Chương 35. Dã Tâm
Mayo cẩn thận luồn tay qua mái tóc đen mềm của Shizu, từng sợi tóc bướng bỉnh chỉa ra tứ phía, y như số phận ngang ngược của chủ nhân nó. Bà cười nhạt, giọng nói mang chút ấm áp:
"Shizu… ta nghĩ hắn thực sự thương muội."
Shizu khẽ vén lọn tóc mai, động tác chậm rãi nhưng không chút cảm xúc. "Vậy sao."
Mayo nhìn nàng qua tấm gương đồng cũ kỹ, ánh mắt thoáng chút trăn trở. "Chuyện của muội không phải đã kết thúc rồi sao? Cũng nên nghĩ tới một tổ ấm cho riêng mình. Đừng lang thang mãi. Nữ nhân một mình…"
Shizu đột nhiên cảm thấy như một tiểu cô nương đang bị mẫu thân giục lấy chồng. Nàng không thích cảm giác này chút nào, liền chuyển chủ đề để thoát khỏi tình huống khó xử:
"Đúng rồi, Mayo tỷ. Tỷ thật sự chưa từng yêu ai sao?"
Câu hỏi khiến bàn tay Mayo thoáng khựng lại. Đôi mắt phượng đẹp đẽ khẽ dao động, nhưng bà vẫn nở một nụ cười, chua chát như vị trà cũ đã nguội. Bà nhìn Shizu trong gương, không đáp ngay, như thể hồi tưởng lại những ký ức xa xôi.
"Yêu?" Mayo nhắc lại, như đang nhấm nháp từng âm tiết. Ánh mắt bà đọng lại trên Shizu, bóng dáng nhỏ bé từng cứu bà khỏi vực thẳm năm đó. Và cũng từ giây phút ấy, một cảm xúc không nên có đã nhen nhóm trong lòng bà.
Chỉ là… bà quá nhỏ bé so với dã tâm của Shizu. Những gì bà có thể làm, chỉ là lấy danh nghĩa tỷ muội để giữ nàng bên mình.
Khi đó, Mayo đã tự hứa với chính mình: Một ngày Shizu trở lại, ta nhất định sẽ giữ nàng bên cạnh, cho nàng một đời an yên.
Vậy mà, đời người thoáng qua như cơn gió. Thời gian trôi đi, tình cảm ấy vẫn còn ở đó, nhưng đã không còn đủ thời gian để yêu thương nữa.
Mayo thở dài, đặt cây lược xuống bàn. "Muội biết không, từng ấy năm qua, ta không dám thay đổi bất cứ thứ gì ở nơi này. Ta sợ… người ấy sẽ không tìm thấy đường về."
Shizu nghiêng đầu, giọng nói vang lên nhẹ nhàng nhưng như dao cắt qua không gian:
"Vậy người ấy có quay lại không?"
Mayo khẽ cười, nụ cười mơ hồ giữa chua xót và an yên. "Có. Nhưng không phải một mình. Người ấy trở lại… cùng với một người khác."
Shizu im lặng, không biết nên nói gì. Mayo đặt chiếc lược gỗ xuống "Họ rất đẹp đôi. Ta cũng mừng cho họ."
Bà quay đầu nhìn Shizu, ánh mắt dịu dàng nhưng lại chất chứa một nỗi buồn sâu thẳm. Mayo vẫn là Mayo, người luôn lặng lẽ đứng phía sau nàng, chưa từng có cơ hội để yêu thương trọn vẹn.
"Muội đừng như ta, Shizu. Đừng bỏ lỡ."
Những lời ấy cứ vang vọng mãi trong tâm trí nàng. Shizu hít sâu một hơi, gạt đi cảm giác chua xót đang tràn lên trong lòng. Như một đứa trẻ vâng lời, nàng quyết định hành động. Tối đó, nàng kéo Sasuke ra hồ Hoa Đăng, chọn một gốc cây lớn và ép hắn dựa vào. Dáng vẻ của nàng lúc ấy vừa cương quyết vừa lạ lẫm, khiến Sasuke nhướng mày đầy tò mò.
Shizu nghiêng đầu, ánh trăng phản chiếu trong đôi mắt nàng sáng rực như ánh sao. Nàng vận dụng tất cả những gì học được từ các kỹ nữ lẫn vài bộ phim ngôn tình, thả một câu thính chắc nịch:
"Bắt đầu từ hôm nay, cậu là của tôi. Trong mắt cậu chỉ được phép có tôi, không cho phép cười với nữ nhân khác!"
Sasuke nhìn nàng, ánh mắt bình thản như mặt hồ phẳng lặng. Một thoáng im lặng trôi qua, hắn khẽ nghiêng đầu hỏi, giọng đầy vẻ trêu chọc:
"Shizu, cậu thua cược à?"
Shizu cứng đờ. Thua cược cái méo gì? Nàng gào thét trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh. Nuốt xuống ngụm giận, nàng nghiến răng, tìm lời thoại tiếp theo:
"Đồ ngốc! Tôi thích cậu hay không, chẳng lẽ cậu không cảm nhận được hay sao?"
Sasuke hơi nhếch mép, nụ cười mờ nhạt khiến nàng càng muốn đấm hắn.
"Thú thật, tôi thấy cậu ngoài cái TV thì chẳng để ai vào mắt."
Shizu như hóa đá. Trong lòng nàng bốc cháy ngùn ngụt. Thằng nhãi này! Lúc nào cũng tìm cách chọc tức mình... Một tia sét dữ dội bất ngờ xé toạc thân cây lớn phía sau Sasuke, tạo ra một vết nứt sâu hoắm, nhưng may mắn là không làm tổn hại đến hắn. Cơn giận dữ của Shizu không thể kiềm chế được nữa. Nàng quay người bỏ đi, vứt lại Sasuke trong sự im lặng lạ lùng, chỉ còn lại tiếng sấm rền vang trong không khí.
Sasuke đứng yên, miệng nở một nụ cười thích thú, như thể vừa lập được một chiến công lớn, hưởng thụ cảm giác chiến thắng từ sự tức giận của nàng.
Mayo thở dài bước tới, nhìn hắn với vẻ thất vọng.
"Cậu đúng là...haizzz...ta đã giúp cậu tới đó sao lại không nắm lấy chứ?"
Sasuke mỉm cười, không chút vội vã.
"Bà bà à, cái gì là của tôi, trước sau gì cũng là của tôi. Cần gì phải gấp như vậy chứ? Đợi tôi làm xong chuyện của mình, sau đó sẽ đến lượt chuyện của chúng tôi."
Mayo nhìn hắn một lúc lâu, ánh mắt thoáng ngẩn ngơ. Bà nhận ra điều gì đó trong đôi mắt của Sasuke, một vẻ đau khổ và điên dại, giống hệt Shizu năm ấy. Dã tâm của hắn thật lớn. Chẳng lẽ... hắn cũng đã mất đi tất cả vì một thứ gì đó?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro