trên đầu thì cài kẹp tóc hình cà rốt đó nha~." "Nữ sinh cấp ba" trên diễn đàn miêu tả chính mình như vậy, "Đến lúc đó ám hiệu của chúng ta là, người ta nói "Pika pika" trước, rồi anh nói "Pika pika pi ~~" được hong nà ~?"
Lâm Thu Thạch lúc đó còn cảm thấy cô bé này cũng có chút đáng yêu, nhưng mà hiện tại......
Hình như là anh chàng to con kia cũng nhận ra trang phục của anh, vì thế liền bước tới trước mặt anh, dùng giọng nói vừa thô vừa trầm kia đọc ám hiệu: "Pika pika!"
Lâm Thu Thạch: "......" Anh nghe thấy hai chữ Pika pika liền có cảm giác cơ thể mình lung lay sắp đổ.
"Pika pika!" Anh ta lặp lại một lần nữa, khẩu âm mang theo hương vị Đông Bắc nên có vẻ lại càng nam tính —— nếu không mặc bộ trang phục này thì thật đúng là một người đàn ông thực thụ.
Lâm Thu Thạch nghe thấy chính mình khó khăn phun ra một câu: "Pika pika pi......"
"Người anh em của tôi!" Cậu chàng vung tay vỗ lên vai Lâm Thu Thạch một cái bộp, cao hứng nói, "Tôi là Cố Long Minh! Anh thì sao?"
Lâm Thu Thạch: "Tôi là Dư Lâm Lâm......Cậu......"
Cố Long Minh đại khái cũng hiểu Lâm Thu Thạch hiển nhiên là bị vẻ ngoài của cậu ta đả kích thực thảm, vội vàng giải thích: "Tôi thật sự là học sinh cấp 3, mặc dù không phải là con gái!"
Lâm Thu Thạch: "...... Cậu ở lại lớp bao nhiêu năm thế?"
Cố Long Minh nghe vậy cười ha hả, tiếng cười mười phần mạnh mẽ. Cậu ta duỗi tay gỡ kẹp tóc trên đầu xuống, nói: "Chẳng phải là tôi sợ anh nhận không ra tôi sao. Tôi còn cố ý đi mua một bộ quần áo như thế này đấy, may là anh vẫn nhận ra."
Lâm Thu Thạch cảm thấy có chút đau khổ, nghĩ thầm nếu anh thường xuyên gặp phải người như vậy thì cũng khó trách việc Nguyễn Nam Chúc nhận sai khách hàng là chuyện như cơm bữa. Anh một chút cũng không muốn làm cộng sự với một "nữ sinh cấp ba" như thế này.
Nói đến Nguyễn Nam Chúc, Lâm Thu Thạch lại nhớ tới lúc anh nói với Nguyễn Nam Chúc rằng mình muốn nhận ủy thác này, biểu tình của Nguyễn Nam Chúc lại trông vi diệu như thế, xem ra cậu đã sớm đoán được chuyện ngày hôm nay...... Cũng là mặc đồ nữ mà sao lại khác nhau nhiều như vậy chứ. Lâm Thu Thạch vô thức nhớ tới Chúc Manh cùng Nguyễn Bạch Khiết.
"Anh vào cửa bao nhiêu lần rồi?" Tính cách của Cố Long Minh hiển nhiên là cực kỳ hào sảng, cậu ta thản nhiên tìm một tảng đá gần đó tùy tiện ngồi xuống, nói, "Đây thật sự là lần thứ tư của tôi, lần nào cũng khủng bố vê lù."
Lâm Thu Thạch: "...... Cậu để ý một chút."
Cố Long Minh: "A? Để ý gì?"
Lâm Thu Thạch: "Cậu để ý dáng ngồi một chút."
Chỉ thấy hai chân Cố Long Minh dang rộng, quần lót màu trắng dưới chiếc váy ngắn cũn cỡn kia bị nhìn thấy không sót gì...... Còn có cái chỗ phồng lên đáng chú ý kia nữa, Lâm Thu Thạch cảm thấy mắt mình như sắp mù tới nơi rồi.
"Cái này có gì đâu." Cố Long Minh không chút để tâm, "Chẳng phải tôi có anh cũng có sao? Có gì đáng coi đâu!"
Lâm Thu Thạch: "......" Đcm —— thiếu chút nữa anh nhịn không nổi mà phun ra mấy câu chửi thề.
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng Cố Long Minh vẫn khép hai chân mình lại.
Lâm Thu Thạch nhân lúc những người khác chưa tới liền nói về manh mối của cánh cửa này cho Cố Long Minh.
Cố Long Minh sau khi nghe xong liền khó hiểu nói: "Khóc nhi lang là cái gì, tôi chưa nghe qua bao giờ cả."
Lâm Thu Thạch đang muốn giải thích cho Cố Long Minh thì bên ngoài có hai người bước vào, một nam một nữ. Nhìn thái độ của hai người thì hẳn là bọn họ cũng có quen biết nhau.
Bọn họ vốn đang đang nói chuyện, nhưng khi vừa thấy Cố Long Minh ngồi giữa sân liền lộ ra vẻ bất ngờ.
Năng lực thừa nhận của Cố Long Minh hiển nhiên là rất mạnh, đối với ánh nhìn khác thường như vậy hoàn toàn không tỏ vẻ khó chịu gì, thậm chí còn cười tủm tỉm chào hỏi bọn họ.
Người phụ nữ nghiêng đầu nói gì đó với người đàn ông, tuy giọng cô ta rất nhỏ nhưng Lâm Thu Thạch vẫn có thể nghe thấy.
Cô ta nói: "Đây hẳn là một loại chướng ngại tâm lý, đừng có kỳ thị người ta......"
Người đàn ông nhanh chóng dời mắt và gật đầu. Lâm Thu Thạch nhìn vẻ mặt của anh ta mà nhớ lại bộ dáng của mình vừa rồi. Nếu thật sự là người chuyển giới thì thôi, còn cái tên Cố Long Minh này bày ra bộ dạng như thế rõ ràng là chỉ để lừa anh nhận việc.
Lâm Thu Thạch đau lòng nghĩ, đàn ông quả nhiên đều là đồ lừa đảo.
Bên ngoài có bảy tám người lục tục đi vào, trong đó cũng có hai lính mới lần đầu vào cửa.
Hai người mới này đều là con gái, sau khi đi vào liền bị dọa tới mức khóc không ngừng. Mọi người an ủi vài câu, thấy hai người vẫn không nín khóc cũng liền bỏ cuộc. Dù sao không phải ai cũng có sức chịu đựng mạnh mẽ, hơn nữa thông thường đối với mỗi người mà nói, cánh cửa đầu tiên luôn là khó nhất, là quỷ môn quan chân chính.
Lợi dụng khoảng thời gian chờ người tới đông đủ, Lâm Thu Thạch quan sát tình hình đại viện này một chút.
Viện này rất rộng, nơi bọn họ đứng là trung đình, trong đó trồng vô số cây cảnh. Thính lực nhạy bén của Lâm Thu Thạch còn bắt được âm thanh nước chảy róc rách. Tiếng nước này có vẻ như truyền tới từ phía sau tòa nhà, từ thanh âm mà đánh giá thì ít nhất cũng là một con sông không nhỏ.
Gần bên phải khoảng sân còn có một hồ nước rất lớn, nhưng mà do không đủ ánh sáng nên Lâm Thu Thạch cũng không thể nhìn rõ xung quanh hồ nước kia rốt cuộc là cái gì, định suy đoán xong rồi đến xem sau.
Kiến trúc trong tòa viện này còn hơi lùi vào trong một chút, lúc này đang nằm khuất sau những tán cây thấp um tùm. Lâm Thu Thạch đang quan sát thì nhìn thấy từ trong lùm cây xuất hiện một ánh lửa lập lòe, chậm rãi tới gần bọn họ.
"Các người đến rồi." Ánh lửa này dừng lại cách bọn họ không xa. Đó là một người phụ nữ cầm theo một chiếc đèn lồng màu đỏ. Bà ta mặc một bộ sườn xám xinh đẹp, mái tóc dài bồng bềnh, khuôn mặt có chút không rõ ràng. Bà ta nói, "Mời đi bên này."
Mọi người liền theo bước chân bà ta đi về phía trước.
"Còn bảy ngày nữa là tới lễ hội Thần Sông mà các người muốn tham gia." Người phụ nữ đi đằng trước, dáng người lắc lư trông cực kỳ hấp dẫn, nhưng mà lúc này mọi người không ai có tâm tư nghĩ về chuyện khác, "Các người chỉ cần chờ một chút thôi, sẽ không lâu lắm đâu...... Chỉ cần sau bảy ngày, nguyện vọng của các người có thể được thỏa mãn."
Bà ta nở nụ cười, gương mặt tái nhợt trong bóng tối trông càng thêm ma mị: "Đây là chỗ ở của các người. Nếu có việc thì có thể kêu người hầu. Trời cũng đã tối rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi." Nói xong lời này, người phụ nữ liền xoay người rồi chậm rãi biến mất trong bóng tối.
"Mọi người chia nhóm đi. Ở đây cũng chỉ có thể hai hoặc là ba người một phòng, nhiều người thì ngược lại dễ xảy ra chuyện hơn." Người nói chuyện là là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, Lâm Thu Thạch hình như hắn ta tên là Nghiêm Sư Hà. Nhìn bộ dạng lão luyện không hề giống như người lần thứ tư vào cửa, Lâm Thu Thạch thầm đoán hắn có lẽ cũng là dẫn người đi vào.
Trong nháy mắt, một đội mười hai người nhanh chóng chia làm năm tổ. Đến lúc Lâm Thu Thạch phục hồi tinh thần thì chỉ còn lại có Cố Long Minh đang nhìn anh cười.
"Tiểu ca ca, chúng ta ở chung với nhau được hong nè?" Không thể không nói, "được" một người đàn ông lực lưỡng cao hơn 1m8 mặc váy ngắn gọi mình một tiếng tiểu ca ca thật sự không phải là chuyện sung sướng gì. Cố Long Minh duỗi tay cầm lấy cánh tay Lâm Thu Thạch, thẹn thùng lắc lắc, "Được không nè, được không nè."
Lâm Thu Thạch khó khăn nói: "Được được được, đừng có lắc nữa, tay tôi đau."
Những người khác ném cho Lâm Thu Thạch những ánh mắt đầy thông cảm.
Cố Long Minh ha ha cười. Giọng cậu ta vốn vừa trầm vừa thô, lại còn làm bộ hờn dỗi quả thực làm người ta da đầu tê dại: "Thật là tốt quá đi ~"
Trên mặt Lâm Thu Thạch gần như chỉ còn là chết lặng. Anh chưa bao giờ nhớ Nguyễn Nam Chúc hơn bây giờ hết.
Tuy rằng chia làm sáu nhóm, nhưng trên thực tế số phòng mà bọn họ được cung cấp không chỉ có sáu phòng. Một dãy trước mặt họ đều là phòng dành cho khách, có ít nhất 12-13 gian phòng.
Lâm Thu Thạch tùy tiện tìm hai gian quan sát thử, cảm giác những gian phòng đó cũng không quá khác nhau —— ít nhất là tới bây giờ anh vẫn chưa phát hiện ra.
Lúc này sắc trời đã tối, anh với Cố Long Minh liền tùy tiện tìm một gian ở giữa dãy phòng rồi đi vào.
Gian phòng được trang trí theo phong cách tương tự đình viện bên ngoài, tràn ngập hương vị cổ kính. Nhưng mà lại có vấn đề xuất hiện, một gian phòng chỉ có một cái giường......Tuy rằng giường rất lớn, nhưng mà......
Lâm Thu Thạch liếc nhìn "Nữ sinh cấp ba" đang đứng bên cạnh mình.
Cố Long Minh bị Lâm Thu Thạch liếc liền bật cười ha ha, nói: "Được rồi, nếu tôi với anh đã nhận ra nhau thì ngày mai tôi không mặc đồ nữ nữa. Anh đừng nhìn tôi như vậy chứ."
Lâm Thu Thạch: "Đây không phải là sở thích của cậu hả?"
Cố Long Minh: "Không phải." Cậu ta vừa nói vừa cởi chiếc crop top ngắn cũn kia ra, "Nhưng mà hôm nay mặc xong rồi mới cảm thấy cũng ổn phết, anh có muốn mặc thử không?"
Lâm Thu Thạch lắc đầu, nghĩ thầm không đâu, tôi đã thử rồi, chẳng vui vẻ gì mà còn phải giả làm người câm.
Trong phòng chỉ có một cái đèn dầu chiếu sáng. Cái đèn dầu này tuy nhỏ nhưng độ sáng lại rất cao, chiếu sáng cả gian phòng, cũng không biết là công nghệ gì.
Lâm Thu Thạch với Cố Long Minh leo lên giường, Cố Long Minh ngủ bên trong, Lâm Thu Thạch ngủ bên ngoài.
"Có phải là anh lợi hại lắm không?" Cố Long Minh đắp chăn, chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài, háo hức nhìn chằm chằm Lâm Thu Thạch, "Anh phải bảo vệ tôi đó nha."
Lâm Thu Thạch nằm trên giường nhìn lên trần nhà: "Nhưng mà tôi chỉ muốn bảo vệ nữ sinh cấp ba thôi."
Cố Long Minh: "Vậy mai tôi mặc tiếp......"
Lâm Thu Thạch; "......" Anh im lặng một lúc rồi chấp nhận số phận của mình, "Được rồi, thật ra tôi cảm thấy cậu cũng cần được bảo vệ." Tuy rằng cậu so với tôi còn cao hơn, thân hình còn cường tráng hơn, nhưng ai bảo cậu lại có trái tim mong manh dễ vỡ như vậy chứ.
Hai người nhắm mắt lại, Lâm Thu Thạch rất nhanh liền đi vào mộng đẹp.
Nửa đêm, Lâm Thu Thạch đang ngủ mê man nghe thấy tiếng gõ mõ, có tiếng người đang kêu to ở bên ngoài: nửa đêm canh ba, cẩn thận củi lửa.
Thanh âm này từ xa tới gần, lại dần dần đi xa. Lúc Lâm Thu Thạch đang chuẩn bị ngủ tiếp lại loáng thoáng nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Mới đầu Lâm Thu Thạch tưởng rằng đây là tiếng mèo kêu bởi vì âm thanh này quá nhỏ, nhưng thính lực nhạy bén làm anh rất nhanh đã phát hiện ra chỗ không thích hợp —— âm thanh này phát ra từ trong phòng bọn họ.
Lúc nhận ra chuyện này Lâm Thu Thạch liền bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ. Anh mở to mắt, nhìn thấy dung nhan thô cuồng đang say ngủ của Cố Long Minh. Cái tên này ngủ say như chết, hiển nhiên là một chút cũng không nghe thấy động tĩnh trong phòng.
Lâm Thu Thạch từ trên giường ngồi dậy. Anh nhìn quanh bốn phía, nhanh chóng phát hiện được nơi phát ra tiếng khóc —— đó chính là ba lô của anh.
Lâm Thu Thạch hơi do dự, cầm điện thoại mở đèn pin lên rồi đứng dậy đi tới cạnh cái ba lô của mình.
Lúc vào cửa anh mang theo một chiếc ba lô du lịch màu đen có dung tích khá lớn, bên trong có một số quần áo để thay, đồ dùng cần thiết hàng ngày và một ít lương thực khẩn cấp.
Lâm Thu Thạch kéo khóa ra một chút, ngay sau đó anh liền nhìn thấy thứ phát ra tiếng khóc. Tiếng thút thít đó phát ra từ thứ mà anh mang ra từ viện điều dưỡng Waverly Hills, là bộ hài cốt trẻ con. Trước khi anh vào cửa đã đem bộ hài cốt đặt vào trong một cái hộp gỗ, mà lúc này, Lâm Thu Thạch xác định tiếng khóc đúng là từ cái hộp gỗ kia phát ra.
Anh hơi do dự, lấy hộp gỗ từ trong ba lô ra, nghe thấy từ trong hộp gỗ phát ra tiếng trẻ sơ sinh khóc nức nở. Tiếng khóc này giống như tiếng mèo con, tràn ngập bi thương.
Vì sao đứa trẻ này lại đột nhiên khóc chứ? —— Lâm Thu Thạch cầm hộp gỗ, nhớ tới lời Nguyễn Nam Chúc đã nói, mấy thứ mang ra từ trong cánh cửa đều cực kỳ quan trọng, ở thời khắc mấu chốt sẽ trở thành phao cứu sinh. Lúc này đứa nhỏ đột nhiên gào khóc, chẳng lẽ là đang nhắc nhở mình điều gì đó?
Lâm Thu Thạch nghĩ như vậy. Anh cầm hộp gỗ đi một vòng ở trong phòng, nhanh chóng phát hiện tình huống khác thường —— chỉ cần càng gần cánh cửa, tiếng khóc của đứa trẻ lại càng nhỏ. Hình như nó bài xích căn phòng này!
Lâm Thu Thạch khẽ rùng mình, vội vàng chạy về giường gọi Cố Long Minh dậy.
"Làm sao thế?" Cố Long Minh mơ mơ màng màng mở mắt ra.
"Mau dậy đi, chúng ta đổi phòng." Lâm Thu Thạch nói, "Nhanh lên!"
Cố Long Minh nháy mắt tỉnh ngủ, cậu ta ngồi dậy nói: "Căn phòng này có vấn đề hả?" Cậu ta cũng nghe thấy tiếng trẻ con khóc, ánh mắt dừng lại ở chiếc hộp trên tay Lâm Thu Thạch, vẻ mặt hơi sợ hãi: "Thứ gì đang khóc đây ——"
Lâm Thu Thạch nói: "Đừng hỏi, đi nhanh."
Cố Long Minh ừ một tiếng, không tiếp tục thắc mắc nữa, hoảng loạn mặc chiếc crop top với cái váy ngắn kia vào.
Lâm Thu Thạch: "......" Anh bắt đầu hối hận vì để Cố Long Minh thay quần áo.
Sau khi hai người rời khỏi phòng, đứa trẻ trong tay Lâm Thu Thạch quả nhiên ngừng khóc.
Cố Long Minh nói: "Vậy chúng ta đi chỗ nào đây...... Đã muộn thế này......"
Lâm Thu Thạch không đáp, cầm hộp gỗ đi một vòng trên hành lang, phát hiện đứa nhỏ chỉ có phản ứng với vài căn phòng nhất định. Lúc này sắc trời tối đen như mực, đi lòng vòng ở bên ngoài khẳng định là chuyện vô cùng nguy hiểm. Lâm Thu Thạch liền chọn một căn đứa trẻ không có phản ứng mà đi vào.
"Tôi có thể ngủ được rồi đúng không?" Cố Long Minh nhảy lên giường trông mong nhìn Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch nói: "Ngủ đi."
Cố Long Minh ừ một tiếng, vừa đặt đầu xuống giường liền ngủ, chưa đến ba phút đã phát ra tiếng hít thở đều đều.
Lâm Thu Thạch cực kỳ bội phục những người nói ngủ là ngủ ngay như thế. Anh thở dài, miễn cưỡng nhắm mắt lại. Qua nửa đêm, Lâm Thu Thạch đều trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, trong lòng anh có chuyện, không dám ngủ quá sâu. Mấy cánh cửa trước có Nguyễn Nam Chúc trấn, cánh cửa này thì không, Lâm Thu Thạch chỉ có thể dựa vào chính mình. Bởi vậy dù cho đã chuẩn bị thật kỹ, trong lòng anh vẫn như cũ mang lấy nỗi nhàn nhạt bất an.
Cũng may thẳng đến ngày hôm sau cũng không còn chuyện gì phát sinh.
12 người đúng giờ xuất hiện ở đại sảnh nhà chính, trong đó đã bày sẵn vô số món ăn sáng vừa phong phú vừa nóng hôi hổi.
Cố Long Minh, người vừa mới nhận thân (Lâm Thu Thạch) thành công, cuối cùng cũng từ bỏ bộ quần áo cũn cỡn kia, thay quần áo bình thường. Phải nói rằng vẻ ngoài cậu ta cũng khá ổn, sau khi mặc quần áo bình thường thì trông cũng rất anh tuấn. Hơn nữa dáng người cậu ta không tồi, hẳn là sẽ hấp dẫn ánh mắt của mấy tiểu cô nương. Nhưng ở đây việc hấp dẫn ánh mắt đã trở thành chuyện không tưởng, dù gì thì mọi người cũng đã khắc kỹ bộ dạng đáng sợ của tên này lúc mặc váy ngắn làm nũng vào đầu rồi.
Mùi vị của bữa sáng cũng không tệ, dù sao thì Cố Long Minh cũng rất thích, ăn một lúc 5 6 cái màn thầu to như nắm tay, húp một hơi hết hai chén cháo, còn ăn hai quả hột vịt muối, trên mặt toát ra vẻ hạnh phúc tràn trề.
So sánh với mấy người khác đang trưng ra vẻ đau khổ nuốt không trôi, trông cậu ta chẳng khác gì tới đây du lịch.
Lâm Thu Thạch thật sự rất bội phục loại người thần kinh thô như vậy.
Sau khi ăn qua loa bữa sáng, anh lấy cớ đi ra ngoài để đi dạo một vòng, đặc biệt là đi xem thử mấy căn phòng làm đứa nhỏ kia khóc quấy đêm qua.
Mấy gian phòng đó thoạt nhìn cũng không có chỗ nào đặc biệt, nhưng Lâm Thu Thạch vẫn tìm được một vài chỗ khác thường —— trên cánh cửa sổ giấy trong phòng bị đục vài cái lỗ nhỏ.
Những cái lỗ đó rất nhỏ, vị trí cũng rất thấp, cũng không biết xuất hiện như thế nào và từ lúc nào.
Nhưng trừ chuyện này ra hình như không còn gì đặc biệt.
Lâm Thu Thạch đang suy nghĩ thì nhìn thấy vài gia nhân đi lại trong viện, trong tay cầm mấy chiếc đèn lồng lớn màu đỏ tươi đi ra bên ngoài.
Anh nghĩ nghĩ, tiến lên một bước hỏi bọn họ đang đi đâu.
Đám người hầu trả lời rằng lễ hội Thần Sông sắp tới, đường phố cần được trang hoàng, mỗi nhà đều phải treo đèn lồng màu đỏ như vậy.
Lâm Thu Thạch nói: "Lễ hội Thần sông? Là dạng lễ hội gì vậy?"
"Là ngày lễ hội để ăn mừng sinh thần của Thần Sông." Đám người hầu trả lời theo quy củ, "Là một ngày hội vô cùng quan trọng đối với thị trấn của chúng tôi."
Lúc bọn họ vừa tới thì người phụ nữ kia cũng có nhắc đến Lễ hội Thần sông, có lẽ lễ hội này có mối liên hệ mật thiết tới chìa khóa.
Lâm Thu Thạch đang nghĩ tới chuyện đó thì bả vai bị ai đó vỗ nhẹ. Anh quay đầu lại thì thấy Cố Long Minh cúi đầu nói: "Thế nào, Lâm Lâm, có manh mối gì không?"
Lâm Thu Thạch nói: "Vẫn chưa."
Cố Long Minh tiếc nuối nói: "Thôi không sao, đây mới chỉ là ngày đầu tiên, không phải vội."
Lâm Thu Thạch nói: "Tôi không vội." Dù sao có lo lắng cũng vô ích, ngược lại chỉ tự hành hạ bản thân thôi.
Cố Long Minh nói: "Đúng rồi, anh có cảm thấy có chỗ nào đó sai sai không?"
Lâm Thu Thạch nói: "Cái gì sai cơ?"
Cố Long Minh nói: "Chính là......cấu trúc phong thủy của ngôi nhà này."
Lâm Thu Thạch không rõ lắm về mấy vấn đề phong thủy, nhưng nhìn Cố Long Minh nói như vậy thì có lẽ cậu ta cũng biết đôi chút. Lâm Thu Thạch hỏi: "Cậu nói thử xem?"
Cố Long Minh nói: "Hầu hết mấy căn nhà đều là tọa bắc triều nam, dù cho không tọa bắc triều nam cũng sẽ tận lực chọn hướng nào có nhiều ánh nắng mặt trời. Nhưng mà căn nhà này lại khác."
Lâm Thu Thạch tiếp tục nghe.
Cố Long Minh chỉ về hướng mặt trời: "Căn nhà này là tọa nam triều bắc, cửa ra vào và cửa sổ đều hướng ra chỗ râm. Còn nữa, tôi mới phát hiện......"
Lâm Thu Thạch: "Hả?"
Cố Long Minh nói: "Hướng của mấy đồ trang trí quan trọng trong ngôi nhà này đều hoàn toàn trái ngược với hướng của dương trạch*."
*Dương trạch là đất dành cho người sống để sinh sống, xây dựng nhà ở, công trình
Lâm Thu Thạch mơ hồ hiểu được ý của Cố Long Minh: "Cho nên ý của cậu là...... Căn nhà này không phải dương trạch?"
"Ừ." Cố Long Minh gật đầu nói, "Đúng vậy, bình thường thì chỉ có âm trạch mới có bố cục như vậy." Âm trạch, chính là ngôi nhà dành người chết.
Biểu cảm của Lâm Thu Thạch lập tức trầm xuống.
Tác giả có lời muốn nói: Số cửa trên tiêu đề là dựa vào số lượng cửa mà Lâm Thu Thạch vào, không phải là cấp bậc của anh.
Tâm sự mỏng của editor: Dạo này mình cực kỳ cực kỳ bận luôn (bận viết luận án á (╥﹏╥)), nên tốc độ ra chương mới chắc là chậm hơn cả rùa bò, mong mọi người thông cảm nhé. Nhớ like hoặc comment để tiếp thêm động lực cho editor nhé (。•̀ᴗ-)✧
Chia sẻ
Đang tải...
RELATED
[TVKVH] Chương 120.1 – Cuộc sống hiện thực
20 Tháng Hai, 2023
Trong "Đam Mỹ"
[TVKVH] Chương 38 – Thoát khỏi cánh cửa
28 Tháng Năm, 2020
Trong "Đam Mỹ"
[TVKVH] Chương 64 – Hãm hại
24 Tháng Sáu, 2020
Trong "Đam Mỹ"
This entry was tagged bian, dammy, kinhdi, tuvongkinhvanhoa. Bookmark the permalink.
Điều hướng bài viết
« PREVIOUS POST
NEXT POST »
12 COMMENTS
Nicolette TRẢ LỜI
2 năm ago
Không sao đâu ạ :3
Editor cố lên ♥️♥️
Đã thích bởi 2 người
HỦ NỮ, BTS SUMIN TRẢ LỜI
2 năm ago
Hay quá a
Thích
xiaohyfb TRẢ LỜI
2 năm ago
Cố Long Minh nói thiệt thì dthw xỉu :3
Đã thích bởi 3 người
Hydrangae Evans TRẢ LỜI
2 năm ago
Sao tui làm theo gợi ý mà không mở được chương 81 vậy ạ?._.
Thích
yuzhu.ruan TÁC GIẢ TRẢ LỜI
2 năm ago
đừng copy tên bài hát nha
Thích
Cơ Đang Simp Diluc! TRẢ LỜI
1 năm ago
nếu như thụ Thạch đem chuyện này kể cho công Chúc thì không biết cậu ta có ghen chết không....haha
Thích
hnhi12345 TRẢ LỜI
1 năm ago
Thân hình đô con, trái tym thíu nữ
Đã thích bởi 2 người
dangkabzh TRẢ LỜI
1 năm ago
"Nếu xuất hiện hành vi thất tí thì sẽ không còn cách nào lấy lại đồ vật đã thế chấp, ..."
—> thất tín
Thương chủ nhà bận rộn mà vẫn edit truyện, lên truyện.
Đã thích bởi 1 người
qwrtp TRẢ LỜI
1 năm ago
Chương 81 dù mình copy hay tự nhập giống y hệt rồi mà sao vẫn không vào được vayy huuu
Thích
lerouxicecreamy TRẢ LỜI
8 tháng ago
chủ nhà ơi chương 81 có gợi ý 1 là 2 chữ số rồi thế gợi ý 2 là gì thế?
Thích
phí độ của văn chu TRẢ LỜI
8 tháng ago
má ơi chap này hài vch=))))))
Thích
Cô bé hay ho TRẢ LỜI
5 tháng ago
S chap này thấy bóng dáng Nam Chúc đâu đây mặc dù đi 1 mình với s nghi ông Long Minh dữ tại giống Nam Chúc quá mà =))
Thích
TRẢ LỜI
Widget
Bình luận
Theo dõi
Tạo trang giống vầy với WordPress.com
Tham giac
MenuBỎ QUA NỘI DUNG
NHÀ NHỎ CỦA CHOU
Căn nhà nhỏ đăng những câu chuyện nho nhỏ.
RIÊNG TƯ: [TVKVH] CHƯƠNG 81 – HIẾN TẾ
18 Tháng Bảy, 2021 — 6 bình luận
86 tình iu '▽'ʃ♡ƪ
Chương 81 – Hiến tế
edit: yuzhu
Âm trạch theo ý nghĩa truyền thống là mộ phần, tuy trái ngược một trời một vực với dương trạch nhưng cũng vẫn phải chú ý tới phong thủy.
Hai người Cố Long Minh cùng Lâm Thu Thạch vừa nói chuyện, vừa quan sát khắp nơi trong viện. Tòa viện này rất lớn, trừ nơi bọn họ ở ra còn có một ít cảnh quan với kiến trúc khác.
Nằm giữa nơi bọn họ ở và những nơi khác là một mảnh rừng hòe rậm rạp. Tuy Lâm Thu Thạch không hiểu biết nhiều về phong thủy, nhưng cũng biết cây hòe rất dễ chiêu ma gọi quỷ.
Lâm Thu Thạch chú ý trên mỗi cây hòe đều được buộc một sợi tơ hồng xâu thêm một chuỗi lục lạc, gió thổi qua vang lên tiếng đinh linh linh. Nghe thoáng qua thì có vẻ dễ chịu, nhưng nếu là ở buổi tối thì tiếng lục lạc này khẳng định có chút rợn người.
Đi qua rừng cây hòe một chút vị trí liền thấy một dòng sông nhỏ từ tòa viện bên cạnh chảy xuyên qua. Dòng sông nhỏ này hẳn là nguồn nước trong thị trấn, nhưng lại bị gạch tường cắt ngang một nửa để lại trong viện.
Cố Long Minh nhìn thấy cảnh này lắc đầu thở dài, nói: "Long vây chỗ nước cạn, tứ phía tường vây, là hung thủy, dòng nước thế này là không được rồi." Cậu ta nói, "Đi một vòng trong tòa viện này xong, tôi cảm thấy mấy người có thể ở lại đây mà chưa xảy ra chuyện thật sự đều là những người lợi hại."
Lâm Thu Thạch nhắc nhở: "Bây giờ những người ở lại trong tòa viện này là chúng ta đó."
Cố Long Minh: "...... Vậy chúng ta cũng hơi bị lợi hại luôn nhỉ."
Bọn họ đang nói chuyện thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng khua chiêng gõ trống. Hai người đi đến gần cửa nhìn, phát hiện một nhóm người đang nâng một con lợn sống đi trên đường, càng lúc càng đi xa.
Nhóm người này đều mặc lễ phục màu đỏ chuyên dụng cho việc hiến tế, không khí như đang ăn mừng lễ hội. Nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện biểu tình trên mặt mỗi người đều cực kỳ trầm trọng, thậm chí trong ánh mắt còn ẩn ẩn nét sợ hãi.
"Bọn họ muốn đi đâu nhi?" Cố Long Minh nhỏ giọng hỏi.
Lâm Thu Thạch lắc đầu: "Không biết, qua đó xem thử không?"
"Được luôn." Cố Long Minh xoa tay hầm hè.
Cũng nghe thấy tiếng như bọn họ còn có mấy người khác trong đoàn đội. Có người sợ hãi không muốn ra khỏi viện, cũng có mấy người giống Lâm Thu Thạch, quyết định đi xem rốt cuộc nhóm người này là muốn đi đâu.
Vì thế sáu bảy người lén lút đi theo đội ngũ hiến tế đi về hướng xa xa.
Bọn họ xuyên qua đường phố, lại đi qua một mảnh rừng nhỏ mới thấy cuối cùng đội ngũ hiến tế kia cũng dừng lại trước một dòng sông cạnh một tòa thành nhỏ.
Có vẻ như con sông này là nhánh chính của dòng sông nhỏ bị ngăn lại trong tòa viện của bọn họ. Nước sông đục ngầu chảy mãnh liệt, mặc dù cách rất xa cũng có thể nghe được tiếng nước cuồn cuộn thét gào.
Đội hiến tế bước tới mép sông, chuẩn bị thả con lợn sống kia xuống. Lâm Thu Thạch tưởng rằng bọn họ sẽ trực tiếp ném con lợn vào trong sông, không ngờ một người trong đội hiến tế lại móc ra cái trống bỏi, bắt đầu niệm đi niệm đi niệm lại cái gì đó. Nhóm người này ở khá xa, thanh âm lại bị tiếng nước chảy xiết át đi phân nửa, hầu hết mọi người đều không nghe được bọn họ đang niệm cái gì, nhưng Lâm Thu Thạch lại rõ mồn một. Anh nghe được những lời mà nhóm người kia đang niệm đúng là câu nói được viết trong manh mối: Trời hoảng, đất hoảng, nhà ta có kẻ khóc đêm, đi ngang qua nơi này đọc ba lần, một giấc ngủ thẳng đến tận hừng đông...
Sau khi niệm đi niệm lại vài lần, nhóm người này mới ném con lợn sống xuống sông.
Con lợn tế rơi xuống nước giãy giụa vài cái rồi nhanh chóng chìm xuống, những người này nhìn thấy cảnh đó mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cất chiếc trống bỏi vào rồi định xoay người rời đi.
Nhưng mà bọn họ mới vừa đi được vài bước liền nghe thấy tiếng bịch, như một vật nặng bị rơi xuống đất, vừa quay đầu lại liền phát hiện con lợn tế kia vậy mà lại bị thứ gì đó từ trong nước ném trở về.
Thấy một màn như vậy, trong lòng Lâm Thu Thạch hơi hoảng. Anh thấy rõ rằng trên người con lợn kia là vô số dấu răng đỏ như máu, như là bị thứ gì gặm cắn. Thế mà con lợn bị cắn đến huyết nhục mơ hồ kia vẫn còn sống, ré lên những tiếng kêu thê thảm.
Đám người hiến tế nhìn thấy cảnh tượng này lập tức như kiến bò trên chảo nóng, mặt mũi ai nấy đều lộ rõ vẻ hoảng loạn. Hình như bọn họ không dám đứng lại chỗ bờ sông nữa, vội vàng chạy về phía thị trấn, trông dáng vẻ như thể sau lưng bọn họ là một con quái vật đang điên cuồng đuổi theo.
Cố Long Minh nói: "Trong dòng sông kia có thứ gì......"
Lâm Thu Thạch lắc đầu: "Dù sao cũng chẳng phải thứ gì tốt."
Cố Long Minh lẩm bẩm: "Cái này mà là lễ hội Thần Sông quái gì, tôi thấy giống lễ hội quỷ nước hơn."
Lâm Thu Thạch nghe vậy lại khẽ động trong lòng.
Bọn họ đang nói chuyện thì nhìn thấy hai trong số mấy người đi cùng tới đây bước ra từ chỗ tối, đi ra bờ sông. Có vẻ như bọn họ muốn kiểm tra cẩn thận con lợn kia cùng với mấy thứ trong lòng sông.
Cố Long Minh quay đầu nhìn về phía Lâm Thu Thạch, ngo ngoe rục rịch: "Hay là chúng ta cũng đi xem thử đi? Lỡ đâu bên có manh mối quan trọng gì đó thì sao?"
"Không đi." Lâm Thu Thạch cũng không mang cái mạng nhỏ của mình ra mạo hiểm, "Cậu quên ban nãy đám người hiến tế kia thiếu điều vắt chân lên cổ mà chạy hả?" Quả thực giống như bên bờ sông có quỷ hồn đòi mạng vậy. Nhìn tình huống như vậy mà còn đi ra đó thì hoặc là đầu óc bị chập mạch, hoặc là có quân bài tẩy chưa lật.
Hai người kia tới bên bờ sông rồi quan sát con lợn tế trước.
Con lợn dùng để hiến tế vẫn còn sống, miệng kêu lên đầy đau đớn, máu tươi trên người nó tuôn ra, hòa vào nước sông vẩn đục. Hai người không phát hiện manh mối gì trên người con lợn tế liền quay đầu nhìn xuống dòng sông. Hình như một trong hai người nhìn thấy gì đó, kêu lên: "Có cái gì đó, đừng đi qua ——"
Nhưng khi anh ta vừa mới mở miệng thì đã quá muộn, chân người kia vừa bước tới gần bờ sông liền bị thứ gì đó trực tiếp túm lấy mắt cá chân rồi kéo thẳng xuống sông.
Sức mạnh của thứ dưới sông dường như quá lớn, thậm chí không cho người ta có cơ hội để phản ứng. Người nọ hét thảm một tiếng rồi tùm một tiếng, rơi xuống dòng sông.
"Tiểu Vũ, Tiểu Vũ ——" người còn lại trên bờ sông chật vật kêu to tên người bạn đồng hành của mình, "Tiểu Vũ ——"
Nước sông mờ đục bắt đầu quay cuồng, như là bị đun lên, bên trong hỗn loạn máu tươi. Tiểu Vũ bị kéo xuống sông cứ như vậy biến mất không tiếng động.
Lâm Thu Thạch nghe thấy tiếng trẻ con cười khanh khách, anh nhìn về phía Cố Long Minh, thấy sắc mặt cậu ta trắng bệch.
"Cậu cũng nghe thấy hả?" Lâm Thu Thạch hỏi cậu ta.
"Nghe thấy gì?" Cố Long Minh mơ hồ.
Lâm Thu Thạch nói: "Vậy là cậu bị dọa sợ à?"
Cố Long Minh trầm mặc một lúc mới nhỏ giọng nói: "Tôi thấy thứ kéo người kia xuống nước." Trong ánh mắt cậu ta lóe lên một chút sợ hãi, "Là......hai cánh tay của con nít."
Một đôi tay trắng bệch bị ngâm nước tới mức sưng vù, thuộc về một đứa trẻ con.
"Chúng ta đi thôi." Cố Long Minh đã không còn muốn ở lại chỗ này nữa.
Lâm Thu Thạch thấy bờ sông đã không còn động tĩnh, gật đầu đứng dậy.
Hai người về lại trấn, phát hiện lúc này cả thị trấn đều chìm trong không khí phi thường quái dị. Mọi người trên đường phố đều đang khẽ xì xào bàn tán, hoặc là trong ánh mắt chứa đầy sợ hãi, hoặc là biểu tình chết lặng.
Mà nhìn thấy hai người ngoại lai bọn họ thì trong ánh mắt sợ hãi cùng chết lặng lại có thêm gì đó khác. Tuy Lâm Thu Thạch rất không muốn thừa nhận nhưng anh nhận ra đó là một biểu hiện gọi là phấn khích.
"Đờ mờ, bọn họ nhìn tôi kiểu gì vậy." Cố Long Minh chịu không nổi nữa, "Giống như tên biến thái nhìn thấy gái nhà lành vậy á. Tôi đâu có mặc váy nữa đâu."
Lâm Thu Thạch: "......" Anh không hé răng, nghĩ thầm cậu có mặc váy vào thì chỉ sợ là vẫn phải đảm nhiệm vai kẻ biến thái thôi.
Một trận gió to thổi qua, những chiếc đèn lồng đỏ treo trên phố theo gió mà đung đưa, tựa như những ngọn lửa sáng rực. Tuy là ngày lễ nhưng nơi đây chẳng hề có chút không khí lễ hội nào, ngược lại, mọi người ai cũng tỏ vẻ sợ hãi, sợ cái ngày hội Thần Sông sẽ diễn ra sau 7 ngày nữa.
Lâm Thu Thạch tìm đại một cửa hàng, sau khi đi vào mua một vài thứ liền khéo léo dò hỏi một chút về chuyện hiến tế cho Thần Sông.
Chủ tiệm là một người đàn ông trung niên ngoài 50, khẽ liếc bọn họ một cái rồi miễn cưỡng nói: "Đây là ngày hội đặc biệt ở chỗ chúng tôi, để cầu mưa thuận gió hoà......"
Lâm Thu Thạch nói: "Chỉ có như vậy thôi sao?"
"Chỉ có như vậy." Ông chủ cầm cái chổi lông gà quét quét xung quanh, lẩm bẩm lầm bầm, "Nếu không thì còn làm được gì nữa."
Lâm Thu Thạch nói: "Vậy còn quá trình hiến tế thì sao?"
Lão bản ậm ừ nói: "Thì cứ ném lũ gia súc xuống sông cho Thần Sông ăn......"
Cố Long Minh vẫn luôn thẳng như ruột ngựa nói trực tiếp: "Chỉ có gia súc thôi hả? Nói không chừng cuối cùng mấy người cũng ném người sống vào đó luôn nha?"
Lão bản nghe vậy liền nổi giận: "Làm gì có chuyện đó! Nếu các ngươi không tin ta thì tự đi mà xem thử đi. Cuối cùng là ném cái gì chẳng lẽ các ngươi không thấy?"
Cố Long Minh nói: "Vậy thì tại sao......"
Cậu ta muốn hỏi vậy tại sao trong dòng sông lại có một đôi tay của trẻ con vươn ra, nhưng lại bị Lâm Thu Thạch khẽ vỗ vai, vì thế lời nói tới miệng rồi lại thay đổi: "Vậy thì tại sao những người đó lại sợ cái thứ trong dòng sông đến vậy?"
"Đã nói là Thần Sông rồi. Nếu đã là thần thì khẳng định cũng có tính cách khác biệt." Ông chủ không kiên nhẫn đáp, "Đủ rồi, đủ rồi, ta còn phải làm ăn, các ngươi cứ hỏi đông hỏi tây mà không mua ——"
"Ai nói tôi không mua." Cố Long Minh nói, "Có thể trả qua Alipay không? Alipay không được thì xài WeChat cũng được."
Ông chủ mặt không cảm xúc: "Chỗ này chỉ nhận tiền mặt."
Cố Long Minh nghe vậy tiếc nuối nói: "Các người làm ăn thế này là không xong rồi, sớm hay muộn gì cũng bị thời đại đào thải thôi, để tôi nói ông nghe......"
Cậu ta còn chưa nói dứt lời đã bị Lâm Thu Thạch lôi đi.
Lâm Thu Thạch cảm thấy nếu anh không kéo Cố Long Minh đi thì khả năng cao là tên này sẽ đứng thuyết trình về những ưu điểm của việc thanh toán phi tiền mặt ngay tại chỗ luôn. Thanh toán phi tiền mặt đúng là tiện lợi thật, nhưng mà ít nhất cũng phải có một cái smartphone, huống hồ ở đây vẫn là ở trong cánh cửa, chẳng lẽ còn có thể mua ít đặc sản mang về làm quà lưu niệm?
"Anh kéo tôi làm gì?" Cố Long Minh xắn tay áo, hiển nhiên là chưa nói đủ, "Tôi còn chưa nói xong dâud......"
Cậu ta nói đến đây liền chú ý tới biểu tình của Lâm Thu Thạch, cười gượng hai tiếng, "Tôi giỡn chơi xíu thôi, là giỡn chơi thôi."
Tuy nhiên có vẻ như những người khác ở đây đều không muốn đề cập đến việc hiến tế Thần Sông. Sau đó bọn họ lại tìm tìm một vài người qua đường để hỏi, thế nhưng tất cả manh mối họ có được đều mơ mơ hồ hồ. Tất cả những gì họ biết là ngày hội Thần Sông sẽ diễn ra vào bảy ngày sau, đến lúc đó toàn bộ người trong thị trấn đều sẽ tham gia.
Giữa trưa, Lâm Thu Thạch cùng Cố Long Minh quay về tòa viện ăn cơm.
Bữa trưa cũng khá thịnh soạn, mọi người chia nhau thành các bàn khác nhau mà ăn cơm. Lâm Thu Thạch thính tai, có thể nghe hầu hết nội dung cuộc trò chuyện của tất cả mọi người.
"Cái từ đường kia thật sự không có vấn đề chứ?" Có người đang nhỏ giọng nói chuyện.
"Tôi nghĩ là có, nhưng bây giờ tôi vẫn chưa phát hiện ra cái gì." Một người khác trả lời. Có vẻ như người này chính là người đàn ông hôm qua đã đề nghị chia phòng, Lâm Thu Thạch nhớ tên của hắn là Nghiêm Sư Hà. Hắn lập đội với một cô gái khác, cô gái kia tên là Tiểu Thiển.
"Em không muốn vào đó lần nữa đâu." Tiểu Thiển nói, "Không khí trong đó cứ quái quái thế nào ấy, đáng sợ lắm."
Nghiêm Sư Hà nói: "Vậy em đứng bên ngoài chờ đi, để anh vào đó xem."
Lâm Thu Thạch đang cẩn thận nghe thì đột nhiên bị Cố Long Minh vỗ vai. Anh giật mình nhìn về phía Cố Long Minh, nói: "Làm sao vậy?"
"Anh đang nghe cái gì vậy?" Cố Long Minh nhỏ giọng nói, "Cách xa như vậy mà anh cũng nghe thấy hả?"
Lâm Thu Thạch hàm hồ nói: "Chỉ có thể nghe thấy một chút."
Cố Long Minh nói: "Một chút cũng là lợi hại rồi."
Lâm Thu Thạch: "Ừm......" Anh nói, "Hình như trong trấn nhỏ này có một cái từ đường, chúng ta đến đó xem thử đi."
"Được thôi." Cố Long Minh nói, "Ăn xong thì chúng ta đi." Cậu ta lại đứng lên đi lấy thêm một chén cơm. Không thể không nói, Cố Long Minh đúng là rất có khẩu vị, một người xử lý sạch 4 bát cơm lớn, còn quét sạch cả bàn đồ ăn.
Lâm Thu Thạch đột nhiên cảm thấy cậu ta hẳn là rất hợp rơ với Trình Thiên Lí.
Cơm nước xong, bọn họ liền tìm một người hầu trong viện để hỏi thăm về vị trí của từ đường trong trấn, biết được từ đường ở ngay trên thượng nguồn của con sông.
Từ đường còn được gọi là nhà thờ tổ tông, là sản vật của các gia tộc cổ đại, thường dùng để tế tổ, đôi khi cũng là nơi để xử lý một vài công việc quan trọng trong tộc, ví dụ như nếu có người làm việc gì đó trái với tộc quy thì sẽ bị tộc trưởng trừng phạt trong từ đường.
Do vị thế quan trọng của từ đường nên đó thường là công trình kiến trúc mang tính biểu tượng của toàn bộ gia tộc, được xây dựng tráng lệ huy hoàng.
Tòa từ đường trong trấn nhỏ này cũng như vậy.
Cổng từ đường đang mở, có người gác cổng ngồi trước cửa, thấy bọn họ tới cũng không tiếp đón, chỉ nâng mí mắt lên nhìn bọn họ vài lần rồi mất hứng thú, lại lần nữa nhắm mắt lại.
"Sao ông ta không cản chúng ta lại nhỉ?" Sau khi Cố Long Minh thuận lợi đi vào từ đường liền cảm thấy hơi sai sai, "Một nơi quan trọng như thế này mà lại cho phép mọi người tùy tiện ra vào sao? Bài vị tổ tiên của bọn họ thờ phụng ở bên trong mà không sợ chúng ta đập hư à?"
Lâm Thu Thạch nói: "Đúng là có gì đó sai sai." Thường thì thế giới trong cửa cũng là tuân theo quy luật của thế giới hiện thực, ví dụ như dưới tình huống bình thường thì hẳn là bọn họ sẽ bị người gác cổng ngăn lại, cần phải dùng phương pháp khác mới có thể đi vào.
Cố Long Minh nghĩ nghĩ, nghĩ mãi mà không ra nguyên do, đành phải từ bỏ.
Bài vị thờ phụng trong từ đường được sắp chỉnh tề, số lượng cực kỳ nhiều, Lâm Thu Thạch căn bản đếm không hết. Nhang đèn và tế phẩm được đặt trước bài vị, thoạt nhìn cũng không khác gì những từ đường khác.
Nhưng Lâm Thu Thạch lại cứ cảm thấy nơi này có chỗ nào không ổn, nhưng nhất thời lại không thể nắm bắt được.
Cố Long Minh nhìn đông nhìn tây, càng nhìn lại càng thấy không thích hợp: "...... Cái từ đường này không đúng a."
Lâm Thu Thạch: "Không đúng chỗ nào?"
Cố Long Minh chỉ vào một bài vị đặt ở một chỗ tương đối cao: "Anh nhìn thấy cái bài vị kia không?"
Lâm Thu Thạch nói: "Làm sao?" Anh nhìn về hướng Cố Long Minh chỉ, nhìn thấy một tấm bài vị màu đen.
Cố Long Minh nói: "Ngày không đúng."
Nói một cách đơn giản, ở giữa bài vị là tên cùng vai vế, bên trái là ngày tháng năm sinh, bên phải là ngày tháng năm mất. Lâm Thu Thạch nhìn nhìn thời gian, kinh ngạc: "Chỉ có một tuổi?"
Người được ghi trên tấm bài vị này thế nhưng lại là một đứa trẻ một tuổi, hoặc là một tiểu nam hài chết yểu.
Cố Long Minh lắc đầu, ánh mắt không đồng tình: "Trẻ con chết yểu không được tiến vào từ đường."
Lâm Thu Thạch cũng biết tập tục này. Quy củ của dân gian là trẻ con chết yểu không được nhập vào phần mộ tổ tiên, bởi vì theo truyền thuyết, những đứa trẻ như vậy khi chết đi đều tràn ngập oán khí, thậm chí còn sẽ căm hận cha mẹ cùng anh chị em của chúng.
Bọn họ đang nói chuyện thì choang một tiếng, tấm bài vị trước mặt bọn họ từ trên cao rơi xuống, vỡ thành hai mảnh.
Lâm Thu Thạch cùng Cố Long Minh đồng loạt im lặng.
"Ha ha, chắc là do gió." Cố Long Minh cười gượng.
Lâm Thu Thạch không đáp. Ánh mắt anh đảo qua những tấm bài vị ở trên cùng từ đường, phát hiện một loạt bài vị kia thế nhưng đều là bài vị của tiểu hài tử, lớn nhất không quá ba tuổi, nhỏ nhất chỉ có một tuổi...... Có lẽ ngay cả một tuổi cũng không có, cả người cũng không.
Mà thứ vừa rồi làm vỡ bài vị khẳng định không phải là gió, nơi này đã không có cửa sổ, cửa chính cũng đã khép hờ, làm sao có thể có gió......
Lâm Thu Thạch liếc mắt nhìn nơi đặt bài vị, nói: "Chúng ta đi thôi."
Cố Long Minh cầu mà không được, vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài.
Bọn họ chuẩn bị rời đi thì vừa lúc nhóm Nghiêm Sư Hà đi tới, vì thế hai bên liền lịch sự chào hỏi nhau.
"Thế nào, có phát hiện gì mới không?" Nghiêm Sư Hà hỏi bọn họ.
"Có cũng không nói cho mấy người." Cố Long Minh là người thẳng thắn, tùy tiện nói, "Lỡ như mấy người cầm chìa khóa chạy trước thì chúng tôi phải làm sao đây."
Nghiêm Sư Hà nghe vậy bật cười, có vẻ như là cảm thấy Cố Long Minh khá thú vị.
Lâm Thu Thạch còn đang suy nghĩ về chuyện trong từ đường, liền cảm giác Cố Long Minh đột nhiên ghé lại bên tai anh thổi một hơi. Anh bị thổi tới mức rùng cả mình: "Cậu làm gì vậy?"
Cố Long Minh: "Không phải là chỉ muốn nói chuyện với anh một chút thôi sao. Thế nào, anh thấy bọn họ có thể có manh mối khác hay không?"
Lâm Thu Thạch còn chưa mở miệng đã nghe thấy từ trong từ đường phía sau truyền ra một trận loảng xoảng. Thanh âm này anh đã quá quen thuộc, vừa rồi bọn họ mới nghe thấy, đúng là tiếng bài vị bị đánh rơi xuống đất. Từ độ lớn của tiếng động này, Lâm Thu Thạch chỉ sợ rằng số lượng bài vị bị vỡ chắc cũng không hề ít.
Cố Long Minh cũng nghe thấy, hơi mộng bức: "Đờ mờ, bọn họ làm gì trong đó vậy? Cả họ nhà người ta chắc bị chọc điên luôn rồi."
Lâm Thu Thạch: "Không biết nữa......"
Người trông coi từ đường cũng nghe thấy tiếng động đó, vẻ mặt ông ta đầy bực tức, đứng dậy đi vào.
Một lát sau, bọn họ liền nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng rít gào, sau đó Nghiêm Sư Hà cùng bạn đồng hành của hắn, Tiểu Thiển, mặt xám xịt bị đuổi ra ngoài.
Cái tên Cố Long Minh thu hồi vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, ra vẻ quan tâm, nói: "Mấy người không sao chứ?"
"Không sao." Nghiêm Sư Hà nói, "Xảy ra chút ngoài ý muốn." Hắn liếc nhìn Tiểu Thiển.
Tiểu Thiển lại rất ủy khuất, nhỏ giọng nói: "Thật sự có người đẩy em mà, nếu không thì em cũng đâu có bị ngã vào mớ bài vị đó......"
"Đừng nghĩ nhiều." Cố Long Minh nói, "Cũng chưa chắc cái thứ đẩy cô là con người mà."
Tiểu Thiển thiếu chút nữa là bật khóc.
Lâm Thu Thạch nghĩ thầm: người anh em, tốt nhất là cậu đừng nói gì nữa.
Lúc này sắc trời cũng đã tối dần, bốn người liền chuẩn bị quay về nơi ở.
Thời tiết bên trong cánh cửa cũng không tính là tốt, dù là ban ngày mà bầu trời cứ âm âm u u. Chỉ mới khoảng 6 giờ mà thị trấn đã khôi phục sự tĩnh lặng tựa đêm khuya, chỉ có ánh đỏ tịch mịch của mấy chiếc đèn lồng treo ở đầu đường bị gió thổi lung lay.
Lúc trở lại tòa viện, Lâm Thu Thạch nhìn thấy nữ chủ nhân trước đó đã tiếp đãi bọn họ.
Lúc này bà ta đã mặc một bộ quần áo khác, ngồi giữa rừng cây cây hòe trong viện, ôm thứ gì đó trong ngực. Mới đầu Lâm Thu Thạch cho rằng bà ta đang ôm một đứa nhỏ, nhưng sau khi bước tới mới phát hiện đó không phải là đứa nhỏ, mà là một tấm chăn lớn màu đỏ, trông như là một tấm khăn đã từng dùng để quấn trên người đứa trẻ.
Lâm Thu Thạch đang quan sát thì Cố Long Minh lại bước tới thổi vào tai Lâm Thu Thạch: "Anh đang nhìn cái gì thế?"
Lâm Thu Thạch bị thổi tới ngứa ngáy, bất đắc dĩ nói: "Cậu có thể đừng thổi vào tai tôi nữa được không? Ngứa quá."
Cố Long Minh nói: "Lúc bị thổi thì tai anh động đậy đó, dễ thương lắm."
Lâm Thu Thạch cả giận nói: "Cậu chú ý tới thân phận nữ sinh cấp ba của cậu một chút đi!"
Cố Long Minh: "......" Cậu ta yên lặng lấy chiếc kẹp tóc cà rốt trong túi ra kẹp lên đầu.
Lâm Thu Thạch: "......" Anh chịu thua.
Lúc bọn họ đang nói chuyện thì nữ chủ nhân cũng đã đứng dậy, chậm rãi đi xa.
"Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm đi." Lâm Thu Thạch nói.
Cố Long Minh cao hứng gật đầu.
Sáng hôm nay ở bờ sông đã có một người chết một cách khó hiểu, lúc ăn tối thì trong phòng chỉ còn lại mười một người.
Cố Long Minh tỏ vẻ mỗi lần tới giờ ăn cơm là khoảng khắc cậu ta hạnh phúc nhất khi trong cửa, còn hỏi Lâm Thu Thạch khi nào thì anh thấy hạnh phúc nhất.
Lâm Thu Thạch nói: "Là lúc thoát khỏi cánh cửa này."
Cố Long Minh: "Cũng đúng ha......"
Lâm Thu Thạch nói: "Có thật đây là lần thứ tư cậu vào cửa không?" Nói thật, anh cảm thấy biểu hiện của Cố Long Minh thật sự quá xuất sắc, không hề giống như những tay mơ mới vào cửa lần thứ tư.
"Đúng vậy." Cố Long Minh lau miệng, "Nhưng mà ở ngoài cửa tôi làm cái việc này."
Lâm Thu Thạch kinh ngạc: "Làm cái việc này là sao? Bắt quỷ hả?"
Cố Long Minh gật gật đầu.
Lâm Thu Thạch im lặng hồi lâu, cuối cùng mở miệng: "Ngoài cửa mà cũng có quỷ hả?" Anh là một người theo chủ nghĩa duy vật có được không.
"Làm gì có." Ai ngờ Cố Long Minh lại bình tĩnh đáp, "Cho nên nói cách khác thì thật ra là tôi đi lừa tiền......"
Lâm Thu Thạch: "......" Sao cậu có thể nói thản nhiên như vậy.
Cố Long Minh cảm khái nói, "Tôi còn tưởng rằng một thân tài nghệ này vĩnh viễn không có chỗ dụng võ rồi chứ, ai ngờ lại còn có thể xuất hiện chuyện như thế này. Còn anh thì sao, ở ngoài cửa anh làm nghề gì?"
Lâm Thu Thạch: "Dân thất nghiệp lang thang." Trước kia còn có công ăn việc làm, bây giờ ngày nào cũng ôm mèo ngủ, trở thành một con cá mặn không có ước mơ.
Cố Long Minh vừa lộ ra vẻ đồng cảm liền nghe thấy Lâm Thu Thạch chêm thêm một câu: "Thỉnh thoảng thì nhận việc kiếm thêm chút thu nhập."
Cố Long Minh: "... Quan hệ của chúng ta tốt như vậy......"
Lâm Thu Thạch: "Không giảm giá."
Cố Long Minh: "...... Lâm Lâm, anh thật đúng là vô tình! Nhưng mà tôi thích, tôi thích nhất mấy người vô tình như anh đấy!"
Lâm Thu Thạch nghĩ thầm: nếu cậu thật sự thích thì tôi còn có thể rất vô tình tăng giá cho cậu luôn.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay ta không biết nên nói gì, chúc mọi người một ngày thứ hai vui vẻ.
Tâm sự mỏng của editor: Dạo này mình bận bù đầu bù cổ với chiếc luận án nên không thể up chương mới nhanh được, không biết có bạn nào muốn hợp tác cùng edit với mình không nhỉ ( ;∀;)? Bạn nào có hứng thú thì có thể liên hệ với mình qua phần contact của blog nhé (๑ˊ͈ ॢꇴ ˋ͈)〜♡॰ॱ Và đừng quên like hoặc comment để tiếp thêm động lực cho editor nhé (・ω<)☆
Chia sẻ
Đang tải...
RELATED
[TVKVH] Chương 76 – Thoát ra khỏi cửa
12 Tháng Một, 2021
Trong "Đam Mỹ"
[TVKVH] Chương 98 – Điêu khắc
28 Tháng Mười Một, 2021
Trong "Đam Mỹ"
[TVKVH] Chương 77 – Chuyện bên trong cánh cửa
29 Tháng Một, 2021
Trong "Đam Mỹ"
This entry was tagged bian, dammy, kinhdi, tuvongkinhvanhoa. Bookmark the permalink.
Điều hướng bài viết
« PREVIOUS POST
NEXT POST »
6 COMMENTS
Lato TRẢ LỜI
2 năm ago
Chủ nhà edit mượt lắm, cố lên, chúc bạn sớm hoàn thành bộ truyện nghennn
Đã thích bởi 2 người
yuzhu.ruan TÁC GIẢ TRẢ LỜI
2 năm ago
cảm ơn bạn đã ủng hộ nha (' ε ' )♡
Đã thích bởi 1 người
HỦ NỮ, BTS SUMIN TRẢ LỜI
2 năm ago
❤❤
Thích
gsdiskodsk TRẢ LỜI
8 tháng ago
cánh cửa này huyền bí đúng gu mình thích luôn
Thích
arakalic TRẢ LỜI
4 tháng ago
Lâm Thu Thạch: "Dân thất nghiệp lang thang." Trước kia còn có công ăn việc làm, bây giờ ngày nào cũng ôm mèo ngủ, trở thành một con cá mặn không có ước mơ.
Nghe cute vậy(・∀・)
Đã thích bởi 1 người
Tiểu tiên nữ nhíu mày🙂 TRẢ LỜI
3 tháng ago
Ôi pass của chương này, một đứa ngốc ngếch như t phải nhờ sự trợ giúp của chat gpt:))
Thích
TRẢ LỜI
Widget
Bình luận
Theo dõi
Tạo trang giống vầy với WordPress.com
Tham gia
MenuBỎ QUA NỘI DUNG
NHÀ NHỎ CỦA CHOU
Căn nhà nhỏ đăng những câu chuyện nho nhỏ.
RIÊNG TƯ: [TVKVH] CHƯƠNG 82 – TRONG ĐÊM
25 Tháng Bảy, 2021 — 11 bình luận
93 tình iu '▽'ʃ♡ƪ
Chương 82 – Trong đêm
edit: Hafu, yuzhu; beta: yuzhu
Sau khi ăn tối xong thì bầu trời cũng bắt đầu nhá nhem tối.
Mọi người đều lần lượt quay về phòng mình nghỉ ngơi, Lâm Thu Thạch với Cố Long Minh cũng không ngoại lệ. Lâm Thu Thạch tắm rửa sơ qua xong cũng không vội đi ngủ, mà đứng bên cửa sổ quan sát căn phòng đối diện.
Nơi mà bộ hài cốt trẻ con phát ra tiếng khóc nức nở ngày hôm qua chính là ở căn phòng đối diện bọn họ. Mấy phòng kia có hai đội, có nghĩa là bốn người, đêm qua Lâm Thu Thạch chuyển phòng, vừa lúc ở ngay giữa phòng của các đội kia.
Ban ngày đã kiểm tra qua, Lâm Thu Thạch không tìm thấy chỗ bất thường nào trong căn phòng đó, ngoại trừ những lỗ nhỏ trên cửa sổ giấy rất dễ bỏ qua.
Cửa sổ ở đây dùng gỗ ngăn cách thành các ô, mặt trên lắp kính, mặt dưới dán giấy. Lâm Thu Thạch đứng bên cửa sổ là có thể xuyên qua lớp kính nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, nhưng nếu ngồi xuống thì không thể thấy gì nữa.
"Anh đang nhìn cái gì vậy?" Cố Long Minh nằm trên giường nghiêng đầu nhìn Lâm Thu Thạch, hỏi.
"Tôi muốn xem thử căn phòng kia rốt cuộc có chỗ nào khác phòng chúng ta." Lâm Thu Thạch nói, "Cậu cứ ngủ trước đi."
Cố Long Minh nói: "Vậy để tôi xem với anh."
Lâm Thu Thạch nói: "Một mình tôi là được rồi, tôi không định thức quá lâu đâu. Cậu cứ ngủ trước đi, dù sao cậu có thức cũng đâu có giúp được gì mà phải lo."
Cố Long Minh chớp chớp mắt nhìn Lâm Thu Thạch, cũng không kiên trì: "Vậy được thôi." Cậu ta ngáp một cái, trở mình, chưa tới hai phút đã ngủ say như chết.
Nhìn bộ dạng này của cậu ta, Lâm Thu Thạch không khỏi nhớ tới Nguyễn Nam Chúc...... Công phu đi vào giấc ngủ của Nguyễn Nam Chúc chắc cũng phải là hạng nhất. Nhưng mà nói đi nói lại, những người đi làm nhiệm vụ cùng với anh hình như đều thuộc dạng dễ ngủ, ngay cả Trình Nhất Tạ cũng không phải là ngoại lệ.
Đêm đen nặng nề, gió lạnh thổi phần phật ở ngoài hành lang khiến mấy cái đèn lồng treo trên đó lung lay như sắp đổ.
Ánh lửa lúc sáng lúc tối, Lâm Thu Thạch chỉ có thể xuyên qua bóng đêm mà mơ hồ nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài hành lang. Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, hiện tại đã là 11 giờ, còn mấy phút nữa là tới nửa đêm.
Lâm Thu Thạch định chờ đến 12 giờ, nếu căn phòng đối diện vẫn không xuất hiện biến hóa gì thì anh sẽ đi ngủ.
Đang suy nghĩ như vậy, Lâm Thu Thạch đột nhiên chú ý tới phía cuối hành lang đối diện, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một mảnh màu đỏ mơ hồ trông như bóng người. Bóng người chậm rãi di chuyển trong bóng đêm, đến khi thứ đó bước đến phía dưới đèn lồng, Lâm Thu Thạch nhờ vào ánh sáng le lói của chiếc đèn mà thấy rõ được mảnh màu đỏ đó rốt cuộc là cái gì.
Hóa ra đó là bảy tám đứa trẻ mặc quần áo màu đỏ, đứa phía sau đặt tay lên bả vai đứa đứng trước, gục đầu, chậm rãi đi từng bước một về phía trước. Không biết có phải vì khoảng cách quá xa hay không mà Lâm Thu Thạch cũng không nhìn rõ bộ dáng bọn chúng, nhưng xét từ dáng đi của chúng, những đứa trẻ này rõ ràng không phải là con người.
Bọn chúng xếp hàng chậm rãi bước đi, đang lúc đi đến phía dưới một phiến cửa sổ lại đột nhiên dừng bước. Đứa nhỏ đứng đầu nở một nụ cười quái dị trên khuôn mặt trắng bệch, chậm rãi xoay người đối mặt cửa sổ, quay người về phía đối diện cửa sổ, kiễng chân, chĩa ngón tay bé xíu chọc một lỗ trên tấm giấy, sau đó dán mặt vào.
Lâm Thu Thạch thấy cảnh này, sau lưng nổi lên một tầng mồ hôi lạnh. Lúc này anh rốt cuộc hiểu được tại sao căn phòng trước kia lại xuất hiện mấy cái lỗ nhỏ... Nếu anh không đem bộ hài cốt trẻ con ra ngoài, nếu anh không đổi phòng, như vậy lúc này đám quỷ nhỏ sẽ nhìn thấy bọn họ thông qua mấy cái lỗ này.
Những thứ kia có lẽ phát hiện trong phòng không có ai, liền xoay người đi tiếp sang phòng kế bên. Lâm Thu Thạch nhớ rõ phòng kia có người ở, ngay sau đó nhìn thấy những đứa trẻ đó sau khi chọc một cái lỗ liền hóa thành một vũng máu loãng, theo cái lỗ trên giấy cửa sổ, cứ thế mà chảy vào trong phòng.
Chuyện này xảy ra không gây ra một tiếng động, chỉ vài giây sau hành lang đã khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.
Lâm Thu Thạch nhớ tới chuyện xảy ra lúc sáng, nhẹ giọng niệm vài lần câu manh mối: "Trời hoảng, đất hoảng, nhà ta có kẻ khóc đêm, đi ngang qua nơi này đọc ba lần, một giấc ngủ thẳng đến tận hừng đông..." Anh niệm liên tục ba lần, đang định leo lên giường lại, nhưng mà nhìn đến giữa sân xuất hiện bóng dáng của một người phụ nữ. Bà ta mặc chiếc váy dài màu đỏ, mái tóc dài đen nhánh búi lên, thoạt nhìn đúng là vị nữ chủ nhân tiếp đãi bọn họ vào ban ngày.
Bà ta lặng lẽ đứng đó, đối diện với căn phòng mà mấy đứa trẻ kia đang đi tới, bóng lưng lạnh lẽo như một bức tượng cứng đờ.
Lâm Thu Thạch không muốn xem tiếp, anh cẩn thận quay người, trở về giường nằm. Nhưng mà anh vừa ngồi xuống bên mép giường, tự nhiên trước mắt lại xuất hiện ánh sáng. Lâm Thu Thạch kinh ngạc, phát hiện ngọn đèn trên bàn không hiểu tại sao lại tự thắp lên rồi.
Ngọn đèn kia chiếu sáng cả căn phòng, trong đêm tối khẳng định là thứ gây sự chú ý – dù là đồ hữu dụng hay không thì vẫn là thứ không nên nết.
Chớp nhoáng, Lâm Thu Thạch phi tới trước ngọn đèn, bất chấp những thứ khác, thò tay lấy cái chụp đèn vội vàng gắn vào ngọn đèn dầu.
Lửa đèn nháy mắt phụt tắt, nhưng mà người Lâm Thu Thạch cứng lại. Anh cảm nhận được một ánh nhìn, ánh nhìn từ bên ngoài phóng thẳng vào trong, anh ngồi chồm hổm, cũng không dám ngồi thẳng lên, cực kì lo lắng thứ bên ngoài nhìn thấy mình.
Cũng không biết là do Lâm Thu Thạch quá lo lắng hay là như thế nào, anh thậm chí còn nghe được tiếng gió rất nhẹ thổi qua làn váy.
Sau đó, bỗng có thứ gì ở trên cửa sổ giấy chầm chậm cọ cọ, một lát sau, một ngón tay sơn đỏ chọc xuyên qua lớp giấy cửa sổ bằng giấy mỏng manh.
Lâm Thu Thạch liền ngồi xổm bên cạnh cửa sổ, vừa khéo nằm ở góc khuất Người nhìn qua lỗ không nhìn thấy anh nhưng anh lại có thể nhìn thấy người đó —— một con mắt màu đen xuất hiện đằng sau cửa sổ, không mang theo ý tốt mà nhìn trộm vào trong phòng, rà soát mục tiêu.
Cố Long Minh nằm trên giường vẫn đang thở đều, cũng không bị mấy chuyện này đánh thức.
Lâm Thu Thạch ngừng thở, cố hết sức làm giảm sự hiện diện của bản thân xuống mức thấp nhất.
Cặp mắt kia ở bên ngoài nhìn lâu thật lâu, cuối cùng cũng vẫn không phát hiện Lâm Thu Thạch đang ngồi xổm trong góc, nàng ta tiếc nuối thở dài, chậm rãi dời mắt.
Nhưng Lâm Thu Thạch cũng không dám động đậy, anh có cảm giác, thứ này vẫn còn ở gần đây......
Quả nhiên, vài giây sau, đôi mắt đen kia lại xuất hiện. Nếu Lâm Thu Thạch ban nãy tin rằng ả ta đã đi khỏi, chỉ sợ cũng sẽ bị thứ này nhìn thấy được, về phần sẽ xảy ra biến cố gì thì không ai biết được.
Vẫn không tìm được Lâm Thu Thạch, đôi mắt đen lộ rõ sự tức giận và khó chịu. Bên ngoài khu viện của lại Lâm Thu Thạch truyền đến tiếng gõ mõ cầm canh, sau khi nghe thấy âm thanh này, chủ nhân của đôi mắt đen mới biến mất sau lớp giấy cửa sổ.
Lâm Thu Thạch lại ngồi xổm tại chỗ một lúc lâu, sau khi xác định thứ bên ngoài đã rời khỏi, mới từ từ từ dưới đất bò lên. Hai chân anh ngồi lâu nên tê rần, lảo đảo quay về giường.
Cố Long Minh vẫn đang ngủ say, chẳng mảy may biết chuyện gì vừa xảy ra.
Lâm Thu Thạch thở hắt ra, nằm xuống bên cạnh Cố Long Minh, những suy nghĩ trong đầu toàn xoay quanh mấy đứa trẻ cùng nữ chủ nhân tòa viện này. Anh có cảm giác, trong viện này cất giấu manh mối mấu chốt.
Nếu là người bình thường, trải qua sự việc như vừa rồi khẳng định là ngủ làm gì nổi, nhưng kinh nghiệm phong phú qua cửa những lần trước đã làm cho Lâm Thu Thạch nhanh chóng bình tĩnh lại. Anh nhắm mắt, bắt đầu cố nhớ lại cảm giác yên bình khi nằm cạnh Nguyễn Nam Chúc, thật sự nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
Xem ra thuốc ngủ tinh Nguyễn Nam Chúc đúng là có tác dụng, đại loại nghĩ tới một chút thôi là ngủ được rồi.
Ngày thứ ba, động tĩnh khi Cố Long Minh rời giường đánh thức Lâm Thu Thạch. Anh mở mắt ra, thấy Cố Long Minh đĩnh đạc chào hỏi anh: "Buổi sáng tốt lành nha, đêm qua chắc không gặp chuyện gì chứ nhỉ?"
Lâm Thu Thạch nói: "Gặp, suýt thì đắp chiếu rồi."
Cố Long Minh: "... Anh đang nghiêm túc đó à?"
Lâm Thu Thạch nói: "Đương nhiên là nghiêm túc." Anh ngồi dậy, kể lại sơ qua những chuyện xảy ra đêm qua.
Cố Long Minh lúc đầu đang không làm sao, nghe tới chuyện thứ kia đứng ở cạnh cửa sổ nhìn cậu ta lâu thật lâu, cậu ta mới lộ ra vẻ kinh hồn bạt vía: "Đậu má, ả ta cứ nhìn tôi cả đêm như thế à?"
Lâm Thu Thạch: "Cũng không khác là bao."
Cố Long Minh nói: "May mà tôi mặc áo đi ngủ." Hắn e thẹn nói, "Nếu ngủ lõa thể như ở nhà. Ngủ... "
Lâm Thu Thạch: "..." Thì có khi lúc đó cậu toi cơm rồi.
Cố Long Minh pha trò, sau đó nghiêm túc trở lại, nói: "Vậy thì đêm nay chúng ta có cần đổi phòng không?"
Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ, nói: "Đi ăn sáng trước đi."
Khi đến nơi ăn sáng, Lâm Thu Thạch phát hiện trong đội có thiếu mất hai người, là hai người ở trong căn phòng mà những đứa trẻ dừng chân ngày hôm qua.
"Hai người đó đêm qua có quay về không?" Mọi người đều đang nhỏ giọng thảo luận về hai người mất tích kia.
Lâm Thu Thạch nhanh chóng giải quyết bữa sáng, đưa mắt ra hiệu cho Cố Long Minh.
Cố Long Minh còn chưa ăn no, sau khi nhét vào miệng thêm một cái bánh bao liền nhồm nhoàm nói: "Đi thôi."
Lâm Thu Thạch đứng dậy đi ra ngoài.
"Mọi người đi đâu đó?" Có người hỏi bọn họ.
"Chúng tôi đi qua xem phòng mấy người kia." Lâm Thu Thạch đáp, "Xem bọn họ còn đó không."
"Tôi đi với hai người." Nghiêm Sư Hà, người bước vào từ đường sau Lâm Thu Thạch hôm qua, cũng đứng dậy. Người đi cùng hắn có vẻ không muốn đi lắm, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, cũng đi theo.
Bốn người đi dọc hành lang, Nghiêm Sư Hà hỏi bọn họ đêm qua có nghe được âm thanh gì không.
"Không có." Cố Long Minh ăn ngay nói thẳng, "Tôi ngủ toàn là ngủ một mạch tới sáng, gì cũng không nghe thấy."
Lâm Thu Thạch cũng lắc đầu.
"Ồ." Nghiêm Sư Hà gật gật đầu, "Thực ra thì tối qua tôi có nghe được tiếng trẻ con khóc... Đại khái là từ gần chỗ của hai người truyền tới. Tối đến các anh cẩn thận chút đi."
Lâm Thu Thạch nghe vậy không nói gì. Đêm qua anh không hề nghe được âm thanh gì khác thường, lấy thính lực của anh mà nói, ngay cả Nghiêm Sư Hà còn nghe được thì không có lý do gì mà anh không nghe.
Nghiêm Sư Hà nói như thế, hoặc là đang lừa bọn họ, hoặc là tiếng khóc này cũng chỉ có một mình hắn nghe được.
Vừa nói, họ vừa đi đến cửa phòng của hai người mất tích.
Lâm Thu Thạch giơ tay gõ cửa, chờ một lúc, không ngạc nhiên khi phát hiện bên trong không có động tĩnh gì.
"Cứ thế đi vào?" Lâm Thu Thạch nói.
"Vào thôi." Nghiêm Sư Hà cũng không để ý, "Nhưng mà hình như khóa trong mất rồi."
Lâm Thu Thạch nói: "Để tôi thử xem." Ở ngoài cửa anh đã bắt đầu học tập tay nghề mở cửa của Nguyễn Nam Chúc, nhưng mà cũng chưa thành thạo lắm, vẫn chưa xử lý được mấy cái khóa phức tạp. Trước mắt thì cái khóa đã cũ này cũng không thành vấn đề, nếu thật sự mở không ra, cũng có thể phá cửa đi vào. Dù sao nếu đã thật sự muốn vào thì chẳng phải chuyện gì khó khăn.
Một phút sau, tiếng khóa đã mở vang lên.
Cố Long Minh nhìn Lâm Thu Thạch đầy kính nể: "Người anh em, anh lợi hại thiệt đó, giờ tôi tin anh là dân thất nghiệp lang thang rồi."
Lâm Thu Thạch: "......" Sao anh cứ cảm thấy mấy lời này có chỗ nào sai sai.
Nghiêm Sư Hà duỗi tay đẩy cánh cửa trước mặt, lộ ra cảnh tượng trong phòng. Chỉ thấy trong phòng ngủ không lớn kia nơi nơi đều là máu tươi, nhưng những vết máu này không giống như bị bắn ra mà lại càng giống như dấu vết sót lại sau khi bị kéo lê.
Không nghi ngờ gì, chủ nhân của căn phòng này đã lành ít dữ nhiều.
Lâm Thu Thạch đi vào phòng, sau khi làm bộ lơ đãng kiểm tra xung quanh, anh chậm rãi đi tới cạnh cửa sổ. Anh lại thấy mấy cái lỗ nhỏ kia, chỉ là so với ngày hôm qua, hôm nay thấy lỗ nhỏ khiến tâm tình càng phức tạp thêm một chút.
Nghiêm Sư Hà cũng rất cẩn thận, nhanh chóng phát hiện mấy lỗ nhỏ trên cửa sổ. Hắn nhìn thấy lỗ nhỏ, tìm không thấy đầu mối, thì Cố Long Minh làm bộ nói bâng quơ: "Sao tôi lại nghĩ tới mấy trò nhả khói thuốc mê như trong phim võ hiệp ấy, không phải người hại chết bọn họ là người đấy chứ?"
Nghiêm Sư Hà nghe vậy liếc Cố Long Minh một cái.
Trong phòng vẫn còn chỗ làm người ta để ý, Lâm Thu Thạch chú ý rằng trong ngọn đèn dầu trên bàn trống không. Ngọn đèn này lúc bọn họ mới chuyển vào được đổ đầy dầu, mới dùng có hai đêm, không có chuyện lại đốt hết được. Nhưng mà ngọn đèn trước mặt đã đốt đến cạn, cũng không biết là có người làm đổ mất dầu trong đèn, hay là do nguyên nhân khác.
"Thi thể thì sao? Thi thể của bọn họ đâu?" Tìm trong phòng một lượt, Nghiêm Sư Hà vẫn không nhìn thấy thi thể của hai người, hắn thấy hơi nghi ngờ, "Cho dù chết thì cũng phải thấy xác chứ."
Nhưng không tìm thấy thi thể, phòng ngủ cũng không to, căn bản là không có chỗ giấu xác.
"Không biết nữa." Tiểu Thiển trả lời, "Có khi nào bị mấy thứ kia ăn mất rồi không?"
Nghiêm Sư Hà cau mày, không hé răng. Trên thực tế là có thể tính đến trường hợp này, dù sao thì trong cửa chuyện gì cũng có thể phát sinh.
Lâm Thu Thạch cũng đang nghĩ đến thi thể, nhưng anh càng muốn biết nữ chủ nhân hiện tại đang ở đâu.
Có vẻ như trong phòng cũng không còn manh mối nào sót lại, ngược lại, Cố Long Minh lại tìm ra dấu tay máu trẻ em từ một chỗ góc nào đó. Cậu không nói chuyện này lúc có Nghiêm Sư Hà, mà đợi sau khi mọi bốn người tách ra, lặng lẽ nói cho Lâm Thu Thạch.
"Ừ, tôi biết rồi." Lâm Thu Thạch gật gật đầu, "Cậu cảm thấy thi thể của mấy người họ bị đưa đến chỗ nào rồi?"
Cố Long Minh: "Không biết nữa ...... Bị mấy thứ đó giết chết, không còn xác không phải là chuyện bình thường à?"
Lâm Thu Thạch nói: "Không nói được." Thực ra lời Cố Long Minh nói rất hợp lý, nhưng anh lại cảm thấy có chỗ không đúng, giống như trực giác mách bảo anh, thi thể đi đâu rồi vô cùng quan trọng, nhưng đây chỉ là trực giác, lại không có chứng cớ chứng minh. Kinh nghiệm này theo như Nguyễn Nam Chúc nói, rất khó dùng lời cụ thể để diễn tả.
"Anh để ý thì thôi chúng ta cứ tìm khắp nơi thử xem?" Cố Long Minh chú ý tới Lâm Thu Thạch vẫn nhăn mày, nói, "Trong tòa viện còn mấy chỗ mình chưa đi lần nào."
"Vậy tìm xem đi." Lâm Thu Thạch gật gật.
Hai người liền lại bắt đầu đi vòng vòng trong viện.
Không thể không nói, viện này lớn vô cùng, đường lại thiết kế kiểu loạn thất bát tao, rất dễ lạc trong này. Cũng may Lâm Thu Thạch có trí nhớ cực kỳ tốt, mang theo Cố Long Minh đi trong đó cũng không khó lắm.
Nhưng Cố Long Minh đi theo chính là mờ mịt cả đầu, nói: "Chúng ta vừa rồi không phải mới đi qua đây rồi sao?" Cậu nhớ rõ cảnh sắc xung quanh hình như là giống nhau như đúc.
"Chưa có đi qua." Lâm Thu Thạch nói, "Đường đi vừa rồi tảng đá nhỏ hơn chút."
Cố Long Minh: "..." Cậu nhìn chằm chằm tảng đá muốn nát* cũng không phát hiện không giống cái tảng hồi nãy chỗ nào, vì thế nhìn Lâm Thu Thạch đắm đuối, bội phục nói, "Anh lợi hại thật đấy...... Vậy mà cũng phát hiện được nữa."
*gốc là nhìn tảng đá muốn ra hoa – là nhìn lâu tới nỗi nó nở hoa luôn
Lâm Thu Thạch cười cười không đáp.
Thực tế là lúc trước anh không có trí nhớ như vậy, nhưng từ khi vào cửa, trí nhớ dần trở nên tốt hơn, để nhớ được cảnh tượng trước đó đối với anh hoàn toàn không khó.
Viện này quả thực giống như cố ý làm cho người ta lạc đường, nhiều chỗ có kiến trúc giống nhau như đúc, thậm chí cỏ cây, bồn hoa, hòn non bộ cũng có cùng kết cấu.
Lâm Thu Thạch với Cố Long Minh ở trong viện tốn cả một buổi sáng, rốt cuộc cũng tìm được nơi cần tìm —— bọn họ tìm được biệt viện nơi nữ chủ nhân ở.
Vì sao xác định được nơi ở của nữ chủ nhân, do Lâm Thu Thạch ở chỗ đó thấy được một bộ trang phục phơi trên ngọn cây, một bộ váy đỏ dài đang phất phơ trong gió. Anh nhớ rõ cái váy dài này, đúng là bộ mà nữ chủ nhân đã mặc tối qua.
"Anh có ngửi thấy mùi gì đó không." Cố Long Minh nhíu mày, khụt khịt mũi, "Mùi thối quá."
Lâm Thu Thạch cũng ngửi thấy, đây là một mùi rất khó dùng từ nào có thể miêu tả được, hơi giống mùi máu, lại hơi giống mùi gì hư thối, nói tóm lại làm người ta buồn nôn vô cùng.
May mà Trình Nhất Tạ không ở đây, chứ không kiểu gì cũng chịu không nổi.
Chỗ của nữ chủ nhân với nơi bọn họ đứng chỉ cách nhau một cánh cửa sắt, cửa sắt khép hờ, có thể lờ mờ nhìn được cảnh tượng bên trong.
Lâm Thu Thạch ở ngoài quan sát trước một lát.
Đó là một cái sân rất lớn, trong viện lại trống rỗng, ngoại trừ một cái cây xác xơ ở ngoài, thì cây gì cũng tìm không ra. Mà chiếc váy dài nữ chủ nhân mặc lại treo lơ lửng trên cái cây chết khô.
Sau khi xác định bên trong không có động tĩnh gì, Lâm Thu Thạch nhanh chân nhanh tay đẩy cửa, hai người đi vào trong viện.
Lâm Thu Thạch quan sát xung quanh xong, rất nhanh phát hiện phát hiện vết máu tươi ở góc sân. Dấu vết này giống như có thứ gì bị kéo lê trên mặt đất, giống y hệt vết tích trong phòng của hai người bị mất tích.
Có vẻ như Cố Long Minh cực kỳ không thích nơi này, dùng tay bịt mũi, vẻ mặt ghét bỏ.
"Sao vậy?" Lâm Thu Thạch hỏi cậu ta.
Cố Long Minh nói: "Phong thuỷ viện này kém quá, chả khác gì chỗ ở dành cho người chết."
Lâm Thu Thạch nói: "Chỗ chúng ta ở còn không phải chỗ dành cho người chết à?"
Cố Long Minh lắc đầu: "Nơi này càng nghiêm trọng hơn, bình thường phòng ở đều có đủ bốn góc ngăn ngắn, căn phòng này thì lại bị thiếu mất một góc..."
Lâm Thu Thạch nhìn kỹ, phát hiện phòng này đúng là thiếu một góc, cái chỗ góc đó thực sự là bị sửa thành hình cung, trông quái dị cực kỳ.
Hai người bọn họ đang nói chuyện, Lâm Thu Thạch chợt biến sắc, nói: "Trốn nhanh, có người đến đây." Nói xong nhanh chóng tìm một góc, cùng Cố Long Mình trốn vào.
Một lát sau, nữ chủ nhân mặc đồ đỏ xuất hiện trước cửa, trên khuôn mặt xinh đẹp của bà ta lộ vẻ lạnh nhạt, vẫn chưa phát hiện sự tồn tại của Lâm Thu Thạch và Cố Long Minh, đi thẳng tới một gian phòng nào đó.
Đợi cho bà ta vào phòng, Cố Long Minh mới nhẹ nhàng thở ra, thì thầm: "Làm tôi sợ gần chết... Chúng ta đi được chưa?"
Lâm Thu Thạch nói: "Không, tôi muốn qua đó xem sao."
Cố Long Minh: "Qua đó xem sao? Nguy hiểm vậy mà anh còn định đi nhìn nữa?"
Lâm Thu Thạch giơ tay lên miệng làm động tác suỵt. Thực tế, nữ chủ nhân vào nhà không lâu sau, anh liền nghe được một âm thanh rất vi diệu. Loại âm thanh giống như lưỡi dao sắc bén chặt phải thứ gì đó cứng rắn, một đao lại một đao, vang lên phập phập.
Tuy rằng Cố Long Minh cực kỳ không tán thành hành vi còn muốn đi qua xem thử của Lâm Thu Thạch, nhưng cũng không phản đối nữa, mà đi theo sau Lâm Thu Thạch, rón ra rón rén đi về phía trước, cỡ người to bự còn làm cái động tác này trông khá buồn cười.
Lâm Thu Thạch đi tới phía cửa của nữ chủ nhân, nghiêng người vào trong cẩn thận quan sát.
Nữ chủ nhân quay lưng về phía họ, cầm trong tay một con dao thật dài, đang cúi đầu chặt cái gì đó. Lâm Thu Thạch sau khi nhìn kỹ càng, phát hiện đó là một khối thịt rất lớn... Mà phân biệt bằng phần xương sườn, đây rõ ràng chính là bộ phận cơ thể người.
Hiển nhiên, thi thể hai người mất tích đêm qua, hẳn là thứ lúc này đang được nữ chủ nhân xử lý.
Mà trong phòng của nữ chủ nhân còn có vài đồ vật kỳ quái gì đó thu hút ánh mắt của Lâm Thu Thạch. Đó là một cái kệ xếp chật ních một đống đèn đầu, có ngọn đèn trống không, có ngọn lại được đổ đầy dầu.
Nữ chủ nhân khẽ ngâm nga một khúc nhạc ru, thoải mái chặt mấy khối thịt ra. Lâm Thu Thạch thấy phần cánh tay với cẳng chân, càng xác định suy đoán của bản thân. Chỉ thấy sau khi nữ chủ nhân chặt thịt xong, bắt đầu nhóm lửa rồi đặt một chiếc chảo sắt lên bếp.
Bà ta định làm cái gì... Cố Long Minh dùng ánh mắt hoảng sợ không tiếng động hỏi Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch nhún vai, ý bảo anh không biết.
Ánh mắt Cố Long Minh hơi khủng hoảng, thì thào: "Đậu má, bà mẹ nó thứ thịt tôi ăn lúc sáng, đừng nói là là..."
Lâm Thu Thạch: "...... Chắc là không đâu."
Trong giọng nói Lâm Thu Thạch cũng hơi ngập ngừng, hiển nhiên là cũng không dám chắc. Nghĩ đến đồ ăn thơm ngào ngạt ban ngày, lại còn canh xương tối qua vừa uống, Cố Long Minh thực sự muốn ói ra. Cậu cố gắng nhịn xuống, đồng thời tự răn đe trong lòng, sau này vào trong cửa vẫn nên ngoan ngoãn ăn lương khô gì đó cho an toàn...
Mà nữ chủ nhân thấy chảo cũng đã nóng, bắt đầu bỏ từng khối thịt vào.
Tâm sự mỏng của editor: Từ chương này nhà mình xin chào đón một editor mới, Hafuヽ(*⌒▽⌒*)ノ. Để chào mừng editor mới nên mình sẽ up 2 chương, 82 và 83, làm quà nhé. Chương mới vẫn sẽ được cập nhật vào 0h00′. Mong mọi người dành nhiều tình yêu cho Hafu và nhà nhỏ của Chou nha. \(★ω★)/ Mọi người nhớ like hoặc comment để tiếp thêm động lực cho 2 editors nhé. (*¯ ³¯*)♡
Tiếp tục chuyên mục PR cho mấy bé Tubatu nhà mình ~ 🥰
Chia sẻ
Đang tải...
RELATED
[TVKVH] Chương 121.2 – Mê cung
1 Tháng Bảy, 2023
Trong "Đam Mỹ"
[TVKVH] Chương 120.2 – Cuộc sống hiện thực
19 Tháng Tư, 2023
Trong "Đam Mỹ"
[TVKVH] Chương 76 – Thoát ra khỏi cửa
12 Tháng Một, 2021
Trong "Đam Mỹ"
This entry was tagged bian, dammy, kinhdi, tuvongkinhvanhoa. Bookmark the permalink.
Điều hướng bài viết
« PREVIOUS POST
NEXT POST »
11 COMMENTS
Diệp Lãng TRẢ LỜI
2 năm ago
"Nghiêm Sư Hà duỗi tay đẩy ra trước mặt môn, đem phòng trong cảnh tượng triển lãm ở bọn họ trước mặt. Chỉ thấy không lớn phòng ngủ, nơi nơi đều là máu tươi, bất quá này đó máu tươi không giống như là bắn ra tới, mà càng như là kéo hành lúc sau lưu lại." Đoạn này sót nè hai bồ ơii
Thích
yuzhu.ruan TÁC GIẢ TRẢ LỜI
2 năm ago
okie tui sửa liền nè, cảm ơn bạn đã nhắc tui nhe ( ' ∀ ')ノ~ ♡
Đã thích bởi 1 người
Tiểu Ngư Nhi TRẢ LỜI
2 năm ago
"Không có đi quá." Lâm Thu Thạch nói, "Vừa rồi đi con đường kia này viên cục đá muốn Tiểu Nhất điểm."
Lâm Thu Thạch cùng Cố Long Minh ở trong sân tiêu phí một buổi sáng thời gian, rốt cuộc tìm được rồi chính mình muốn tìm địa phương —— bọn họ tìm được nữ chủ nhân cư trú đình viện.
=> Trong chương còn sót 2 đoạn QT, chủ nhà edit xóa nha
Đã thích bởi 1 người
Xìn đi xìn OTP TRẢ LỜI
2 năm ago
Đến giờ tui vẫn không nhập để mở được pass chương 83
Đã thích bởi 1 người
noname TRẢ LỜI
9 tháng ago
tui cũng thế trời ạ, làm ơn ai đấy hãy gợi ý cho tui
Thích
yuzhu.ruan TÁC GIẢ
8 tháng ago
tra gu gồ là ra liền á bồ ưi TT
Thích
dangkabzh TRẢ LỜI
1 năm ago
"không biết từ lúc nào xuất hiện đã xuất hiện một mảnh màu đỏ ..."
—>dư chữ "xuất hiện" rồi chủ nhà ơi
"Lâm Thu Thạch nhờ vào ánh sáng lé loi của chiếc đèn ..."
—> chỗ này chắc là "le lói" mà hỉ 🙂
Đã thích bởi 1 người
Hoà lê TRẢ LỜI
9 tháng ago
Chương 83 hình như lỗi ý, mình thấy vẫn bị khoá mặc dù chương 81, 82 vẫn vào bth
Thích
yuzhu.ruan TÁC GIẢ TRẢ LỜI
8 tháng ago
pass không sai bạn nhé
Thích
Yêu Dino nhứtt TRẢ LỜI
9 tháng ago
Cho em hỏi chương 83 có lỗi pass không ạ? Em nhập pass thì bị báo sai ạ TvT
Thích
yuzhu.ruan TÁC GIẢ TRẢ LỜI
8 tháng ago
pass chương 83 không sai nha bạn
Thích
TRẢ LỜI
Widget
Bình luận
Theo dõi
Tạo trang giống vầy với WordPress.com
Tham gia
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro