31. Bệnh Viện
Tưởng rằng sự liều lĩnh của mình sẽ đổi lấy một cơ hội, một lần được gặp người nàng thương nhớ, nhưng Shizu đã lầm. Madara vẫn không hề lung lay. Sự cứng rắn của hắn là bức tường kiên cố mà nàng không tài nào vượt qua, dù đã đánh đổi bằng chính mạng sống của mình.
Madara ngồi bên cạnh chiếc giường bệnh trắng tinh, dáng vẻ bình thản như thể mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát. Nhưng sâu thẳm trong ánh mắt u ám, những cơn sóng ngầm của nỗi lo lắng và đau đớn không ngừng dâng trào. Tay hắn nhẹ nhàng khuấy ly sữa ấm, từng động tác đều cẩn trọng
Hắn đưa ly sữa về phía nàng, giọng nói trầm thấp, nhưng không thiếu đi sự dịu dàng hiếm hoi. "Uống đi. Sẽ tốt cho muội."
Shizu không đáp, ánh mắt lạnh lẽo như phủ một lớp băng mỏng. Nàng chậm rãi quay mặt đi, né tránh bàn tay hắn. Làn da tái nhợt càng làm nổi bật đôi môi khô nứt và đôi mắt thẫn thờ không còn ánh sáng.
Hắn thở dài, đặt ly sữa xuống. Ánh mắt thoáng hiện lên chút bất lực, nhưng nhanh chóng trở lại vẻ lãnh đạm. "Y nhẫn bảo lưỡi muội tổn thương rất nặng, sau này nói chuyện có thể sẽ khó khăn." Nhưng điều đó chẳng khiến nàng bận tâm.
Nàng không cần nói. Bởi những lời trong lòng nàng đã gào thét đến cạn kiệt. Nàng chỉ có một mong muốn duy nhất, một khát vọng mãnh liệt đang thiêu đốt từ tận đáy lòng:
"Tobirama..." Nàng thốt lên tên người ấy trong đầu, đôi mắt ánh lên chút tia sáng yếu ớt trước khi lại chìm vào trống rỗng.
Madara nhìn nàng, ánh mắt sắc lạnh nhưng chứa đựng nỗi đau không thể diễn tả. Trong lòng hắn như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt từng chút một. Hắn hiểu rõ điều nàng mong muốn, hiểu đến mức từng suy nghĩ của nàng như lưỡi dao khắc sâu vào tâm khảm hắn. Nhưng hắn không thể để điều đó xảy ra.
Giọng nói trầm thấp nhưng mỗi chữ đều như một lời cảnh cáo.
"Shizu, ta nói cho muội biết. Cho dù muội thật sự không còn, ta cũng sẽ không để Tobirama đến viếng."
Hắn thoáng dừng lại, ánh mắt chăm chú quan sát biểu cảm của nàng, như thể đang đo lường từng phản ứng nhỏ nhất. Sau đó, hắn tiếp tục, giọng nói thêm phần lạnh lẽo:
"Nhưng nếu là ta không còn... Có lẽ hắn sẽ đến bởi vì lúc đó sẽ chẳng ai ngăn cản hắn và muội nữa."
Lời nói của Madara rơi xuống không gian như một tảng đá nặng trĩu, làm nghẹt thở cả căn phòng.
Shizu giật mình, toàn thân nàng cứng đờ. Ánh mắt nàng ngước lên nhìn hắn, trong đó tràn ngập sự hoảng sợ. Nàng không tin nổi vào những gì vừa nghe thấy.
"Ư...a...ư..."
Shizu phát ra những âm thanh yếu ớt, từng nỗ lực nói chuyện như xé rách cả cổ họng đang đau đớn của nàng. Khuôn mặt nàng vốn đã xanh xao nay lại càng tái nhợt. Nàng lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt cầu xin như muốn hắn đừng nói mấy lời xúi quẩy đó.
Madara nhìn nàng, ánh mắt thoáng chút dao động, nhưng rồi nhanh chóng trở lại lạnh lùng. Hắn đặt tay lên vai nàng, như muốn trấn an nhưng đồng thời cũng là để khẳng định quyết tâm của mình.
"Shizu, ta không cho phép muội đánh đổi mọi thứ vì hắn. Dù là hi sinh chính bản thân mình, hay là mạng sống của ta, tất cả đều không đáng. Hắn không xứng."
Shizu cố gắng lắc đầu mạnh hơn, những giọt nước mắt bất lực lăn dài trên gương mặt hốc hác của nàng. Nàng muốn phản đối, muốn hét lên rằng hắn sai, rằng điều nàng muốn không phải như hắn nghĩ. Nhưng cơ thể yếu ớt của nàng không cho phép điều đó.
Madara đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh nhưng sâu thẳm vẫn ánh lên nỗi đau giằng xé. Hắn nhìn nàng một lần nữa, ánh mắt kiên quyết như muốn khắc sâu vào tâm trí nàng từng lời hắn sắp nói.
Giọng nói của hắn vang lên, trầm thấp và nặng nề, vừa như một lời cảnh báo, vừa như sự khẳng định không thể lay chuyển:
"Nếu muội còn coi ta là đại ca... Hãy làm những điều muội nên làm, chứ không phải điều muội muốn làm."
Câu nói ấy như một lưỡi dao sắc bén, cắt đứt mọi hy vọng mong manh trong lòng Shizu. Nàng cứng đờ, ánh mắt mở to đầy kinh ngạc và đau đớn. Những giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài trên gương mặt xanh xao, nhưng nàng không thể nói bất cứ lời nào để phản bác.
Madara quay lưng bước ra khỏi phòng, từng bước chân nặng nề như đè nén cả ngàn suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Hắn biết những lời vừa rồi có thể đã đẩy nàng ra xa hơn, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác. Hắn phải bảo vệ nàng, dù điều đó có nghĩa là giam cầm trái tim nàng trong nỗi đau.
Bên ngoài, ánh nắng nhạt nhòa của mùa thu bao trùm lên bóng dáng cao lớn của hắn, nhưng lòng hắn lại lạnh lẽo như đông giá. Hắn tự nhủ với chính mình:
"Thà để muội hận ta, còn hơn để mất muội thêm lần nữa."
Những ngày dài trong bệnh viện như những mảnh thời gian bị kéo dài vô tận. Shizu nằm trên giường, đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà. Những giọt nước mắt cạn khô, những lời cầu xin tuyệt vọng chẳng mang lại được điều nàng mong muốn.
Không có nhiều người được phép vào thăm nàng. Chỉ vài bằng hữu thân thiết ghé qua, mang theo sự an ủi ngắn ngủi rồi rời đi. Hashirama và Mito cũng đến, khuôn mặt họ mang nặng vẻ áy náy. Mỗi lần nàng khóc lóc cầu xin để được gặp Tobirama, cả hai chỉ biết thở dài, khẽ nắm tay nàng và nhẹ nhàng dỗ dành. Nhưng lời an ủi của họ chỉ khiến nàng thêm đau khổ, thêm tuyệt vọng.
Shizu bỏ ăn, bỏ uống. Cơ thể nàng vốn đã gầy guộc, nay lại càng thêm héo hon, khiến người ta nhìn vào cũng phải xót xa. Bốn thủ vệ túc trực bên nàng, ánh mắt đầy thương xót nhưng chẳng ai có thể làm gì để xoa dịu nỗi đau ấy.
"Tiểu thư, người ăn chút cháo đi."
Một người thủ vệ bưng cháo đến trước mặt nàng, giọng nói đầy lo lắng.
Shizu yếu ớt đưa tay chỉ về phía bàn, ý bảo rằng nàng sẽ ăn sau, nhưng ánh mắt trống rỗng của nàng đã nói rõ: nàng chẳng có ý định động đến.
Bất chợt, cửa phòng hé mở. Một nam nhân cao lớn khoác trên mình trang phục y nhẫn bước vào, ánh mắt dừng lại trên thân hình gầy guộc của nàng. Hắn thoáng dừng lại, rồi khẽ ra hiệu cho các thủ vệ. Lập tức, họ cúi đầu lui ra, để lại không gian riêng tư trong căn phòng yên tĩnh.
Người y nhẫn tiến đến gần, cầm lấy chén cháo trên bàn. Không nói một lời, hắn kéo khẩu trang xuống, ngậm một miệng cháo lớn.
Không chút do dự, hắn bóp lấy cằm nàng, bàn tay rắn chắc khiến nàng đau buốt. Miệng buộc phải mở ra, và ngay lập tức, hắn cúi xuống, môi hắn áp lên môi nàng.
Hắn đẩy cháo vào miệng nàng bằng một nụ hôn thô bạo.
Đôi mắt Shizu mở to kinh ngạc, toàn thân nàng cứng đờ. Nhưng khi ánh mắt nàng bắt gặp dung mạo hắn, tất cả cảm xúc dồn nén trong lòng nàng như bùng nổ.
Nàng bật khóc, nước mắt lăn dài trên đôi gò má tái nhợt. Bàn tay yếu ớt của nàng chới với, nhưng hắn đã nắm lấy, giữ chặt bên giường.
Nàng cố gắng nuốt từng ngụm cháo trong cơn xúc động, cảm giác cay đắng lẫn ngọt ngào hòa quyện trong lòng. Khi hắn cuối cùng cũng buông nàng ra, nàng thở hổn hển, đôi môi khô khốc khẽ động, cố gắng gọi tên hắn.
"O... i... tobi..."
Hắn nhìn nàng, đôi mắt vốn lạnh lùng thoáng đau đớn. Tobirama nắm lấy tay nàng, giọng nói trầm thấp như lời dỗ dành đầy cảm xúc:
"Ta ở đây rồi, Shizu."
Shizu dang rộng đôi tay, khát khao được hắn ôm lấy, nhưng Tobirama chỉ khẽ lắc đầu, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên quyết.
"Nha đầu ngốc," hắn trầm giọng, bàn tay đặt nhẹ lên vai nàng. "Sau này muội đừng làm chuyện dại dột như thế này nữa. Ta đã nói rồi, ta sẽ không buông muội ra. Vì vậy, muội không được tự làm hại bản thân mình. Hứa với ta, ngoan ngoãn đợi ta đến đón, được chứ?"
Shizu nhìn hắn, nước mắt lăn dài trên gò má, nhưng nàng vẫn gật đầu, đôi mắt ánh lên tia hy vọng.
Tobirama mỉm cười, cúi xuống hôn lên trán nàng
"Không được bỏ bữa. "
Shizu đưa tay lau nước mắt, rồi với lấy chén cháo mà nàng đã bỏ mặc từ lâu. Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, nàng từng ngụm từng ngụm ăn hết, như để chứng minh rằng mình sẽ nghe lời. Khi chén cháo trống rỗng, nàng giơ lên, nét mặt tựa như một đứa trẻ vừa hoàn thành điều gì to lớn.
Tobirama khẽ cười, tiếng cười trầm thấp mà đầy ấm áp, bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng.
"Giỏi lắm" hắn nói, giọng đầy trìu mến.
Nhưng rồi, nét cười phai đi, thay vào đó là sự nghiêm túc:
"Tạm thời ta chưa thể đón muội đi được."
Ánh mắt Shizu thoáng dao động, nàng nắm chặt tay hắn, như sợ mất đi chút hơi ấm cuối cùng.
"Ta phải làm rõ nguyên nhân của chuyện này" Tobirama tiếp tục, ánh mắt trở nên sắc lạnh, như thể ẩn chứa những toan tính khó lường. "Muội hãy chờ ta, Shizu. Ta hứa, ta sẽ quay lại."
Shizu nhìn hắn, đôi mắt tràn ngập niềm tin lẫn nỗi lo sợ, nhưng nàng không nói gì, chỉ gật đầu. Nàng hiểu rằng mình không thể ngăn cản hắn, chỉ có thể ở lại, đợi chờ như những lần trước đây.
Tobirama nắm lấy tay nàng một lần nữa, siết nhẹ, như để khắc sâu lời hứa của mình. Rồi hắn đứng dậy, ánh mắt vẫn không rời khỏi nàng.
"Nhớ kỹ, Shizu. Không được làm tổn thương chính mình. Muội phải mạnh mẽ, vì ta."
Và rồi, hắn quay người bước đi, để lại trong căn phòng nhỏ sự yên tĩnh, nhưng trong lòng Shizu, một ngọn lửa hy vọng âm ỉ cháy lên, soi sáng những ngày chờ đợi phía trước.
...
Trong căn phòng tối tăm, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ hoạt ảnh đang chiếu lên bức tường, tái hiện lại toàn bộ cuộc gặp gỡ của Tobirama và Shizu. Tộc nhân Yamanaka im lặng ánh mắt không dám chạm vào bóng dáng cao lớn của Madara đứng đó.
Mito đứng khoanh tay bên cạnh, ánh mắt sắc bén nhìn về phía hình ảnh trên tường. "Có vẻ như thủ hạ của ngươi đã phản bội ngươi, Madara." nàng nói, giọng bình tĩnh nhưng mang theo chút trêu chọc.
Madara đứng yên lặng, ánh sáng mờ chiếu lên gương mặt không biểu cảm của hắn. Nhưng trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy, một tia tự tin lóe lên. "Ngươi nghĩ vậy sao?" Hắn nhếch nhẹ khóe môi, câu nói lạnh lùng nhưng mang theo sự kiêu ngạo ngấm ngầm, giống như tất cả đều nằm trong sự tính toán của hắn.
Hashirama, ngồi ở giữa hai người, cảm thấy không khí xung quanh nặng nề như bị ép xuống. Hắn vò đầu, ánh mắt lộ rõ sự bất an. "Tobirama... đệ ấy rất thông minh. Chỉ cần một vài manh mối, đệ ấy cũng có thể tìm ra sự thật."
Madara đứng thẳng người, ánh mắt nghiêm nghị như thể đã đưa ra quyết định không thể thay đổi. "Vậy chúng ta sẽ một lần nữa phong ấn ký ức của Shizu và Tobirama" hắn cất giọng, giọng nói lạnh lẽo như băng giá mùa đông.
Nhưng ngay khi hắn vừa dứt lời, Mito đã lập tức gạt đi, ánh mắt nàng ánh lên sự phản đối mãnh liệt. "Không được!" Nàng bước lên một bước, đối diện với ánh mắt sắc bén của Madara. "Ngươi có biết phong ấn là dùng chính chakra của người bị phong ấn để duy trì nó. Không nói đến Tobirama, Shizu đã chịu đến ba lần phong ấn rồi. Ký ức, nhãn thuật, và cả ấn chú mà Tobirama để lại trên nàng. Nếu là người thường thì đã mất mạng từ lâu rồi!"
Mito dừng lại, giọng nói có chút nghẹn ngào khi nghĩ đến tình trạng hiện tại của Shizu. "Bây giờ, nếu thêm một phong ấn nữa, Shizu chắc chắn sẽ không chịu nổi. Ngươi có muốn mất muội ấy không, Madara?"
Madara siết chặt đôi tay, ánh mắt lạnh lẽo nhưng sâu bên trong lại lóe lên sự do dự. Hắn quay lại nhìn hình ảnh Shizu yếu ớt trong căn phòng bệnh, khuôn mặt nàng tái nhợt, hơi thở mong manh tựa như ngọn lửa nhỏ sắp tắt.
Hashirama cũng lên tiếng, giọng nói tràn đầy lo lắng. "Madara, ta biết ngươi muốn bảo vệ muội muội của mình, nhưng việc phong ấn ký ức không phải là cách. Mỗi lần phong ấn là một lần ép nàng sống trong đau khổ, trong bóng tối không lối thoát. Đó không phải là điều mà Shizu mong muốn."
Madara quay người lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua Hashirama. "Vậy ngươi muốn ta làm gì? Ngồi yên nhìn Shizu tiếp tục tự hành hạ bản thân vì thứ tình cảm ngu ngốc đó?"
"Đó là lựa chọn của muội ấy!" Mito cắt ngang, giọng nói sắc bén như lưỡi kiếm. "Madara. Ngươi không thể quyết định thay muội ấy. Nếu tiếp tục ép buộc, ngươi sẽ chỉ mất Shizu sớm hơn mà thôi."
Căn phòng chìm trong im lặng, chỉ còn âm thanh nhè nhẹ từ hoạt ảnh đang chiếu. Madara đôi mắt khép hờ như đang đấu tranh với chính mình. Một tia đau đớn thoáng hiện trong ánh mắt hắn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro