1
Đêm nay Đoàn Gia Diễn ngủ rất ngon.
Mặc dù nửa đêm cậu loáng thoáng cảm thấy mình bị thứ gì đó ôm lấy, cả người không thể động đậy. Nhưng mà nói chung, xung quanh trôi nổi hơi thở làm cậu vô cùng thả lỏng, cảm thấy rất lâu rồi mình chưa có ngủ ngon như vậy.
Cậu thoả mãn giật giật mí mắt, đang định lười biếng chậm rãi duỗi người.
....Hả?
Hình như cánh tay không duỗi ra được?
Cậu thăm dò vùng vẫy một hồi, vô dụng, thứ quấn lấy cậu sức lực lớn vô cùng. Bàn tay cậu không khỏi di chuyển xuống, sờ được một mảnh rắn chắc bóng loáng, gần giống da con người.
Này là cái gì? Yêu quái có hình dáng giống cơ bụng à.
Đoàn Gia Diễn nửa tỉnh nửa mê, một lúc lâu vẫn không có cách nào duỗi tay ra, cậu hơi sốt ruột đạp thứ kia một cái. Lòng bàn chân cảm thấy cứng cứng.
".....Shhhh."
Một tiếng hừ không nặng không nhẹ, truyền đến tai Đoàn Gia Diễn.
Nam sinh bị đánh thức giọng mang theo nét không vui, xen lẫn vẻ mới rời giường, nghe vừa khàn vừa trầm thấp.
Bị thanh âm mang đầy tính công kích này làm nhói lỗ tai, Đoàn Gia Diễn mở mắt ra.
Vừa vặn cùng nam sinh gần trong gang tấc kia bốn mắt nhìn nhau. Đôi mắt đen kịt của hắn lười biếng liếc cậu một cái, cảm xúc dưới đáy mắt nguy hiểm khó lường.
Đoàn Gia Diễn nhìn thấy Lộ Tinh Từ, mê man đảo con ngươi một vòng, xác định mình với hắn đang nằm cùng trên một cái giường.
Sau đó ý thức được gì đó, cậu đột nhiên lật người qua, thấy chăn nệm mình trải hôm qua còn nằm dưới đất, mà cả người đã bò lên giường Lộ Tinh Từ, thậm chí còn co ro ngủ trong lồng ngực hắn cả đêm___
Trong phút chốc, rốt cuộc là cậu chủ động leo lên giường Lộ Tinh Từ, hay Lộ Tinh Từ ôm cậu lên giường, trở thành một vấn đề gây khó khăn không nhỏ quấy nhiễu Đoàn Gia Diễn.
Đoàn Gia Diễn suy tính vài giây, cân nhắc không ra đáp án, may là kẻ ác cáo trạng trước*, cậu cực kì khí thế mở miệng.
*Ác nhân tiên cáo trạng 恶人先告状: Nghĩa là người phạm tội thường cáo trạng trước, hòng nguỵ tạo lời khai, bóp méo sự thật,...
"Lộ Tinh Từ, cậu làm gì vậy?" Đoàn Gia Diễn nói nói, vì để đe doạ mang lại hiệu quả cao, cậu không biết xấu hổ xông thẳng lên, dương mắt nhướng mày: "Hả?"
"Hả cái gì." Tối hôm qua bị dằn vặt đến hơn nửa đêm mới ngủ, hắn cảm thấy mình chưa nhắm mắt được bao lâu lại bị đánh thức, mới sáng sớm, tên này hết sờ lại la lối om sòm. Thánh nhân còn thấy bực bội, huống chi hắn cũng không phải là người có tính tình tốt gì cho cam.
Không biết nhớ đến gì đó, nam sinh thờ ơ quét nhìn cậu, lười biếng nói: "Không gọi Lộ ca nữa?"
Đoàn Gia Diễn thấy hắn không hoảng hốt rối loạn, trong phút chốc không khỏi hoài nghi chính bản thân mình.
Chẳng lẽ tối hôm qua cậu bò lên giường hắn ngủ?
Không chỉ tự bò lên, mà còn vì chứng kích ứng, ôm luôn cả Lộ Tinh Từ?
Nếu thật là như thế.....
Hầu kết Đoàn Gia Diễn lăn lăn, hiếm thấy có hơi chột dạ: "Tối hôm qua....."
"Tôi ôm cậu lên." Lộ Tinh Từ nói thẳng.
Đoàn Gia Diễn vừa nghe, hơi hơi lo lắng: "Ôm tôi lên làm gì?"
"Vậy tôi nên để cậu ngủ dưới đất, nhìn cậu tự đá hết chăn của mình ra, ngày hôm sau cảm sốt đau lưng?" Lộ Tinh Từ thấy cậu còn dám lên giọng với mình, cũng lười khách khí với cậu. Hắn nhích lại gần cậu một chút, giọng điệu mang đầy tính dẫn dắt, từng câu từng chữ nói: "Chứ không cậu nghĩ, tôi ôm cậu lên làm gì?"
Lúc nói đến chữ làm, không biết là vô tình hay cố ý, thanh âm hắn đè nặng hơn một chút.
Hơi thở che trời lấp đất áp lại, chủ yếu là do bị thiếu ngủ, dáng vẻ của hắn hơi khác với bình thường.
Đoàn Gia Diễn cảm thấy lỗ tai của mình lại nhói mãnh thêm một cái.
"....."
Lộ Tinh Từ thấy cậu bỗng nhiên yên tĩnh lại, cười một tiếng.
Tiếng cười trầm thấp, mang theo vẻ sung sướng khó hiểu. Đoàn Gia Diễn thấy rõ ràng hầu kết hắn lăn một cái, hình ảnh thế này rất có cảm giác nam tính xâm lược, khiến Đoàn Gia Diễn bất giác nhíu mày, vừa mở miệng định nói chuyện.
"Không phải chính cậu nói, mỗi đêm ở ký túc xá, Tống Ý đều tưởng cậu chết trên giường à?"
"...."
"Chết ở trên giường nghĩa là nửa đêm hết đấm lại đá người bên cạnh, lôi cả chăn đi à?" Lộ Tinh Từ cười như không cười nhìn cậu: "Cậu là xác chết vùng dậy hửm?"
"...."
Thấy lời nói dối to lớn của mình bị vạch trần, Đoàn Gia Diễn đến đây hoàn toàn để bị vả tơi bời, không còn gì chối cãi.
Đúng lúc này.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói của Trần Việt truyền vào.
"Lộ Cẩu? Cậu dậy chưa?"
Đoàn Gia Diễn nhắc nhở hắn: "Có người gõ cửa kìa."
"Nghe rồi." Lộ Tinh Từ thong thả ung dung nói: "Tôi không điếc."
Đoàn Gia Diễn thấy cả người hắn mang theo vẻ nguy hiểm, quyết định tránh né mũi nhọn, không thảo luận vấn đề điếc hay không điếc với hắn: "Vậy mau đi mở cửa đi."
Lộ Tinh Từ nhíu mày.
Đoàn Gia Diễn xấu xa tựa vào giường, chỉ lo Lộ Tinh Từ bắt cậu đi mở cửa, dứt khoát vùi mặt vào trong gối, giọng nói hàm hồ từ trong gối vang lên: "Tôi và giường của cậu đã ở bên nhau, bọn tôi hợp hai thành một, rời xa nó tôi sẽ chết mất."
Lộ Tinh Từ thấy cậu chơi xấu nằm bò lên giường, quả đầu nâu nhạt chôn vào gối bông trắng như tuyết không thèm nhúc nhích.
Hình ảnh có hơi buồn cười.
Hắn thuận theo ý muốn vươn tay ra, vò rối tóc Đoàn Gia Diễn.
Đột nhiên bị xoa đầu, Đoàn Gia Diễn không hiểu tại sao. Mà thấy Lộ Tinh Từ đã bước xuống giường mở cửa, cậu thở phào nhẹ nhõm, quyết định không so đo tính toán hắn nữa.
Lộ Tinh Từ mở cửa ra, Trần Việt thấy hắn rốt cục cũng chịu mở cửa, sờ sờ mũi: "Tôi đánh thức cậu à?"
"Không, đã dậy trước rồi. Có chuyện gì?"
"Tôi quên mang thuốc ngăn mùi tin tức tố, định tìm cậu mượn một chút." Trần Việt nói xong bước vào trong phòng, vừa bước được bước đầu tiên, liếc mắt nhìn thấy trên giường Lộ Tinh Từ có một cục nhô lên, hắn đứng khựng tại chỗ.....
Trần Việt dừng bước, chần chờ hỏi: "Phòng cậu....có người?"
Tống Ý vừa vặn đi ngang qua hành lang, vốn định đi tìm Đoàn Gia Diễn thì nghe thấy Trần Việt nói câu này, cả người đóng đinh tại chỗ, mắt cũng liếc nhẹ qua.
Phòng lớp trưởng có người?
Có người !?
Đứa nào? Đứa nào con mẹ nó quỷ kế đa đoa, nhảy lên cùng giường cùng gối với lớp trưởng?
Nghĩ kĩ lại, người này mặc dù hơi tuỳ tiện, nhưng lại rất mưu mô.
Núi cao người vắng, cô A quả O, đây không phải là cơ hội trời cho hay sao?
Tống Ý không khỏi nghiêng đầu qua ngó nhìn, muốn xem xem là tiểu yêu tinh nào giỏi nắm bắt cơ hội như thế.
"Ờ, là Đoàn Gia Diễn." Lộ Tinh Từ nhàn nhạt: "Cậu ta bám giường tôi."
Tống Ý: "....."
Trần Việt: "....."
Tống Ý bật thốt lên: "Đệt! Tiểu Đoàn cậu có còn là người không? Cậu cứ như vậy qua mặt cả hội chị em luôn hả?"
Trần Việt theo sát: "Đệt! Lộ Tinh Từ cậu có còn là người không? Chẳng lẽ tối hôm qua cậu dụ dỗ lừa gạt người ta hả?"
Hai người bọn họ gần như nói cùng một lúc, Lộ Tinh Từ bị ồn ào đến đau cả đầu, nhấc mí mắt: "Ồn ào cái gì?"
Tống Ý với Trần Việt bị cái liếc mắt kia của hắn làm cho tim nhảy dựng, phản xạ có điều kiện cùng lùi ra sau một bước.
Tống Ý hoảng hốt cả người: "Tiểu Đoàn ở bên trong thật hả? Sao cậu ấy không nói chuyện?"
Lộ Tinh Từ quay đầu lại nhìn.
Tống Ý với Trần Việt bị hắn che khuất, nhìn không thấy, mà từ góc độ của Lộ Tinh Từ, có thể nhìn thấy rõ Đoàn Gia Diễn đang vùi đầu vào gối, chắc là chê bọn họ phiền, cậu kéo cả cái gối khác qua, đè chặt lên đầu mình.
"Cậu ta hả?" Nhớ tới hôm qua Đoàn Gia Diễn nói dối như cuội với hắn, Lộ Tinh Từ khẽ cười một tiếng: "Cậu ta chết trên giường."
Giọng Tống Ý hơi run run: "Chết....chết ở trên giường?"
Trần Việt không biết nên nói gì cho tốt, chỉ có thể cảm khái một tiếng: ".....Cầm thú."
Đoàn Gia Diễn kéo gối đặt xuống giường, cậu hơi khó chịu lật qua lật lại. Tuy rằng không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, nhưng mà bên ngoài cửa thực sự quá ồn, cậu không còn cách nào phải bước xuống.
Đoàn Gia Diễn tìm đôi dép lê của mình, kéo lê chân ra cửa.
Trần Việt nhìn cậu, muốn nói lại thôi.
Đoàn Gia Diễn nói trước: "Trần đạo, chào buổi sáng."
Trần Việt: ".....Đoàn đạo, chào buổi sáng."
Trần Việt dừng một lát: "Cậu, còn bước đi được không?"
Tống Ý lúc này cũng đã chuẩn bị tâm lý xong, thay vì tương lai để một tiểu yêu tinh từ đâu chui ra chiếm được lợi, cứ để anh em ngủ với nam thần trước còn dễ chấp nhận hơn. Huống chi hai người này đứng cùng nhau còn rất đẹp mắt.
Tống Ý ôn hoà khuyên cậu: "Tiểu Đoàn, cậu không cần làm bộ như không có chuyện gì xảy ra. Nếu cảm thấy mệt, cậu cứ nghỉ ngơi thêm một lát đi."
"Tôi đâu có mệt." Đoàn Gia Diễn chẳng hiểu ra sao. Thấy Tống Ý trầm mặc, cậu quay đầu nhìn Lộ Tinh Từ: "Vậy tôi về trước, cảm ơn cậu."
Cậu nói xong, rời đi cùng với Tống Ý. Trần Việt thấy cậu mặc áo ngắn tay quần cộc, vừa đi vừa nói chuyện với Tống Ý, quang minh chính đại ra khỏi phòng Lộ Tinh Từ.
Trên người cậu còn lây dính mùi tin tức tố của Lộ Tinh Từ, cứ như vậy đi ra, thật sự rất kích thích dục vọng chiếm hữu của Alpha.
Mà Lộ Tinh Từ không có cản cậu.
Trần Việt nghiêng đầu qua, xoắn xuýt nhìn Lộ Tinh Từ.
"Thuốc ngăn mùi tin tức tố để ở đầu giường." Lộ Tinh Từ hơi mệt mỏi, nghiêng người sang, tránh đường cho Trần Việt: "Cậu tự vào lấy đi."
"Lộ Cẩu, có phải cậu...." Trần Việt cắn đầu lưỡi, nuốt mấy chữ phía sau xuống. Cho hắn mười lá gan, hắn cũng không dám hỏi thái tử gia có phải cậu không được hay không.
"Không phải." Lộ Tinh Từ đánh gãy hắn: "Chỉ ngủ một giấc. Ý trên mặt chữ, ngủ."
Trần Việt mang vẻ mặt cậu con mẹ nó lừa quỷ hay gì. Lộ Tinh Từ thấy hắn mang dáng vẻ này, cười nhạo một tiếng, bởi vì thiếu ngủ, giọng hắn hơi khàn khàn.
"Nếu xảy ra chuyện gì thật, tôi làm sao có thể để cậu ta bước ra khỏi cửa?"
"...."
Trần Việt nhìn cặp mắt Lộ Tinh Từ, trong mắt hắn toát ra biểu cảm chỉ Alpha mới hiểu, từng tia từng sợi khó mà diễn tả được.
Trần Việt bị bộ dạng này của hắn làm cho giật mình, chỉ cảm thấy cả người không thoải mái. Như một con mãnh thú tràn đầy tính công kích ở ngay lãnh địa của mình nhìn kẻ địch, bản năng khiến cho Trần Việt cực kì bài xích tính xâm lược ác liệt đó.
Trần Việt bị hắn thuyết phục.
Nếu đổi lại là hắn, Omega hắn mới yêu thương đêm qua lại bỏ trốn dưới mí mắt, hắn không bắt người về dạy dỗ một trận mới là kỳ quái.
Trần Việt vẫn thấy thắc mắc: "Cậu ta tại sao muốn ngủ cùng cậu?"
"Chắc là muốn kể chuyện cũ cho tôi chăng." Lộ Tinh Từ thờ ơ nói: "Giáo bá bọn họ đều rất thích bắt người khác nghe chuyện cũ của mình trước khi ngủ."
"....."
"Còn rất dễ nghe."
ch 25
Skip to the content
Search
Ellipsis
Ellipsis
Menu
Chuyên mục
TÔI THÍCH TIN TỨC TỐ CỦA CẬU
Chap 25: Kẻ cuồng theo dõi
Post author
Bởi Ellipsis
Post date
28 Tháng Ba, 2020
5 bình luận ở Chap 25: Kẻ cuồng theo dõi
Vừa rời khỏi phòng Lộ Tinh Từ, Tống Ý lập tức thấp giọng hỏi: "Đau không?"
Đoàn Gia Diễn: "....?"
Tống Ý: "Ở trên giường lớp trưởng có dũng mãnh không? Bộ dạng sáng này của cậu ấy trông rất quỷ súc luôn, Alpha làm mấy chuyện này đều thô bạo hết sức."
Đoàn Gia Diễn: "....Tôi với cậu ta chỉ ngủ chung một giấc."
Tống Ý kinh hãi đến biến sắc: "Chẳng lẽ cậu còn muốn ngủ hai giấc?"
Đoàn Gia Diễn: "Đắp chăn bông trong sáng tán gẫu nằm ngủ. Mạn phép hỏi một câu, cậu có biết hai chữ trong sáng viết thế nào không?"
Tống Ý: "Biết, tối hôm qua hai chữ này còn viết trên mặt cậu, qua hôm nay, trước hai chữ đó nhiều thêm một chữ không."
"Chứng kích ứng của tôi tái phát, tôi tìm cậu ta nhờ giúp đỡ." Đoàn Gia Diễn nói, chỉ chỉ vào mình: "Tôi, một nam học sinh cấp ba thuần khiết. Nếu như cậu tiếp tục ngậm máu phun người, để bảo vệ danh dự của mình, tôi sẽ làm ra loại sự tình không thể cứu vãn đối với cậu."
Tống Ý: "...."
Tống Ý: "Mạn phép hỏi cậu một câu, chứng kích ứng của cậu chỉ thừa nhận lớp trưởng là thế nào? Tôi với cậu nắm tay nhau, cậu có thể lây nó sang cho tôi không?"
Đoàn Gia Diễn: "...."
Đoàn Gia Diễn bái phục chịu thua, cậu đẩy Tống Ý một cái, Tống Ý không tránh không né, cả người dính như keo ôm lấy cậu. Ngửi ngửi người cậu một cái.
"Cậu ngửi gì vậy?"
"Ngửi mùi hương nam thần." Tống Ý phân biệt một chút: "Hình như là hương cây cỏ? Thật thanh thuần. Rất khác so với bản thân cậu ấy, rất tươi trẻ."
Đoàn Gia Diễn mặc kệ cậu ta, đẩy đầu Tống Ý ra.
Bởi vì kỳ phát tình, cả người Đoàn Gia Diễn hơi buồn bã ỉu xìu. Buổi chiều lên xe trở về, cậu loáng thoáng cảm thấy trên người đâm nhói.
Lái xe từ núi Tiểu Nham về lại Nhất Trung mất hơn 3 tiếng, lớp cậu nhiều Alpha như vậy, trong xe một nửa là Alpha một nửa là Beta, chỉ có vài Omega. Ngồi ngộp trong hoàn cảnh này 3 tiếng đồng hồ, Đoàn Gia Diễn đoán chứng kích ứng sớm muộn cũng phát tác.
Tầm mắt Đoàn Gia Diễn quét quanh xe một vòng, thấy Chu Hành Sâm ngồi an vị kế bên Lộ Tinh Từ, ngay sau Tống Ý.
Đoàn Gia Diễn dừng một lát, nói với Chu Hành Sâm: "Đổi chỗ không?"
Chu Hành Sâm: "Vì sao?"
Đoàn Gia Diễn rất bá đạo: "Bởi vì tôi muốn."
Chu Hành Sâm cũng cảm thấy cậu quá bá đạo: "Không được, cậu đổi với tôi, vậy cậu sẽ ngồi cùng với Lộ ca, cậu phải hỏi cậu ấy có muốn ngồi cùng cậu hay không chứ."
Đoàn Gia Diễn à một tiếng, thuận miệng nói: "Lộ Tinh Từ, cậu muốn ngồi cùng tôi không?"
Lộ Tinh Từ đeo tai nghe, không nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện, mà hắn nghe được hình như Đoàn Gia Diễn gọi tên mình, bỏ tai nghe xuống, mờ mịt hỏi: "Hả?"
Đoàn Gia Diễn lớn tiếng: "Lộ Tinh Từ! Cậu muốn ngồi với tôi không?"
Tống Ý vốn đang ngồi một bên uống nước, nghe đến đó, thiếu chút nữa phun ngụm Coca ra ngoài.
Xung quanh rơi vào tĩnh lặng, không biết ai cười lên tiếng trước: "Ngồi? Làm* ở đâu?"
*Ngồi坐 phát âm là Zuò, Làm做 cũng phát âm là Zuò [đồng âm khác nghĩa]. Mà mọi người đều biết Làm có nghĩa là gì rồi đó :>
"Đoàn Gia Diễn chơi tình thú với Lộ ca luôn hả?"
"Chậc chậc chậc.....Hai cậu sao cứ thích ở trên xe bắt đầu mấy chuyện này thế*?"
*Đang nói lại cái vụ tìm Lộ Tinh Từ chơi trò kích thích ở mấy chap trước đó 🙇🏻♀️
Trần Việt cũng cười nói một câu: "Trời còn chưa tối đâu, hai cậu chú ý chút nào."
Ồn ào cười đùa đều là mấy nam sinh, nếu đặt ở trước đây, biết quan hệ giữa cậu và Lộ Tinh Từ không tốt, rất ít người lấy Đoàn Gia Diễn ra làm trò cười như thế.
"Tống Ý," Lộ Tinh Từ đoán được chứng kích ứng của cậu, cùng cười nói: "Đổi chỗ."
Biết mọi người đều đang đùa giỡn, Đoàn Gia Diễn đột nhiên đưa tay ra, chờ Lộ Tinh Từ ngồi xuống rồi, cậu thân mật khoát tay lên vai Lộ Tinh Từ, đầu cũng đưa lại gần, nhíu mày nhìn đám ồn ào bên kia: "Còn có thể là ngồi thế nào? Tôi với Lộ ca của mấy cậu, đương nhiên là ngồi rồi."
"......"
Mọi người lặng ngắt như tờ, tất cả đều bị cậu làm choáng váng.
Có mấy nữ sinh ngồi ở hàng sau, lúc này mặt đầy hưng phấn nhìn chằm chằm bên này, nhịn không được xì xào bàn tán.
"Vậy cậu đừng lộn xộn." Lộ Tinh Từ thấy cậu không xương không cốt dựa vào người mình, đáy mắt xẹt qua một tia sáng: "Tôi với cậu ngồi cho thật thoải mái."
Các nam sinh: "Đậu máaaaa, điếc điếc rồi, đây là đoạn đối thoại dơ bẩn_____"
Các nữ sinh: "Mẹ ơiiiii, lớp trưởng vậy mà cũng phối hợp_____"
Ồn áo nhốn nháo một lát, Đoàn Gia Diễn cũng không đùa giỡn nữa, cơn mệt mỏi trong thời gian phát tình quẩn quanh tới.
Cậu mệt mỏi ngáp một cái. Đầu dựa vào ghế ngồi, hai mắt chậm rãi khép lại.
Lộ Tinh Từ liếc mắt nhìn Đoàn Gia Diễn, thấy cậu gục đầu xuống, chắc là sắp ngủ.
Hắn thu hồi tầm mắt, đang định tiếp tục bấm điện thoại.
Trên vai bỗng nhiên nặng trĩu.
Hô hấp nhẹ nhàng thổi bên tai, Lộ Tinh Từ nhìn sang bên cạnh, thấy một gương mặt ngủ say tựa vào vai mình.
Chu Hành Sâm ngồi phía sau nói hơi lớn: "Lộ ca, tối nay không có tiết, Hạ Dư hỏi cậu đi___"
"Nói nhỏ một chút."
"Hả?"
Lộ Tinh Từ hất hất cằm, ý bảo Đoàn Gia Diễn gối lên vai hắn. Chu Hành Sâm ồ một tiếng, dùng giọng hơi nói: "Sinh nhật Hạ Dư......hỏi cậu đi Lam Đình uống rượu không.....Đại mỹ nữ.....có ý với cậu....là ý kia kìa...."
"Có đẹp như người trên vai tôi không?"
Chu Hành Sâm nhìn Đoàn Gia Diễn một lát, ăn ngay nói thật: "Hình như là không."
Lộ Tinh Từ chầm chậm nói: "Vậy không đi."
Chu Hành Sâm cạn lời: "Hai cậu chơi đến nghiện hả. Không đi thật á? Con trai theo đuổi cổ nhiều lắm đó, theo tôi biết là có tới 3, 4 người rồi."
Lô Tinh Từ điều chỉnh tư thế ngồi, quay đầu lại cười nhạt: "Có sức hút đến vậy?"
Chu Hành Sâm: "Dù sao cũng là nữ thần của Phó Trung mà."
Lộ Tinh Từ: "Vậy lỡ nếu tôi cướp mất thì người khác phải làm sao bây giờ? Thật thương thân thương tâm."
Chu Hành Sâm: "...."
Lộ Tinh Từ: "Không đi."
Chu Hành Sâm: ".....Moẹ, Lộ ca, cậu đúng là kẻ thù của mọi đàn ông."
Xe buýt đưa đón của trường chạy hơn 3 tiếng, đến khi sắc trời dần tối, xe mới về đến cổng Nhất Trung.
Đoàn Gia Diễn ngủ mơ mơ màng màng,loáng thoáng nghe thấy âm thanh càng lúc càng ầm ĩ, cậu hé mở mắt, nghe thấy người bên cạnh nói chuyện.
"Dậy rồi?" Là Lộ Tinh Từ.
Đoàn Gia Diễn a một tiếng: "Tới trường rồi hả?"
Cậu ngồi thẳng lên, lúc này mới để ý mình vẫn luôn dựa lên người Lộ Tinh Từ, cậu hơi mê man nhìn một vòng quanh vai Lộ Tinh Từ: "Tôi dựa vào cậu ngủ? Cậu có đau vai không?"
"Không đau." Lộ Tinh Từ xoay xoay vai.
Thấy hắn hình như cũng không có vẻ khó chịu, Đoàn Gia Diễn nói cảm ơn. Cậu xách balo đeo lên một bên vai, lười biếng đi xuống xe.
Xe buýt dừng ngay cổng Nhất Trung, từng hàng từng ngô đồng lớn ở bên đường. Đoàn Gia Diễn vừa xuống xe, lập tức thấy một xe khác cũng dừng cạnh xe của Ban 10, thấy rõ nữ sinh bước xuống từ xe đó, mắt Đoàn Gia Diễn sáng ngời.
Giang Kỳ Niệm mặc một bộ váy màu vàng, dáng người uyển chuyển. Mặt cô lộ ra vẻ tái nhợt không tự nhiên, cả người hơi thiếu tinh thần.
Đoàn Gia Diễn tiến lên một bước, đang muốn chào cô, Giang Kỳ Niệm lại nhìn cậu cười cười. Nhìn thấy Lộ Tinh Từ sau lưng cậu, nụ cười Giang Kỳ Niệm khựng lại, ánh mắt hơi ảm đạm.
Đoàn Gia Diễn cười hỏi: "Lớp cậu đi hồ Thương Thanh phải không?"
"Ừm." Giang Kỳ Niệm xoa xoa huyệt thái dương: "Lúc về tài xế chạy nhanh quá, có hơi say xe chút."
"Say xe?" Đoàn Gia Diễn ngẩn người.
Học sinh ban Nghệ Thuật tụm ba tụm năm đi về lớp, Giang Kỳ Niệm cười cười xin lỗi cậu: "Tôi đi trước, lớp bọn tôi phải về điểm danh sĩ số."
Đoàn Gia Diễn nhìn bóng lưng của cô một lát, quay đầu ngược dòng người đi ra ngoài trường. Mới đi hai bước, cậu nghe thấy có người gọi cậu.
Đoàn Gia Diễn quay người lại, ánh mắt Lộ Tinh Từ xoay một vòng quanh người cậu: "Cậu muốn đi đâu?"
"Giang Kỳ Niệm say xe, tôi đi mua thuốc cho cô ấy."
"...." Lộ Tinh Từ dừng một lát: "Điểm danh sĩ số, về lớp trước đã."
"Cậu nói với cô Triệu, tôi về rồi, xuống xe an toàn trước cổng trường, sở dĩ tôi không lên lớp, là bởi vì tôi muốn tặng ấm áp cho một người bạn bị bệnh." Đoàn Gia Diễn thấy hắn không nói lời nào, ném câu tiếp theo: "Cảm ơn cậu nha lớp trưởng, tôi đi trước___này! Cậu túm quai balo tôi làm gì?"
"Lại còn tặng ấm áp," Nam sinh túm cậu hơi dùng sức, kéo cậu về: "Lấy lòng trước có phải tầm thường quá không?"
"Sao tôi lại tầm thường? Nữ thần bị bệnh, cơ hội tới, có cơ hội thì phải nắm chắc chứ."
"Thuốc say xe là uống trước khi lên xe nửa tiếng." Lộ Tinh Từ nói: "Đi về, đừng có chạy lung tung."
"...." Đoàn Gia Diễn vẫn chưa từ bỏ ý định: "Có cách nào làm giảm say xe không?"
"Uống nhiều nước nóng."
"Cậu thật ngốc." Đoàn Gia Diễn ghét bỏ nhìn hắn: "Đó là lý do cậu vẫn còn độc thân."
"Cậu không độc thân?" Lộ Tinh Từ không mặn không nhạt: "Cũng ngốc y như tôi thôi."
"....."
Đoàn Gia Diễn còn muốn nói gì đó, đột nhiên cảm thấy một tầm mắt dừng trên người mình.
Tham lam, ướt át, ánh mắt dính trên người cậu như một con rắn bò sát lên da, mang theo từng sợi từng sợi nóng rực không bình thường.
Đoàn Gia Diễn nhíu nhíu mày, nhanh chóng nghiêng đầu nhìn ra phía cổng trường, mà cậu chỉ nhìn thấy bóng dáng của những người đi đường xa lạ.
"Làm sao vậy?" Giọng Lộ Tinh Từ từ phía sau truyền đến.
"Không có gì." Đoàn Gia Diễn thu lại tầm mắt, nói thầm: "Có lẽ nhìn nhầm thôi...."
–
Du lịch mùa thu qua đi, nhiệt độ từ từ chuyển lạnh.
Bước vào tháng 11, trời cũng tối nhanh hơn. Tống Ý lười ra ngoài trường, định vào nhà ăn giải quyết bữa tối. Đoàn Gia Diễn không muốn ăn cơm nhà ăn, đang suy nghĩ tối nay nên ăn gì.
"Đoàn Gia Diễn, Tống Ý." Trần Việt ở phía sau gọi hai người họ: "Cùng ăn cơm tối không? Sau phố mới mở quán lẩu cay, nghe nói hương vị đặc biệt lắm."
Tống ý vung tay: "Tôi không đi đâu, hôm nay có mưa nhỏ, lười đi."
Như lời Tống Ý nói, trời âm u. Thỉnh thoảng có vài hạt mưa bụi, trong không khí đều toả ra cảm giác lành lạnh.
Quán lẩu cay Trần Việt nói hơi khó tìm, luẩn quẩn một vòng mới tìm ra. Ban đầu mọi người đều lười bung dù, giờ khắc này ít nhiều đều bị mưa dội ướt.
Ngay cả Lộ Tinh Từ, lúc vào cửa cũng vẩy vẩy tóc, hiếm thấy lộ ra chút chật vật.
May mà không khí trong quán rất tốt, nhân viên phục vụ cũng rất nhiệt tình.
Sau khi ngồi xuống, Chu Hành Sâm nói: "Lộ ca, tháng trước cậu không đi Lam Đình, Hạ Dư nhắc cậu cả tối. Mấy hôm trước đi chơi, người ta nói thẳng với tôi, cổ muốn theo đuổi cậu."
Lộ Tinh Từ vốn đang nhìn thực đơn, nghe đến đó cười cười.
Trần Việt: "Cậu ở bên cạnh Lộ ca lâu như vậy, mấy cảnh phim này còn xem chưa nhiều à? Cậu cũng nói thẳng với cô gái kia, cô theo đuổi không kịp."
"Tôi có nói qua với cô ấy rồi." Chu Hành Sâm hơi khó xử: "Cô ấy nhờ tôi hỏi lại, Lộ ca thích kiểu hình nào, cổ có thể nỗ lực trở thành loại hình ấy."
"Tôi biết cậu ta thích loại hình gì nè." Đoàn Gia Diễn chợt nói, "Cậu ta thích kiểu như Thẩm Giai Nghi."
*Thẩm Giai Nghi là nhân vật trong phim 'Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi', ghi dấu ấn với tạo hình nữ sinh trung học ngây thơ, dịu dàng, xinh đẹp, học giỏi,.....
Chu Hành Sâm: ".....Học sinh tốt?"
Trần Việt: "...Ngoan ngoãn?"
Khoé môi Lộ Tinh Từ cong lên: "Bởi vì xu hướng tính dục của tôi là học tập?"
"Ai chà, đúng." Đoàn Gia Diễn cũng cắn đũa cười: "Lộ ca thật thông minh."
Chu Hành Sâm với Trần Việt cũng cười theo.
Ngay tại lúc này, có một giọng nói ôn hoà chen vào.
"Lớp trưởng, Trần Việt." Người mới đến dừng một lát: "Chu Hành Sâm."
Chu Hành Sâm ngẩng đầu.
Nhìn thấy rõ ràng người đến là bạn cùng bàn lúc trước của mình, Chu Hành Sâm vui vẻ nói: "Kiều Nam, sao cậu lại ở đây? Không phải Phó Trung vẫn còn học hả?"
"Tôi đến đây mua ít tài liệu, nhà sách gần Nhất Trung lớn hơn." Kiều Nam nói, tầm mắt rơi vào người cuối cùng trên bàn, giọng điệu nhẹ ngàng chậm rãi: "Đoàn Gia Diễn, đã lâu không gặp."
Chu Hành Sâm nhớ tới lúc trước hai người này có xích mích, thấy Đoàn Gia Diễn không phản ứng, hơi lúng túng: "Gì nhỉ, à, Kiều Nam, cậu ăn tối chưa? Hay là cùng ăn luôn đi? Vừa vặn Lộ ca vẫn đang gọi món."
"Được, chúng ta cùng ăn." Kiều Nam nói, kéo ghế bên cạnh Đoàn Gia Diễn định ngồi xuống.
Đoàn Gia Diễn bỗng nhiên đứng lên.
Cậu không nhìn bất cứ người nào, nhàn nhạt nói: "Tôi mới nhớ ra tôi có chút việc. Tôi về trường trước."
Chu Hành Sâm ngượng ngùng: "Có việc gì thế?"
Trần Việt đẩy Chu Hành Sâm một cái, Lộ Tinh Từ nhìn cậu: "Vậy bữa tối cậu ăn cái gì?"
"Tôi đi mua cơm nắm." Đoàn Gia Diễn nói: "Mấy cậu ăn đi, đúng lúc dạ dày tôi gần đây không tốt, không thể ăn cay."
Lộ Tinh Từ hơi nhíu mày, không chờ hắn nói chuyện, Đoàn Gia Diễn đã đi thẳng ra cửa.
Chỗ bọn họ ăn tối cách trường hơi xa. Vì hôm nay mưa, người trên đường không nhiều, quán cafe net cũng đóng cửa.
Đoàn Gia Diễn mới vừa đi không xa, lại nghe thấy phía sau có tiếng bước chân.
Trên đường phố trống trải, một giọng nam ôn hoà vang lên.
"Trước đây không phải cậu ghét lớp trưởng lắm à?"
Đoàn Gia Diễn dừng chân lại.
Cậu quay đầu, nhìn thấy Kiều Nam cũng không ngạc nhiên chút nào. Hắn mặc đồng phục Phó Trung, người hơi gầy. Đôi mắt Kiều Nam là mắt hạnh không có lực công kích, nếp uốn hai mí nhỏ, mới nhìn rất dễ để lại ấn tượng vô hại.
"Biến thành Omega, cậu lại nguyện ý phải ứng cậu ta? Hay cậu ta chủ động tiếp cận cậu? Mà không sao, tôi không trách cậu, cậu cực kỳ chọc người khác yêu thích...." Kiều Nam ấm áp cười cười, tin tức tố thuộc về Alpha trên người hắn toả ra. Hơi thở điên cuồng xuyên thẳng qua đường phố, áp toàn bộ về phía Đoàn Gia Diễn.
Tin tức tố của Kiều Nam là vị rỉ sắt.
Thoạt nhìn là người ôn nhu vô hại, lại có mùi tin tức tố giống như kẻ điên. Tin tức tố Alpha sền sệt đến đáng sợ, như là kim loại nặng, toàn bộ đè nặng lên cột sống Đoàn Gia Diễn.
Thủ đoạn thấp kém như thế, lại bắt cậu cúi đầu.
"Nhưng tôi ghen tỵ thật." Hắn nói, mùi rỉ sắt như máu ngày càng dày đặc, Kiều Nam cong mắt: "Tại sao lại cười với người khác? Rõ ràng giọng nói của cậu, mùi vị của cậu đều phải thuộc về tôi."
"Nói xong chưa?" Đoàn Gia Diễn xì khẽ một tiếng: "Nói xong thì cút."
"Cậu lớn rồi, còn xinh đẹp hơn nhiều so với trước đây." Kiều Nam thấy cậu từ đầu đến cuối không hề lay động, gương mặt tuấn tú lộ ra nét tia tà khí, ánh mắt cũng trở nên dữ tợn.
Hắn đột nhiên liếm liếm hàm răng.
Giống như rắn.
"A Dã."
Ánh mắt Đoàn Gia Diễn dừng lại.
Vẻ thờ ơ trên người cậu biến mất, nét chán ghét tràn đầy đáy mắt cậu.
"Kiều Nam." Đoàn Gia Diễn mặt không cảm xúc: "Cậu có gan gọi một lần nữa xem?"
"A Dã." Kiều Nam có vẻ rất vui khi nhìn thấy dáng vẻ mất khống chế của cậu, hắn dùng giọng điệu cợt nhả, lặp lại tên thân mật của Đoàn Gia Diễn từng lần một: "A Dã, A Dã của tôi."
"Đừng gọi tôi như thế, nghe không hiểu à." Đoàn Gia Diễn trầm thấp hừ cười một tiếng, giọng mềm nhẹ, lại lộ ra vẻ tàn nhẫn cay độc: "Tôi thấy cậu hình như là muốn chết, nhỉ?"
Tác giả có lời muốn nói: A Dã là của Tiểu Lộ.
Chap 2 và chap 19 đã nhắc qua Kiều Nam.
Chia sẻ:
Bấm để chia sẻ trên Twitter (Opens in new window)Nhấn vào chia sẻ trên Facebook (Opens in new window)
Đang tải...
Có liên quan
Chap 15: Kẹo dâu tây
28 Tháng Ba, 2020
Trong "Tôi thích tin tức tố của cậu"
Chap 37: Bổ sung ký hiệu
28 Tháng Ba, 2020
Trong "Tôi thích tin tức tố của cậu"
Chap 20: Tôi sợ
28 Tháng Ba, 2020
Trong "Tôi thích tin tức tố của cậu"
←
Chap 24: Sáng sớm
→
Chap 26: Scandal
5 replies on "Chap 25: Kẻ cuồng theo dõi"
Thảo Phạmsays:
27 Tháng Bảy, 2021 lúc 09:59
chẹp, 1 chiếc nhân vật phụ dù có cố gắng cũng k nhớ ra là ai :v
Thích
TRẢ LỜI
200 won và danh hài của em bésays:
3 Tháng Mười Hai, 2021 lúc 23:09
Mặc dù não t khá tốt, nhưng với Kiều Nam sao không có ấn tượng gì nhở
Đã thích bởi 1 người
TRẢ LỜI
GiaaHânnsays:
16 Tháng Mười Hai, 2021 lúc 20:43
T chỉ chú ý câu này "Có đẹp như người trên vai tôi không?" =))) Nghe xoq xĩu up xĩu down
Đã thích bởi 3 người
TRẢ LỜI
chloesays:
17 Tháng Sáu, 2022 lúc 20:43
vị rỉ sắt thêm cái tính hãm mà đòi có vé hả? chê
Thích
TRẢ LỜI
shuangyusays:
23 Tháng Tám, 2022 lúc 14:41
c2 thì ko nhớ nhưng có nhớ anh này cũng tham gia hội thể thao ở trường.
Đã thích bởi 1 người
TRẢ LỜI
Trả lời
HOME
Tôi Thích Tin Tức Tố Của Cậu 🌳
Chàng Nhập Bạch Trú 🌳
Đợi Tôi Sau Giờ Học 🌳
Search
© 2023 Ellipsis
Up ↑
Theo dõi
Tạo trang giống vầy với WordPress.com
Tham gia
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro