Chương 5: Nền tảng và sự kết hợp (1)
Toroku đứng nhìn theo bóng dáng biến mất của Hokage Đệ Tam trong nhiều phút từ đúng vị trí đó. 'Chết tiệt, ông ấy mạnh thật.' Cậu không thể nhớ được ông đã rút cây gậy ra khi nào hay ông đã di chuyển để sử dụng nó khi nào. Ông già ấy vẫn còn nhanh và cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng cậu thấy mừng. Sau khi "thấy" ANBU và Hokage hành động, cậu chắc chắn rằng hành động của mình là không cần thiết, ngay cả khi cậu đã cảm nhận được kẻ xâm nhập một tích tắc trước họ. Sau một cái nhún vai cuối cùng, Toroku đi về phía phòng mình trên con đường hẹp, quay lại làng.
Cậu chìm đắm trong suy nghĩ về trận đấu trước đó với Kakashi. Cậu đã xử lý nó tốt hơn nhiều so với tưởng tượng ban đầu, nhưng một cảm giác mới khiến cậu lo lắng. Cơn thịnh nộ dữ dội mà cậu đã cảm thấy. Điều gì sẽ xảy ra nếu điều tương tự xảy ra trong một nhiệm vụ thực sự, và cậu bị đóng băng giữa tình huống sống còn khi đối mặt với một đối thủ mạnh và nguy hiểm, hoặc nếu cảm xúc của cậu lấn át khi cậu đối đầu với một người bạn trong một trận đấu tập? Cậu không thể để điều đó xảy ra lần nữa. Cậu phải cứng rắn hơn và khóa chặt mọi thứ từ con người cũ của mình, để ngăn chặn một thảm họa trong tương lai. Khi đang bước về phía làng, cậu bỗng dừng lại và ngẩng đầu lên khi nhận ra...
Cậu đang ở một mình... Cậu ở một mình bên ngoài phòng của mình, lần đầu tiên kể từ khi tỉnh dậy trong bệnh viện. Được rồi, không phải là hoàn toàn một mình, nhưng ngoài một ANBU đang ẩn mình cách đó mười mét sau một vách đá, cậu gần như là một mình. Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt cậu, và một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lồng ngực. Cảm giác về những bước đầu tiên để giành được sự tin tưởng của họ. Với suy nghĩ cuối cùng này, cậu tiếp tục hành trình về phía làng, mỉm cười và tận hưởng thiên nhiên xung quanh cùng làn gió ấm áp nhẹ nhàng lướt qua những vết râu trên má.
...
Sarutobi ngẩng lên từ cuộn giấy dài trước mặt để trả lời tiếng gõ cửa. Ông đã chờ đợi anh đến và không ngạc nhiên khi cảm nhận được dấu hiệu chakra quen thuộc.
"Vào đi, Minato."
"Sarutobi-sama." Anh cúi đầu và tiến đến với những bước đi duyên dáng, tự tin.
"Ta đã nghe những gì xảy ra."
"Vâng. Cháu đã nhận được một bản tóm tắt ngắn gọn về cuộc thẩm vấn. Inoichi-san là một shinobi rất năng suất. Có vẻ như vị khách từ Iwa của chúng ta ban đầu là một gián điệp, nhưng hắn không kiềm chế cảm xúc quá tốt. Tuy nhiên, kỹ năng ẩn nấp của hắn thì phi thường." Minato nhìn Hokage với vẻ bối rối.
"Nhiệm vụ của hắn chỉ là quan sát, không hơn. Inoichi đã tiết lộ rằng em trai của hắn đã chết trong nhiệm vụ cuối cùng của cháu ở Iwa… Khi nhìn thấy Toroku, hắn nghĩ đó là người thân của cháu và không thể kìm nén sát ý của mình." Sarutobi lắc đầu và nhìn vào đôi mắt xanh biếc của Minato.
"Đúng là chúng cháu trông rất giống nhau, nhưng chuyện đó thật vô lý." Minato cau mày và từ từ lắc đầu.
"Hai người không chỉ giống nhau thôi đâu, mà còn có nhiều điểm chung hơn cháu nghĩ đấy, Minato." Đôi mắt của Sarutobi tối lại sau câu nói, khiến Minato bắt đầu cảm thấy khó chịu vô cùng. Anh ghét khi ông ấy cư xử như thế này, ám chỉ mà không nói rõ những gì mình biết.
"Ý ngài là sao?" Minato cau mày, đôi mắt hẹp lại khi Sarutobi thở dài và kéo ngăn kéo ra để lấy đồ bên trong. Ông chậm rãi nhìn tập hồ sơ dày cộm trong tay, thở dài lần nữa, và sau một phút ngập ngừng, cuối cùng ông trao nó cho Minato, rồi chạm vào và truyền một ít chakra vào hoa văn khắc trên bàn để kích hoạt các phong ấn bảo mật của văn phòng.
"Dù sao thì sau này cháu cũng sẽ biết thôi, nhưng ta muốn thông báo cho cháu theo cách của ta. Sau sự việc lần này, ta không thể trì hoãn được nữa."
Minato nhướn mày. Anh không quen với mặt này của Sarutobi. Anh đang ở vị trí được ông tin tưởng, nhưng giờ đây ông lại giấu đi một chuyện gì đó rất quan trọng. Anh nhìn tập hồ sơ trong tay, ngần ngại một lúc trước khi mở nó ra. Đó là hồ sơ cá nhân của Toroku, với mọi thông tin họ đã thu thập được sau khi cậu đến đây. Một bức ảnh nhỏ của cậu thiếu niên đang mỉm cười nằm ở góc trên bên phải của trang đầu tiên, phía trên bản báo cáo. Anh nhìn bức ảnh trong giây lát, trước khi mắt anh dời xuống và bắt đầu đọc cẩn thận nội dung bên trong.
'Tên gốc: Không rõ. (Mã danh: Odoroki Toroku)'
'Giới tính, cân nặng, chiều cao, đặc điểm nhận dạng… đồ đạc tìm thấy… báo cáo bệnh viện… kỹ năng đã biết… v.v.'
'Người thân: Đã xác nhận đối tượng thử nghiệm số mười bốn'
Minato ngước lên để gặp ánh mắt tối lại của Sarutobi, nhưng đôi mắt xanh biếc của anh giờ đây tràn ngập sự bối rối. Trong khi những suy nghĩ đang lóe lên như tia chớp trong đầu, anh cố gắng kìm nén cảm xúc. Anh đã biết câu trả lời, nhưng anh muốn nghe nó từ chính miệng của Hokage.
"Đối tượng thử nghiệm số mười bốn là ai vậy ạ?" anh hỏi một cách bình tĩnh, không để lộ sự hỗn loạn trong suy nghĩ của mình. Sarutobi nhìn anh nghiêm túc, rít một hơi từ chiếc tẩu quen thuộc của mình trước khi bình tĩnh trả lời,
"Là cháu."
Sarutobi nhìn anh mà không cử động, chờ đợi một phản ứng nào đó từ chàng trai tóc vàng, nhưng khi không có câu trả lời, ông tiếp tục với giọng điệu bình tĩnh như cũ.
"Theo các xét nghiệm, cậu ta là người thân rất gần của cháu. Là thế hệ đầu tiên, như cha, con, hoặc anh em." Minato chỉ nhìn chằm chằm vào tập hồ sơ trong tay mà không có bất kỳ phản ứng nào. Anh đã cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình và buộc bản thân quan sát tình huống cùng tập hồ sơ trong tay một cách chuyên nghiệp, chỉ quan tâm đến các sự kiện.
"Chúng ta có thể dễ dàng cho rằng hai khả năng đầu tiên là không thể, nên chỉ còn lại một khả năng duy nhất. Cậu ấy là em trai của cháu, hoặc có thể là em cùng cha khác mẹ. Ta không nghĩ rằng cháu lại quên được việc mẹ mình mang thai, nên lựa chọn duy nhất là một mối quan hệ ngoài luồng của cha cháu."
"Theo khoảng cách tuổi tác, đó có lẽ là một trong những hành động cuối cùng của ông ấy," Minato nói với giọng chua chát nhưng vẫn điềm tĩnh. Anh đã biết bước tiếp theo của trò chơi này sẽ là gì.
"Cháu biết điều này có nghĩa là gì không Minato? Nếu ký ức của cậu ta bị xóa có chủ đích để thâm nhập vào Konoha và ở gần cháu… nếu cậu ta ở đây chỉ vì cháu… thì đây là một tình huống nguy hiểm cho làng. Cháu đã sẵn sàng cho quyết định mà mọi người mong đợi chưa?"
Minato chỉ chậm rãi gật đầu, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, rồi cuối cùng anh nhắm mắt lại và lắc đầu, lớp mặt nạ bình tĩnh bắt đầu rạn nứt.
"Vâng, có thể là vậy... nhưng nếu không phải thì sao? Nếu sự xuất hiện của em ấy ở đây chỉ là trùng hợp? Ngài muốn cháu làm gì đây? Muốn cháu giết em ấy sao? Muốn cháu hành quyết một thiếu niên, người có thể là người thân duy nhất còn sống của cháu sao?"
Sự bình tĩnh của Minato bắt đầu tan biến. Tất nhiên, anh đã nghi ngờ và cũng nhận thức được ám chỉ rằng có lẽ còn nhiều điều hơn thế nữa ở cậu thiếu niên này và rằng có thể họ có mối liên hệ nào đó. Anh không phải là kẻ mù quáng. Nhưng khi Hokage ám chỉ việc hành quyết cậu thiếu niên, điều đó khiến mắt anh giật giật.
"Cháu không thích phải lặp lại lời của chính mình đâu, Hiruzen... nhưng nếu chúng ta hành quyết em ấy ngay bây giờ, thì chúng ta sẽ biến thành những kẻ sát nhân tàn nhẫn, không hơn không kém." Hokage không bận tâm đến cách xưng hô thân mật, ông chỉ tò mò nhìn chàng trai tóc vàng trước mặt.
"Trong tương lai gần, cháu sẽ phải đưa ra những quyết định như thế này."
"Cháu hiểu rất rõ điều đó. Nhưng ngài là ngài, và cháu là cháu. Chúng ta khác nhau và cháu sẽ không hy sinh bất kỳ ai mà không có bằng chứng thực sự, chỉ dựa trên suy đoán. Và cháu cũng nghĩ ngài không phải người như thế." Giọng của Minato dần hạ thấp khi anh tự kiềm chế bản thân và làm dịu lại những dây thần kinh đang căng thẳng.
"Cháu sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm cho hành động của em ấy. Em ấy muốn thuộc về ngôi làng này và muốn trở thành một shinobi. Hãy giao em ấy vào đội của cháu, như vậy cháu có thể theo dõi em ấy liên tục, và sắp xếp cho em ấy ở gần căn hộ của cháu đi ạ. Cháu sẽ làm những gì cần làm, nếu đến lúc, vì lợi ích của làng, nhưng bây giờ chưa phải lúc đó."
Sarutobi không rời mắt khỏi Minato, cũng không phá vỡ sự im lặng bao trùm văn phòng. Ông quan sát từng cử động nhỏ, từng phản ứng của Minato, chờ đợi một dấu hiệu nhỏ, nhưng anh đã rất kiên quyết. Ở một vài khía cạnh, anh nói đúng. Cậu thiếu niên hiện tại không phải là mối đe dọa, và cậu cũng quyết tâm phục vụ cho ngôi làng. Toroku là một cậu trai bộc trực, không thể che giấu cảm xúc của mình. Hôm nay, ông cũng cảm nhận được khí chất kì lạ bao quanh cậu. Ông chưa từng cười thoải mái như buổi chiều nay kể từ khi chiến tranh bắt đầu. Trong khoảnh khắc đó, ông cảm thấy như mình quay về hàng chục năm trước, khi ông chưa phải mang trên vai gánh nặng của những vấn đề, chiến tranh, và lo lắng liên tục cho dân làng. Sarutobi nhắm mắt lại, liên tục rít thuốc từ chiếc tẩu, làm căn phòng ngập trong mùi hương và khói của loại thuốc lá thơm đang cháy âm ỉ, trong khi những suy nghĩ của ông xoay quanh các lựa chọn.
Cuối cùng, ông mở mắt ra và bắt gặp một đại dương xanh bình lặng trước mặt, rồi ông chỉ gật đầu đồng ý. Ông cảm nhận được các cơ bắp đang căng cứng của Minato dần thả lỏng, và nét mặt của anh trở nên ấm áp khi anh cúi đầu.
"Cảm ơn Hokage-sama."
"Cháu có muốn thông báo cho Toroku về… mối quan hệ của hai người không?"
Minato gật đầu không chút do dự và nhìn về phía cửa. Anh cảm nhận được dấu hiệu chakra của cậu thiếu niên phía sau cánh cửa từ một lúc trước. Sarutobi chạm vào một ấn nhỏ khác trên mặt bàn mà không nói một lời để ra hiệu cho thư ký của mình. Khi cánh cửa mở ra, cậu thiếu niên tóc vàng bước vào, được một ANBU hộ tống. Hokage gật đầu với người vệ sĩ, anh ta cúi chào và rời khỏi phòng mà không nói một lời. Toroku cũng cúi chào rồi lo lắng tiến về phía bàn làm việc, nơi hai người đàn ông đang quan sát cậu một cách bình tĩnh và… có dụng ý, lưỡng lự không biết nên nói gì tiếp theo. Rồi Minato nở một nụ cười nhỏ, ấm áp về phía cậu và chỉ vào chiếc ghế bên cạnh mình để cậu ngồi xuống, và cậu rất biết ơn khi chấp nhận lời mời để thoát khỏi tình huống ngượng ngùng này.
"Toroku-kun. Chúng ta ở đây để thảo luận về một số vấn đề rất quan trọng liên quan đến… tương lai của cậu ở Konoha." Hokage nói với giọng vừa phải, và Toroku căng thẳng trên ghế.
"Cậu sẽ được sắp xếp ở cạnh căn hộ của Minato-kun trong thời gian tới. Cậu có thể chuyển đến đó vào sáng mai." Cậu thiếu niên tóc vàng thả lỏng một chút và gật đầu, kiên nhẫn chờ đợi ông lão nói hết lời.
"Cậu cũng sẽ được phân vào đội của Minato-kun."
Hokage di chuyển sang bên phải và kéo ngăn kéo ra, đặt một chiếc Hitai-ate lên bàn trước mặt cậu, mắt vẫn dõi theo cậu thiếu niên. Sarutobi chỉ vào chiếc Hitai-ate và Toroku vươn tay ra nhận lấy nó, như một đứa trẻ với viên kẹo. Đôi mắt xanh lấp lánh ngạc nhiên khi cậu nhìn chằm chằm vào chiếc băng trán, chăm chú quan sát từng chi tiết nhỏ trước khi buộc nó lên trán mình. Cậu không thể kiềm chế, một nụ cười nhỏ xuất hiện trên môi và bầu không khí nặng nề trong văn phòng tan biến.
"Chào mừng cậu gia nhập hàng ngũ của chúng ta, chuunin Odoroki Toroku." Cậu trai tóc vàng lại cười như một đứa ngốc. Miệng cậu cười rộng đến mang tai, nhưng đột nhiên vẻ mặt cậu trở nên bối rối.
"Chuunin? Tôi đã đánh bại tên nhãi đó mà, và cậu ta là jonin đấy! Sao tôi lại phải ở cấp thấp hơn cậu ta chứ?"
Minato bật cười lớn trước lời tuyên bố của cậu, vẫn còn cười khúc khích khi mọi người khác chờ anh lấy lại bình tĩnh. Anh hắng giọng và quay lại nhìn người thân vừa mới tìm thấy của mình với khuôn mặt bình thản.
"Đó là vì tụi anh không biết gì về kinh nghiệm trước đây của em. Sức mạnh và kỹ năng của em có thể ở mức jonin, nhưng sức mạnh không phải là tất cả. Theo thời gian, em có thể đạt được cấp bậc đó."
Lúc này đến lượt Sarutobi bật cười khi nhìn cậu trai tóc vàng, người đang ngồi trên ghế với hai tay khoanh trước ngực, chân bắt chéo, cau có nhìn Minato và gửi những ánh nhìn tức giận về phía anh. Cậu đang hờn dỗi, y như một đứa trẻ. Thật khó tin rằng chỉ mười phút trước, họ còn nói về việc xử tử chính cậu trai trước mặt họ.
"Kiên nhẫn nào, Toroku-kun. Hơn nữa, còn một việc nữa mà chúng ta phải thảo luận trước khi em bắt đầu nhiệm vụ chính thức cùng đội của mình." Toroku ngồi thẳng trên ghế, giờ đây cậu đang tò mò nhìn Hokage, người vừa ra hiệu cho Minato tiếp tục.
"Tụi anh đã tìm thấy một người thân của em ở đây, trong Konoha." Đôi mắt Toroku mở to, đầu cậu quay qua lại giữa hai người đàn ông, rồi lại dừng lại nhìn Minato.
"Sao? Ai?" Đó là hai từ duy nhất mà cậu có thể thốt ra trong sự ngạc nhiên của mình.
"Tụi anh đã tiến hành xét nghiệm máu, và một mẫu cho kết quả dương tính..."
"Vậy là ai? Khi nào thì chúng tôi có thể gặp nhau?" Lúc này Minato gãi đầu một cách ngượng ngùng, không chắc nên tiếp tục thế nào.
"À, thực ra em đã biết người đó rồi. Dựa trên kết quả xét nghiệm, có vẻ như hai người là anh em cùng cha khác mẹ."
"Tôi có anh trai sao? Và tôi quen anh ấy?" Đôi mắt Toroku mở to một cách bất thường, suy nghĩ trong đầu cậu xoay chuyển với tốc độ chóng mặt. 'Anh trai, vậy chắc tụi mình phải giống nhau… Chỉ có hai người tóc vàng mà mình biết, nhưng chú Inoichi thì…' Cậu nhìn lại Minato với vẻ bối rối nhưng hiểu ra.
"Không thể nào…"
"À, tin anh đi, anh cũng bất ngờ y như em vậy. Anh cũng chỉ vừa mới biết thôi."
Toroku nhíu mày khi dần dần hiểu rõ hơn về lý do phía sau lời nói trước đó. Ban đầu, cậu nghĩ họ sắp xếp cậu ở gần Minato vì cậu chỉ quen biết mỗi anh ấy, và tất nhiên là để tiện giám sát. Nhưng bây giờ… cậu cảm thấy hơi thất vọng. Sau mười phút đầu tiên hân hoan khi biết rằng mình sẽ trở thành một ninja thực thụ, có thể rời khỏi căn phòng đó và còn có gia đình… Tất cả dường như trở nên xa vời hơn.
"Ngài vẫn nghĩ rằng tôi là một gián điệp… hay một sát thủ… một người đang nhắm vào anh Minato, đúng không?" cậu hỏi với nụ cười buồn trên mặt.
"Đúng vậy," Sarutobi bình tĩnh đáp. "Hãy nhớ những gì ta đã nói với cậu, Toroku-kun. Lòng tin là thứ mà cậu có thể giành được qua thời gian và sự nỗ lực. Và ta biết rằng cậu cũng hiểu rằng sự… hiện diện của cậu đáng ngờ hơn bình thường rất nhiều."
Toroku gật đầu và đứng lên, đôi mắt đầy quyết tâm, và một lần nữa cậu cúi chào hai người đàn ông như mấy tiếng trước. Cậu ngước lên, mỉm cười với ông già ngồi ở bàn, rồi nhìn sang Minato.
"Tôi sẽ không làm ngài thất vọng. Và tôi không bao giờ nuốt lời. Đó là nhẫn đạo của tôi." Minato mỉm cười trước hình ảnh đáng mến này và rất vui khi thấy tinh thần ấy vẫn còn từ cuộc đời trước của cậu thiếu niên. Sarutobi gật đầu đáp lại.
"Hai người có thể đi rồi. Ta chắc là hai người còn nhiều điều muốn nói với nhau."
Cả hai chàng trai tóc vàng gật đầu và đứng dậy, Minato nắm lấy cánh tay của Toroku.
"Nào, để anh đưa em một chuyến."
"Không, không, không đừng mà…!" Cả hai biến mất khỏi phòng, và Sarutobi chắc chắn rằng những bức tường cách âm của Phòng Thẩm Vấn và Tra Tấn cũng sẽ không đủ để ngăn tiếng hét của Toroku.
‘Hy vọng rằng cháu đã đưa ra quyết định đúng đắn, Minato…’
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro