Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Nền tảng và sự kết hợp (4)

Sáng hôm sau thật gượng gạo. Khi họ đến khu vực tập luyện nơi Toroku được tìm thấy, những thành viên còn lại của đội đã đợi sẵn. Cậu trai tóc vàng thầm biết ơn khi nhận thấy khu vực tập luyện đã được sửa chữa; cái hố lớn, nơi bốc lên mùi máu tanh tưởi của cậu, đã biến mất, và chỉ có mảng cỏ xanh bị thiếu cho thấy rằng trước đó đã có chuyện xảy ra ở đó. Kakashi đã thay đổi chiến thuật của mình đối với cậu trai tóc vàng, giờ cậu chỉ đơn giản là phớt lờ sự hiện diện của Toroku, thậm chí không thèm nhìn về phía cậu, như thể cậu hoàn toàn vô hình. Và đó là một chiến thuật không hay khi đối phó với cậu.

Khi Toroku đứng dậy, cậu đã quyết tâm hòa hợp với Kakashi sau chuyện tối qua, nhưng giờ đây các cơ bắp của cậu căng lên và cậu cảm thấy cơn giận lan ra khắp ngực, nhưng cậu kiềm chế được cám dỗ muốn đấm vào mặt cậu nhóc tóc bạc kiêu ngạo kia. ‘Mình ghét bị phớt lờ, mình không chịu nổi cảm giác này. Phải mà cậu ta hét lên với mình thì còn đỡ hơn nhiều.’ Rin chào cậu với một nụ cười dịu dàng và vẫy tay nhẹ khi họ đến gần bộ đôi đứng cạnh ba cột gỗ to.

"Trước khi bắt đầu nhiệm vụ, điều cần thiết là tất cả các em phải hiểu rõ phong cách chiến đấu của nhau và xây dựng một chiến lược nhóm nhỏ phù hợp." Kakashi quay đầu sang hướng khác, phớt lờ Toroku một cách rõ ràng, khiến cậu trai trẻ siết chặt các cơ bắp trong cơn giận và bắt chước chuyển động của Kakashi để đáp lại. Đáng tiếc là họ không để ý đến cái đảo mắt của Minato và cái lắc đầu chậm rãi của Rin.

"Chúng ta sẽ làm gì đây, Minato-sensei?" Rin lại là người đầu tiên lên tiếng. Câu này thu hút sự chú ý của Kakashi, và cuối cùng cậu chậm rãi quay về phía người thầy của mình, vẫn chú ý không để hình bóng của cậu trai tóc vàng lọt vào tầm mắt.

"Sẽ rất đơn giản thôi." Minato cười toe toét. "Bắt được thầy. Các em có thời gian đến giờ ăn tối để làm điều đó."

Rồi, với một làn khói thoáng qua, anh biến mất, để lại những chiếc lá xoay tít và ba thiếu niên đứng trong khu đất trống. Rin quay về phía hai người còn lại với ánh mắt van nài, thấy mình đứng giữa hai cậu con trai đang tức tối quay lưng về nhau. Cô gái lại chậm rãi lắc đầu và thở dài trước hành vi trẻ con của họ.

"Xin các cậu, làm ơn làm phước gạt bỏ mâu thuẫn sang một bên đi, nếu không chúng ta sẽ bị hạ gục trong vòng một phút đấy. Chúng ta phải hành động như một đội nếu muốn tìm thấy thầy ấy." Toroku quay về phía Rin và liếc nhìn lưng của Kakashi với một tiếng hừ nhẹ, khoanh tay trước ngực rồi lại quay đi.

"Khi nào cậu ta công nhận sự hiện diện của anh đã." Rin thở dài khó chịu và quay về phía Kakashi.

"Xin cậu đấy..." Cậu ninja trẻ đeo mặt nạ nheo mắt lại, nhưng vẫn gật đầu với cô gái.

"Chúng ta sẽ chia ra. Quét khắp khu vực, và nếu ai tìm thấy thầy, hãy báo hiệu cho người khác bằng một tín hiệu chakra nhỏ."

"Làm vậy cũng sẽ báo cho thầy Minato về vị trí của chúng ta và thầy sẽ chỉ Phi lôi thần đi mất thôi... Tôi có ý tưởng hay hơn," Toroku bình tĩnh nói, nhận lại ánh nhìn chết chóc từ Kakashi.

"Ở đây tôi mới là jonin, vì vậy tôi là người chỉ huy nhiệm vụ này..." Toroku chỉ nhún vai, nhưng đôi mắt cậu nheo lại đầy nguy hiểm.

"Sao cũng được..." 'Đồ nhóc kiêu ngạo…'

Rin lắc đầu và thở dài một cách vô vọng, nhưng cô không đủ ý chí để bắt đầu thuyết phục cậu jonin trẻ rằng Toroku nói đúng. "Đây sẽ là một ngày dài đây..."

Ba shinobi biến mất khỏi bãi tập khi họ nhảy vào khu rừng xung quanh để tìm kiếm ninja nhanh nhất Konoha, người đang quan sát chúng từ một khoảng cách an toàn trên một cành cây với đôi mắt nheo lại. 'Làm gì mà dễ vậy...'

Sau hai giờ chơi trò trốn tìm đầy tuyệt vọng nhưng không mấy thành công, bộ ba lại tập trung ở giữa bãi.

Toroku bực bội không nói nên lời vì sự khó chịu của Kakashi, bọn họ sẽ không thể bắt được Minato nếu cứ thế này, mặc dù cậu có khả năng cảm nhận, nhưng cậu cũng không muốn hành động riêng lẻ. Và Minato rất giỏi. Nếu anh không muốn bị tìm thấy, thì sẽ không ai tìm được. Cậu đã xuýt làm cho ANBU của mình đứng tim khi xuất hiện trước mặt cô ấy để hỏi xem cô ấy có thấy Minato đâu không, khiến cô ném một chiếc kunai bay về phía đầu cậu và cậu đã cãi nhau gần mười phút với người phụ nữ đeo mặt nạ chim.

"Giờ tôi có thể nói được chưa, jonin Kakashi?" Toroku hỏi với giọng châm biếm không giấu giếm, nhận lại ánh mắt giận dữ từ Kakashi và một tiếng "Tch" đầy khó chịu.

"Sao cũng được."

---

Tia chớp vàng của Konoha đang đứng trên cành cây trước đó, chăm chú quan sát đội của mình, khi anh bất ngờ hét lên một tiếng kinh ngạc và xuýt ngã khỏi cây, nếu không kịp bám vào một cành cây. Xung quanh bỗng tràn ngập những phân thân của Toroku. Không phải là một tá, không phải năm mươi, mà dễ dàng có tới hai hoặc ba trăm, và tất cả đều đang lao về bốn hướng của la bàn, bao gồm cả hướng của anh. Anh nhận ra rằng miệng mình đang mở to và mỉm cười khi đóng lại. 'Giờ thì, chuyện này bắt đầu trở nên thú vị rồi đây.'

Khi các phân thân tràn ngập khắp nơi, Minato phải cẩn trọng hơn bao giờ hết trong việc chọn điểm để sử dụng Phi lôi thần. Cả sân huấn luyện đã được phủ đầy các kunai của anh, vì anh đã chuẩn bị sẵn chúng ngay khi biến mất lần đầu tiên. Tuy nhiên, anh cảm thấy có thể lần này chừng đó vẫn chưa đủ. Sự truy đuổi mãnh liệt và không ngừng nghỉ. Mỗi khi anh tiêu diệt một phân thân, ít nhất hai phân thân khác xuất hiện ngay lập tức, khi thông tin về vị trí của anh được truyền lại cho chúng. Anh còn phát hiện một số phân thân của hai thành viên khác trong đội cũng trà trộn vào đội quân nhỏ này nhằm đánh lạc hướng mình, và chiến thuật này thực sự gần như thành công khi anh đối mặt với một Kakashi đang cười toe toét và phá lên cười sảng khoái sau khi anh xuất hiện ở một khoảng trống nhỏ.

Sau nửa giờ liên tục truy đuổi mà không nghỉ ngơi, anh bắt đầu cảm nhận được những ảnh hưởng. Anh phải thừa nhận, chiến thuật này rất tốt, và chỉ với số lượng lớn các phân thân mà chúng có thể liên tục áp sát anh, không cho anh thời gian để hồi phục. Anh ném một chiếc kunai về phía một phân thân đang lao đến để phá hủy nó, thì ba phân thân khác lại xuất hiện phía sau anh, nhảy lên lưng anh. Anh dễ dàng đỡ đòn tấn công bằng một cú lăn sang trái, nơi một Toroku thứ tư đã đứng đợi sẵn, cười toe toét.

Anh sử dụng Phi lôi thần để xuất hiện trong một khu đất trống nhỏ cách xa đám đông mà anh vừa bỏ lại, thì một cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ chợt bao quanh chân anh. Minato cúi xuống nhìn và thấy nhẫn thuật quen thuộc của Rin, khi anh bắt đầu chìm vào mặt đất, cảm nhận được nó đang cứng lại quanh mắt cá chân. Anh thở dài, và khi cố gắng sử dụng nhẫn thuật để thoát khỏi bẫy, một dòng điện chạy dọc theo sống lưng anh, chặn chuyển động và suy nghĩ của anh để ngăn không cho anh trốn thoát. Vừa lúc cảm giác gây rối hơn là đau đớn ấy biến mất, anh cảm nhận được ba bàn tay đặt lên người mình và nhìn thấy Toroku đang cười toe toét, Rin mỉm cười dịu dàng và Kakashi với gương mặt vô cảm.

"Tụi em bắt được thầy rồi…" Toroku nói với giọng vui tươi.

"Đúng vậy. Phải thừa nhận rằng các em đã làm rất tốt với cái bẫy này, nhưng đừng để chiến thắng làm các em kiêu ngạo."

Khi anh kết thúc câu nói, ba phân thân của anh xuất hiện không một tiếng động phía sau bọn chúng, mỗi người đều chĩa một chiếc kunai vào sau đầu của chúng. Trong chớp mắt, Minato đã thoát khỏi chúng mà không cần nỗ lực gì và mỉm cười tự hào với đội của mình khi các phân thân biến mất.

"Dù vậy, thầy nghĩ rằng các em đều xứng đáng được thưởng. Thầy rất vui vì các em đã hoàn thành nhiệm vụ."

"Tch." Kakashi rõ ràng đang khó chịu với thành công của kế hoạch của Toroku.

"Thầy nghĩ đã đến lúc ăn trưa rồi đấy mấy đứa. Đến Ichiraku nào." Minato nhận được một tiếng reo vui "Yeah!" từ Toroku, một cái gật đầu mỉm cười từ Rin, và một tiếng càu nhàu khó chịu từ Kakashi khi họ quay vào làng.

---

"Đừng có nhìn tôi! Anh thật phiền phức!" Kakashi nói với một cái nhìn chết chóc hướng về phía Toroku, người chỉ nhún vai trước lời nhận xét, và tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu bé từ phía đầu bên kia của quầy. Toroku cực kỳ tò mò về cách mà cậu jonin trẻ tuổi ăn mà không hề để lộ gương mặt sau chiếc mặt nạ, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.

"Này Kakashi! Cậu bị bệnh gì à?" Kakashi nheo mắt lại và phóng một luồng sát khí khá lớn về phía cậu tóc vàng.

"Hay là cậu bị sứt môi, hay răng xấu, hay cái gì đó?" Minato bật cười giữa hai cậu trai trong khi Rin chỉ đảo đôi mắt màu nâu của mình trong sự khó chịu. 'Từ lúc tụi mình đến đây họ cứ như thế này mãi...'

Kakashi phớt lờ cậu tóc vàng và quay đi để cố gắng ăn xong bữa của mình nhanh nhất có thể, nhằm mục đích cuối cùng là thoát khỏi người đồng đội khó chịu này.

Khi mọi người đã ăn xong, họ ngồi trong im lặng, tận hưởng cái bụng no căng, thì Minato quay về phía họ.

"Thầy nghĩ thế là đủ cho hôm nay rồi. Bây giờ mấy đứa về nhà nghỉ ngơi đi. Ngày mai chúng ta sẽ có một nhiệm vụ thực sự, và thầy nghĩ rằng nó sẽ không phải là hạng D đâu…."

Nhóm nhỏ gật đầu và vẫy tay chào tạm biệt, ngoại trừ Kakashi, người vẫn còn bực bội vì cậu tóc vàng, dù không nhiều như ngày hôm qua hoặc sáng nay. Minato lắc đầu khi anh rời đi về căn hộ của mình cùng với Toroku.

---

Nhóm nhỏ nhảy từ cây này sang cây khác để đến đích nhanh nhất có thể. Họ đang tiến về một trong những trạm gác, gần biên giới giữa Kusagakure và lãnh thổ Hỏa Quốc, để chuyển cuộn trang bị cho các lực lượng bộ binh và nhận cuộn báo cáo cho Hokage. Nhiệm vụ rất đơn giản và Minato hài lòng với nhiệm vụ đầu tiên của họ. Anh biết ơn Sarutobi vì điều đó. Đội anh không sẵn sàng cho những nhiệm vụ lớn hơn cho đến khi họ trở lại thành chính mình như cũ và Toroku hòa nhập vào thói quen hàng ngày của đội. Cuộc chiến với Iwa có vẻ đã kết thúc, tuy nhiên điểm đến của nhiệm vụ lần này lại gây khó chịu hơn. Họ phải ở quá gần với những ký ức tồi tệ từ nhiệm vụ cuối cùng của mình, nhưng vẫn ít rủi ro hơn so với mặt trận khác của cuộc chiến với Kumo.

Minato muốn hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian kỷ lục, trong vòng hai ngày. Một ngày đi, một ngày về, nghỉ qua đêm tại trạm gác để lấy lại sức. Anh di chuyển với tốc độ gần như tối đa, chỉ chậm đủ để các thành viên còn lại của đội có thể theo kịp mà không bị quá sức. Tuy nhiên, tốc độ này vẫn cực kỳ nhanh so với tốc độ di chuyển bình thường. Trong suốt chuyến đi, Minato quan sát Toroku một cách tò mò, tự hỏi cậu sẽ thể hiện như thế nào trong nhiệm vụ thực sự đầu tiên của mình. Đến lúc này, anh cảm thấy hài lòng với cách cư xử của Toroku.

Khi rời khỏi Konoha, Toroku vui vẻ, mừng rỡ vì có thể ra khỏi cổng làng và thoát khỏi cuộc điều tra của ANBU, và ngay lập tức trêu chọc Kakashi để khiêu khích cậu trong suốt chuyến đi. Minato nhìn lại qua vai và mỉm cười khi hai cậu trai cãi nhau ở cuối đội về một điều gì đó vặt vãnh. 'Giống như với Obito vậy.' Anh thở dài và quay người lại đối diện với chúng, vẫn nhảy từ cành này sang cành khác với sự chú ý đầy đủ tới xung quanh và những cành cây nguy hiểm đang tiến gần ở tầm đầu. Anh dễ dàng né tránh chúng và nhảy lên, vẫn đi lùi. Ánh mắt anh dừng lại ở Rin, khuôn mặt cô hồng hào hơn bình thường một chút, rồi chuyển sang hai cậu trai. Chúng có vẻ đang cãi nhau, nhưng Minato biết rằng chúng cũng chú ý đến môi trường xung quanh, vì ngay khi anh quay mặt về phía chúng, cả hai lập tức ngừng tranh cãi và nhìn về phía anh. 'Phải mà chúng chỉ tập trung năng lượng cho nhiệm vụ thì tụi mình đã có thể di chuyển nhanh hơn, nhưng dù vậy, mình vẫn ấn tượng với sức bền của Toroku. Ngay cả Kakashi cũng thở hổn hển, nhưng Toroku vẫn chưa toát mồ hôi.'

"Chúng ta đang đến gần biên giới và sẽ đến đích trong vòng hai tiếng. Di chuyển vào đội hình và chú ý mọi thứ xung quanh. Từ giờ trở đi, không được phát ra âm thanh nào trừ khi đó là vấn đề sống còn."

Ba shinobi gật đầu và di chuyển vào vị trí của mình, tạo thành một hàng thẳng, với Toroku ở phía sau Kakashi, người đang nhìn vào lưng của Rin. Cô được đặt ở vị trí trung tâm vì là y nhẫn giả duy nhất trong đội, có thể hỗ trợ họ nếu cần thiết.

Khu rừng yên tĩnh, thậm chí không nghe thấy tiếng động vật kêu. Chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên giữa các hàng cây khi họ nhảy và đáp xuống các cành cây, tạo ra những âm thanh nhỏ phá vỡ sự tĩnh lặng. Những tia nắng cuối cùng xuyên qua tán lá, vẽ lên khuôn mặt họ những họa tiết ánh sáng trừu tượng.

Họ di chuyển trong im lặng hoàn toàn với các giác quan sắc bén, không nói một lời cho đến khi đến đích ngay trước lúc hoàng hôn, có chút kiệt sức vì tốc độ điên cuồng. Nhờ vào quá trình huấn luyện nghiêm khắc của Minato, hai thành viên kỳ cựu đã quen với tốc độ này, và thành viên mới cũng dường như không xa lạ gì với nhịp độ ấy. Chuyến đi của họ may mắn không gặp sự cố nào, cảm ơn Kami, nhưng khi đến trạm gác, mắt Toroku mở to và miệng há hốc vì ngạc nhiên trước tiếng hoan hô lớn của những shinobi khác chào đón Minato. Khi những cái bắt tay và vỗ vai kết thúc, cậu nhướn mày nhìn Minato, yêu cầu một lời giải thích, nhưng anh chỉ phẩy tay tỏ vẻ khó chịu. Toroku nheo mắt quan sát Minato và Kakashi bước ra khỏi căn boong ke [1] nhỏ rồi quay sang nhìn Rin, tìm kiếm chút manh mối.

[1] Trong quân sự, boong ke (xuất phát từ tiếng Đức bunker nhưng được phiên âm từ cách đọc của người Pháp) là công sự để ẩn nấp và chiến đấu, được bố trí trong trận địa phòng ngự hoặc tại các cứ điểm.

"Thầy là người nổi tiếng hay sao vậy?" Rin cười khúc khích và lắc đầu, vẫn cười vui vẻ.

"Đại loại như vậy ạ… trong nhiệm vụ lần trước, thầy ấy đã hạ gần như toàn bộ lực lượng của những ninja Iwa còn lại tấn công gần trạm gác này. Một mình luôn đó anh. Vậy nên, có thể nói rằng thầy ấy rất nổi tiếng. Hầu hết những người ở đây còn sống đều nhờ vào thầy ấy."

Toroku cảm thấy tự hào và ngưỡng mộ. 'Người thân duy nhất mà mình biết là một anh hùng chiến tranh…'

"Wow. Thầy ấy thật tuyệt vời…"

"Vâng." Rin nở một nụ cười buồn về phía cậu. Cả hai rời khỏi boong ke để đi theo những người khác mà không nói thêm lời nào, mỗi người đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình; một người trong nỗi buồn, người kia trong niềm tự hào ấm áp.

---

T/N: Vì Minato từng nói muốn Naruto gọi mình là sensei nên khi nói chuyện với Kakashi & Rin hay khi đang làm nhiệm vụ mình sẽ để Naruto gọi Minato là thầy, còn những lúc khác thì vẫn gọi là anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro