Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Trước ngưỡng cửa của cuộc đời mới (2)

T/N: Naruto thật sự mất trí nhớ, không phải diễn, tất nhiên là có lí do, sau này sẽ giải thích.

Truyện du hành thời gian, tập trung vào mối quan hệ cha con giữa Minato - Naruto.

---

Mười lăm phút sau, Minato lại ở bên cạnh giường của cậu thiếu niên. "Chào cậu," anh chào cậu thiếu niên, người nhìn anh với vẻ lo lắng và một nụ cười gượng gạo.

"À, chào anh."

"Cậu sẽ được chuyển đến một nơi khác để thẩm vấn. Sau khi chúng ta xong việc ở đó, tôi sẽ cố gắng trả lời bất kỳ câu hỏi nào mà cậu có."

Cậu thiếu niên có vẻ lo lắng, nhưng không tỏ dấu hiệu hành vi đáng ngờ. Cậu từ từ gật đầu và cẩn thận nhìn hai người đeo mặt nạ phía sau Minato. "Vậy bây giờ thì sao?"

"Tôi sẽ tháo cùm tay, nhưng sẽ không gỡ bỏ các phong ấn của cậu. Cậu sẽ không thể tự di chuyển." Cậu thiếu niên lại gật đầu, vẻ bình tĩnh dần tan biến khi cậu lo lắng nhìn hai shinobi đeo mặt nạ trong khi Minato tháo các cùm tay bằng da. Hai vệ sĩ — có phần mạnh tay hơn mức cần thiết — nâng cậu dậy bằng cách đỡ dưới nách, và cậu cầu nguyện với mọi vị Kami rằng các ANBU sẽ không thả cậu ra, vì nếu họ làm thế, cậu sẽ ngã sấp mặt xuống sàn gạch cứng. Minato gật đầu với hai ANBU, và họ biến mất cùng cậu thiếu niên trong một cơn xoáy của lá.

---

Khi đến Lực lượng Tra tấn và Thẩm vấn, cậu thiếu niên thấy mình đang ngồi trên một chiếc ghế ở giữa căn phòng nhỏ với bốn bức tường trắng nhợt nhạt, mặc quần dài và áo thun do hai vệ sĩ Anbu trước đó mặc vào cho, điều mà — phải nói là — là trải nghiệm đáng xấu hổ nhất của cậu. À, ít nhất là cậu hy vọng thế vì nó đã đủ tệ rồi. Cậu cố gắng điều chỉnh tay chân vào tư thế thoải mái hơn nhưng chỉ có thể nhích được vài milimét. Cậu thầm nguyền rủa và đổ lỗi cho sự khốn khổ của mình là do các phong ấn tê liệt khắp cơ thể, hoàn toàn quên mất về những sợi dây mỏng quanh mắt cá chân và cổ tay đang cố định cậu, lần này là vào ghế. Chiếc bàn và một chiếc ghế khác ở phía đối diện là đồ đạc duy nhất có thể thấy. Một chiếc gương lớn chiếm hầu hết một bức tường.

Cậu thiếu niên nhìn chằm chằm vào chiếc bàn. Cậu không thể rũ bỏ cảm giác khó chịu ở phía sau tâm trí rằng mình đang bị theo dõi. Cậu nhắm mắt lại và cau mày tập trung. Có hai người đàn ông đeo mặt nạ đứng ngoài cửa. Đôi mắt cậu từ từ mở ra và nhìn về phía chiếc gương, nghiêng đầu sang phải. Có hai người đàn ông nữa đang theo dõi cậu từ phía sau gương. Một trong số đó chắc chắn là người tóc vàng đã nói chuyện với cậu ở bệnh viện, nhưng cậu không nhận ra người kia.

Minato nhìn vào đôi mắt xanh của cậu thiếu niên với vẻ không tin nổi. Anh bước sang phải một chút, và như anh đã đoán, đôi mắt đó lập tức dõi theo chuyển động của anh. Anh liếc nhìn đồng đội, người đang vuốt chiếc cằm sạch sẽ của mình và chìm trong suy nghĩ. Minato cau mày và mở miệng nói: "Quả là ấn tượng. Chúng ta có thể xác nhận rằng cậu ta có khả năng cảm nhận xuất sắc mà không còn nghi ngờ gì nữa."

Đôi mắt của cậu thiếu niên chuyển từ Minato sang cố định vào đồng đội của anh, người gật đầu đồng tình. "Ấn tượng thật. Căn phòng này được xây dựng để che giấu chakra, mùi hương và âm thanh của chúng ta. Chúng ta lẽ ra phải hoàn toàn cách ly, nhưng cậu ta vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của chúng ta."

Minato gật đầu một lần nữa và quay sang đồng đội. "Makoto-san, hãy bắt đầu."

Hai người đàn ông rời khỏi phòng quan sát và bước vào phòng giam giữ. Makoto ngồi xuống chiếc ghế trống, trong khi Minato đứng dựa vào tường phía sau, hai tay khoanh trước ngực và gật đầu với cậu thiếu niên, người đáp lại bằng một nụ cười nhỏ, gượng gạo — và chắc chắn là đầy lo lắng.

Người thẩm vấn chính hắng giọng để thu hút sự chú ý của tù nhân, và cậu thiếu niên lập tức quay đầu về phía giọng nói mới. "Nếu cậu bình tĩnh và trả lời một cách trung thực, thì không cần phải lo lắng gì cả. Tôi là Kawa Makoto, và người đàn ông phía sau tôi là Namikaze Minato, nếu cậu chưa biết điều đó."

Cậu thiếu niên gật đầu và nở thêm một nụ cười gượng gạo, lần này là dành cho Makoto. "Chúng tôi chưa có cơ hội để giới thiệu đàng hoàng ở bệnh viện," cậu lẩm bẩm yếu ớt, với một cái nhếch môi ngượng ngùng hiện lên trên môi.

"Vậy thì, đến lượt cậu giới thiệu bản thân cho chúng tôi rồi. Cậu là ai và đến từ đâu?"

Cậu thiếu niên bắt đầu cắn môi dưới một cách lo lắng và cúi xuống nhìn bàn, cứng đầu nhìn chằm chằm vào những đường cong của gỗ, rồi lắc đầu sau một khoảng lặng dài. "Như tôi đã nói với Namikaze-san, tôi không nhớ gì cả. Ký ức đầu tiên của tôi là tỉnh dậy trong bệnh viện và anh ấy đang nói chuyện với tôi." Cậu lại lắc đầu và nhìn Makoto. "Tôi thực sự muốn nhớ, và tôi thực sự muốn giúp các anh. Tin tôi đi, chuyện này làm tôi bực bội chẳng kém gì các anh đâu. Tôi không có ý định làm hại ai cả. Tôi thậm chí còn không biết mình đang ở đâu, chuyện gì đã xảy ra với tôi, hay làm thế nào mà tôi lại đến đây."

Phần cuối câu nói của cậu thiếu niên tuôn ra đầy sự bực bội. Cậu đang lo lắng. Cậu vẫn không biết gì cả. Không ai nói cho cậu biết cậu đang ở đâu, tại sao lại ở trong bệnh viện và tại sao họ lại đối xử với cậu như thể cậu là một tên tội phạm. Cổ và bụng cậu vẫn còn nhói một chút, nhưng ngoài điều đó ra, về mặt thể chất thì cậu thấy ổn. Người đàn ông tóc vàng tên Minato đã hứa rằng cậu sẽ nhận được câu trả lời sau khi họ hỏi xong, và cậu thực sự rất muốn biết những câu trả lời đó. Cậu cảm thấy bực bội, bối rối, mệt mỏi và đói cồn cào.

Makoto tiếp tục hỏi cậu thiếu niên tóc vàng những câu hỏi ngẫu nhiên về đủ thứ, về cuộc sống của một shinobi nói chung và tất nhiên là về quá khứ của cậu. Những câu hỏi về quê hương của cậu, ý định của cậu trong ngôi làng được lặp lại nhiều lần. Anh ta còn hỏi về việc làm sao cậu lại bị thương ở cổ và bụng. Ít nhất cậu cũng biết lý do tại sao chỗ đó lại nhói đau. Anh ta đưa ra những cái tên ngẫu nhiên, nhưng không có cái nào quen thuộc với cậu. Cậu thiếu niên tóc vàng không thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào. Makoto đã thử mọi phương pháp trong khả năng của mình để cố gắng nhận được bất kỳ câu trả lời đáng ngờ nào, nhưng cậu thiếu niên dường như rất trung thực. Anh ta thử tỏ ra tử tế, rồi nghiêm khắc, thậm chí là đe dọa; anh ta thử làm cho cậu thiếu niên bối rối. Nhưng không có dấu hiệu nói dối nào, không có sự biến động trong dòng chảy chakra, không đổ mồ hôi, không run rẩy, thậm chí còn không có một cơ bắp nào căng thẳng.

Sau nhiều giờ tra hỏi, mắt cậu thiếu niên chợt chuyển về phía cánh cửa sau lưng Makoto. Ngay lúc đó, một tiếng gõ cửa ngắn phá vỡ sự im lặng của căn phòng, và một người đàn ông cao ráo với mái tóc vàng sẫm dài, buộc thành đuôi ngựa dài tới eo lắc lư sau lưng anh ta bước vào. Hai người đàn ông trong phòng trao nhau ánh nhìn ngạc nhiên; cậu thiếu niên biết có người đang đến, còn họ thì chẳng cảm nhận được gì. Họ đều là những shinobi kỳ cựu, và ngay cả Minato cũng không thể biết rằng Inoichi đang tiến đến, mặc dù anh cũng có khả năng phát hiện đáng kể. Anh lắc đầu và thở dài, cảm giác như đã là lần thứ một trăm anh thở dài trong ngày hôm đó rồi.

"Minato-san, Makoto-san." Người mới đến cúi chào ngắn gọn với họ.

"Chúng tôi vừa hoàn thành xong. Anh có câu hỏi nào về thứ mà chúng ta đang tìm không?" Minato hỏi, cố giũ bỏ vẻ mặt ngạc nhiên của mình.

"Không, tôi đã khá rõ ràng rồi."

Minato gật đầu và quay về phía cậu thiếu niên. "Người đàn ông này là Yamanaka Inoichi. Anh ấy ở đây để giúp cậu khôi phục trí nhớ và giúp chúng tôi làm rõ cậu là ai."

Inoichi để lộ vẻ cau có qua vẻ bình tĩnh của mình. Thực ra, anh ở đây để giúp họ quyết định liệu cậu thiếu niên có ý định gây hại cho làng hay không, để quyết định số phận của cậu thiếu niên, rằng cậu sẽ sống hay chết — nói thẳng ra là làm thẩm phán và bồi thẩm đoàn của cậu. Cậu thiếu niên mỉm cười nhẹ và gật đầu với anh. Đôi mắt của cậu tràn đầy hy vọng, điều mà Inoichi không nghĩ là mình có thể đáp ứng được. Anh gạt bỏ cảm xúc sang một bên, bước đến bên cậu thiếu niên và đặt một tay lên trán cậu. "Giờ thì, thư giãn đi. Nếu cậu cố chống cự thì sẽ phải chịu đau đớn đấy."

Cậu thiếu niên gật đầu lo lắng và nhắm mắt lại. Inoichi bắt chước cậu, trán nhăn lại vì tập trung khi anh cố gắng tiếp cận ý thức của cậu thiếu niên. Cậu thiếu niên thư giãn và kìm nén bản năng tự nhiên muốn làm bất cứ điều gì để ngăn cản khi người thẩm vấn tiến vào tâm trí mình.

Chuyện này dễ dàng hơn bình thường. Inoichi cảm nhận được sự quyết tâm của cậu thiếu niên trong việc cho phép anh tiếp cận ký ức của mình. Hầu hết những người bị đặt dưới bàn tay của anh thường cố gắng chống cự và đấu tranh mạnh mẽ để chống lại thuật của anh. Tất nhiên, những nỗ lực nhỏ bé đó chẳng hề làm khó được anh; không có cách nào họ có thể chống lại một người thẩm vấn dày dạn kinh nghiệm. Tuy nhiên, việc được phép xâm nhập vào tâm trí của ai đó là một cảm giác lạ lẫm. Với một âm thanh nhẹ vang lên trong tâm trí, thuật của anh đã thành công.

Một hình chiếu của người thẩm vấn xuất hiện bên trong một hành lang dài, hai bên là các kệ chất đầy sách và cuộn thư, cong xuống vì sức nặng khổng lồ của số lượng cuộn và sách đó. Đây là kiến thức chung của cậu thiếu niên, được thu thập từ khi sinh ra. Inoichi tiến đến một trong những kệ đầy cuộn thư và lấy vài cuộn ngẫu nhiên, đọc các tiêu đề.

'Thư pháp,' 'Nhẫn thuật Hỏa cơ bản,' 'Thể thuật cao cấp,' 'Pha màu,' Inoichi nhướn mày và di chuyển đến tiêu đề tiếp theo. 'Bột gây ngứa...' 'Cái gì vậy?' Anh nhíu mày và chuyển sang kệ tiếp theo để xem thêm. 'Chiến thuật chiến tranh,' 'Ẩn nấp cao cấp,' 'Vị trí các nhà tắm nữ...' Người đọc tâm trí thấy mình vô cùng bối rối. Kiến thức chung của cậu thiếu niên là một mớ hỗn độn khổng lồ các chủ đề. Tâm trí của hầu hết mọi người thường tách biệt và phân loại kiến thức theo chủ đề. Anh di chuyển đến kệ thứ ba, nơi anh tìm thấy 'Điều khiển chakra nguyên tố cấp cao,' 'Nhẫn thuật phong hệ cao cấp,' 'Cấm thuật cấp cao,' 'Thuần hóa và chăm sóc động vật.' Anh lắc đầu để xua tan những suy nghĩ và tiến về phía cuối hành lang, nơi anh đến trước cánh cửa tượng trưng cho ý thức của cậu thiếu niên mà không gặp trở ngại. Anh mở cửa, chuẩn bị tinh thần cho những gì có thể xảy ra.

Inoichi phải nhắm mắt và che chúng bằng tay khi cảnh tượng đó chạm đến cơ thể phi vật lý của anh. Nó sáng quá. Quá sáng. Và tầm nhìn của anh vẫn còn cháy rực từ ánh sáng choáng ngợp đã bao trùm đôi mắt sau hành lang mờ tối. Anh chớp mắt liên tục để làm rõ tầm nhìn, nhưng vẫn phải dừng lại một lát để lấy lại bình tĩnh. Cuối cùng, anh lấy hết can đảm bước qua ngưỡng cửa và vào trong căn phòng, quay lại chỉ để nhìn thấy…

Hư vô. Không có gì xung quanh cả. Anh quay lại cánh cửa và nhìn xung quanh phía sau nó, nhưng thứ duy nhất anh có thể thấy là khoảng không. Màu trắng. Màu trắng ở khắp mọi nơi. Bầu trời trắng, và cát trắng tinh khiết dần xoáy trên mặt đất bởi một cơn gió nhẹ, vẽ ra những đụn cát nhỏ và các đường cong trừu tượng trong lớp cát mềm. Không phải theo cách dữ dội, mà giống như gió trong một khu vườn thiền. Thật yên bình. Anh cảm thấy rằng mình có thể ở lại đây mãi mãi, trốn thoát khỏi những vấn đề, rời xa thế giới thực. Anh hít một hơi sâu và ngửi mùi hương trong không khí. Mùi thơm ngọt ngào của hoa loa kèn vương vấn xung quanh. Biểu tượng của hy vọng, niềm tin, sự sinh thành, sự trong trắng, sự tái sinh và cuối cùng, lời hứa. Điều này khiến anh mỉm cười. Thật kỳ lạ. Thường thì khi anh ở trong tâm trí của người khác, anh cảm thấy rất không thoải mái. Anh luôn cảm thấy mình là kẻ xâm nhập, vì thực sự là như vậy, nhưng nơi này thì khác.

Anh nhìn quanh thêm một lần nữa để rời đi nhưng ánh mắt của anh bắt gặp một thứ gì đó nhô ra từ dưới lớp cát trắng. Anh nghiêng đầu sang một bên để xem xét nó. Nó trông giống như giấy, hoặc một tài liệu, chỉ có một góc là có thể nhìn thấy.

Anh quay về phía nó, và chậm rãi bắt đầu đi trên cát. Bí mật tận hưởng cảm giác những hạt cát di chuyển dưới chân mình. Inoichi dừng lại trước tờ giấy và cúi xuống để nhặt nó lên.

Đó là một bức ảnh. Một bức ảnh cũ, nhăn nheo và nứt nẻ của hai cô gái đang cười trước một quầy có lẽ là trong một nhà hàng. Đôi mắt dày dạn kinh nghiệm tìm kiếm bất kỳ biểu tượng nào cho biết nơi bức ảnh được chụp, nhưng anh không tìm thấy địa điểm nào quen thuộc trong ký ức. Cũng không thể thấy bất kỳ gia huy nào vì cả hai cô gái đều mặc trang phục bình thường.

Một cô gái với mái tóc ngắn màu hồng mỉm cười nhẹ nhàng với người đứng sau máy ảnh, trong khi cô gái tóc vàng bên cạnh giơ hai ngón tay trên đầu cô gái tóc hồng khi họ chụp ảnh. Tai thỏ. Trò đùa xưa nhất kể từ khi nhiếp ảnh xuất hiện. Đôi mắt của cô lấp lánh tinh nghịch và mái tóc dài màu vàng của cô xõa xuống vai trong một kiểu tóc đuôi ngựa cao. Đôi môi của Inoichi khẽ nhếch lên thành một nụ cười hiền lành, và anh nhẹ nhàng lướt các đầu ngón tay dọc theo bề mặt của bức ảnh, nơi cô gái tóc vàng đang đứng.

Đột nhiên, anh nghe thấy những tiếng nói mơ hồ phía sau mình và ngay lập tức quay người lại. Cô gái trẻ tóc vàng trong bức ảnh nằm trước mặt anh, mắt nhắm lại, nhưng không có gì bất thường. Không có vết thương, không có máu — như thể cô ấy chỉ đang ngủ. Tuy nhiên, ngực cô không phập phồng như bình thường. Nó đứng yên bất động. Cô gái tóc hồng quỳ bên cạnh, trông như đang cố gắng cứu mạng bạn mình. Đôi tay cô ấy phát sáng màu xanh lục, mồ hôi tuôn xuống từ trán, đôi mắt hoảng loạn quét qua cơ thể bất động của người bạn. Cô gái tóc hồng nghiến chặt răng, những giọt nước mắt mặn chát lơ lửng trên hàng mi, sẵn sàng rơi xuống đôi má nhợt nhạt của cô và để lại một vệt ướt mỏng trên làn da trắng bệch không tự nhiên.

"Sakura…" một giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng vang lên từ phía sau Inoichi, nhưng trước khi anh kịp quay lại nhìn, một người nào đó đã bước xuyên qua anh như một cái bóng, một hồn ma không có cơ thể.

Máu trong những mạch máu không tồn tại của anh như đông lại khi người đó bước ra từ cơ thể vô hình của mình. Lông tóc gáy anh dựng đứng lên và da gà nổi khắp người. Anh có thể thấy lại cậu thiếu niên tóc vàng, khoác chiếc áo khoác dài sờn cũ với họa tiết ngọn lửa đen ở phần dưới. Inoichi bước sang một bên để có góc nhìn tốt hơn về cảnh tượng trước mắt. Một cái nhíu mày sâu hiện lên trên gương mặt anh khi anh lướt mắt qua họ. Đôi mắt anh tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào, bất kỳ gợi ý nào về ngôi làng của họ, nhưng không có gia huy nào. Điều duy nhất anh có thể nhận thấy là một loại bảo vệ trán kỳ lạ mà anh chưa từng thấy trước đây, và điều này chỉ khiến anh thêm bối rối. Trên trán của cậu thiếu niên tóc vàng chỉ có một chữ duy nhất thay vì những biểu tượng quen thuộc của các ngôi làng: 'Shinobi'.

Cậu thiếu niên dừng lại phía sau cô gái tóc hồng và quỳ xuống, đặt tay mình lên tay cô. "Sakura. Làm ơn. Hãy để cậu ấy an nghỉ đi…" Nữ nhẫn giả trẻ không trả lời, chỉ lắc đầu một cách kiên quyết. Những giọt nước mắt rơi khỏi hàng mi cô và rơi xuống khắp nơi, không chừa ra đôi tay đang cố an ủi của cậu thiếu niên. "Làm ơn. Cậu biết rằng cậu không thể cứu cậu ấy nữa rồi mà." Cậu van nài một lần nữa.

Cô gái tóc hồng siết chặt tay mình khi ánh sáng xanh dần tan biến. Họ không nói thêm gì, cậu thiếu niên chỉ ôm cô thật chặt trong vài phút trước khi dám mở miệng lần nữa. "Sakura-chan, hãy tin ở tớ, và tớ sẽ lo liệu mọi chuyện."

Họ im lặng trong một phút nữa trước khi cậu thiếu niên lên tiếng lần nữa. "Ngày mai, mọi chuyện sẽ kết thúc. Tớ hứa." Chỉ có sự quyết tâm rực cháy thể hiện trong đôi mắt xanh biếc của cậu. "Và tớ không bao giờ nuốt lời. Đó là nhẫn đạo của tớ. Cậu có thể tin tưởng tớ. Cậu biết điều đó mà, phải không?"

Cô gái gật đầu, và cậu thiếu niên tiếp tục. "Tớ đã nói với cậu rằng tớ sẽ phá vỡ chu kỳ thù hận. Tớ sẽ phá vỡ lời nguyền này. Nếu có thứ gì gọi là hòa bình, tớ sẽ tìm ra nó. Hãy tin tưởng ở tớ. Đây là di sản mà họ đã để lại cho tớ."

Cô kunoichi không trả lời. Thay vào đó, một tiếng nấc nhỏ thoát ra từ miệng cô khi cô dựa vào ngực cậu thiếu niên để tìm sự an ủi. "Cậu lúc nào cũng như vậy hết, đồ ngốc. Cậu không cần phải làm mọi thứ một mình đâu. Cậu không nợ thế giới điều gì cả. Đừng gánh vác gánh nặng này một mình."

Sự hòa trộn cảm xúc của cậu thiếu niên tràn vào tâm trí Inoichi. Hận thù, giận dữ, buồn bã, và quyết tâm mãnh liệt để cứu tất cả mọi người, để thay đổi thế giới. Ảo ảnh dần dần tan biến, và anh lại một mình trong sa mạc trắng.

Anh nhìn xuống tay mình và thấy bức ảnh tan biến, làn gió cuốn theo các mảnh vụn hòa vào cát trắng. Những tàn dư ký ức của cậu thiếu niên. Đó chính là cát ở khắp mọi nơi. Inoichi luôn là một chuyên gia, một shinobi kỳ cựu, và trong suốt các nhiệm vụ của mình, anh luôn rắn rỏi trong tâm trí và trái tim, không bao giờ để cảm xúc của người bị giam giữ lấn át mình. Nhưng khi anh chứng kiến cái chết của cô gái tóc vàng, trái tim anh như vỡ vụn vì những lý do mà chính anh cũng không hiểu được. Anh lắc đầu để làm tan biến những suy nghĩ và cảm xúc, rồi quay người lại để nhìn phong cảnh lần cuối trước khi bước ra khỏi cảnh tâm trí của cậu thiếu niên.

Inoichi nhìn xuống cậu thiếu niên đang thở dốc nặng nề, quan sát khi đầu cậu rũ xuống vì kiệt sức, rồi anh gật đầu với các đồng đội.

“Chúng tôi sẽ để cậu nghỉ ngơi một chút, rồi sau đó có thể nói chuyện lại,” Minato nói trong khi cậu thiếu niên bên cạnh Inoichi gật đầu mà không ngước lên, vẫn đang cố lấy lại hơi thở.

Inoichi liếc nhìn cậu thiếu niên đang thở dốc lần cuối. Mái tóc cậu che khuất đôi mắt khi đầu cúi gục xuống ngực. Một vệt ướt nhỏ lăn dài trên má. Có thể nó đến từ vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cậu, nhưng rất có khả năng là từ những giọt nước mắt đang trốn thoát khỏi đôi mắt khép chặt của cậu. Ký ức đó. Nó chắc chắn đã làm điều gì đó vỡ vụn trong lòng cậu. Cuối cùng, anh rời ánh nhìn của mình để nhìn vào đôi mắt của các đồng đội, những người đang đòi hỏi câu trả lời, nhưng anh chỉ lắc đầu và ra hiệu về phía cửa. Anh muốn cho cậu thiếu niên một chút không gian riêng tư để thu gom lại cảm xúc của mình.

Ba người đàn ông bước ra khỏi phòng thẩm vấn và di chuyển vào căn phòng ở phía đối diện của tấm gương.

“Vậy, anh đã tìm thấy gì bên trong?” Minato hỏi, quay sang Inoichi.

“Cậu ta không nhớ gì cả.” Inoichi ngừng một chút trước khi tiếp tục. “Cậu ta có một kho kiến thức tổng quát rất phong phú nhưng hỗn loạn, nhưng ngoài điều đó, toàn bộ cảnh quan tâm trí của cậu ta chỉ là một sa mạc trống rỗng. Tôi chỉ tìm thấy một mảnh ký ức.” Inoichi cau mày khi nhớ lại cô gái tóc vàng và sự quyết tâm của cậu thiếu niên muốn thay đổi thế giới. Anh lắc đầu và nói tiếp. “Tôi không nghĩ cậu ta là một mối đe dọa.”

“Ký ức đó là gì?”

Inoichi quay sang Makoto và lại cau mày. "Sẽ dễ hơn nếu tôi cho anh thấy. Tôi được phép chứ?" Hai shinobi gật đầu, và Inoichi đặt tay lên trán họ.

"Tôi ghét phần này, cái cảm giác này." Makoto lẩm bẩm và xoay vai trong khi mắt Minato mở to khi ký ức tràn vào tâm trí anh.

"Tôi cũng chẳng thích gì đâu, nhưng cách này nhanh hơn là chuyển nó qua phòng máy chiếu rồi quay lại đây." Inoichi lẩm bẩm lại với giọng đầy chán ghét.

"Tôi nghĩ bây giờ chúng ta có thể đưa ra kết luận. Cậu ta không phải là gián điệp. Nhiều khả năng cậu ta là một phần của một nhóm nhỏ đang chiến đấu chống lại ai đó. Cần phải giám sát toàn bộ trong khi cậu ta còn ở trong làng," Minato nói với các shinobi xung quanh, và họ gật đầu đồng ý. "Tôi sẽ quay lại. Tôi đã hứa sẽ cho cậu ta vài câu trả lời khi chúng ta hoàn tất. Hãy nộp báo cáo của các anh cho Hokage sớm nhất có thể. Tôi sẽ làm báo cáo của mình khi hoàn thành công việc ở đây. Makoto, anh sẽ phải sắp xếp một phòng giám sát cho cậu ta ở đây trong khi chúng ta tìm ra giải pháp tốt hơn. Bằng cách này, anh có thể thỉnh thoảng kiểm tra xem cậu ta có lấy lại thêm ký ức nào không."

Makoto gật đầu chào tạm biệt họ và rời khỏi phòng. Đôi mắt của Inoichi lại hướng về phía cậu thiếu niên phía sau tấm kính, chạm vào ánh mắt xanh thẳm của cậu đang nhìn thẳng vào mình. Cậu thu lại dáng vẻ bình tĩnh, nhưng thứ nước lấp lánh ướt át dưới mắt cậu thiếu niên đã giúp người thẩm vấn hiểu được cảm xúc của cậu. Rồi cuối cùng Inoichi nhận ra điều gì đó. Anh nhìn Minato với ánh mắt dò hỏi, và Minato lắc đầu.

"Đừng hỏi. Tôi không biết cậu ấy làm thế nào cả." Minato cười khúc khích và lại lắc đầu. "Một đứa trẻ thú vị, đúng không?"

"Đúng vậy," người thẩm vấn đồng ý với giọng thì thầm, mắt vẫn dán chặt vào cậu thiếu niên khi Minato bước vào phòng thẩm vấn một lần nữa.

"Có vẻ như cậu đã được minh oan." Minato mỉm cười với cậu và nhận lại nụ cười chân thành đầu tiên từ cậu thiếu niên.

"Bây giờ tôi có thể hỏi được chứ?"

"Được. Cứ tự nhiên, nhưng trước tiên tôi sẽ cởi trói cho cậu và gỡ bỏ một vài phong ấn này."

Cậu thiếu niên gật đầu và để Minato tháo dây và vô hiệu hóa các phong ấn còn lại. "Tôi là ai?" cậu hỏi khi xoa bóp đôi cổ tay đang đau nhức. Cảm giác ngứa ngáy quen thuộc và không kém phần khó chịu đã trở lại khi các phong ấn được gỡ bỏ.

"Đây cũng là một câu hỏi mà tôi chưa có câu trả lời. Chúng tôi vẫn chưa biết."

Cậu thiếu niên gật đầu tỏ vẻ hiểu, nhưng trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng. Vai cậu rũ xuống, và cậu không thể ngừng nhìn chằm chằm vào cái bàn trước mặt trong nhiều phút. Cuối cùng cậu ngẩng đầu lên. "Tôi đang ở đâu?"

Minato đứng ở vị trí cũ dựa vào tường, tay đặt thoải mái trong túi quần xanh. Tư thế này khiến cậu thiếu niên tóc vàng cảm thấy rất quen thuộc, như một cảm giác deja vu từ dáng đứng có phần lười biếng. "Cậu đang ở trung tâm của Hoả Quốc, trong Làng Lá, Konohagakure no Sato. Cậu xuất hiện một tuần trước tại một trong những bãi huấn luyện của chúng tôi. Cậu đã gây ra một tác động khá lớn, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Đội Genin của tôi đã tìm thấy cậu ở giữa một hố lớn. Cậu bị thương nặng và có thể đã chết trên chiến trường nếu một thành viên trong đội của tôi không kịp thời sơ cứu cho cậu."

Cậu thiếu niên im lặng, cố gắng xử lý thông tin mới và ép bản thân nhớ lại điều gì đó. "Còn về việc tôi mất trí nhớ thì sao?"

Minato lắc đầu. "Không, đầu cậu hoàn toàn bình thường. Tuy nhiên, rõ ràng cậu đã chiến đấu với ai đó. Họ không tìm thấy dấu hiệu của chấn thương đầu hay bất kỳ nhẫn thuật nào có thể gây ra mất trí nhớ."

"Tại sao tôi lại bị đối xử như tội phạm?"

"Điều này là do hai lý do. Thứ nhất: chúng tôi đang ở giữa cuộc chiến. Chúng tôi đã bắt giữ nhiều gián điệp trong quá khứ, và họ đều tuyên bố rằng mình mất trí nhớ." Cậu thiếu niên gật đầu nhẹ. "Thứ hai: khi cậu tỉnh lại vào hôm qua…" Cậu thiếu niên nhìn Minato với vẻ bối rối. "...Cậu đã đánh gục năm shinobi được huấn luyện bài bản và hai y nhẫn giả trong khi cố gắng giải trừ một ảo thuật không tồn tại."

Cậu thiếu niên nhìn chằm chằm xuống đôi tay mình trong sự xấu hổ, không dám nhìn lại Minato. "Tôi xin lỗi. Tôi thực sự không có ý làm tổn thương ai cả." Cậu lẩm bẩm lời xin lỗi chân thành.

Minato không thể rời mắt khỏi cậu thiếu niên, cuối cùng một nụ cười hiền lành kéo đôi môi anh cong lên. "Họ ổn cả rồi. Không có gì mà một giấc ngủ dài không thể chữa lành."

Cậu thiếu niên chậm rãi và không chắc chắn gật đầu. Cậu mở miệng vài lần, nhưng không thể nói được lời nào trong vài lần thử. Cuối cùng, cậu lắc đầu và liếc nhìn Minato qua gương. "Điều gì sẽ xảy ra với tôi?"

Minato không trả lời ngay lập tức, thay vào đó anh cắn nhẹ bên trong miệng để có thêm chút thời gian trong khi lựa chọn từ ngữ một cách cẩn thận. "Chúng tôi sẽ sắp xếp cho cậu một căn phòng ở đây, và cậu sẽ bị giám sát cho đến khi chúng tôi tìm ra giải pháp khác. Nếu cậu không thể hiện dấu hiệu đáng nghi nào, cậu có thể ở lại Konoha hoặc tự do rời đi. Quyết định sẽ là của cậu." Cậu thiếu niên gật đầu và một lần nữa nhìn vào đôi tay mình trên bàn. Minato nhìn cậu đầy ngạc nhiên trước khi ngập ngừng hỏi, "Cậu có biết ý nghĩa của việc trở thành một shinobi gắn bó với một ngôi làng là gì không?"

Cậu thiếu niên từ từ gật đầu, không để mắt mình rời khỏi đôi bàn tay đang nắm chặt.

Minato tò mò quan sát cậu thiếu niên cho đến khi không thể chịu được sự im lặng nữa. "Cậu biết chúng tôi ở phía bên kia của tấm gương, đúng không?"

Cậu thiếu niên nở một nụ cười ranh mãnh với Minato, làm cho bầu không khí nghiêm túc trước đó ngay lập tức trở nên ấm áp hơn. "Chà, điều đó khá là rõ ràng mà."

Minato lắc đầu. "Ý tôi là, cậu biết chúng tôi ở đâu. Cậu biết chính xác cách xác định vị trí của chúng tôi, và cả việc Inoichi-san đang tiến đến phòng. Làm sao cậu biết được?"

Cậu thiếu niên nhún vai trước khi trả lời, "Tôi không biết. Tôi chỉ... biết thôi." Cậu ngước lên nhìn vào tấm gương lần nữa và nở một nụ cười nhỏ nhưng vẫn đầy ranh mãnh với Minato. "Anh biết đấy, chúng ta có một kẻ nghe lén — ngay cả bây giờ."

Tấm gương rung lên bất chợt như thể có ai đó ở phía bên kia vừa đập đầu vào vì ngạc nhiên. Minato không thể nhịn được cười trước tình huống đó và ra hiệu về phía tấm gương. Một phút sau, Inoichi bước vào phòng, mang theo một vết bầm mới toanh trên trán.

"Chúng tôi đã sắp xếp xong. Cậu ấy có thể ngủ ở tầng một. ANBU sẽ hộ tống cậu ta."

Minato gật đầu và quay sang cậu thiếu niên. "Tôi nghĩ vậy là đủ cho bây giờ rồi. Tôi sẽ để cậu nghỉ ngơi."

Cậu thiếu niên gật đầu và liếc nhìn chần chừ vào cổ tay mình, nơi hai dấu ấn mực đen nổi bật trên làn da rám nắng. Cậu ngập ngừng giơ tay về phía người đàn ông tóc vàng. "À, tôi xin lỗi, nhưng anh có thể gỡ bỏ mấy phong ấn này không? Tôi đang bị mất khả năng lưu thông chakra, anh biết đấy."

Minato lập tức lắc đầu, nhưng anh vẫn nhướn mày và ghi nhớ kỹ thông tin trước đó. "Xin lỗi, chúng sẽ tạm thời giữ nguyên. Chỉ là biện pháp phòng ngừa thôi."

Cậu thiếu niên gật đầu nhưng không thể che giấu được vẻ mặt nhăn nhó thất vọng. Nhưng cậu nhanh chóng xua đi cảm giác đó và bắt đầu đứng dậy khỏi ghế khi bụng cậu phát ra một tiếng động lớn. Minato bật cười và trao cho cậu thiếu niên một nụ cười nhỏ. "Nhưng tôi nghĩ tôi có thể giúp được chuyện này."

Cậu thiếu niên cười ngượng và gãi đầu một cách lúng túng. "Vâng, tôi đói muốn chết rồi. Tôi có thể ăn bất cứ thứ gì lúc này, không quan trọng là cái gì. Thậm chí nếu là súp sâu cũng được." Cậu dừng lại và lập tức lắc đầu để xua đi ý nghĩ ghê tởm và vẻ mặt nhăn nhó. Súp sâu. Mình lấy đâu ra cái ý tưởng đó vậy?

Vẻ mặt kinh hãi của cậu thiếu niên nhanh chóng biến thành nụ cười, ánh mắt cậu nhìn thẳng vào Minato. Cậu cắn môi dưới một cách ngập ngừng trước khi buột miệng hỏi. "Chúng ta sẽ gặp lại nhau trong tương lai chứ?"

"Rất có khả năng," Minato trả lời với một nụ cười nhẹ.

Nhưng họ không có nhiều thời gian để trò chuyện thêm. Hai vệ sĩ ANBU xuất hiện bên cạnh cậu thiếu niên, nhưng cậu không hề tỏ ra nao núng. Dựa vào kinh nghiệm trước đó, có lẽ cậu đã biết họ ở gần đó. Cậu nở nụ cười cuối cùng với Minato trước khi biến mất khỏi phòng bằng một cú thuấn thân nhanh.

Inoichi bước tới bên cạnh Minato và nhìn về phía nơi cậu thiếu niên đã biến mất. "Cậu biết không Minato, nghe có vẻ lạ, nhưng tôi nghĩ tôi thích cậu thiếu niên này."

"Ừ. Tôi cũng vậy. Tôi cũng vậy." Minato đồng tình với giọng khẽ khàng, pha chút bối rối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro