Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: "Ta không đến vì yến tiệc, mà vì ngươi."

Truyền thuyết kể rằng, tại đáy biển Đông Hải sâu thăm thẳm, nơi long cung uy nghi lộng lẫy tọa lạc, có một viên bảo châu ngàn năm quý giá, phát ra ánh sáng huyền ảo khiến thần tiên cũng phải thèm khát.

Viên bảo châu ấy không chỉ xinh đẹp, mà còn mang linh lực vô hạn, có thể khiến long trời lở đất.

Nhưng ít ai biết rằng, Ma Châu này không phải vật vô tri—mà chính là Ngao Bính, con trai cưng nhỏ nhất của Đông Hải Long Vương.

Từ khi sinh ra, Ngao Bính đã mang trong mình viên Ma Châu tinh thuần nhất, khiến cậu sở hữu dung mạo tuyệt mỹ, linh lực cường đại và một khí chất kiêu ngạo, băng lãnh khó ai chạm vào được.

Cậu ghét việc bị giam cầm, ghét việc bị coi như báu vật mà ai cũng thèm khát chiếm đoạt.

Trong Thiên Cung, cậu không ít lần bị ép tham gia những buổi yến tiệc xa hoa, nơi các vị thần tiên bàn luận về chuyện hợp tác, liên minh, và đôi khi là… chọn phu quân xứng đôi cho cậu.

Ngao Bính khinh thường tất cả.

Cậu tuyệt đối sẽ không để ai sở hữu mình.

Cho đến một lần, cậu vô tình gặp Natra.

Hôm ấy, Thiên Cung mở đại yến tiệc, mời các thần tiên và long tộc đến tham dự.

Ngao Bính vốn không hứng thú, nhưng Long Vương đã hạ lệnh, cậu buộc phải có mặt.

Tại buổi tiệc, cậu như viên minh châu rực rỡ nhất giữa tầng mây, thu hút vô số ánh mắt ngưỡng mộ.

Nhưng cậu không để ý đến ai, chỉ lạnh lùng cầm ly rượu, lặng lẽ nhìn ra biển mây xanh ngát xa xăm.

Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp vang lên ngay bên cạnh:

“Chán đến vậy sao?”

Ngao Bính nhướng mày, quay đầu lại.

Kẻ vừa lên tiếng không phải ai xa lạ—chính là Natra.

Hắn mặc bộ giáp nhẹ màu đỏ, thân hình cao lớn, rắn chắc, đôi mắt đen thẫm sắc bén.

Cả Thiên Cung này, ai cũng tỏ ra cung kính, e dè trước cậu, chỉ có hắn là không chút kiêng nể, tùy tiện đến gần.

“Ngươi không phải khách mời.” Ngao Bính nhàn nhạt nói.

Natra chỉ cười nhạt, cầm chén rượu uống một ngụm:

“Ta không đến vì yến tiệc, mà là vì ngươi.”

Câu nói này khiến Ngao Bính ngẩn ra trong chốc lát, nhưng rất nhanh, cậu hừ nhẹ:

“Ta không thích những kẻ phiền phức.”

“Vậy sao?” Natra chống tay lên cằm, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu. “Nhưng ta thấy ngươi đang rất phiền vì bị nhốt ở đây.”

Ngao Bính khẽ giật mình, nhưng không để lộ ra.

Bên ngoài, cậu vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh, nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm.

“Tùy ngươi nghĩ.”

Nhưng trong lòng cậu, lần đầu tiên xuất hiện một cảm giác kỳ lạ—

Người này, sao lại có thể nhìn thấu cậu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro