Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16

MenuBỎ QUA NỘI DUNG
NHÀ NHỎ CỦA CHOU
Căn nhà nhỏ đăng những câu chuyện nho nhỏ.

RIÊNG TƯ: [TVKVH] CHƯƠNG 27 – THẾ GIỚI HIỆN THỰC
17 Tháng Năm, 2020 — 10 bình luận
93 tình iu '▽'ʃ♡ƪ

Chương 27 – Thế giới hiện thực

edit: yuzhu

Sau khi ngủ cả một ngày một đêm, Lâm Thu Thạch mới tỉnh dậy. Khi tỉnh lại đã không còn sốt nữa, mặc dù cơ thể vẫn chưa có sức lực nhưng anh vẫn có thể xuống giường đi lại. Bác sĩ kiểm tra xong nói truyền dịch thêm một ngày cho chắc ăn, ngày hôm sau là có thể xuất viện rồi.

Trình Thiên Lí vẫn luôn ở bên cạnh anh, nghe vậy nói anh đừng lo lắng, nói mèo ở nhà sẽ có người chăm sóc, không cần phải gấp gáp quay về.

Lâm Thu Thạch nhìn cậu nói cảm ơn.

Anh nằm trên giường bệnh, lần đầu tiên cảm thấy bệnh viện thân thương như vậy. Tiến vào thế giới bên trong cánh cửa vài ngày mà thật sự có cảm giác dường như đã qua mấy đời, mặc dù ở thế giới hiện thực mới qua có mười mấy phút.

Ngày hôm sau, Trình Thiên Lí làm thủ tục xuất viện cho Lâm Thu Thạch, lái xe đưa anh về nhà.

Advertisement

Lâm Thu Thạch sau khi đến nơi lấy ra chìa khóa mở cửa, còn chưa vào đã nghe thấy tiếng Hạt Dẻ nhà anh meo meo làm nũng. Anh ngó đầu vào nhìn, lại thấy Nguyễn Nam Chúc ngồi trên sô pha trong nhà đang đọc một quyển sách, còn Hạt Dẻ luôn tỏ thái độ lạnh lùng khinh bỉ với anh lại đang cọ cọ mắt cá chân Nguyễn Nam Chúc, rầm rì kêu, thỉnh thoảng còn nằm ngửa lộ ra cái bụng lông mềm mại đòi được vuốt ve.

Trước kia Lâm Thu Thạch cũng được đãi ngộ như vậy, chỉ là gần đây Hạt Dẻ cực kì ghét bỏ anh, không cho sờ cũng không cho ôm, hít* lại càng không có khả năng.

*Động tác úp mặt vào bụng boss hít như phê cần, như hình bên dưới:

Lâm Thu Thạch ghen tị muốn lòi cả mắt, có lẽ là chú ý đến ánh mắt nóng rực của anh, Nguyễn Nam Chúc vốn không ngẩng đầu giờ mới nhìn qua bên này: "Xong rồi?"

"Ừm." Lâm Thu Thạch vui sướng bước đến cạnh Nguyễn Nam Chúc, cẩn thận ngồi xuống, muốn giả vờ như không để ý mà bế mèo nhà anh lên. Ai ngờ Hạt Dẻ lại uốn éo mông tránh tay anh.

Lâm Thu Thạch thấy thế rơi nước mắt bi thương: "......Hạt Dẻ, con không thương ba ba nữa sao?"

Nguyễn Nam Chúc không nói gì, cúi người dễ dàng bế Hạt Dẻ lên, Hạt Dẻ meo một tiếng, vui vẻ dùng đầu cọ cọ ngực Nguyễn Nam Chúc.

"Sờ đi." Nguyễn Nam Chúc đưa Hạt Dẻ ra nói với Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch vươn tay, cuối cùng cũng được sờ mèo nhà mình: "Hạt Dẻ không nhận ra ba ba nữa sao?"

Như một người cha tội nghiệp mất đi đứa con trai thân yêu nhất của mình, Lâm Thu Thạch đau lòng muốn chết, mắt trông thấy cậu mèo con nhà mình cực cực khổ khổ nuôi nấng từ nhỏ bây giờ lại dính vào người đàn ông khác, cứ có loại cảm giác bị cắm sừng rất vi diệu. (lời editor: nó cứ sai sai thế nào ấy nhỉ???)

"Mèo đối với mấy chuyện này tương đối nhạy cảm." Nguyễn Nam Chúc giải thích, "Qua vài cánh cửa nữa là ổn thôi."

Vừa nhắc đến cánh cửa, cả người Lâm Thu Thạch liền héo xuống. Anh dựa đầu lên sô pha: "Tôi có thể hỏi vì sao cuối cùng cậu lại giết người đàn bà đó không? Không phải nói không thể dính máu sao?"

"Tôi cho rằng chìa khóa ở trong bánh kem." Nguyễn Nam Chúc nói, "Nhưng không có, vậy thì khẳng định là ở chỗ khác, anh còn nhớ một cảnh cuối cùng trong chuyện cổ tích không?"

Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ, có vẻ như đã lý giải ý của Nguyễn Nam Chúc, anh ngồi thẳng lưng: "Hai người chị được hồi sinh, tên phù thủy đã bị giết?"

"Đúng vậy." Nguyễn Nam Chúc nói, "Cho nên tôi nghi ngờ......"

"Nếu lỡ như không phải thì sao?" Lâm Thu Thạch không nghĩ tới là cậu chỉ đang hoài nghi, mà lại có hành động mạnh mẽ như vậy.

"Không phải thì không phải." Nguyễn Nam Chúc ngược lại tỏ ra rất điềm tĩnh, "Tìm nơi khác sẽ thấy."

Lâm Thu Thạch tỏ ra bái phục, người bình thường ai dám xách dao liền chém như vậy. Hơn nữa đã có ví dụ ở phía trước, người bình thường sẽ không muốn bản thân bị dính máu. Cũng chỉ có Nguyễn Nam Chúc mới nghĩ ra chìa khóa trong người tên phù thủy, mà nghĩ ra thì cũng thôi đi, còn ngay tại trận chặt phù thủy ra làm mấy khúc.

"Đã lấy được gợi ý của cánh cửa tiếp theo chưa?" Lâm Thu Thạch vừa nghĩ đến, anh nói, "Nhất định phải thông qua mười hai cánh cửa sao?"

"Ừm." Nguyễn Nam Chúc nói, "Đi ăn gì trước đã, rồi tôi sẽ từ từ nói với anh sau."

Vì thế ba người rời khỏi căn hộ, đi tìm quán ăn.

Lâm Thu Thạch mới ốm dậy, đáng ra nên ăn đồ thanh đạm, nhưng trong cánh cửa bảy ngày liền anh chỉ gặm bánh mì khô, thèm ăn muốn chết, vậy nên đưa Nguyễn Nam Chúc và Trình Thiên Lí đến một quán ăn Giang Hồ* dưới tầng, chọn hẳn mấy món cay.

*Món ăn Giang Hồ-江湖菜: không chỉ là một món, mà là một từ điển món ăn (hệ thống những phong cách đặc thù về lý luận, cách thức, mùi vị, kiểu chế biến thức ăn của từng địa phương) chỉ những món ăn được làm ra mang hương vị rất chân chính.

Món ăn Giang Hồ ở đây tương đối đặc biệt, vừa cay vừa tê, gọi thêm bia lại càng hợp.

Lâm Thu Thạch ăn đến nỗi toàn thân đều đổ một tầng mồ hôi mỏng.

"Cánh cửa tiếp theo của anh có lẽ sẽ vào khoảng mười ngày nữa." Nguyễn Nam Chúc lại không ăn vui vẻ như Lâm Thu Thạch, cậu hình như không ăn được cay, chỉ mới ăn vài miếng chóp mũi đã đỏ hồng, ánh mắt cũng không lạnh lùng như ngày thường mà có chút ẩm ướt, "Mười ngày này nghỉ ngơi cho tốt."

"Vậy gợi ý trong cánh cửa kia là gì?" Lâm Thu Thạch tương đối quan tâm đến chuyện này.

"Không thể nói cho anh." Nguyễn Nam Chúc vậy mà lại nói một câu như vậy.

"Vì sao?" Lâm Thu Thạch hơi kinh ngạc.

"Bởi vì cánh cửa đó không nhất định là của anh, có thể là của người khác, đến lúc đó có lẽ anh sẽ không vào cửa." Nguyễn Nam Chúc nói, "Gợi ý của cánh cửa chỉ dành cho người mở ra nó, ai mở cửa gợi ý sẽ là của người đó, cũng sẽ có nhiều quyền chủ động hơn, nhưng những gợi ý này không nhất định chỉ dùng cho bản thân."

Lâm Thu Thạch sợ ngây người: "Vậy chẳng phải cánh cửa tiếp theo của tôi sẽ không có gợi ý sao?"

Nguyễn Nam Chúc: "Tình huống tương đối phức tạp, ta nói như thế, tôi nói thế này nhé, cánh cửa tiếp theo anh có thể đi ké Trình Thiên Lí."

Lâm Thu Thạch nghe mà đầu óc choáng váng.

Cuối cùng Trình Thiên Lí vẫn phải giải thích, cậu nói: "Một phiến môn chỉ có một chủ đề, nhưng nếu như anh và em cùng vào một cánh cửa, thì cánh cửa này vừa là của anh, cũng vừa là của em. Cửa này lại có quy củ khác, nói theo cách khác, hiện tại em đã mở tới cánh cửa thứ tư, còn anh chỉ mới mở cánh cửa thứ hai. Vậy nếu anh đi theo em vào cánh cửa thứ tư, hơn nữa có thể thoát ra, vậy ba cánh cửa trước của anh sẽ tự động mở ra."

Còn có chuyện tốt thế này sao? Lâm Thu Thạch trợn tròn đôi mắt: "Vậy chẳng phải tìm được một người đã mở cánh cửa thứ mười hai......"

"Nào có chuyện tốt như vậy." Trình Thiên Lí ăn một miếng đồ ăn, ậm ừ nói, "Loại chuyện như nhảy cóc này tuyệt đối không nên làm quá nhiều lần, nếu không sẽ chết vô cùng thảm. Bây giờ anh còn nhiều chuyện chưa biết, em cũng không thể nói rõ ràng với anh được."

Lâm Thu Thạch nói: "Vì sao lại không thể?"

Trình Thiên Lí: "Bởi vì dù cho đã nói rõ thì anh vẫn sẽ tiếp tục hỏi vì sao chứ còn gì."

Nhìn vẻ mặt hai người hiển nhiên đối với những người mới với mười vạn câu hỏi vì sao căm thù đến tận xương tuỷ, Lâm Thu Thạch cũng không muốn tự làm xấu mặt bản thân, im lặng ngậm miệng ăn cơm.

Quả nhiên Trình Thiên Lí thở dài một hơi, nói mắt nhìn của Nguyễn ca đúng là tinh tường, nhìn xem những người mới được người khác đưa về vấn đề nhiều không kể siết, thảm nhất là vừa mới giải thích rõ ràng, vào cánh cửa tiếp theo đã ngỏm, những điều dặn dò trước đó coi như bỏ đi.

Lâm Thu Thạch: "...... Nhưng mà cậu cũng mới qua có bốn cánh cửa mà sao lại thuần thục như vậy?"

Trình Thiên Lí: "Mặc dù em mới ở cánh cửa thứ tư, nhưng anh hai em đã qua cánh cửa thứ tám rồi." Cậu nhóc lẩm bẩm, như đang phàn nàn điều gì đó.

Lâm Thu Thạch vừa ăn cơm vừa suy nghĩ lại những điều hai người nói, suy nghĩ một lúc vẫn muốn hỏi nữa.

Có lẽ Nguyễn Nam Chúc đã nhìn ra bộ dạng muốn nói mà không dám của anh, giơ một ngón tay: "Một câu cuối cùng."

"Vì sao thế giới thứ nhất của tôi lại gặp cậu?" Lâm Thu Thạch nói, "Không phải cậu không quen người nào trong đó sao?"

"Đây là hai vấn đề." Nguyễn Nam Chúc nói, "Còn có, ai nói ai nói tôi không quen ai trong đó."

Lâm Thu Thạch kinh ngạc: "...... Cậu quen biết ai?"

Nguyễn Nam Chúc: "Còn nhớ hai người chết ngày đầu tiên không?"

Lâm Thu Thạch: "...... Còn nhớ."

"Một người trong đó chính là khách hàng của tôi." Nguyễn Nam Chúc ho khan một tiếng, "Lúc ấy tôi nhận lầm đối tượng."

Lâm Thu Thạch lâm vào im lặng.

Nguyễn Nam Chúc: "Tôi cho rằng anh là khách hàng của tôi, đến ngày hôm sau mới phát hiện không đúng thì khách hàng của tôi đã chết rồi." Cậu lau miệng, dùng giọng điệu vô cùng bình đạm nói ra những lời làm người khác trợn mắt há hốc mồm, "Sau đó phát hiện tư chất của anh không tồi, liền đem về."

Trình Thiên Lí ở bên cạnh nhịn cười, nói Lâm Thu Thạch đừng ngạc nhiên, đây không phải lần đầu tiên Nguyễn Nam Chúc nhận nhầm đối tượng hợp tác. Chủ yếu là lúc đó màu sắc quần áo của Lâm Thu Thạch và khách hàng đó rất giống nhau, hơn nữa hai người ngay từ đầu đã gặp nhau ở con đường nhỏ......

Lâm Thu Thạch nghĩ kĩ, hình như đúng là như vậy. Anh cứ nghĩ vì sao lúc ấy Nguyễn Nam Chúc đối với anh đặc biệt như vậy, kết quả vậy mà nguyên nhân lại là thế này: "......Tôi còn tưởng hai người chúng ta vừa gặp mà như quen biết từ lâu."

Nguyễn Nam Chúc: "Anh cũng có thể nghĩ như vậy."

Cơm nước xong xuôi, Lâm Thu Thạch chuẩn bị về nhà.

Nguyễn Nam Chúc lại nói với anh nếu như có thể, tốt nhất là nên chuyển đến biệt thự ở, như vậy mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau.

"Sẽ xảy ra chuyện gì sao?" Lâm Thu Thạch hơi nghi hoặc, "Không phải đã thoát khỏi cửa rồi sao?"

"Trong thế giới hiện thực còn có những người giống chúng ta." Trình Thiên Lí nói, "Tâm lý những người đó đều biến thái hết rồi...... Ài, dù sao anh có thể chuyển đến thì nên chuyển đi, dù sao cũng không có hại gì."

"Thôi được, để tôi suy nghĩ đã." Lâm Thu Thạch gật gật đầu, ý bảo mình đã biết.

Ba người ăn cơm xong, trên đường trở về nhìn thấy một cái biển quảng cáo rất lớn bên đường.

Nguyễn Nam Chúc tiện tay chỉ, nói: "Đó là Hứa Hiểu Tranh."

Lâm Thu Thạch ngẩng đầu nhìn, phát hiện trên biển quảng cáo là một nữ diễn viên rất nổi tiếng. Nữ minh tinh này đi theo con đường ngự tỷ sexy, mặt mang vẻ lạnh lùng hững hờ, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều vô cùng ngạo khí, so sánh với Hứa Hiểu Tranh ngày nào cũng khóc trong thế giới kia hoàn toàn là hai người khác nhau.

Lâm Thu Thạch vốn đang cảm thấy kinh ngạc, nhưng cẩn thận nghĩ lại người đàn ông lạnh lùng bên cạnh này ở trong cánh cửa là một cô gái thì liền bình thường trở lại.

"Bọn em về trước đây, anh ở nhà một mình cẩn thận đó, có gì thì phải gọi điện nha." Trình Thiên Lí nói, "Bye bye."

"Tạm biệt." Lâm Thu Thạch vẫy tay, thấy họ đã lên xe đi một đoạn xa mới quay người lên nhà.

Sau khi quay về, anh tựa vào sô pha nghỉ ngơi, Hạt Dẻ ngồi ở tít đằng xa nhìn anh, cũng không chịu lại gần cho anh sờ sờ. Đến mức muốn như trước đây dí mặt vào bụng Hạt Dẻ hít một hơi càng bất khả thi.

Lâm Thu Thạch xem TV bắt đầu mơ mơ hồ hồ, ngay lúc sắp thiếp đi thì nghe thấy dưới tầng truyền đến tiếng kêu cứu. Anh lập tức tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên là hoài nghi bản thân có phải bị ảo giác hay không, nhưng tiếng kêu càng lúc càng lớn, còn kèm theo tiếng ồn ào nói chuyện.

Lâm Thu Thạch từ trên sô pha đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, vậy mà nhìn thấy một người chạy như điên bên ngoài tiểu khu, còn có một người đang xách dao đuổi.

Cảnh tượng này quá mức không thật, Lâm Thu Thạch hung hăng dụi mắt mấy lần, mới xác định chính xác là anh không bị hoa mắt.

Người bị đuổi là một cô gái, bộ dạng rất lạ lẫm nhưng quần áo trên người lại có chút quen mắt, nhưng vì sắc trời giờ này đã tối đen, Lâm Thu Thạch không thể rõ ràng.

Những hộ gia đình khác cũng bị âm thanh bên ngoài quấy rầy mà lục tục thò đầu ra xem, Lâm Thu Thạch xác định bản thân không nhìn nhầm liền vội vàng báo cảnh sát, đơn giản giải thích tình hình, sau đó liền vớ đại lấy một cái áo khoác mỏng định xuống giúp đỡ. Nhưng anh vừa mới chạy đến thang máy thì nghe thấy một tiếng gào thảm thiết, sau đó đột nhiên im bặt......

Xong rồi, Lâm Thu Thạch nháy mắt hiểu rõ.

Quả nhiên như thế, đến lúc anh xuống lầu, cô gái kia đã ngã xuống trong vũng máu, trên ngực cắm một con daox.

Người đã giết cô gái ngồi ở bên cạnh cười lớn, nói con điếm chết tiệt mày cũng có ngày hôm nay, để tao xem mày còn đi quyến rũ đàn ông kiểu gì.

Hắn ta thấy Lâm Thu Thạch bước đến cũng không phản ứng, như kẻ bị bệnh thần kinh mà tự lẩm bẩm.

Lâm Thu Thạch không dám lại gần kích thích hắn ta, lấy điện thoại ra gọi cho 120, sau đó ở bên cạnh đợi. Rất may cảnh sát và xe cứu thương đến rất nhanh, tức tốc kết thúc sự hoang đường này.

Lâm Thu Thạch đến sở cảnh sát một chuyến với tư cách là nhân chứng, được biết cô gái đó đã tử vong tại chỗ, đến một cơ hội để cấp cứu cũng không có.

Ngày hôm sau, sự việc này được đăng lên tin tức xã hội. Hóa ra đó không phải giết người vì tình, mà hung thủ là người mắc bệnh thần kinh, người thân không trông coi cẩn thận để chạy ra ngoài cửa, cô gái đó liền chịu phải trận tai bay vạ gió này. Thảm nhất là bệnh thần kinh sẽ không bị truy cứu trách nhiệm pháp luật......

Lâm Thu Thạch xem xong tin tức thì đi đến biệt thự, tìm Nguyễn Nam Chúc, nói có phải hai người họ quen biết cô gái này hay không.

"Hẳn là Đường Dao Dao." Nguyễn Nam Chúc liếc nhìn tờ báo một cái liền có kết luận.

"Cô ấy chết rồi?" Lâm Thu Thạch nói, "Làm sao lại chết kỳ quái vậy......"

"Người có thể vào cánh cửa đều là người sắp chết." Nguyễn Nam Chúc nói, "Tai nạn giao thông, mưu sát, bệnh nan y, sự cố ngoài ý muốn, anh không vào cửa cũng phải chết thôi."

Lâm Thu Thạch nghe Nguyễn Nam Chúc nói xong lại đột nhiên nhớ ra mình còn chưa đi lấy kết quả kiểm tra sức khỏe.

Có vẻ như nhìn ra vẻ mặt của anh không thích hợp, Nguyễn Nam Chúc nói: "Sao thế?"

"Không." Lâm Thu Thạch nói, "Chỉ là nhớ tới một chút việc thôi, tôi đi trước đây."

Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, cũng không ngăn anh lại.

Lâm Thu Thạch đi đến bệnh viện một chuyến, nhận lấy kết quả kiểm tra sức khỏe của mình. Anh xé mở túi hồ sơ bị niêm phong ra, lật đến trang kết quả liền nhìn thấy một dòng chữ ngay ngắn: Ung thư gan giai đoạn đầu.

Lâm Thu Thạch: "......" Làm sao lại thành thế này, Lâm Thu Thạch cười khổ.

Anh chưa bao giờ hút thuốc, rượu cũng rất ít uống, ngoại trừ tính chất công việc ra cũng không có hoạt động giải trí gì khác. Nhưng cẩn thận cần cù chăm chỉ như vậy, cuối cùng lại rơi vào kết cục này.

Lâm Thu Thạch hồn bay phách tán cầm kết quả kiểm tra về nhà, đối mặt với Hạt Dẻ nhà mình vẫn không muốn lại gần, cảm giác thất vọng trong anh đạt đến đỉnh điểm.

Chuông điện thoại vang lên, Lâm Thu Thạch nằm trên giường không nhúc nhích. Hiện giờ anh không muốn nghe điện thoại của ai, chỉ muốn ở một mình.

Điện thoại vang lên rồi lại tắt, tắt rồi lại vang lên, kiên trì đến hai ba lần mới dừng lại.

Lâm Thu Thạch tưởng người gọi điện thoại cho anh đã bỏ cuộc, lại không ngờ nửa tiếng sau, ngoài cửa nhà anh lại vang lên tiếng cộc cộc.

Lâm Thu Thạch bước đến bên cửa, thông qua mắt mèo nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc đứng bên ngoài. Anh mở cửa ra, còn chưa kịp nói gì, Nguyễn Nam Chúc đã bước vào: "Gặp phải chuyện gì?"

Lâm Thu Thạch lắc đầu.

Nguyễn Nam Chúc đánh giá từ đầu đến chân Lâm Thu Thạch: "Nói đi."

Lâm Thu Thạch trầm mặc một lát, xoay người chỉ chỉ kết quả kiểm tra sức khỏe đặt ở trên bàn.

Nguyễn Nam Chúc vươn tay cầm, đơn giản đọc sơ qua một lúc rồi tiện tay vứt ngay bên cạnh: "Có thế này thôi à?"

"Cái gì mà có thế này thôi?" Lâm Thu Thạch còn tưởng cậu sẽ an ủi mình vài câu, kết quả không những không an ủi mà còn thái độ thế này, anh kinh ngạc: "UNG THƯ GAN!! LÀ BỆNH NAN Y ĐÓ!!"

Nguyễn Nam Chúc: "Anh không nhớ lời tôi đã nói phải không?"

Lâm Thu Thạch: "Nói gì?"

"Tôi nói, những người vào cánh cửa đều là người sắp chết. Bây giờ anh đã vào rồi, tất nhiên cũng không phải ngoại lệ." Nguyễn Nam Chúc nói, "Anh thế này còn tốt chán, ít ra còn có thời gian hòa hoãn, thấy Đường Dao Dao ngày hôm qua không? Cô ta sắp chết rồi, nếu như cô ta thoát khỏi cánh cửa thành công sẽ tránh được tên thần kinh, nhưng cô ta đã không thể."

Lâm Thu Thạch: "Nhưng tôi bị ung thư gan, chẳng lẽ mấy cánh cửa này còn có thể chữa bệnh?"

"Có thể tôi nói ra anh sẽ không tin, qua một thời gian là sẽ rõ." Nguyễn Nam Chúc giơ tay ra xem thời gian, "Anh vẫn nên chuyển đến biệt thự đi, vừa nãy anh không nghe máy tôi còn tưởng anh chết rồi." (lời editor: miệng nói vậy mà người thì lo sốt vó tới nỗi chạy tận tới nhà người ta (・ω<) )

Lâm Thu Thạch: "......"

Nguyễn Nam Chúc: "Ngày mai tôi tới giúp anh chuyển nhà."

Lâm Thu Thạch còn muốn nói gì đó, Nguyễn Nam Chúc đã làm động tác dừng, sau đó chỉ chỉ Hạt Dẻ: "Có khi đến ở biệt thự Hạt Dẻ sẽ cho anh sờ đó."

Lâm Thu Thạch đã một tháng không được động vào bảo bối nhà mình lập tức quay ngoắt 180 độ: "Vậy......Chuyển thử xem sao."

Nguyễn Nam Chúc: "......" Cậu còn tưởng rằng Lâm Thu Thạch sẽ tiếp tục phản đối.

Tối hôm nay, Nguyễn Nam Chúc không về, mà ở nhà Lâm Thu Thạch ngủ lại một đêm.

Lâm Thu Thạch không tiện để cậu ngủ sô pha, đành phải nhường một nửa giường. Hai người một trái một phải, đắp chăn nói chuyện phiếm.

Không giống thế giới trong cánh cửa, Nguyễn Nam Chúc ngoài hiện thực xem ra rất ít nói, thậm chí có phần lạnh lùng. Cũng may đối với Lâm Thu Thạch vẫn sẽ hỏi gì đáp đó, thái độ khá hiền hòa.

Lâm Thu Thạch đối với chuyện này cảm thấy vô cùng cảm động, trong cảm động đồng thời còn có một loại cảm giác tâm thần phân liệt, giống như cô gái trong cánh cửa thực ra không phải Nguyễn Nam Chúc, mà là chị hoặc em gái của cậu......

Dù sao hôm nay cũng đã thấm mệt, nghĩ ngợi lung tung không lâu, liền mơ mơ màng màng ngủ mất.

Ngủ thẳng đến ngày hôm sau, Lâm Thu Thạch phát hiện mình lại tỉnh dậy trong lòng Nguyễn Nam Chúc

Tư thế của hai người có thể nói là hết sức tự nhiên, anh dựa vào ngực Nguyễn Nam Chúc, như Koala dán chặt vào người ta. Tình hình này thật là có chút xấu hổ, thế nhưng càng xấu hổ hơn là Lâm Thu Thạch "chào cờ" rồi.

Anh yên lặng muốn di chuyển thân thể, Nguyễn Nam Chúc đang ngủ say bên cạnh lại đột nhiên mở mắt, im lặng nhìn anh.

Lâm Thu Thạch xấu hổ cười: "Sớm, buổi sáng tốt lành?"

Nguyễn Nam Chúc: "Ừm."

Lâm Thu Thạch: "Tôi...... dậy trước đây." thả cánh tay đang ôm Nguyễn Nam Chúc ra, làm bộ lơ đãng dịch ra xa Nguyễn Nam Chúc.

Nguyễn Nam Chúc vẫn không nói gì, đến khi Lâm Thu Thạch sắp ngồi dậy, cậu mới đột nhiên làm một câu: "Mặt anh đỏ."

Lâm Thu Thạch: "......"

Nguyễn Nam Chúc: "Không sao."

Lâm Thu Thạch: "......"

Nguyễn Nam Chúc: "Đều là đàn ông, tôi hiểu."

Lâm Thu Thạch vẻ mặt đau khổ, chỉ cầu Nguyễn Nam Chúc đừng tiếp tục nói nữa, thế nhưng Nguyễn Nam Chúc lại rất không thương tiếc mà vạch trần tất cả, cậu nói: "Tôi cũng 'lên' rồi."

Lâm Thu Thạch trực tiếp bỏ chạy trối chết. Anh phát hiện mặc dù tính cách khá là bất đồng, nhưng Nguyễn Nam Chúc ngoài cửa hay trong cửa đều khó đối phó, mặc dù phương pháp làm khó thì không giống nhau.

Chật vật rời khỏi giường, Lâm Thu Thạch đi xuống phòng bếp làm bữa sáng. Nguyễn Nam Chúc nằm ở trên giường, nói muốn ăn mì.

"Muốn ăn vị gì?" Lâm Thu Thạch hỏi hắn.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Loại mì anh làm lúc còn ở trong cửa ấy."

"Được." Lâm Thu Thạch đeo tạp dề, bước vào phòng bếp.

Nguyễn Nam Chúc tựa vào trên giường, cũng không biết đang làm gì. Một lát sau cửa bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Có người gõ cửa." Nguyễn Nam Chúc kêu một tiếng.

"Cậu đi mở giúp tôi đi." Lâm Thu Thạch đang chiên trứng ở bên trong, "Có thể là giao hàng chuyển phát nhanh."

"Ừm." Nguyễn Nam Chúc đi mở cửa, thấy người đứng bên ngoài là một cô gái. Cô gái đó nhìn thấy cậu cũng ngây người một lúc, nói: "Xin chào, tôi tìm Lâm Thu Thạch."

"Thu Thạch, tìm anh kìa." Nguyễn Nam Chúc xoay người.

Vì tối qua ngủ một đêm ở đây, trên người Nguyễn Nam Chúc vẫn còn đang mặc áo ngủ của Lâm Thu Thạch, cái áo này mặc trên người cậu có hơi nhỏ nên không cài cúc áo, sáu múi cơ bụng rắn chắc mê người như ẩn như hiện, không hiểu sao lại có phần gợi cảm. (lời editor: mlem mlem ԅ(♡﹃♡ԅ) )

Vậy nên khi Lâm Thu Thạch vừa đi ra, liền thấy đồng nghiệp của anh Tào Doanh đang mặt đỏ tai hồng đứng trước cửa, bộ dạng chân tay luống cuống.

"Cậu làm gì vậy?" Lâm Thu Thạch nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc.

Nguyễn Nam Chúc không hiểu: "Tôi có thể làm gì?" Cậu ngừng một lúc, "Thay vì hỏi tôi làm gì với cô ta, chi bằng anh lo tôi sẽ làm gì anh thì hơn."

Lâm Thu Thạch: "......"

"Khụ khụ khụ khụ." Bị cuộc đối thoại của hai người làm cho sặc, Tào Doanh mãnh liệt ho khan.

Tai Lâm Thu Thạch cũng dần đỏ bừng, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: "Có chuyện gì không? Tào Doanh?" Anh đã trình đơn xin từ chức, công tác bàn giao công việc cũng đã xong.

"Anh bỏ quên thứ này." Tào Doanh lấy từ trong túi xách ra một quyển sổ.

"Ồ, cảm ơn cô." Lâm Thu Thạch cầm lấy quyển sổ. Quyển sổ này anh dùng để ghi chép nội dung công tác, với anh mà nói cũng rất quan trọng, chỉ là không biết làm sao lại bỏ sót.

"Có thể mạo muội hỏi một chút, vị này là......" Ánh mắt Tào Doanh chuyển sang người Nguyễn Nam Chúc.

"Là bạn của tôi." Lâm Thu Thạch nói.

"Ồ." Tào Doanh đỏ mặt nói, "Trước kia chưa từng gặp qua nha."

"Cô......" Lâm Thu Thạch còn đang định mời cô cùng ăn sáng, Nguyễn Nam Chúc đã mặt không cảm xúc nói tôi đói rồi, sau đó tiện tay đóng sầm cửa.

Lâm Thu Thạch nhíu mày, kết quả vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy ánh mắt của Nguyễn Nam Chúc.  Anh bị ánh mắt của cậu bị dọa lui về sau một bước: "Nguyễn Nam Chúc?"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Chuyện gì."

Lâm Thu Thạch: "Biểu tình này của cậu là có ý gì?"

Nguyễn Nam Chúc nhếch khóe miệng cười cười: "Ý tôi là đói rồi, muốn ăn gì đó." Ánh mắt cậu cực kì lộ liễu đánh giá Lâm Thu Thạch từ đầu đến chân. Lâm Thu Thạch còn muốn nói, thì thấy cậu đã xoay người đi vào bếp, một lát sau bên trong truyền ra tiếng ăn mì.

Lâm Thu Thạch: "......" Nhất định là do anh suy nghĩ nhiều rồi!!

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyễn Nam Chúc: Muốn ăn phía dưới của anh*.

*你下面, cũng có nghĩa là mì anh nấu (你下的面)

Lâm Thu Thạch: ?????

Chia sẻ

RELATED
[TVKVH] Chương 64 – Hãm hại
24 Tháng Sáu, 2020
Trong "Đam Mỹ"
[TVKVH] Chương 38 – Thoát khỏi cánh cửa
28 Tháng Năm, 2020
Trong "Đam Mỹ"
[TVKVH] Chương 62 – Chuẩn bị làm nhiệm vụ
22 Tháng Sáu, 2020
Trong "Đam Mỹ"
This entry was tagged bian, dammy, kinhdi, tuvongkinhvanhoa. Bookmark the permalink.
Điều hướng bài viết
« PREVIOUS POST
NEXT POST »
10 COMMENTS

Pingback: Tử vong kính vạn hoa – 死亡万花筒 – Nhà nhỏ của Chou

hoaivu TRẢ LỜI
2 năm ago
ulatrrr vô sỉ qá iii ><

Đã thích bởi 3 người

JangMin TRẢ LỜI
2 năm ago
Thích chương này dã mann><

Đã thích bởi 3 người

sfreya05 TRẢ LỜI
2 năm ago
Con sen hốt shit vì đam mê hít boss mà bỏ liêm sỉ 🤣🤣🤣

Đã thích bởi 6 người

A lãng TRẢ LỜI
1 năm ago
"Lâm Thu Thạch đeo tạp dề, bước vào phòng bếp."

=> Thật là damdang. 😌

Đã thích bởi 2 người

A lãng TRẢ LỜI
1 năm ago
"Chủ yếu là lúc đó màu sắc quần áo của Lâm Thu Thạch và khách hàng đó rất giống nhau"

=> U là trời.. lúc làm giao dịch sao ko nói tên? Dù là tên giả cũng được, ít nhất còn có cách nhận biết nhau. Hoặc là dùng ám hiệu cũng được vậy? Vd: 186 vv..?

Đã thích bởi 1 người

yuzhu.ruan TÁC GIẢ TRẢ LỜI
1 năm ago
anh Chúc kiếm cớ đó chứ, anh giả bộ lộn để cua anh Thạch thui :))))

Thích

A lãng TRẢ LỜI
1 năm ago
"Thảm nhất là vừa mới giải thích rõ ràng, vào cánh cửa tiếp theo đã ngỏm, những điều dặn dò trước đó coi như bỏ đi."

=> Sao không giải đáp tất cả các câu hỏi vì sao rồi ghi âm lại? 😃?? Sau khi ghi âm, kế tiếp nếu có những người mới vào đội thì bật cho họ nghe. Why?????

Đã thích bởi 1 người

A lãng TRẢ LỜI
1 năm ago
Nguyễn Nam Chúc tên dâm dê này!

Đã thích bởi 1 người

Tú Tú TRẢ LỜI
4 tháng ago
Sao vẫn k thấy giải thích ở cửa trước nhỉ? Tui vẫn k hiểu, ai là kẻ đục mũi khoang nửa đêm rồi mắt đối mắt với Thu Thạch z? Nếu là con bé kia thì nó làm vậy để làm gì? Rồi còn vụ trứng nữa :'(((( k hiểuuuuu

Thích

TRẢ LỜI





Trả lời
Widget

Bình luận

Theo dõi

Create a site like this with the Jetpack App.
Get the App
MenuBỎ QUA NỘI DUNG
NHÀ NHỎ CỦA CHOU
Căn nhà nhỏ đăng những câu chuyện nho nhỏ.

RIÊNG TƯ: [TVKVH] CHƯƠNG 28 – LẦN ĐẦU LỘ MANH MỐI
18 Tháng Năm, 2020 — 8 bình luận
88 tình iu '▽'ʃ♡ƪ

Chương 28 – Lần đầu lộ manh mối

edit: yuzhu

Nguyễn Nam Chúc vô cùng thích ăn mì Lâm Thu Thạch làm. Cậu nghiêm túc ăn hết cả một bát, đến nước mì cũng không để lại một giọt.

Lâm Thu Thạch nói: "Ăn ngon vậy à?"

"So với đồ ăn trong cánh cửa thì ngon hơn nhiều." Nguyễn Nam Chúc lau miệng, lại nhìn đồng hồ, "Thu dọn nhanh lên nhé, buổi chiều tôi đến đón anh."

"Được." Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Nguyễn Nam Chúc nói xong liền đứng dậy đi, Hạt Dẻ kêu meo meo dùng đuôi quấn lấy chân Nguyễn Nam Chúc, bộ dạng không nỡ để người ta đi. Lâm Thu Thạch nhìn mà ghen tị tới ê cả răng. Nhưng dù có ghen cũng chỉ biết nuốt vào bụng, ai bảo Hạt Dẻ chỉ là một chú mèo.

Căn hộ này là Lâm Thu Thạch ở trọ, thời gian hợp đồng còn nửa năm, anh cũng không định hủy hợp đồng. Thật ra anh không phải người của thành phố này, chỉ vì học đại học ở đây, tốt nghiệp xong mới ở lại, anh cũng đã quen với khí hậu và lối sống hiện giờ.

Lâm Thu Thạch bắt đầu thu dọn đồ đạc. Quần áo của anh không nhiều nên rất nhanh đã thu xếp xong, rắc rối nhất là một số tài liệu về công việc, nặng trình trịch. Anh nhìn đống tài liệu, do dự một lát rồi quyết định gọi cô nhân viên vệ sinh dưới tầng, đưa hết cho người ta.

Mạng cũng sắp mất tới nơi rồi, dù sao cũng nên làm những việc mà bản thân thấy vui vẻ.

Sau khi thu dọn xong hành lý, Lâm Thu Thạch báo tin chuyển nhà cho Ngô Kỳ bạn thân anh.

Ngô Kỳ nghe anh nói muốn chuyển nhà liền ầm ĩ muốn tới giúp đỡ, Lâm Thu Thạch lại từ chối, nói đã tìm công ty chuyển nhà rồi, không cần cậu phải đến giúp.

"Vậy cậu định chuyển đi đâu?" Ngô Kỳ hỏi.

"Vùng ngoại thành, đợi qua bên đó thu dọn xong tớ sẽ mời cậu qua chơi." Lâm Thu Thạch nói, "Cậu cứ làm việc cho tốt đi."

"Cậu nhớ báo địa chỉ cho tớ đó." Ngô Kỳ nói, "Từ chức nghỉ xả hơi một thời gian cũng tốt, ngày nào cũng tăng ca ai mà chịu nổi ha. Dù đang còn trẻ, nhưng cũng nên nghĩ cho sức khỏe của bản thân."

"Ừ." Lâm Thu Thạch đáp.

Ba giờ chiều, Nguyễn Nam Chúc và Trình Thiên Lí đúng giờ đến nơi, giúp anh khiêng hành lí lên xe. Hạt Dẻ meo meo kêu cũng bị bỏ vào trong ba lô phi hành gia, sau đó đặt ở hàng ghế đằng sau.

Lâm Thu Thạch: "Đợi đến biệt thự rồi Hạt Dẻ sẽ cho tôi sờ chứ?"

Nguyễn Nam Chúc: "Ừm."

Trình Thiên Lí: "Lâm Thu Thạch, anh có biết vẻ mặt anh bây giờ như cô vợ nhỏ bị chồng bỏ rơi không?"

Lâm Thu Thạch: "......" Tôi không phải, tôi không có.

Chiếc xe đi thẳng một đường, cảnh sắc xung quanh dần dần thưa thớt, cuối cùng chạy ra đường cao tốc hướng đến biệt thự cô độc vùng ngoại thành.

Đây là lần thứ ba Lâm Thu Thạch đến đây, khi anh mang túi nhỏ túi lớn vào thì thấy Trình Nhất Tạ ngồi trong phòng khách.

Trình Nhất Tạ đang ăn gì đó, thấy bọn họ vào, mặt không cảm xúc lạnh nhạt chào hỏi một tiếng: "Nguyễn ca."

Lâm Thu Thạch phản xạ có điều kiện nhìn sang Trình Thiên Lí đứng bên cạnh.

Không thể không nói, mặc dù là anh em sinh đôi, nhưng phong cách của hai người hoàn toàn khác nhau. Trình Thiên Lí hoạt bát hướng ngoại, nói gì cũng rất khoa trương, Trình Nhất Tạ lại hướng nội lạnh lùng, vừa nhìn đã biết không dễ ở chung.

Nguyễn Nam Chúc nói, "Chuẩn bị thế nào rồi?"

"Cũng tạm." Trình Nhất Tạ nói, "Tình hình cụ thể phải vào xem đã, bao giờ thì anh đi?"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Vài ngày nữa."

Trình Nhất Tạ gật gật đầu, xoay người đi ra.

Lâm Thu Thạch nghe đến đây, nhỏ giọng hỏi: "Mấy ngày sau cậu phải vào cửa à?"

"Ừm." Nguyễn Nam Chúc đáp.

"Có nguy hiểm lắm không?" Cánh cửa thứ hai của Lâm Thu Thạch đã kinh khủng như vậy, chẳng phải cửa của Nguyễn Nam Chúc lại càng khủng khiếp hơn sao

"Vẫn ổn." Nguyễn Nam Chúc nói, "Không cần quá lo lắng." Thần sắc cậu lạnh nhạt, dường như đang bàn về chuyện đi đâu du lịch, không hề thấy một chút căng thẳng nào.

Lâm Thu Thạch thấy thái độ cậu thản nhiên như thế, cũng theo đó mà bình tĩnh lại.

Sau đó Nguyễn Nam Chúc chỉ cho Lâm Thu Thạch căn phòng đã sắp xếp, phòng trên tầng ba cuối hành lang, căn phòng đối diện là của Nguyễn Nam Chúc.

Lâm Thu Thạch chuyển hành lí lên phòng của mình, háo hức không chờ nổi thả Hạt Dẻ ra khỏi ba lô.

Đến môi trường lạ lẫm, Hạt Dẻ lại không hề sợ người lạ, vui vẻ vẫy cái đuôi xù chạy như bay đến bên Nguyễn Nam Chúc bắt đầu cọ cọ cào cào, đòi ôm đòi bế.

Nguyễn Nam Chúc khom người bế Hạt Dẻ lên, ngồi trên sô pha vẫy tay với Lâm Thu Thạch: "Lại đây."

Lâm Thu Thạch ghen tị đến đỏ mắt vội vàng chạy đến, miệng nói: "Nam Chúc, Nam Chúc......cho tôi hít một hơi đi!"

Trình Thiên Lí bên cạnh: "......" Lâm Thu Thạch anh đây là lên cơn nghiện mèo sao??

Nguyễn Nam Chúc cúi đầu, nhìn Hạt Dẻ: "Hít đi."

Lâm Thu Thạch: "Được rồi!" Đầu tiên anh duỗi tay sờ sờ Hạt Dẻ, phát hiện Hạt Dẻ thật sự không giơ móng vuốt kháng nghị, đây đã là một sự tiến bộ vượt bậc.

Cơ hội ngàn năm có một, Lâm Thu Thạch vội vàng chớp lấy thời cơ bổ nhào đến, chôn mặt vào cái bụng mềm mềm của Hạt Dẻ.

Hạt Dẻ meo một tiếng, đệm thịt màu hồng mềm mại đánh lên đầu Lâm Thu Thạch.

Hít mèo làm đời thêm vui, như một tay chơi sành điệu không thể không hút cần, chỉ có hít mèo mới duy trì được ý nghĩa của cuộc sống. Mấy tháng không được động đến bảo bối của mình Lâm Thu Thạch giờ này cuối cùng cũng được toại nguyện, cảm động đến sắp lệ nóng doanh tròng.

"Đờ cờ mờ, hai cậu đang làm gì vậy? Có bạo quá không vậy?" Đột nhiên có giọng nói từ cửa truyền vào, Lâm Thu Thạch còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì cảm thấy Nguyễn Nam Chúc bỗng vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tóc anh: "Lâm Thu Thạch, anh đừng quỳ hít*."

"Đù móa! Quỳ mút*!" Người nọ nói, "Nguyễn ca, mấy cậu cũng biết chơi ghê nhỉ!!"

*hút và mút đều là xī – 吸, còn mút gì thì chắc ai cũng hiểu he ( ͡° ͜ʖ ͡°)

Lâm Thu Thạch: "......" Anh im lặng ba giây, mới phản ứng được chuyện gì xảy ra. Chỉ thấy lúc này Nguyễn Nam Chúc đang đặt Hạt Dẻ trên đùi, mà anh đang nửa quỳ trước mặt Nguyễn Nam Chúc, vẻ mặt say sưa ngây ngất chôn trên người Hạt Dẻ...... Tư thế này nhìn kiểu gì cũng thấy không thích hợp.

Lâm Thu Thạch im lặng đứng dậy, quay đầu nhìn người đằng sau.

Người này trước đây anh đã gặp qua ở biệt thự, là một người đàn ông tên Dịch Mạn Mạn. Có lẽ vì ánh mắt của Lâm Thu Thạch quá u oán, làm Dị Man Man có chút sợ hãi, nói: "Không sao đâu, hai người tiếp tục đi, tôi chỉ đi ngang qua thôi."

Nguyễn Nam Chúc khe khẽ cười.

Hạt Dẻ đang trong vòng tay cậu vẻ mặt ngơ ngác, lông trên người vì động tác của Lâm Thu Thạch mà loạn hết cả lên, nhưng vẫn cực kì đáng yêu.

Lâm Thu Thạch từ dưới sàn đứng dậy, đổi tư thế, lộ ra chú mèo trước mắt. Anh giơ tay chỉ chỉ, tỏ ra bản thân không hề đang làm việc không dành cho trẻ em dưới 18 tuổi.

"Ồ, đang chơi với mèo hả." Dịch Mạn Mạn xấu hổ cười cười, "Xin lỗi, tôi hiểu lầm."

"Không có việc gì." Lâm Thu Thạch, "Tôi không nên quá kích động......"

Trình Thiên Lí đứng cạnh chứng kiến toàn bộ, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, vỗ bàn cười ha hả, vừa cười vừa lấy điện thoại ra, để Lâm Thu Thạch xem ảnh cậu nhóc vừa chụp.

Lâm Thu Thạch lại gần xem, thì thấy trong ảnh là bản thân nửa quỳ giữa hai chân Nguyễn Nam Chúc, còn Nguyễn Nam Chúc thì mang vẻ mặt dịu dàng nhìn anh, còn giơ tay nắm nhẹ tóc anh nữa......

Lâm Thu Thạch: "Đờ mờ, cậu chụp lúc nào vậy, mau xóa nhanh cho tôi ——"

Trình Thiên Lí: "Được được được, anh đừng kích động, em xóa ngay đây." Cậu nhóc phải đứng trước mặt Lâm Thu Thạch xóa ảnh, sự việc mới kết thúc.

Lâm Thu Thạch đùa giỡn xong mặt mày mỏi mệt ngồi trên sô pha, tỏ ra đến tuổi này rồi muốn hít một con mèo sao mà khó khăn đến vậy.

Anh nói xong liền nhìn thấy Hạt Dẻ vô cùng vui vẻ dùng đầu cọ ngực Nguyễn Nam Chúc, bộ dạng sao nhà ngươi còn chưa hít ta.

Lâm Thu Thạch: "......" Hạt Dẻ, con đúng là đồ phản bội!!!

Buổi tối hôm đó, vì chúc mừng Lâm Thu Thạch dọn đến ở, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm. Lâm Thu Thạch cũng làm quen với các thành viên trong biệt thự một lần nữa.

Dịch Mạn Mạn, Trần Phi, Lư Diễm Tuyết là lần trước đã gặp qua, theo lời họ nói còn có vài người đang bận ở nơi khác, qua một thời gian nữa mới về. Trong biệt thự còn nuôi một chú chó Corgi tên là Bánh Gối, hai ngày nay bị ốm nằm viện, Trình Thiên Lí nói ngày mai mới đón về nhà.

"Nhỡ chúng nó đánh nhau thì sao?" Lâm Thu Thạch nhìn Hạt Dẻ có chút lo lắng.

"Không đâu, Hạt Dẻ nhà anh tính tình cũng hiền lành mà." Trình Thiên Lí nói, "Bánh Gối nhà em cũng hiền lắm, chỉ là có một tật xấu, thích ngửi mông mèo."

"Nó là đực hay cái?" Lâm Thu Thạch hỏi.

"Là đực." Trình Thiên Lí nói, "Em đưa nó đi dạo, gặp phải mèo hoang còn bị đánh, ài." Cậu nhóc nhìn Hạt Dẻ.

Lâm Thu Thạch gật gật đầu: "Hạt Dẻ nhà tôi cũng là đực."

Nếu đã như vậy, có lẽ sẽ không phát sinh chuyện vượt chủng* ngoài ý muốn đâu nhỉ......

*giao phối khác loài

Trần Phi và Dịch Mạn Mạn đều kính Lâm Thu Thạch một chén rượu, nói mọi người về sau cùng giúp đỡ lẫn nhau, Lư Diễm Tuyết ngồi bên cạnh cười ngọt ngào, tỏ ra rất vui vì Lâm Thu Thạch gia nhập.

Lâm Thu Thạch cũng chỉ uống hai chén, thấy rằng tình hình sức khỏe của bản thân không cho phép nên cũng không dám uống nhiều.

Kết thúc tiệc tối, Lâm Thu Thạch về phòng của mình, nằm trên giường lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được. Trong đầu anh có hơi hỗn loạn, những suy nghĩ kỳ kỳ quái quái cứ chạy tới chạy lui.

Đã không có cách nào ngủ được Lâm Thu Thạch liền bò dậy, muốn ra hành lang hít thở không khí.

Kết quả khi bước đến cửa sổ ngoài hành lang, xuyên qua cửa kính anh nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc đang đứng trong vườn nói chuyện với Trần Phi.

Vẻ mặt hai người đều cực kì nghiêm túc, trước mặt đặt một quyển sổ màu đen, thỉnh thoảng dùng bút viết viết vẽ vẽ.

Trần Phi khí chất văn nhã, mang một cặp kính đen, cười rộ lên cũng rất dịu dàng. Lâm Thu Thạch nghe Trình Thiên Lí nói trước kia anh ta là giáo viên, cụ thể gia nhập thế nào cậu cũng không rõ lắm, vì Trình Thiên Lí thực ra là người vào biệt thự muộn nhất.

Theo lý thuyết với khoảng cách xa thế này Lâm Thu Thạch không thể nghe thấy gì hết. Nhưng thật kỳ diệu, anh vậy mà có thể loáng thoáng nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của họ, mặc dù không rõ lắm, nhưng có thể đoán ra một hai câu.

Họ hình như đang thảo luận về cánh cửa tiếp theo của Nguyễn Nam Chúc, về bối cảnh của manh mối, trong đó có thể ẩn giấu ám chỉ......

Lâm Thu Thạch còn định tiếp tục nghe, Nguyễn Nam Chúc đứng dưới tầng lại giống như có mắt sau lưng, trực tiếp quay đầu nhìn về hướng anh đang đứng.

Ánh mắt hai người giao nhau, Lâm Thu Thạch ngượng ngùng vẫy tay chào hỏi.

Nguyễn Nam Chúc quay đầu nói gì đó với Trần Phi, sau đó đi vào biệt thự. Lâm Thu Thạch đi cũng không được đứng cũng cảm thấy quái quái, chỉ còn cách mở cửa phòng mình, ngồi bên cửa chờ.

Một lúc sau, Nguyễn Nam Chúc quả nhiên xuất hiện trước cửa phòng anh.

"Ngủ không được sao?" Nguyễn Nam Chúc hỏi.

"Ừm." Lâm Thu Thạch nói, "Trong đầu cứ lung tung rối loạn."

Nguyễn Nam Chúc nói: "Nếu đã không ngủ được thì tôi cho anh xem vài thứ vậy." Cậu ngồi trước máy tính trong phòng, ấn nút khởi động máy.

Sau khi âm thanh khởi động máy vang lên, màn hình máy tính cũng bừng sáng. Nguyễn Nam Chúc cầm chuột di chuyển, mở ra một địa chỉ trang web đầu tiên được đánh dấu.

Icon của trang web đó là hình một cánh cửa màu đen, gần như giống hệt cánh cửa sắt Lâm Thu Thạch vào.

Nguyễn Nam Chúc mở trang web lên, nhập một dãy ID và mật khẩu, một lát sau, một diễn đàn màu đỏ như máu hiện ra trước mắt Lâm Thu Thạch.

"Đây là một diễn đàn, do người từng vào cánh cửa lập ra. Nội dung trong đây rất phong phú, cũng có ít tin tức, anh rảnh rỗi có thể vào đây lướt xem." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chỉ được dùng máy tính này, không được dùng bất kì thứ gì khác để truy cập diễn đàn."

"Dùng thứ khác sẽ bị phát hiện địa chỉ đúng không?" Lâm Thu Thạch hỏi.

Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu.

"Bị phát hiện sẽ ra sao?" Lâm Thu Thạch rất tò mò về điều này.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Bị phát hiện sẽ xảy ra việc vô cùng tồi tệ." Cậu im lặng một lúc, dùng giọng nói lạnh nhạt nói ra sự thật kinh người, "Cửa có thể sẽ bị cướp đi."

"Cái gì??" Lâm Thu Thạch trợn tròn đôi mắt.

"Tôi đã sớm nói qua, cửa không phải sự trừng phạt, mà là sự khen thưởng." Nguyễn Nam Chúc nói, "Những người xác định phải chết sẽ vào cánh cửa, chỉ cần thông qua mười hai cánh cửa, sẽ giành được cuộc sống mới."

"Nhưng làm sao cửa có thể bị cướp đi?" Lâm Thu Thạch vẫn không rõ.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Người không có cánh cửa chỉ cần cùng người sở hữu cánh cửa tiến vào trong đó, trong thế giới của cửa giết chết chủ nhân cánh cửa, khi đó cánh cửa sẽ đổi chủ, đương nhiên loại việc này tương đối khó, nhưng chỉ cần có tâm, tất sẽ có cách."

Lâm Thu Thạch nghe xong sững sờ vài giây, sau đó lòng bàn tay âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Anh không ngờ rằng thứ bản thân phải đề phòng không chỉ là thế giới đáng sợ như địa ngục, còn có mưu ma chước quỷ của con người. Không thể tưởng tượng ra nếu như anh không gặp được Nguyễn Nam Chúc, dù cho có thể thoát ra khỏi cánh cửa, có lẽ cũng sẽ ngốc nghếch phạm sai lầm.

Anh lại nghĩ đến Trương Tử Song đã chết trong cánh cửa thứ nhất. Trương Tử Song không phải là lần đầu tiên vào cửa, nhưng vì không kịp thay quần áo, dẫn đến sau khi anh ta bị tai nạn xe hơi Lâm Thu Thạch trực tiếp nhận ra thân phận của anh ta.

Lâm Thu Thạch nhìn màn hình máy tính, phát hiện diễn đàn này vậy mà cực kỳ sinh động, hiện tại đã là hai giờ sáng mà vẫn còn hơn 6000 người online.

"Việc cũng là chúng tôi nhận trên mạng." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chẳng qua không phải trang  web này. Anh vừa mới vào không cần biết nhiều thứ như vậy, trước tiên tham khảo diễn đàn đã."

"Ồ." Lâm Thu Thạch cảm ơn Nguyễn Nam Chúc, "Cảm ơn cậu."

Nguyễn Nam Chúc: "Nói cảm ơn suông thì không cần, dùng hành động thực tế hơn."

Lâm Thu Thạch: "Được thôi...... Cậu muốn tôi cảm ơn kiểu gì, không bằng......" Anh đang định nói ngày mai mời Nguyễn Nam Chúc ăn bữa cơm, Nguyễn Nam Chúc lại ngắt lời anh: "Không bằng có thời gian rảnh lại hít mèo trên đùi tôi một phát nữa?"

Lâm Thu Thạch: "......" Cái người này đang giở trò lưu manh sao?

Nguyễn Nam Chúc: "Được rồi, tôi đùa thôi." Cậu đứng dậy, bước ra cửa, "Anh cứ xem trước đi, tôi còn có chút việc." Cậu ngừng bước, dừng lại trước cửa, quay đầu, "Đừng nghe trộm nhé."

Lâm Thu Thạch ừ một tiếng.

Nguyễn Nam Chúc: "Ngoan lắm." Cậu nở nụ cười, xoay người rời đi.

Lâm Thu Thạch nhìn bóng dáng cậu cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nghĩ kĩ mới kinh ngạc phát hiện ra Nguyễn Nam Chúc đã gài anh. Khoảng cách giữa bọn họ lúc đó rất xa, người bình thường sẽ không nghĩ Lâm Thu Thạch có thể nghe thấy cuộc đối thoại của họ. Nguyễn Nam Chúc lại đột nhiên nói như vậy, Lâm Thu Thạch cũng không kịp phản ứng trực tiếp nhận luôn.

Nhưng mà thính lực của anh rốt cuộc là chuyện gì......

Ôm trong lòng mối nghi hoặc này, Lâm Thu Thạch ngồi lên ghế dựa, bắt đầu tìm hiểu nội dung của diễn đàn.

Trong diễn đàn này có rất nhiều topic, nội dung cũng rất lộn xộn, thậm chí còn có thông tin kết bạn. Đương nhiên đã có sự nhắc nhở của Nguyễn Nam Chúc, anh đối với những thứ này không hề cảm thấy hứng thú, mà chỉ xem những topic liên quan đến cánh cửa.

Diễn đàn này đã tồn tại 6 năm trước, các thành viên trên diễn đàn đến nay vẫn đang thảo luận cửa rốt cuộc là thứ gì.

Là khoa học kỹ thuật của tương lai? Là món quà của thần thánh? Hay là thí nghiệm của người ngoài hành tinh? Những suy đoán chưa có lời giải nhiều vô số kể, nhưng xem ra chẳng có lấy một đáp án nào là chắc chắn cả.

Trên diễn đàn còn có một số topic thảo luận về thế giới bên trong cánh cửa. Lâm Thu Thạch đọc qua một chút, không phát hiện thông tin gì đặc biệt hữu dụng.

Anh xem hơn một tiếng đồng hồ, cơn buồn ngủ bắt đầu từ từ dấy lên. Anh liền tắt máy tính, lại quay về giường đắp chăn.

Lần này Lâm Thu Thạch không còn trằn trọc, nhắm mắt liền đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, một buổi sáng thật trong lành.

Sáng sớm Lâm Thu Thạch vừa đi xuống đã thấy Trình Thiên Lí tức giận bất bình đang cãi nhau với anh trai. Nói cãi nhau cũng không đúng lắm, mà ngược lại giống như đơn phương càm ràm thì hơn.

"Em đã nói là em không ăn cay, sao anh còn cứ bỏ ớt vào. Anh căn bản không hề quan tâm em thích ăn gì, anh chỉ nghĩ đến bản thân anh thôi......" Trình Thiên Lí nhìn chằm chằm chè trà dầu* trước mặt lẩm bà lẩm bẩm.

*Giống với món chè của Việt Nam, nhưng có một số địa phương ở Trung Quốc thích ăn mặn.

Mặt Trình Nhất Tạ không cảm xúc đứng đối diện cậu: "Không ăn thì cút."

Trình Thiên Lí bắt đầu vờ gào khóc, nhưng vẫn giơ tay bưng bát chè lên bắt đầu ăn. Lâm Thu Thạch mới đầu còn tưởng cậu ta không ăn được cay, kết quả phát hiện cái tên này chỉ đang ăn vạ, miệng nói không muốn ăn, nhưng dạ dày lại rất thành thật, Lâm Thu Thạch đánh răng xong đã thấy bát chè hết sạch.

"Em muốn ăn một bát nữa." Trình Thiên Lí nói, "Ài......Anh cho em thêm chút ớt đi."

Lâm Thu Thạch: "......" Nhóc thật đúng là đáng ăn đòn.

Mọi người tụ tập lại ăn sáng, ăn xong đều đi làm việc của mình. Lâm Thu Thạch tưởng bầu không khí trong biệt thự sẽ căng thẳng, nhưng sau khi quan sát, anh phát hiện thật ra bầu không khí rất thoải mái.

Tầng hai biệt thự là phòng tập gym và phòng trò chơi, nguyên một tầng bốn là thư phòng, muốn làm gì đều có chỗ thích hợp để làm.

Trình Thiên Lí rủ Lâm Thu Thạch cùng đi đón Bánh Gối về nhà, Lâm Thu Thạch đồng ý.

Hai người lái xe đi bệnh viện, Lâm Thu Thạch khéo léo hỏi Nguyễn Nam Chúc đang bận gì vậy, có phải sắp vào cánh cửa hay không.

"Đúng vậy." Trình Thiên Lí ngồi ghế phụ nhai kẹo cao su, "Có lẽ là mấy ngày sắp tới. Càng về sau dự cảm của anh đối với sự xuất hiện của cửa sẽ càng chính xác, sẽ biết lúc nào bản thân sẽ vào cửa......Ừm......đương nhiên, thời gian cụ thể tốt nhất đừng nói với ai cả, ngoại trừ người cùng vào cửa với anh."

"Vậy lần này cậu ấy đi một mình sao? Có nguy hiểm lắm không?" Lâm Thu Thạch lo lắng nhất là điều này.

"Nguy hiểm thì khẳng định là có." Trình Thiên Lí nói, "Hình như có người cùng vào với Nguyễn ca, nhưng là ai thì em không biết......."

"Ồ." Lâm Thu Thạch nói, "Hy vọng về sau anh có thể giúp đỡ......"

Trình Thiên Lí nhìn anh cười cười, nhưng cái gì cũng không nói.

Mấy ngày sau, Lâm Thu Thạch gần như không thấy bóng dáng Nguyễn Nam Chúc, dường như cậu luôn bận rộn, thời gian ở trong cũng biệt thự cực kì ít.

Ngược lại Lâm Thu Thạch đã thân quen hơn với những thành viên khác trong biệt thự.

Dịch Mạn Mạn là một người đàn ông 23 tuổi, nhiều chuyện giống Trình Thiên Lí, chỉ cần hai người đó gặp nhau là có thể nói hết một ngày. Nhưng dù sao cậu ta cũng thành thục hơn Trình Thiên Lí, ít khi nổi giận. Tuổi của Lư Diễm Tuyết lớn hơn Dịch Mạn Mạn một chút, trước mắt là cô gái duy nhất trong biệt thự. Tướng mạo cô rất phổ thông, ngày thường hoàn toàn không hề có cảm giác tồn tại, nhìn cũng không giống người gan dạ cho lắm. Nhưng Trình Thiên Lí nói biểu hiện của Lư Diễm Tuyết trong cánh cửa rất đáng kinh ngạc.

Còn về Trình Nhất Tạ anh trai Trình Thiên Lí, nguyên văn lời cậu ta là: "Tốt nhất anh nên cách xa anh ấy một chút, thần kinh anh ấy có vấn đề......"

Mà dựa theo quan hệ của hai người họ, Lâm Thu Thạch cũng lưu ý một chút về ý kiến này

Ở trong biệt thự tới ngày thứ năm, Nguyễn Nam Chúc mất tăm mất dạng đột nhiên xuất hiện. Lúc đó Lâm Thu Thạch chuẩn bị lên lầu đi ngủ, kết quả vừa bước vào hành lang, khoảng không trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng người. Lâm Thu Thạch bị bóng người này dọa giật cả mình, nhìn lại mới phát hiện là Nguyễn Nam Chúc.

Sắc mặt Nguyễn Nam Chúc vô cùng khó coi, tay chống vách tường, bộ dạng giống như có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào. Lâm Thu Thạch vội vàng tiến lên đỡ lấy cậu: "Nam Chúc, cậu có sao không?"

Nguyễn Nam Chúc lắc đầu: "Đỡ tôi vào phòng."

Lâm Thu Thạch ừ một tiếng, dìu lấy Nguyễn Nam Chúc vào phòng ngủ.

Nguyễn Nam Chúc vừa nằm xuống giường đã hôn mê bất tỉnh, Lâm Thu Thạch bị dọa tới mức cuống cuồng chạy xuống tầng gọi người. Lần đầu tiên anh gặp phải tình huống như vậy, không biết có thể trực tiếp đưa đi bệnh viện hay không.

Trần Phi vào phòng tức tốc kiểm tra tình hình Nguyễn Nam Chúc, nói không đáng lo ngại, chỉ là quá mệt mỏi, nhưng để chắc chắn vẫn nên đi một chuyến đến bệnh viện thì hơn.

Lâm Thu Thạch nghe vậy nhẹ nhàng thở ra.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc yếu ớt như vậy, sắc mặt trắng như tờ giấy. Nguyễn Nam Chúc của ngày thường cho người ta cảm giác vô cùng an tâm, giống như chỉ cần có ở đó, việc gì cũng không cần lo lắng. Nhìn thấy bộ dạng này của cậu, Lâm Thu Thạch không tránh khỏi sinh ra cảm giác đau lòng.

Trần Phi lái xe đưa Nguyễn Nam Chúc đi bệnh viện, Lâm Thu Thạch cũng đi theo

Sau khi vào phòng cấp cứu, trải qua chẩn đoán ban đầu của bác sĩ xác định trên người Nguyễn Nam Chúc không có vết thương ngoài da nào, mọi cơ quan đều rất bình thường, chỉ đang ngủ thôi.

"Cũng may." Trần Phi cảm thán, "Không xảy ra vấn đề gì lớn, anh trông cậu ấy, tôi ra ngoài gọi điện."

Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Sau khi Trần Phi đi ra một lát, lúc quay về sắc mặt lại trở nên xấu đi. Lâm Thu Thạch hỏi có chuyện gì vậy, anh ta im lặng một lúc, thấp giọng nói: "Người cùng vào cánh cửa với Nguyễn ca mất rồi."

Lâm Thu Thạch trợn tròn mắt.

"Vừa mới chết." Trần Phi nói, "Từ trên lầu...... Nhảy xuống."

Ánh mắt Lâm Thu Thạch chuyển lên người Nguyễn Nam Chúc, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm......Thật may, cậu......còn sống.

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Thu Thạch: Tôi thích hít mèo.

Nguyễn Nam Chúc: Tôi thích Lâm Thu Thạch hít mèo.

Hạt Dẻ: Meo meo meo?

Chia sẻ
Đang tải...
RELATED
[TVKVH] Chương 57 – Cái mũ màu đen
17 Tháng Sáu, 2020
Trong "Đam Mỹ"
[TVKVH] Chương 62 – Chuẩn bị làm nhiệm vụ
22 Tháng Sáu, 2020
Trong "Đam Mỹ"
[TVKVH] Chương 88 – Cái chết bất đắc kỳ tử
19 Tháng Chín, 2021
Trong "Đam Mỹ"
This entry was tagged bian, dammy, kinhdi, tuvongkinhvanhoa. Bookmark the permalink.
Điều hướng bài viết
« PREVIOUS POST
NEXT POST »
8 COMMENTS

Pingback: Tử vong kính vạn hoa – 死亡万花筒 – Nhà nhỏ của Chou

Hurrricaneee TRẢ LỜI
3 năm ago
Mình thấy nên đổi thành Nguyễn Nam Chúc là anh còn Lâm Thu Thạch là cậu nghe hợp hơn, chứ để như này hơi gượng gượng ấy, mk đọc toàn tự đổi luôn. Vì dù gì Nam Chúc cũng lớn hơn Thu Thạch mà

Thích

yuzhu.ruan TÁC GIẢ TRẢ LỜI
3 năm ago
Nam Chúc nhỏ hơn Thu Thạch 1 tuổi nhé, trong mục mô tả truyện có tag 'niên hạ' nhé

Đã thích bởi 4 người

freesialover TRẢ LỜI
2 năm ago
Càng ngày tình tiết càng cao trào nhỉ, nhưng cứ có cảm giác tác giả chưa giải thích hết các mối quan hệ trong truyện (hoặc do mình đọc lướt quá ta) ಥ_ಥ
Ở thế giới thứ hai vì sao thanh niên ở tầng 4 lại chết, vì sao lại nói chết thay cho Dao Dao, con mắt ở cửa Thu Thạch thấy là ai, đứa bé không dính bột huỳnh quang ở trong góc công và thụ phát hiện nếu là đứa không bị dính bột thì sao ẻm lại sống lại, bà già nói ăn hết rồi là ăn gì (ăn thịt người trong chung cư hay ăn bánh kem), vì sao có vết máu trước nhà hai người tầng 1 và 4 (vết cũ và vết mới), là để đánh dấu hay ai muốn hại họ?
Tính ra mấy đứa hay hỏi như mình sẽ dễ bị vả bép bép và sống không quá hai dòng truyện haha.
Cảm ơn nhà đã edit truyện nhen (*˘︶˘*).。*♡

Đã thích bởi 8 người

Slime Màu Tím :3 TRẢ LỜI
2 năm ago
Mình thấy mấy câu trên cũng ko quan trọng lắm, nếu muốn đi sâu cốt truyện mới tò mò vậy thôi. Chứ tuyến chính là công thụ nên có lẽ tác giả ko viết.
Còn về phần bà già cứ nói ăn rồi trong truyện có đoạn nói rồi mà nhỉ, cái bánh kem được làm từ những người đi dự tiệc hoặc người trong chung cư, mình ko rõ lắm nhưng chắc bà ấy ăn cái bánh làm từ thịt người kia rồi, lúc cắt bánh bà mẹ còn bảo chia cho hai hộ ở dưới cơ mà.

Đã thích bởi 3 người

Annie TRẢ LỜI
4 tháng ago
Mình nghĩ đọc mấy truyện như này tác giả đâu cần cái gì cũng phải giải thích trắng ra, ví dụ có vài thủ pháp lặp lại hoặc dễ đoán thì đến điểm là dừng nó sẽ hấp dẫn hơn chứ. Có lẽ bạn quen kiểu đọc lèo lèo đợi đến phần gần cuối thì tác giả sẽ giải thích toàn bộ thủ pháp lớn nhỏ đã sử dụng trong truyện nhưng mình thích kiểu mấp mở đến điểm thì dừng, vừa đọc vừa suy luận. Hoặc cũng có thể đoạn này tác giả để sót chi tiết. Vậy mình mạn phép nêu ý nghĩ của mình về những điều bạn thắc mắc:
1. Ở thế giới 2, thanh niên tầng 4 chết thay cho Dao Dao
Như manh mối gợi ý của LTT về con chim fitcher, thì tất cả người chơi ở đây đều tượng trưng cho quả trứng và thân xác họ là vỏ trứng. Ba chị em sinh ba là 3 chị em trong câu truyện cổ. Cái chết của ba cô bé không phải ngẫu nhiên mà phụ thuộc vào số người chơi. Thứ tự chết cũng giống trong truyện cổ lần lượt là chị cả, chị hai và em út, trong truyện cũng theo thứ tự là Tiểu Nhất, Tiểu Thập rồi đến Tiểu Thổ – cô em út đc toàn mạng.
Trong câu chuyện cổ có 1 chi tiết khi cô gái số 2 hay em út (mình ko nhớ rõ) sắp chết, lúc nhìn thấy phù thủy cũng là khi cô giật mình làm rơi rồi nhận ra vỏ trứng đã dính máu. Vậy suy ra điều kiện tử vong là "vỏ trứng" bị dính máu.
Khi Dao Dao bị dính máu nhưng người chết lại là thanh niên tầng 4, LTT và NNC nhìn nhau đầy nghi ngờ vì điều kiện đủ nhưng kết quả họ dự đoán không xảy ra. Sau đó có 1 chi tiết là đêm hôm đó và mấy hôm trc nữa Dao Dao đều đi tìm manh mối ở dưới tầng, đặc biệt là đêm định mệnh đó thì cô ấy ở dưới đó và hôm sau ở hiện trường lại thấy máu me be bét như cố ý đổ. Vậy có khả năng là đêm đó Dao Dao đã ở gần người tầng 4, dẫn dụ "phù thủy" đến và khiến "vỏ trứng" khác dính máu và "bị vỡ" thay cho mình. Ngày hôm sau cô ấy cũng ko xuống hiện trường xem vì đã biết trc kết quả rồi xem làm gì 😃
2. Con mắt LTT nhìn thấy qua lỗ khoan, Tiểu Nhất còn sống ko
Có chắc đó là con mắt của người sống? Sau đó NNC và LTT có đi ra ngoài và thấy Tiểu Nhất (bị giết nhưng đâu có nghĩa là đã chết, theo truyện cổ thì sau khi phù thủy chết thì cả 3 sẽ đc sống/hồi sinh. Đồng nghĩa với nếu phù thủy còn sống sẽ lần lượt giết 2 chị lớn = vỏ trứng dính máu = người chơi phải chết).
Lại đặt ra câu hỏi thanh niên tầng 4 có phải người chơi đâu mà cũng chết? Có lẽ trc khi nhóm 7 người vào cửa 4 mẹ con này cũng chơi trò này với cả khu nhà => thanh niên tầng 4 cũng tính là "quả trứng", bà cụ liên tục lặp lại "ăn rồi, ăn rồi", "những người khác đi dự sinh nhật vẫn chưa trở về" vì bà ta cũng từng phải tham gia trò chơi. Thêm một bằng chứng là trên tầng thượng chất đống các túi đen xác những người chơi trc đó. Suy ra cả 3 chị em sẽ ko chết, phù thủy (có lẽ) ko chết. Vậy người chết là ai? 👉 "Vỏ trứng" dính máu "vỡ"
3. Bà cụ "ăn rồi"? Ăn gì?
Bà cụ chỉ lẩm cẩm thôi chứ đâu có ngoo. Bà ko ăn, nếu ăn rồi thì còn ở đấy mà nói được sao? Theo cách nói chuyện bình thường khi mình từ chối đồ ăn của người khác thì thường nói "ăn rồi/no rồi" đấy thôi. Còn về bánh kem hay thịt thì nó là một mà, đoạn gần kết thúc cửa 2 có chi tiết này nha.

Đã thích bởi 2 người

A lãng TRẢ LỜI
1 năm ago
"Nếu đã như vậy, có lẽ sẽ không phát sinh chuyện vượt chủng* ngoài ý muốn đâu nhỉ......"

=> Đây là truyện gì? Là truyện gay! (bl)

Đã thích bởi 1 người

TIRPSE TRẢ LỜI
4 tháng ago
Dịch Mạn Mạn là một người đàn ông 23 tuổi, nhiều chuyện giống Trình Thiên Lí, chỉ cần hai người đó gặp nhau là có thể nói hết một ngày. Nhưng dù sao cậu ta cũng thành thục hơn Trình Thiên Lí, ít khi nổi giận. Tuổi của Lư Diễm Tuyết lớn hơn Dịch Mạn Mạn một chút, trước mắt là cô gái duy nhất trong biệt thự. Tướng mạo cô rất phổ thông, ngày thường hoàn toàn không hề có cảm giác tồn tại, nhìn cũng không giống người gan dạ cho lắm. Nhưng Trình Thiên Lí nói biểu hiện của Lô Diễm Tuyết trong cánh cửa rất đáng kinh ngạc.

Lỗi họ nè ad. Btw sao mình có cảm giác là cánh cửa sẽ cho người vào một năng lực gì đó đặc biệt nhỉ. Kiểu tai thính hoặc mắt tinh hơn này

Thích

TRẢ LỜI

Widget

Bình luận

Theo dõi

Create a site like this with the Jetpack App.
Get the App

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy