Chương 4: Chiến đấu để tiến xa hơn (3)
Minato bước vào văn phòng Hokage để báo cáo về buổi đánh giá, và có lẽ cũng để phàn nàn về đội ANBU sau khi anh hộ tống Toroku trở lại bộ phận Thẩm vấn và Tra tấn. Anh vẫn chưa quyết định có nên đề cập đến hành động trước đó của họ hay không. 'Mình cũng phải báo cáo về thiệt hại ở khu vực tập luyện nữa.' Anh thở dài khi ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc trước bàn làm việc.
"Hokage-sama."
"Minato-kun. Có tin tức gì không?"
"Cháu muốn thông báo cho ngài về chi tiết buổi đánh giá vào ngày mai. Cháu đã sắp xếp xong mọi thứ. Nó sẽ được tổ chức vào hai giờ chiều tại khu vực tập luyện số mười một." Sarutobi gật đầu trước thông tin đó. "Hôm nay cháu đã gỡ bỏ toàn bộ phong ấn trói buộc chakra để chuẩn bị cho buổi đánh giá ngày mai."
"Liệu đó có phải là một ý hay không?"
Minato nhún vai. "Cháu tin vào bản năng của mình. Hơn nữa, cháu muốn biết về khả năng của cậu ấy." Sarutobi gật đầu, và Minato tiếp tục.
"Cậu ấy khá giỏi đấy ạ. Trong trận đấu ngắn của chúng cháu, cậu ấy đã sử dụng phong độn, thủy độn và hỏa độn." Sarutobi chớp mắt ngạc nhiên và cau mày trước thông tin đó. 'Đối với một thiếu niên thì như vậy là quá nhiều nguyên tố rồi.'
"Cháu đã tiến hành thử nghiệm nguyên tố để xem nguyên tố chính của cậu ấy là gì, và kết quả là phong độn... Đây là một loại khá hiếm ở Konoha, nên có vẻ như cậu ấy thực sự là người nước ngoài..." Minato thở dài và đưa tay vuốt qua mái tóc vàng của mình. "Taijutsu của cậu ấy vẫn còn lỏng lẻo và các kỹ thuật ninjutsu chỉ là phản xạ thuần túy, nhưng điều này chỉ do cậu ấy mất trí nhớ thôi. Nó sẽ dần mất đi theo thời gian. Chúng ta thực sự chỉ mới tìm hiểu bề mặt kiến thức của cậu ấy. Cậu ấy có thể rất mạnh nếu lấy lại khả năng kiểm soát hoàn hảo. Hơn nữa, cậu ấy đã sử dụng một chiến thuật khá thú vị. Thực ra, cậu ấy đã làm cháu ngạc nhiên với điều đó… Dựa vào trận đấu ngắn của chúng cháu, cậu ấy nên ở mức Chuunin cao hoặc Jonin thấp, nhưng cháu chắc chắn rằng cậu ấy có thể làm được nhiều hơn thế. Đặc biệt là xét đến hệ thống chakra của cậu ấy..."
"Ai sẽ là đối thủ của cậu ta?"
"Hatake Kakashi." Hokage mỉm cười đầy ẩn ý và gật đầu. 'Một mũi tên trúng hai đích. Không, thực ra không chỉ hai...'
"Ta nghĩ rằng ngày mai chúng ta sẽ được chứng kiến một trận đấu rất thú vị."
Minato cười đáp lại. "Đây sẽ là cơ hội tốt để cả hai thể hiện khả năng của mình."
---
Nếu bạn tưởng rằng Toroku lo lắng vì buổi đánh giá, thì bạn đã hoàn toàn sai lầm. Cậu nhảy nhót, háo hức, và có lẽ, rất sâu bên trong tâm trí của mình, cũng có một chút hồi hộp. Nhưng chỉ một chút thôi. Cậu cảm thấy như một đứa trẻ nhỏ đang chờ mở chiếc hộp đã được gói kỹ trước mặt mình, để biết bên trong có gì. Đây là cơ hội để cậu chứng minh với mọi người rằng cậu xứng đáng với sự tin tưởng của họ, và rằng cậu có thể trở thành một shinobi hữu ích. Cậu không thể kiềm chế được, cậu phải làm gì đó để giữ sự tỉnh táo của mình. Cậu cũng có sự thôi thúc muốn lấy lại quyền kiểm soát các nhẫn thuật của mình nhiều hơn. Cậu hành động theo phản xạ và điều đó có thể nguy hiểm nếu cậu vô tình phát động một đòn tấn công hủy diệt. 'Đủ rồi, mình không thể kiềm chế thêm nữa, mình phải nói chuyện với Makoto-san.'
---
Toroku hiện đang nằm giữa sân tập của ANBU, chờ lấy lại hơi thở.
Cậu đã nhận được sự cho phép từ Makoto-san để sử dụng khu vực tập luyện, tất nhiên là dưới sự giám sát của ANBU, để tiếp tục chuẩn bị. Vì không có đối thủ tập luyện thực sự, cậu đã sử dụng ảnh phân thân của mình, và cậu nhận ra rằng mình biết nhiều jutsu hơn, và taijutsu của cậu cũng đang dần biến đổi từ xoàng xĩnh thành một phong cách thực sự. Trong hai giờ được cho phép, cậu cũng đã kiểm soát được các phản xạ của mình để tránh một thảm họa khác, giống như lần dùng hỏa độn. Cậu thật sự không muốn làm nổ tung mọi thứ như trước. Một bóng dáng cao lớn tóc vàng lọt vào tầm mắt của cậu. Ngay lập tức cậu đứng bật dậy và nhìn Minato đang cười với vẻ bối rối.
"Tôi không cảm nhận được sự xuất hiện của anh…"
"Tôi đã ở quanh đây một lúc rồi. Cậu biết đấy, cậu không phải là người duy nhất có khả năng cảm nhận và kiểm soát chakra tốt đâu."
"Việc tôi luyện tập không gây rắc rối gì chứ?"
"Không, tôi đã cho phép, và tôi cũng vui vì cậu muốn lấy lại quyền kiểm soát của mình. Dù sao thì, tôi đến để thông báo rằng buổi đánh giá sẽ diễn ra vào hai giờ chiều. Tôi sẽ đến đón cậu. Nhưng bây giờ cậu thật sự nên nghỉ ngơi, nếu không ngày mai đối thủ của cậu sẽ quật ngã một mái tóc vàng đấy." Toroku gật đầu và mỉm cười khi họ rời sân tập cùng với bốn ANBU.
---
Toroku giờ đây đang đi qua đi lại, từ bức tường này sang bức tường kia trong căn phòng nhỏ của mình. Cậu đã cãi nhau với hai ANBU khác nhau vì cảm giác bực bội. Tâm trạng bình tĩnh của ngày hôm qua giờ đã không còn nữa. 'Chỉ còn năm phút nữa là đến hai giờ, và tên Namikaze chết tiệt đó vẫn chưa đến…' Cậu đã sẵn sàng đá tung cửa và tự mình đi đến khu vực tập luyện. Sẽ không khó để tìm thấy Hokage. 'Chắc chắn ông ấy đang được bao quanh bởi đám ANBU, và bọn này chỉ giỏi phá đám.'
Cậu thở ra một hơi đầy bực bội khi cảm nhận thấy một luồng chakra xuất hiện sau lưng mình và một bàn tay đặt lên vai, kèm theo mùi hương quen thuộc của chàng trai tóc vàng. Cậu hít một hơi thật sâu để bắt đầu hét lên, nhưng trước khi kịp làm vậy, Minato đã mỉm cười và siết chặt vai cậu hơn.
"Đi thôi, nếu không chúng ta sẽ muộn mất."
Rồi cậu cảm thấy nó. Như có ai đó nắm lấy dạ dày của mình, rồi xoắn và ép nó vào các góc khác nhau. Cảm giác đó chỉ kéo dài một giây trước khi biến mất, nhưng giây đó lại như một thế kỷ khi cậu xuất hiện tại một khoảng đất trống xanh tươi rộng rãi. Đầu gối cậu khuỵu xuống và ngã xuống đất, nhưng cậu cố chống tay và giờ đang thở hổn hển trong tư thế quỳ gối, hai tay chống xuống sàn. Khuôn mặt cậu xanh xao, và bữa tối của cậu đang chiến đấu để không bị trào ra, cho đến khi cậu lấy lại bình tĩnh và trừng mắt nhìn người tóc vàng đứng bên cạnh với vẻ mặt điềm tĩnh. Cậu đứng thẳng dậy trên đôi chân run rẩy, chỉ ngón tay vào giữa mặt Minato, gần như chạm vào trán anh, và lấy đủ không khí vào phổi để có thể hét trong ít nhất hai phút mà không cần ngừng lại.
"Anh!... Đồ quái vật! Làm sao mà anh dám... Đừng bao giờ, đừng bao giờ dùng thứ đó với tôi nữa! Tôi xuýt chết luôn đấy... Anh không phải là con người! Anh là đồ bệnh hoạn! Làm sao anh có thể chịu đựng được thứ đó!? ... Và anh nghĩ anh đang làm cái quái gì vậy!? Đầu tiên là anh đến muộn, tôi xuýt nữa thì phá cửa đi một mình luôn rồi! Nếu tôi lỡ buổi đánh giá của mình vì anh, tôi sẽ giết anh..."
"Toroku..." Minato nhẹ nhàng nói nhưng nhướn mày trước cơn bùng nổ, tuy nhiên người tóc vàng vẫn không quan tâm và tiếp tục liệt kê các kiểu tra tấn và cái chết chậm rãi, đau đớn của Minato.
"...sau đó chém anh thành từng mảnh nhỏ hơn cả những phong ấn hào nhoáng của anh rồi ném cho chó và tôi sẽ cười! Và sau đó tôi sẽ..."
"Toroku..."
Ai đó hắng giọng ở phía sau và não của Toroku dần dần bắt đầu hoạt động trở lại sau cú sốc và cơn bùng nổ. Cậu cứng đờ người và từ từ quay về phía một nhóm người nhỏ. Cậu cảm nhận thấy lòng bàn tay của Minato vỗ nhẹ vào sau đầu mình, không đau, nhưng mang ý rằng tôi-đã-bảo-cậu-nghe-lời-tôi-mà-giờ-thì-nhìn-xem-cậu-đã-làm gì-đi.
Não cậu như tan rã và cậu cảm thấy máu dồn lên mặt, nóng bừng như lửa địa ngục. Má, trán, thậm chí cả tai cậu giờ đây đỏ rực vì xấu hổ khi đối diện với một người đàn ông lớn tuổi trong bộ áo trắng và đỏ, với chiếc mũ hình tam giác trên đầu, điềm tĩnh rít tẩu thuốc và nhìn cậu từ đầu đến chân mà không để lộ bất kỳ cảm xúc nào khi quan sát cảnh tượng này. Bên trái ông ấy là một cậu bé nhỏ hơn, tóc bạc nhọn và chỉ có một con mắt để lộ ra. Con mắt còn lại ẩn sau hitai-ate, và phần dưới khuôn mặt cậu ấy được che bằng một chiếc mặt nạ. Cậu bé nghiêng đầu sang một bên để chiêm ngưỡng cảnh tượng kỳ lạ. Toroku đưa tay ra sau đầu, gãi gáy theo một cách quen thuộc.
"Ờ… Xin lỗi… về cảnh vừa rồi… Chúng ta có thể… có thể coi như năm phút vừa qua chưa từng xảy ra không ạ?" Cậu cười ngượng ngùng với vị lãnh đạo của làng, và khi nhận được một nụ cười đáp lại, cậu lấy lại bình tĩnh và cúi đầu trước ông.
"Hokage-sama. Rất vinh dự khi được gặp ngài trực tiếp." Sarutobi mỉm cười với cậu, và tuy ông không bao giờ, không bao giờ muốn thừa nhận điều đó ra miệng, nhưng ông hiểu cơn bộc phát của cậu. Minato đã dở một trò xỏ lá không hay, và trải nghiệm Phi lôi thần lần đầu thực sự không dễ chịu chút nào.
"Toroku-kun. Ta cũng rất hân hạnh. Nhưng chúng ta đã gặp nhau một lần trước đó trong bệnh viện, trong một… hoàn cảnh khác rồi."
"À, tôi cũng rất xin lỗi về chuyện đó…"
"Toroku-kun, để tôi giới thiệu với cậu Jonin Hatake Kakashi. Em ấy là một trong những học trò của tôi." Minato đưa tay về phía cậu bé, người chỉ gật đầu đáp lại. Toroku nhìn Minato một lần cuối với ánh mắt giận dữ rồi gật đầu chào Kakashi.
"Hatake-kun." Cậu quay lại nhìn Minato với vẻ thắc mắc.
"Vậy tôi sẽ đấu với ai?"
Minato chỉ tay về phía cậu bé tóc bạc, và Toroku nhướn mày trước cử chỉ đó nhưng không bình luận gì. Cả hai giờ đang nhìn nhau đầy cảnh giác cho đến khi Minato phá vỡ sự im lặng.
"Giờ thì, nếu phần giới thiệu đã xong, chúng ta có thể bắt đầu buổi đánh giá. Luật như sau: Đây chỉ là một trận đấu tập, không sử dụng vũ lực chết người. Hạn chế trận đấu trong khu vực trống này và kiềm chế việc sử dụng bất kỳ Jutsu nào có tính hủy diệt."
Khi nói câu cuối, anh nhìn Toroku với ánh mắt đầy ngụ ý. Hai cậu thiếu niên gật đầu và di chuyển đến trung tâm của khu đất trống để bắt đầu trận đấu sau khi được cho phép, trong khi hai khán giả của họ chuyển sang bên cạnh khu vực tập.
"Bắt đầu!" Minato hô to.
Hai cậu thiếu niên lập tức lao vào nhau, bắt đầu bằng taijutsu đơn thuần để thăm dò sức mạnh và tốc độ của đối phương cũng như để khởi động. Toroku tung tay trái về phía mắt trái của Kakashi dưới lớp hitai-ate, trong khi cậu dùng tay còn lại gạt đòn tấn công của đối thủ, hất nó sang một bên khỏi mặt mình. Cậu Jonin trẻ nhảy lùi lại với một cú lộn nhào đồng thời tung chân thực hiện cú đá vào dưới cằm của cậu tóc vàng. Đầu của Toroku giật ngược về sau, và cậu ngay lập tức nhảy về cùng hướng để tạo khoảng cách. Toroku lắc đầu để dọn sạch những suy nghĩ trong đầu và tiếp tục quan sát đối thủ với ánh mắt nheo lại.
Kakashi lao về phía đối thủ, liên tục tung những cú đấm nhắm vào đầu của Toroku, buộc cậu tóc vàng phải liên tục gạt ra để đỡ những đòn tấn công dồn dập. Cậu Jonin nhảy qua đầu cậu, tung một cú đá nhắm vào lưng, nhưng Toroku nhanh chóng cúi người và lăn sang một bên để tránh đòn.
Minato quan sát trận đấu với ánh mắt nheo lại. Toroku sử dụng một sự pha trộn của nhiều phong cách, khác hẳn với trận đấu ngắn hôm qua, và nó bao gồm nhiều yếu tố quen thuộc. Nhu quyền, những bài quyền căn bản của học viện, nhu quyền, một phong cách khác, lại nhu quyền, những bài quyền nâng cao của học viện, hổ quyền, cương quyền, một phong cách khác, lại hổ quyền, rồi nhu quyền… Đó là một mớ hỗn loạn lớn, nhưng có hiệu quả trong phòng thủ và sự khó lường. Tuy nhiên, cậu vẫn chưa theo kịp được Kakashi, người thậm chí còn chưa sử dụng đến Sharingan.
'Vài động tác chắc chắn dựa trên nhu quyền của tộc Hyuuga. Không giống hoàn toàn, nhưng rất tương tự. Làm sao mà cậu ấy học được nhu quyền chứ? Họ bảo vệ truyền thống của mình như một bầy chó hoang vậy. Không đời nào họ dạy cho người ngoài, dù là từ Konoha hay từ nước khác. Thậm chí mình còn không nghĩ họ sẽ dạy nó cho Sarutobi.'
Minato liếc nhìn về phía lãnh đạo của mình, người cũng nheo mắt nhận ra điều gì đó.
Toroku lăn xa khỏi cậu shinobi trẻ và một lần nữa vào tư thế chuẩn bị khi Kakashi cũng làm điều tương tự ở khoảng cách năm mét từ cậu tóc vàng. Toroku chờ đợi cuộc tấn công của đối thủ, và nó không kéo dài lâu. Một giây sau, Kakashi nhảy lên không và phóng ba chiếc kunai về phía cậu. Cậu nhảy sang một bên để tránh đòn tấn công, đồng thời chộp lấy một trong số chúng để gạt đi đợt phi tiêu shuriken thứ hai đang bay đến bằng vũ khí mới có được.
"Này! Tôi không có vũ khí!" Toroku kêu lên với Minato, người chỉ nhún vai và cười khúc khích. Nếu ánh mắt có thể giết người, chắc hẳn Minato đã chết trong ít nhất năm mươi cách khác nhau đầy đau đớn.
Đầu cậu thiếu niên quay lại với trận đấu đúng lúc để gạt đi một đợt kunai khác đang bay về phía mình. Cậu lầm bầm tức giận, nhưng vẫn bắt được một chiếc kunai giữa không trung, theo dõi đường đi của nó khi xoay người một cách duyên dáng, như một vũ công, rồi ném ngược lại về phía Kakashi với tốc độ gia tăng mà không hề làm gián đoạn nhịp chuyển động. Cậu nhảy lùi lại và không cần bất kỳ thủ ấn nào, cậu bình tĩnh nói tên thuật tiếp theo.
"Kage Bunshin no Jutsu (Ảnh Phân Thân Chi Thuật)"
Một phân thân xuất hiện bên cạnh cậu mà không có khói hay tiếng động và lập tức biến thành một chiếc phi tiêu fuuma sau khi nhận được cái gật đầu từ bản gốc. Toroku chộp lấy và phóng nó về phía Kakashi ngay tức khắc, tuy nhiên cậu dễ dàng nhảy tránh khỏi đường bay của nó. Cậu tóc vàng nheo mắt và lặp lại động tác trước đó.
"Tajuu Kage Bunshin no Jutsu (Đa Trọng Ảnh Phân Thân Chi Thuật)"
Lần này khoảng năm mươi phân thân xuất hiện và nhảy về phía bản gốc để biến thành nhiều loại vũ khí khác nhau, cắm vào mặt đất, sẵn sàng để được sử dụng. Mặt đất xung quanh cậu tóc vàng giờ đầy những shuriken, kunai, katana, xích và đủ loại vũ khí có thể gây sát thương, từ senbon cho đến cả một chiếc rìu chiến. Toroku lần lượt nhặt chúng lên và ném về phía cậu shinobi trẻ mà không chút do dự, nhưng tất cả đều bị Kakashi dễ dàng đánh bật lại.
Sarutobi tỏ vẻ thất vọng và cau mày khi quan sát trận đấu, đôi mắt ông nheo lại. Khả năng taijutsu của Toroku là điều gì đó rất bất ngờ, nhưng vẫn chưa đủ để đối đầu với Kakashi. Sự pha trộn các phong cách, và nhu quyền. Không phải là bản sao chính xác, nhưng chắc chắn dựa trên nó, có lẽ cậu ta đã cố sao chép từ một Hyuuga. Câu hỏi là, cậu ta đã có cơ hội làm điều đó ở đâu? Khi ông lần đầu thấy Toroku sử dụng Ảnh phân thân chi thuật, một cấm thuật, bị cấm đối với các shinobi và rất nguy hiểm khi không dùng thủ ấn, không có khói hay tiếng động, chỉ để tạo ra vũ khí, ông đã ấn tượng. Nhưng bây giờ, ông thấy cậu thiếu niên chỉ đang ném chúng một cách thiếu suy nghĩ, ngày càng tuyệt vọng hơn, và điều đó khiến ông thất vọng. Minato đã nói về cậu với niềm tự hào như một shinobi có tài năng. Ông nhìn sang người bạn của mình, người vẫn đang chăm chú theo dõi trận đấu. Hiruzen nhướn mày khi Minato nhìn ông và ra hiệu bằng cách hất đầu về phía các cậu trai, ra dấu chỉ cần tiếp tục quan sát trận đấu.
Toroku đã hết vũ khí, thở hổn hển và mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. Mặt đất đầy những vũ khí nằm rải rác khắp bãi tập trong khi Kakashi liên tục nhảy tránh chúng. Mắt của cậu vẫn cố định vào Kakashi, trong khi cậu shinobi trẻ lợi dụng khoảng thời gian không còn "cơn mưa" vũ khí và nhảy về phía cậu để tung ra đòn tấn công cuối cùng vào tên ninja đã kiệt sức. Cậu nhảy lùi lại, chơi trò mèo vờn chuột với Kakashi, cho đến khi cuối cùng Kakashi cũng nắm được cổ tay của Toroku, xoắn mạnh về sau gây đau đớn và đập cậu xuống đất, đặt chân lên túm tóc vàng của cậu. Kakashi vừa hừ một tiếng đầy chiến thắng thì kẻ bị bắt giữ tan biến thành làn khói, cười khúc khích. Sarutobi nhướn mày, còn Minato thì cười mỉm đầy thích thú. Anh đã biết điều gì sẽ xảy ra.
Toroku nhảy bật ra khỏi mặt đất và tung một cú đá về phía Kakashi.
Kakashi mở to mắt, cản cú đá và lùi lại, nhặt một chiếc kunai từ dưới đất, nhưng ngay lập tức nó biến hình và một Toroku khác xuất hiện bên cạnh, nhắm một cú đấm vào đầu cậu. Kakashi ngạc nhiên khi thấy tốc độ của cậu nhanh hơn trước, đến mức không kịp phản ứng. Khi nắm đấm chạm vào đầu, cậu bị đánh bay qua sân đấu, nhưng kịp xoay người giữa không trung để đáp xuống bằng chân. Hai phân thân nữa xuất hiện ở hai bên từ một chiếc kunai và một chiếc senbon, cùng lúc tung cú đá vào lưng, khiến Kakashi tiếp tục bay về phía một nhóm Toroku tóc vàng khác đang cười nhếch mép.
Cảnh tượng khiến Sarutobi liên tưởng đến một trò chơi pinball [1] điên rồ, và miệng ông khẽ nở một nụ cười. Cuối cùng thì cậu thiếu niên cũng rất giỏi. Chiến thuật tuy đơn giản nhưng vẫn tuyệt vời, và Kakashi đã đánh giá thấp đối thủ của mình.
[1] Pinball là một trò chơi arcade trong đó người chơi sử dụng các nút lật để giữ cho một quả bóng không rơi xuống lỗ. Mục tiêu của trò chơi là ghi được nhiều điểm nhất có thể bằng cách đánh vào các mục tiêu khác nhau trên bàn chơi. Trò chơi kết thúc khi quả bóng bị mất.
Sau hai "bài học bay" nữa, cuối cùng Kakashi cũng có thể xoay người giữa không trung để đáp xuống một chỗ không có bất kỳ cái đầu vàng nào hay vũ khí đáng ngờ nào. Cậu nhìn về phía Minato, người đã gật đầu đồng ý. Đội quân shinobi tóc vàng giờ đang kiên nhẫn chờ đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Kakashi đưa tay lên Hitai-ate và để lộ con mắt trái. Một con mắt đỏ rực với hai vòng tomoe đen xoay lười biếng. Các phân thân của Toroku khựng lại, rồi nghiêng đầu để xem xét mối nguy hiểm mới với đôi mắt mở to gần như cùng một lúc. Một trong số những cậu thiếu niên tóc vàng đứng trước Kakashi ôm lấy đầu mình, nhăn mặt đau đớn, trong khi hầu hết đội quân nhỏ bé và vũ khí cắm trên mặt đất biến mất trong làn khói với một tiếng rên. Toroku giờ đây đang quỳ trên một chân, cố gắng tập trung ánh nhìn vào bất kỳ chỗ nào khác ngoài con mắt đỏ. Cậu lắc đầu để nhìn thấy Kakashi đang quay lại nhìn về phía những người theo dõi trận đấu với vẻ mặt bối rối.
"Vậy là cháu nghĩ giả thuyết về sharingan đã được chứng minh," Minato bình tĩnh nói, và Sarutobi gật đầu đồng tình.
Người tóc vàng lớn tuổi hơn xuất hiện bên cạnh dáng người đang cúi xuống của cậu thiếu niên, quan sát cậu một cách nghiêm nghị, chờ đợi cậu tự lấy lại bình tĩnh. Toroku lắc đầu lần nữa rồi đứng thẳng dậy.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Tôi ổn, tôi muốn tiếp tục."
"Cậu nhớ ra gì đó à?" Giọng của Minato giờ đây trở nên lạnh lùng và chuyên nghiệp.
"Không có gì đâu. Thật đấy. Chỉ là một cảm giác thôi, giống như lúc chúng ta ăn gần đây vậy." Cậu lại lắc đầu để dọn sạch những suy nghĩ trong đầu.
"Đó là… cơn thịnh nộ… nhưng rất mãnh liệt. Nhưng giờ tôi ổn rồi. Thật đấy. Tôi muốn tiếp tục." Minato gật đầu và lại xuất hiện bên cạnh Sandaime.
"Anh biết không, anh cũng khá lắm đấy," Kakashi nói với giọng có chút sắc bén. Cậu tóc vàng mỉm cười.
"Cảm ơn. Cậu cũng vậy."
Suy nghĩ của Toroku quay trở lại một phút trước. Cơn giận. Cậu cảm thấy cơn giận có thể thổi bay cả một ngọn núi. Cậu biết rằng cảm giác này hướng đến một người nào đó. Nhưng... còn có những cảm xúc khác. Sự bảo vệ, quan tâm… và một lời hứa. Toroku nheo mắt lại và tự buộc mình trở lại nhiệm vụ trước mặt.
Cả hai bắt đầu lao về phía nhau, thực hiện các thủ ấn.
"Katon: Gokakyu no Jutsu (Hỏa Độn: Hào Hỏa Cầu Thuật)!" Cả hai đồng thanh hô lên, hoàn toàn đồng thời.
Khi hai quả cầu lửa gặp nhau, ngọn lửa nóng rực lan rộng ra khắp mặt đất, đốt cháy một vùng lớn thành tro đen và xám. Toroku hét lên với Minato, trong khi chỉ về phía Kakashi.
"Xin lưu ý rằng, cái này không phải lỗi của tôi nhé. Cậu ta là người đã sao chép thuật của tôi, nên mớ hỗn độn này không phải do tôi gây ra đâu đấy!" Minato chỉ lắc đầu nhẹ rồi gật đầu.
Cậu quay về phía đối thủ và bắt đầu chạy về phía Kakashi, một phân thân xuất hiện bên cạnh, cũng chạy theo. Kakashi không chờ Toroku sử dụng bất kỳ đòn tấn công nào, ngay lập tức kết thủ ấn để ngăn chặn cậu.
"Katon: Gokakyu no Jutsu (Hỏa Độn: Hào Hỏa Cầu Thuật)!"
Một phân thân nắm lấy nắm đấm của Toroku và phóng cậu về phía Kakashi với tốc độ tăng cường, tránh được quả cầu lửa vừa kịp lúc để tan biến trong làn khói giữa ngọn lửa không thể ngăn cản. Toroku đáp xuống ngay trước mặt Kakashi và vung tay đánh cậu nhóc, người lập tức nhảy lùi để tránh cú đấm, xuýt nữa trúng vào ngực cậu. Tuy nhiên, mặc dù đã kích hoạt Sharingan, nhưng Kakashi vẫn không thể tính toán được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Hai cơn lốc xoáy chakra màu xanh xuất hiện trong lòng bàn tay của cậu tóc vàng, và lập tức vươn tới Kakashi, đẩy cậu bay về phía những cái cây và vào trong rừng, chỉ dừng lại sau khi cơ thể nhỏ bé của cậu đã đập gãy ba cái cây. Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.
"Futon: Tatsumaki Odori (Phong Độn: Long Quyền Phong Vũ)..." Toroku thì thầm tên chiêu thức vừa thực hiện mà không cần bất kỳ thủ ấn hay dấu hiệu báo trước nào, nó xuất hiện trong tích tắc.
Toroku đứng đợi cậu Jonin trẻ xuất hiện trở lại với dáng vẻ bình thản, nhưng đột nhiên cậu quay người và đấm mạnh xuống đất, kéo Kakashi ra khỏi mặt đất bằng cách nắm lấy cổ tay cậu, rồi chĩa một thanh kunai về phía cổ cậu, được khuếch đại bởi chakra phong sắc bén.
"Có vẻ như trận này tôi thắng rồi nhỉ."
"Cứ chờ mà xem."
Kakashi trong tay Toroku nổ tung thành hàng triệu tia lửa điện, phóng tia sét về phía các chi của cậu, nhưng trước khi phân thân sét có thể hoàn thành nhiệm vụ, nó lại biến mất trong làn khói.
Hai hình bóng từ dưới đất nổ tung lên, tạo ra bụi mù và mảnh vụn bay khắp sân đấu. Kakashi đã bắt đầu kết ấn. 'Mình phải kết thúc nhanh, nếu không cậu ta sẽ rất phiền phức...' Toroku đẩy hai tay về phía cậu, nhưng không có gì xảy ra. Kakashi khựng lại trong động tác của mình, chuẩn bị tung đòn tấn công như trước, cơ bắp căng ra, sẵn sàng né đòn. Cậu sẽ không mắc sai lầm lần thứ hai, cậu sẽ chuẩn bị. Ít nhất là cậu nghĩ vậy, nhưng một luồng gió khổng lồ bất ngờ xuất hiện mà không có dấu hiệu nào đẩy cậu bật ngược ra sau. Kakashi ngã xuống đất, nhưng trước khi cậu có thể phản ứng và bật dậy, một cơn gió lớn khác từ trên trời ập xuống, ghim chặt cậu xuống đất liên tục, trong khi Toroku bước tới với vẻ mặt điềm tĩnh. Kakashi vẫn cố vùng vẫy, nhưng cơn gió quá mạnh. Cậu thậm chí không thể mở mắt ra vì áp lực không khí khổng lồ đang ép cậu xuống mặt đất.
"Futon: Kuuki hanmaa (Phong độn, Khí Chuỳ)," cậu thiếu niên tóc vàng bình tĩnh nói, liếc nhìn xuống đối thủ vẫn đang cố vùng vẫy.
"Cậu sẽ không thể thoát khỏi chiêu này đâu, nên tôi khuyên cậu nên bỏ cuộc đi." Tuy nhiên, Kakashi phớt lờ lời khuyên của cậu, và chỉ chấp nhận từ bỏ sau hai phút vùng vẫy mạnh mẽ dưới áp lực gió.
Toroku giải trừ thuật, rồi bước tới gần Kakashi, đưa tay giúp cậu đứng dậy. Minato cũng xuất hiện cùng Hokage, mỉm cười kính nể nhìn hai cậu thiếu niên.
"Hai đứa đã làm nên một màn trình diễn khá đẹp mắt đấy."
"Vâng, và còn thu hút một lượng khán giả không nhỏ nữa…" Toroku càu nhàu, chỉ về phía rừng và vách đá lớn, nơi Inoichi và Makoto đang ngồi.
Minato cười khúc khích, trong khi cảm nhận sự biến mất của mười luồng chakra từ trong rừng và một luồng nữa đang tiến lại từ hướng của Inoichi. ANBU. Có vẻ họ thực sự tò mò về khả năng của cậu thiếu niên ngoài việc trêu đùa lòng kiêu hãnh của họ.
"Anh không dùng thủ ấn với các thuật phong độn hay phân thân," Kakashi chỉ ra điều hiển nhiên.
"À, đúng vậy. Tôi không muốn bất kỳ thuật phong độn nào của mình bị cậu sao chép. Sau khi cậu sao chép hoả cầu của tôi, tôi nghĩ làm vậy sẽ an toàn hơn." Kakashi nheo mắt, và đột nhiên một Toroku nữa xuất hiện bên cạnh họ.
"Được rồi các cậu, làm tốt lắm." Người đã giúp Kakashi đứng dậy giơ hai ngón tay chào, cười toe toét, rồi biến mất trong làn khói bụi. Những tiếng "bụp" vang lên khắp chiến trường khi các vũ khí cuối cùng và những bản phân thân còn sót lại biến mất. 'Mình đã bị đánh bại bởi một phân thân…' Nếu Kakashi không giữ bình tĩnh như cậu thường làm, có lẽ cậu đã muốn túm lấy mái tóc bạc của mình và giật mạnh ra. 'Chỉ là một phân thân… thật là nhục nhã…'
"Cậu lười biếng thật," Minato nói với giọng bình thản, nhưng cũng có chút thán phục trong giọng nói.
"Tôi chỉ muốn chào Inoichi-san và Makoto-san thôi. Chủ yếu là tôi chiến đấu thật mà." Toroku chỉ nhún vai và vẫy tay về phía hai người đàn ông trên vách đá.
"Chính xác thì cậu đã tạo ra bao nhiêu bản phân thân vậy?" Minato hỏi với vẻ tò mò.
"Đủ để vui chơi thêm ít nhất một tiếng nữa." Toroku cười toe toét khi thấy đôi mắt của Kakashi mở to hơn.
Sarutobi rít một hơi từ chiếc tẩu và quay về phía họ.
"Ta phải thừa nhận, đó là một trận đấu rất thú vị. Minato, chúng ta sẽ gặp nhau tại văn phòng của ta lúc sáu giờ. Ta muốn nói chuyện với cậu thiếu niên này."
Minato gật đầu và vẫy tay khi anh biến mất trong ánh vàng lóe lên từ mái tóc vàng của mình. Toroku rùng mình khi thấy cảnh tượng đó, ký ức chợt ùa về trong đầu, gần như cảm nhận lại cảm giác khi nó được sử dụng trên mình, điều này khiến Hokage mỉm cười nhẹ. Kakashi cúi chào lãnh đạo và gật đầu với Toroku rồi dịch chuyển đi, để lại những chiếc lá và bụi bay vòng vòng trên sân tập. Sarutobi quay sang Toroku, nhìn cậu với ánh mắt trầm ngâm trên gương mặt nhăn nheo.
"Chúng ta đi dạo một chút nhé, Toroku-kun." Cậu thiếu niên tóc vàng gật đầu. Giờ đây, cậu cảm thấy hồi hộp khi adrenaline từ trận đấu trước đó dần tan biến, để lại cậu một mình với người đàn ông mạnh nhất làng. Cậu biết rằng sớm muộn gì cuộc nói chuyện này cũng sẽ diễn ra. Thực ra, cậu còn nghĩ rằng nó sẽ diễn ra sớm hơn nhiều. Họ bắt đầu bước đi chậm rãi trở về làng trên con đường nhỏ, không nói một lời. Toroku cảm thấy vô cùng không thoải mái, bị áp lực bởi sự im lặng ngượng ngùng. 'Mình nên làm gì đây? Có nên hỏi gì không?' Trước khi cậu kịp quyết định và hành động, Sarutobi đã phá tan sự im lặng giữa hai người.
"Vì sao cậu muốn ở lại Konoha?" Toroku cúi nhìn xuống đất trong khi họ bước đi, đá một viên đá nhỏ ra khỏi đường đi của mình.
"Dù trải nghiệm đầu tiên không mấy tốt đẹp… nhưng tôi vẫn thích nơi này." Cậu nhìn lại Sarutobi và tiếp tục. "Hầu hết mọi người ở đây đều rất tốt… trừ một số thành viên ANBU… họ khá là dễ giật mình..."
Ánh mắt cậu hướng về phía khu rừng, nơi mà những vệ sĩ riêng của Hokage đang âm thầm theo dõi từng bước đi của họ mà không gây ra tiếng động. Một tiếng rên rỉ vang lên từ một trong những cái cây, với giọng nói quen thuộc lẩm bẩm đầy khó chịu. Trước sự ngạc nhiên của Toroku, Sarutobi ngửa đầu ra sau và cười lớn. Sau khi cười xong, ông vẫy tay ra hiệu cho Toroku tiếp tục.
"Ở đây rất yên bình. Tôi biết bên ngoài bức tường có chiến tranh, nhưng dù sao thì, đó vẫn là cảm giác của tôi. Với lại... tôi cũng không biết mình có thể đi đâu khác… tôi không biết ai cả." Cậu mỉm cười buồn bã với Hokage, người khẽ gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.
"Tại sao cậu muốn trở thành một shinobi?"
"Đây là điều duy nhất tôi biết. Và tôi nhận thức rằng một số kỹ năng của mình có thể phục vụ tốt cho làng. Với lại… tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những ký ức của mình… về ký ức duy nhất của tôi." Cậu cúi đầu, mắt nhìn xuống đất một lần nữa.
"Tôi đã suy nghĩ rất nhiều… Và… tôi không muốn nhớ lại những ký ức còn lại… tôi không muốn cảm nhận nỗi đau buồn đó một lần nữa, giống như khi tôi lấy lại ký ức đầu tiên và duy nhất của mình… tôi muốn bảo vệ những người tôi biết và quan tâm, để tôi không phải cảm nhận điều đó nữa… dù chỉ là một người… tôi muốn bắt đầu lại." Câu nói của cậu dần nhỏ lại, gần như chỉ là tiếng thì thầm. Cậu cảm thấy má mình bắt đầu ấm lên vì ngượng ngùng. Cậu chưa từng chia sẻ những suy nghĩ này với ai khác ngoài Minato, người mà giờ đây thực sự là người bạn duy nhất của cậu. Hoặc là đại loại như vậy.
"Cảm giác như tôi thuộc về nơi này vậy." Cậu nhún vai và lại cúi xuống tìm một hòn đá khác để trút hết nỗi bực dọc của mình vào.
"Ta hiểu." Hokage gật đầu nhưng ánh mắt ông vẫn dõi theo cậu với vẻ tò mò.
"Mục tiêu của cậu ở đây sẽ là gì?" Cậu tóc vàng dừng lại suy nghĩ về câu hỏi, rồi trả lời bằng một nụ cười rạng rỡ.
"Tôi muốn xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn."
Người lãnh đạo già của làng ngửa đầu ra sau và lại cười lớn trong một phong cách không mấy giống một Hokage. Giờ đây, ông không còn trông giống như một người lãnh đạo già nua, điềm tĩnh của ngôi làng nữa. Dường như ông đang cảm thấy trẻ trung hơn bao giờ hết sau nhiều thập kỷ, và những nếp nhăn sâu trên khuôn mặt ông như được làm phẳng đi khi ông cười.
"Toroku-kun, cậu chẳng bao giờ đặt ra tiêu chuẩn thấp cho mình hết, đúng không?" Người tóc vàng đáp lại với một nụ cười nhỏ đầy ngượng ngùng, gãi má trong khi bắt đầu đi tiếp.
"Ta sẽ để cậu gia nhập hàng ngũ của chúng ta, nhưng hãy nhớ: Để giành được lòng tin của chúng ta sẽ là một con đường dài và khó khăn." Đầu của Toroku quay về phía Hokage, đôi mắt cậu ngập tràn sự biết ơn.
"Cảm ơn Hokage-sama. Tôi sẽ không làm ngài thất vọng."
Cậu cúi người thật sâu, ngực song song với mặt đất, nở một nụ cười thật tươi. Cậu bắt đầu đứng thẳng lên, nhưng đột nhiên cứng đờ trong lúc đang cử động, nét mặt trở nên nghiêm nghị và đôi mắt hẹp lại. Cậu bắt được một chuyển động nhỏ từ khóe mắt. Sarutobi căng thẳng, vì ông cũng cảm nhận được một chút sát khí hầu như không thể nhận ra đang hướng về phía họ. Nó rất nhỏ, gần như không thể cảm nhận được, nhưng nó vẫn ở đó. Người tóc vàng nhảy về phía một cái cây nơi ANBU gần nhất ẩn nấp cách họ chưa đến một mét, và khiến Sarutobi ngạc nhiên khi cậu rút nhiều kunai nhất có thể từ túi của ANBU bằng một tay rồi ngay lập tức ném chúng về phía sau Sarutobi. Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Trong một cái chớp mắt, Toroku giờ đã nằm úp mặt trên mặt đất, ba ANBU ở phía trên, tay cậu bị vặn đau đớn ra sau lưng, một chân đè lên đầu cậu, và một đầu gối đè lên lưng, ép cậu xuống mặt đất một cách đau đớn trong khi đầu cậu bị kéo ngược ra sau bằng tóc, với thanh katana đặt ngay trước cổ chỉ cách yết hầu vài milimet. Cậu rên lên đau đớn, đưa mắt nhìn về phía sau Hokage.
Sarutobi giờ đang đứng trong tư thế chiến đấu bình tĩnh nhưng căng thẳng, với một cây gậy đen trong tay, ghim một thứ gì đó vô hình đang thở hổn hển vào một cái cây cách ông vài mét bằng vũ khí của mình, xung quanh là những thành viên còn lại của đội ANBU đang chĩa các loại vũ khí vào kẻ xâm nhập vẫn còn vô hình. Khi tấm màn dần dần tan biến một cách chậm rãi, như thể nhìn thấy thứ gì đó dưới nước, hình dạng của một shinobi xuất hiện trước mặt họ.
Sarutobi nhìn chằm chằm vào tên ninja, dừng đôi mắt nheo lại của mình ở năm chiếc kunai đang ghim chặt quần áo của kẻ xâm nhập vào cái cây chỉ cách cơ thể hắn vài milimet. 'Một cú đánh hoàn hảo...' Ông vẫy tay về phía nhóm đang ghìm Toroku xuống.
"Thả cậu bé ra." Các ANBU nhìn nhau do dự, nhưng sau đó họ di chuyển ra khỏi cậu trai trẻ, nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ trong khi cậu đứng dậy, xoa cổ tay đau nhức sau khi bị ép buộc giữ trong tư thế đó.
Đôi mắt của kẻ xâm nhập khóa chặt vào cậu thiếu niên, nhìn cậu với ánh mắt giận dữ, thậm chí không buồn kìm nén sát khí hướng về phía cậu trai tóc vàng. Sarutobi nheo mắt lại hơn, nếu điều đó còn có thể, quan sát kẻ tấn công. Đôi mắt ông di chuyển đến hitai-ate với biểu tượng của làng Đá Iwagakure.
"Đưa hắn đến Phòng Thẩm Vấn và Tra Tấn." Ánh mắt của tên tù nhân quét về phía Hokage lần đầu tiên, và một chút hoảng sợ hiện lên trên khuôn mặt hắn. Các ANBU biến mất trong chớp mắt cùng với tên ninja Iwa, để lại Sarutobi, Toroku và những vệ sĩ còn lại trong im lặng. Người đàn ông già giờ đây quay về phía Toroku, quan sát cậu với ánh mắt ngạc nhiên.
"Một bước gần hơn rồi, Toroku-kun... Một bước gần hơn…" Hokage mỉm cười với cậu rồi rời đi, để lại cậu trai trẻ bàng hoàng đứng một mình trên con đường với những suy nghĩ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro