Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Kết quả của sự nỗ lực (1)

Họ đến Konoha trong thời gian kỷ lục, điều mà Minato vô cùng hài lòng, và chuyến đi diễn ra suôn sẻ. Ngay cả Toroku cũng đã giảm bớt việc chế giễu Kakashi sau cuộc trò chuyện nhỏ của họ. À thì, cũng không phải là ngừng hoàn toàn, nhưng rõ ràng là cậu đang kiềm chế bản thân. Minato rất hài lòng với màn thể hiện của họ. Họ giải tán đội ở cổng Konoha, và anh đi về phía tháp Hokage để báo cáo với Sarutobi.

Toroku căng thẳng khi ngay lập tức cảm nhận được tín hiệu chakra quen thuộc từ cái bóng của mình khi quay về phía căn hộ, nhảy từ mái nhà này sang mái nhà khác để rút ngắn đường về, nơi mà một lần tắm sảng khoái và sự thoải mái của chiếc giường đang chờ đợi cậu. Tuy nhiên, sự cám dỗ thật quá lớn. Cậu nở một nụ cười và nhảy về phía một góc khuất, tiếp đất nhẹ nhàng trước một nữ ANBU đang ngạc nhiên và sẵn sàng tấn công.

"Yo! Cô nhớ tôi à, ANBU-san?" Cậu nhận lại một tiếng "Chậc" khó chịu từ cô gái trẻ đeo mặt nạ chim, và ngay lập tức cô nhảy khỏi tầm mắt cậu, để lại Toroku vẫn đang cười một mình. Sau đó, cậu tiếp tục đường về của mình sau một cái nhún vai nhanh để đi tắm và ngủ đúng như ý muốn.

---

Ngày hôm sau trôi qua một cách bình yên sau khi họ đến nơi, và Toroku đã dành phần lớn thời gian với Minato và Kushina, những người đã ép cậu phải đến thăm. Cậu biết Kushina đang chơi bài gì. Cô muốn giúp xây dựng mối quan hệ giữa họ và cậu rất biết ơn vì điều đó, vì cậu không biết chính xác phải bắt đầu thế nào. Sự hiện diện vui vẻ của cô luôn giúp họ thoát khỏi sự im lặng lúng túng quen thuộc bao trùm họ trong suốt cuộc trò chuyện. Minato nói về gia đình của mình, về mẹ mình, và về người cha mà có vẻ là chung của họ. Cậu phát hiện ra rằng cha mẹ của Minato đã mất khi anh còn rất trẻ, trong những năm anh còn học tại Học viện. Thậm chí, cậu còn có cơ hội nhìn thấy vài bức ảnh của cha mẹ Minato.

Một sự im lặng lúng túng khác lại bao trùm họ và Minato rời khỏi tình huống bằng cách viện cớ đi vào bếp để lấy đồ uống. Người cứu vãn cuộc trò chuyện một lần nữa lại là cô gái tóc đỏ khi cô bước vào phòng khách như một cơn bão, với hàng tá cuộn giấy trong tay và một vài cuộn kẹp dưới cánh tay.

"Này Minato, em đã lấy hết mọi thứ chúng ta cần từ thư viện để tiếp tục dự án được chú ý nhất của chúng ta rồi."

"Tuyệt!"

Anh đi đến bên cô để giúp đỡ với đống cuộn giấy và đưa chúng vào phòng ngủ, sắp xếp gọn gàng vào một trong những giá chữ X trống trên tường. Minato nhảy xuống ghế, lấy một cuộn giấy khá lớn và trải nó ra trên bàn trong khi chọn một cuộn khác từ chồng mới. Anh bắt đầu đọc, nhíu mày.

"Xin lỗi vì đã chiếm mất anh trai của em. Chắc mấy tiếng nữa anh ấy chỉ đắm chìm trong công việc thôi," Kushina nói khi cô tiến về phía Toroku với vẻ áy náy.

"Không sao đâu ạ, Kushina-san."

"Đừng gọi chị như vậy. Cứ gọi là Kushina thôi. Gọi vậy làm chị cảm thấy già lắm."

"Vậy thì chị cũng nên gọi em như thế ạ."

Toroku nở một nụ cười tinh nghịch sau khi gật đầu, và cậu ngạc nhiên khi cô cũng bắt chước mình, dù với một cách điềm đạm hơn. Nụ cười của cô không mang nét hoang dã như cậu, nhưng vẫn có một chút sắc thái như vậy. Cậu thực sự thích bầu bạn với Kushina. Trái tim cậu luôn cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi ở gần cô gái tóc đỏ. Cậu phát hiện ra rằng họ có chung một sở thích, đó là trêu chọc và chọc tức các ANBU.

Trong khoảng thời gian còn lại ở phòng ăn, Toroku đã giúp cô tinh chỉnh một trò đùa rất tinh quái, bao gồm thuốc nhuộm tóc màu hồng và thói quen chải chuốt hàng tháng của tộc Inuzuka. Khi họ hoàn thành phần lớn kế hoạch, sự chú ý của cậu trai tóc vàng chuyển sang người họ hàng của mình ở phòng bên cạnh.

"Ảnh đang làm gì vậy chị?" Cô gái tóc đỏ ngừng lại một lúc với vẻ băn khoăn, suy nghĩ xem nên nói gì, thì một tiếng hét phấn khích vang đến tai họ.

"Nhanh thật đấy," Kushina cười với vẻ mặt bối rối của Toroku trong khi họ tiến về phía phòng ngủ, đứng sau Minato, người hiện đang viết trên cuộn giấy lớn, nhíu mày tập trung. Toroku chờ đợi, tò mò không biết khi nào anh sẽ thè lưỡi ra, nhưng thay vào đó, Minato ngẩng đầu lên khỏi công việc khi hoàn thành ký hiệu cuối cùng và quay sang Kushina.

"Cuối cùng anh cũng biết mình đã đi sai hướng chỗ nào rồi." Tia chớp vàng của Konoha giờ đây trông như một cậu bé mười tuổi trong ngày sinh nhật của mình. Kushina tiến lại gần khi họ nhìn vào cuộn giấy lớn, và Minato bắt đầu giải thích, chỉ vào vài phần của bản vẽ phức tạp.

"Nhìn này. Ở đây. Anh chỉ cần đảo ngược hai ký hiệu này, và với một chút thay đổi nhỏ này nó sẽ trở nên ổn định hơn, nhưng vẫn đủ linh hoạt để hoạt động như chúng ta muốn. Tuy nhiên, nó cũng có thể phản ứng với sức đề kháng của nó, nhưng nó vẫn đủ mạnh để đánh bật một thuật cấp B." Cô gái tóc đỏ nhíu mày trên đầu chàng trai tóc vàng, xem xét từng phần của cuộn giấy.

"Hmm, chúng ta đã gần đến rồi, nhưng vẫn chưa đủ gần mục tiêu."

Toroku tiến lại gần họ khi cậu cũng bắt đầu xem xét hình vẽ trước mặt. Hoa văn phức tạp tạo thành một hình vuông lật ngược, bao quanh bởi nhiều ký hiệu, kanji và dấu hướng vào bên trong toàn bộ hình mẫu, nơi có một vòng xoắn nhỏ nằm ở trung tâm của các ký hiệu xung quanh. Toroku nhíu mày khi cậu xem xét phong ấn. Đôi mắt cậu lướt qua từng phân một, chú ý đến từng đường cong, từng nét vẽ trên tờ giấy mịn. Cậu nghiêng đầu sang một bên, chờ một lúc, rồi với lấy tay của Minato, tay vẫn còn cầm cây bút lông. Cặp đôi đứng sững lại trước hành động đó, tò mò quan sát khi cậu lấy bút từ tay chàng trai tóc vàng, nghiêng người về phía trước giữa hai người họ và bắt đầu vẽ thêm các ký hiệu lên cuộn giấy mịn, nhíu mày, không ngừng nghỉ.

Minato tròn mắt nhìn người họ hàng mới tìm thấy của mình tiến lại gần phong ấn, không dám thở khi quan sát đôi tay khéo léo đang làm việc nhanh chóng và cẩn trọng, không có bất kỳ sai sót nào trên hình mẫu, thậm chí không có một chuyển động tay nào thừa thãi. Không có nét vẽ nào sai vị trí, không có đường nào run rẩy, không gì cả. Mọi nét bút đều hoàn hảo. Anh nhìn sang Kushina, người cũng đang có biểu cảm giống mình, đôi mắt mở to và miệng há hốc khi cô nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên đang làm việc. Sau mười phút, Toroku ngả người ra sau để quan sát tác phẩm của mình từ xa, nghiêng đầu và gõ nhẹ vào cằm, rồi lại ngả người về phía trước và tiếp tục trong im lặng thêm mười lăm phút nữa.

Khi cuối cùng đã hoàn thành, cậu đặt cây bút lông xuống chỗ của nó, và chỉ khi đó cậu mới quay trở lại thực tại. Cậu trai tóc vàng nhíu mày và gãi má, trong khi suy nghĩ.

"Khi anh đảo ngược hai ký hiệu, anh đã làm rối loạn toàn bộ hệ thống tuần hoàn chakra của kết giới bằng cách ghép cặp hai nguyên tố đối lập. Tuy nhiên, anh đã cố bao bọc nó bằng những ký hiệu này, nhưng nó vẫn sẽ không ổn định, và như anh đã nói, điều đó sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất. Với ký hiệu thuỷ và thổ ở đây và ở đây, nó sẽ cân bằng hơn, và với các ký tự kanji bổ sung mà em đã sử dụng trên kinh mạch, nó sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Một chút nâng cấp sức mạnh luôn là điều tốt. Em cũng thêm ký hiệu phong ở đây, vì vậy kết giới sẽ dễ kiểm soát hơn, và với ký hiệu nhỏ này, em đã điều chỉnh mức độ hạn chế của kết giới. Nó sẽ vẫn ổn định từ bên ngoài, nhưng cũng sẽ cho phép anh tấn công từ bên trong, giống như một con đường một chiều vậy."

Toroku nghiêng đầu và gõ nhẹ vào cằm, nhíu mày suy nghĩ mà không bận tâm đến hai ninja đang sững người bên cạnh.

"Anh đã sử dụng hoa hồng la bàn làm nền, điều này tốt nếu anh muốn tạo ra một kết giới mạnh và cơ bản, nhưng không quá sáng tạo. Nếu anh dùng các hộ vệ của các trụ, anh có thể tạo ra một kết giới linh hoạt hơn và tất nhiên là hiệu quả hơn với lượng chakra ít hơn nhiều."

Cậu nhìn từ Minato sang Kushina với vẻ mặt bối rối khi thấy biểu cảm của họ.

"Sao vậy ạ?" Người tóc vàng lớn tuổi hơn cuối cùng cũng cử động được miệng, nhưng chỉ nói được hai từ.

"Chết tiệt…" Trong một phút dài và im lặng đáng lo ngại, họ vẫn giữ nguyên trạng thái như người mất hồn.

"Anh có nghe từ Inoichi rằng em biết thuật phong ấn, nhưng tới mức này thì..." Kushina bật cười khi thấy Minato giơ hai tay lên đầy thích thú và chỉ vào phong ấn. Thiếu niên tóc vàng nhìn anh với vẻ mặt bối rối.

"Em biết không, Toroku, cái tên tóc vàng này đã làm việc với phong ấn kết giới đó hơn một tháng trời, còn em thì đến và hoàn thành nó trong chưa đầy nửa giờ." Cuối cùng Minato cũng trấn tĩnh lại và đẩy Toroku ngồi xuống ghế khá vội vàng trong khi anh bắt đầu chọn ngẫu nhiên các cuộn giấy từ trên kệ.

"Được rồi. Giờ thì anh tò mò chết đi được." Toroku bị sốc. Cậu chưa bao giờ nghe Minato phàn nàn, thường thì chỉ có cậu là người làm vậy. Cậu quan sát khi Minato đặt một cuộn giấy xuống và mở nó ra, chỉ vào các ký hiệu, nhưng cậu chỉ nhìn lại với vẻ bối rối. 'Anh muốn em làm gì với cái này đây?'

"Em thấy gì?" Cậu thiếu niên nhìn lại phong ấn một lúc, nhíu mày.

"Đây là một phong ấn kết giới khác. Tuy nhiên, nó cũng gây sốc cho kẻ xâm nhập, chứ không chỉ ngăn hắn lại không. Hm, nhưng nó cũng có thể được chỉnh sửa để tăng độ ổn định, vì nếu anh tấn công bằng đòn sét thì nó sẽ trở nên yếu đi." Minato gật đầu và thay nó bằng một phong ấn khác, chờ đợi câu trả lời của Toroku, câu trả lời đến gần như ngay lập tức.

"Eo, đó là một cái bùa nổ cải tiến khá kinh khủng đấy."

Minato tiếp tục thay đổi các cuộn phong ấn trên tay cho đến khi tất cả đã được dùng hết, và anh nhận được câu trả lời cho tất cả chúng, đôi khi là ngay lập tức khi cậu thấy một phong ấn quen thuộc, và những lần khác thì cậu phải xem xét để hiểu mục đích của nó, nhưng không cuộn nào mất quá mười phút.

Minato ngã xuống giường trước bàn làm việc và nhìn người họ hàng tóc vàng của mình với vẻ mặt trầm ngâm. 'Chà, em ấy giỏi thật. Về phong ấn kết giới, em ấy còn giỏi hơn mình. Konoha vừa có thêm một bậc thầy phong ấn nữa rồi.' Minato nhìn cô gái tóc đỏ đang cười rạng rỡ đứng tựa vào bàn sau lưng Toroku, người chỉ nhún vai trước vẻ mặt thích thú của anh, trong khi cô không chịu để nụ cười tươi trên mặt mình biến mất.

"Này, Minato, đưa cho em ấy cuộn giấy đó đi. Xem thử em ấy có thể làm gì với nó."

"Cuộn giấy nào cơ?" Toroku bây giờ đang nhìn chằm chằm vào Minato, nhíu mày đầy nghi ngờ, chờ đợi câu trả lời. Chàng trai tóc vàng nheo mắt lại và nhìn về phía Kushina một lúc, sau đó gật đầu.

"Khi em xuất hiện, ngoài quần áo rách nát và vài bùa nổ được chỉnh sửa, tụi anh đã tìm thấy một cuộn giấy." Minato không nhìn Toroku và gần như giật mình khi nghe giọng nói thất vọng và tức giận vang lên.

"Tại sao anh không nói cho em biết chuyện này!?"

Sau một phút im lặng, Minato tiến đến bàn và đưa cho cậu trai tóc vàng một cuộn giấy nhỏ từ ngăn kéo mà không nói lời nào, cũng không nhìn vào mắt cậu. Anh không muốn nhìn thấy sự giận dữ và phản bội sẽ hiện lên trong đôi mắt xanh rực rỡ đó. Toroku giận dữ giật cuộn giấy khỏi tay Minato và nhanh chóng quay lưng lại để xem xét di sản duy nhất có thể chạm vào được của quá khứ mình. Cậu nhẹ nhàng lướt ngón tay dọc theo cạnh của tờ giấy mịn màng và nhắm mắt lại. Đây không phải là giấy bình thường, đây là loại tốt nhất cậu từng cảm nhận. Không. Thậm chí nó còn không phải giấy... Nó là da thuộc.

Cậu mở mắt và nheo lại khi xem xét cuộn giấy, cảm nhận được phong ấn bảo vệ. Cậu nhíu mày. Một phong ấn năm lớp. Lớp đầu tiên là máu. Lớp thứ hai là chakra. Lớp thứ ba là… một loại chakra khác, nhưng không có các thuộc tính tiêu chuẩn. Lớp thứ tư là sự tồn tại của một hợp đồng triệu hồi đặc biệt, nhưng lớp thứ năm… Cậu không chắc phải hiểu nó như thế nào. Nó trông chỉ như một mớ hỗn độn.

"Lớp thứ năm là gì và làm sao anh mở được nó? Đồ đạc của em đâu?" Minato nhìn cậu thiếu niên đang giận dữ với vẻ bối rối.

"Anh không có mở được. Anh cũng không biết cần gì để mở lớp thứ năm. Anh thậm chí còn không hiểu được lớp thứ ba và thứ tư cho đến khi thức trắng vài đêm. Nó rất phức tạp..."

"Anh cũng không mở được à?" Toroku lắc đầu, và trái tim cậu cũng dịu xuống khi nghe giọng nói nhẹ nhàng của Kushina.

"Đây không phải là thứ mà chị biết nhiều... Chị không biết nữa, cái này trông giống như một mớ bòng bong vậy. Không có cơ sở và cũng không có định nghĩa, chỉ toàn những ký hiệu được ném vào ngẫu nhiên. Một mớ hỗn độn của sự hỗn loạn." Minato gật đầu đồng tình, biết ơn cô gái tóc đỏ của mình vì sự chen ngang. Bụng Toroku kêu lên một tiếng lớn và khiến cô gái tóc đỏ bật cười.

"Thôi nào. Đi kiếm gì ăn đi." Cậu thiếu niên nở một nụ cười tươi với Kushina khi họ di chuyển vào bếp, trong khi Minato cẩn thận để không đến quá gần người em vẫn còn căng thẳng của mình. May mắn thay, Toroku không phải là người hay thù dai, và cuối cùng, sau nửa tiếng nữa, sự việc trước đó gần như đã bị quên lãng. Gần như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro