BAW- Beta.
Đang tự hỏi, tại sao một câu truyện bách hợp lại có vụ hình không liên quan nhỉ?
2 nam mà, bách cái gì? The F*ck!
Mưa rơi.
Mưa rơi xối xả, lạnh lùng mà che đi hết tất cả những cảm xúc từ gương mặt tiều tụy đến tùng cực của nó.
Mưa rơi = không có cùng không sao. Vì khúc dưới cậu có lập lại rồi.
tất cả = không có cùng không sao.
của nó? Nó nào?
Lạnh.
Lạnh lắm. Những người qua đường, sũng nước trong tấm áo mưa mỏng hay vội vã bước nhanh dưới chiếc ô đậm màu, đều nói như thế.
Lạnh = không cần.
Lạnh lắm = không cần cũng không sao.
đường, sũng nước => đường sũng nước.
tấm áo mưa => chiếc áo mưa
hay => hoặc
đều nói như thế? Nói gì?
Vậy mà nó chẳng cảm thấy gì cả. Bởi lẽ tâm hồn nó đã tan nát từ lâu lắm rồi.
Phải. Trong khi trái tim ai kia đang hạnh phúc đập những nhịp đập ấm áp của ái tình thì ở nơi đây, có một tình yêu đã nguội lạnh vẫn luôn hướng về người.
Phải = dư thừa. Không cần.
đập những nhịp đập => cảm nhận sự
tình thì => tình, thì
có một tình yêu đã nguội lạnh vẫn luôn hướng về người => có một trái tim đang cảm nhận sự cô đơn hướng với người.
đây, có => đây có
Những mà người đâu có biết, cũng chẳng thế nào hay...
***
Trần Bảo Ngọc gặp chị vào một buổi chiều muộn. Nó nhớ rõ lắm. Hôm ấy, nếu nó không ở lại trường giúp thủ thư xếp sách sao giờ tan học, có lẽ nó sẽ chẳng bao giờ thấy được con người thật của hoa khôi cao ngạo, sẽ không thể yêu chị điên cuồng đến thế, cũng không phải đau đến vậy.
thể = dư thừa, không cần.
điên cuồng đến thế => điên cuồng như một đứa ngốc.
đến vậy => đến thế này.
Chị đứng dựa vào thanh lan can đã rỉ sét, giữa mảnh không gian vắng lặng của căn trường nhỏ xinh đẹp sau khoảnh khắc tan trường. Thật đẹp, cũng thật buồn. Mái tóc đen mượt của chị phủ một tầng nắng chiều. Bóng lưng chị đơn côi đến kỳ lạ. Nó nhìn thân hình yếu đuối ấy, lặng người đi. Chị là Hoàng Minh Khuê, là hoa khôi kiêu ngạo của trường Trung học phổ thông X. Không có đứa con gái nào trong lớp nó, thậm chí là gần như chẳng có cô gái nào trong ngôi trường này thích chị cả. Nó cũng không phải ngoại lệ. Trần Bảo Ngọc nó ghét cay ghét đắng loại người tự cô lập bản thân như thể chẳng thèm coi ai ra gì như thế. Nhưng giờ thì khác. Nó sợ lắm, nó sợ tấm thân mong manh này sẽ vỡ tan trong cơn gió bấc vô tình của một mùa đông lạnh lẽo. Nó muốn ôm chị.
xinh đẹp = không cần thiết.
khoảnh khắc => giờ
Thật đẹp, cũng => Thật đẹp, nhưng cũng
Nó nhìn thân hình yếu đuối ấy, lặng người đi => Nó lặng người nhìn thân hình mong manh của chị, như chiếc ly thủy tinh. Phút chốc không cẩn thận, chị sẽ vỡ thành từng mảnh.
cả = không cần thiết.
phải = không cần thiết.
một = không cần thiết.
Và nó đã làm thế.
"Em làm gì vậy?!"
Chị giật mình, hốt hoảng quay đầu lại. Nó có thể thấy rõ ràng từng giọt nước mằn mặn trong suốt ánh lên dưới cái nắng nhàn nhạt của buổi chiều muộn đọng lại trên khóe mắt xinh đẹp đã đỏ hoe của chị. Làn da trắng muốt mềm mại trước kia đã trở nên xanh xao và tiều tụy. Nó bỗng cảm thấy một cỗ xót xa dân lên từ đáy lòng, xộc lên hốc mắt và sống mũi.
nước mằn mặn => nước mắt (cách viết ấy sẽ làm người đọc nghĩ cậu liếm giọt nước mắt đấy! )
đã => đỏ
"Là Vũ Tuấn Hải, phải không?" Trần Bảo Ngọc vô thức thốt lên cái tên ấy với giọng điệu chán ghét. Rồi nó thấy chị khẽ run rẩy. Vậy là đoán đúng rồi.
Ai cũng biết Vũ Tuấn Hải là kẻ bạc tình. Với cô gái nào cũng vậy, chơi đùa chán rồi anh sẽ bỏ họ lại, bởi lẽ Vũ Tuấn Hải chẳng yêu ai thật lòng cả. Hồi biết anh ta và Hoàng Minh Khuê hẹn hò, Trần Bảo Ngọc cũng rất kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là kinh ngạc thôi. Nó còn dám chắc anh ta sẽ lại bỏ rơi chị với một vẻ dửng dưng. Nhưng giờ thì khác. Có lẽ chị thật sự đã rất yêu anh ta. Trần Bảo Ngọc thấy tim mình đau nhói. Nó không biết nói gì. Cổ họng nó ghèn ghẹn.
kẻ bạc tình => tay chơi khét tiếng trong trường.
cả = không cần thiết.
hai người không thân thiết như hồi đầu bắt gặp => hai người không thân thiệt như lần đầu gặp gỡ ở lan can nữa.
Y lừng danh? Nở muốn biết lừng danh ở đâu? Nhất thành phố hay sao?
nhưng cuối cùng kịp kìm lại => nhưng cuối cùng lại bỏ ý định gọi cho chị.
'cháy bỏng' là chưa đủ để hình dung => 'yêu điên cuồng' e là không thể nói được hết cảm xúc của Vũ Tuấn Hải đối với chị
Điều này không ai biết => Và không ai biết điều này.
Người mẹ đáng kính => Người mẹ nuôi đáng kính
Chị mất nó còn có gia đình => Chị mất nó đi, thì chị vẫn còn có gia đình
Nó trầm cảm => Nó đau đớn lắng nghe tin vui của chị [rồi diễn tả cảm xúc nhé! Chứ trầm cảm thì làm cho người đọc không hiểu đâu.]
Sau khúc này, Nở không thể moi thêm gì cả. Máu review lại nổi, nên làm phần bonus nhé?
Bonus: Thật sự thì truyện không logic, cũng chả hay. Hồi xưa ghét, nhưng sau khi thấy chị ấy buồn thì lại yêu? Yêu từ cái nhìn đầu tiên à? Nếu một ai đó cho tớ thấy cảm giặc chán ghét. Thì họ cần phải làm gì đó để Nở ưa họ lại, chứ thấy họ buồn thì yêu, thì không có một tý logic nào. Cộng với việc, vụ trả thù đâu rồi nhỉ?
Nếu truyện này là truyện trong thư viện để Nở đọc khi chán, thì thành thật xin lỗi. Không phải khẩu vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro