Chương 1: Đối mặt với cánh cửa của cuộc đời mới (2)
Minato đã quyết định ở lại cùng cậu thiếu niên khi cậu mất ý thức. Anh từ từ đứng dậy khỏi chiếc ghế bên cạnh cửa và bước đến giường nơi cậu thiếu niên đang nằm dưới lớp ga trắng. 'Cậu ta không thể lớn hơn mười tám tuổi được. Có thể còn nhỏ hơn.'
Ban đầu, anh được yêu cầu đến kiểm tra cậu thiếu niên vì một cuộn phong ấn và nhiều tấm bùa với các phong ấn được ghi chép lại đã được tìm thấy trong đồ đạc của cậu khi họ đưa cậu đến làng. Họ không thể xác định liệu chúng có nguy hiểm hay không, hoặc thậm chí chúng dùng để làm gì.
Khi Minato lần đầu nhìn thấy cậu thiếu niên, anh đã sững lại. Đã nhiều năm rồi anh không phản ứng như vậy, kể từ khi anh được thăng cấp lên chuunin. Anh sững lại vì ngạc nhiên. Nếu không chứng kiến cha mẹ mình qua đời trong chiến tranh, anh đã có thể thề rằng họ là người thân. Tóc của cậu thiếu niên ngắn hơn một chút, các đường nét trên gương mặt cứng cáp hơn, có những dấu vết kỳ lạ giống như ria trên má, nhưng cậu giống Minato quá đỗi. Đôi mắt cậu ấy cùng màu với anh, giống hệt mắt của anh và của cha anh. Giống y hệt, đến cả những chấm trắng nhỏ ở giữa.
Điều thực sự khiến anh bối rối là sức mạnh của cậu thiếu niên. Một y nhẫn giả thuộc tộc Hyuuga đã kiểm tra hệ thống chakra của cậu trước khi cậu tỉnh lại lần đầu, và anh ta nói rằng các mạch chakra của cậu phát triển cực kỳ tốt: điều mà người ở độ tuổi của cậu không bao giờ có được. Chỉ những người lão luyện nhất mới có hệ thống chakra phát triển đến mức đó. Hyuuga đó chỉ có thể so sánh điều đó với Sarutobi. Với chính Hokage cơ đấy!
Minato thở dài và đi trở lại ghế của mình. Họ đã thực hiện rất nhiều biện pháp tăng cường an ninh vì cậu thiếu niên. Khi cậu tỉnh dậy lần đầu tiên, cậu đã hạ gục bốn ANBU, một Jounin và hai y nhẫn giả chỉ bằng một xung chakra để phá giải một Ảo thuật không tồn tại. Bây giờ, hai đội ANBU hoàn chỉnh đang giám sát cậu, và Minato cũng đã đặt một phong ấn giam giữ chakra mới lên cậu, phong ấn này sẽ liên tục tiêu thụ hầu hết chakra của cậu và khiến cậu chỉ ở mức của một dân thường. Như một biện pháp phòng ngừa bổ sung, anh cũng đặt các phong ấn làm tê liệt lên cậu thiếu niên, để khi cậu tỉnh dậy, điều duy nhất cậu có thể làm là chớp mắt. Một biện pháp đặc biệt để kiềm chế cả một Kage đang cuồng nộ.
Dòng suy nghĩ của anh bị cắt ngang bởi một âm thanh mới phát ra từ giường khi một tiếng rên rỉ thoát ra từ miệng cậu thiếu niên.
Cậu chớp mắt ngạc nhiên khi cố gắng đưa tay lên cái trán đang nhức nhối của mình. Nhưng cậu không thể di chuyển cánh tay, vì một đôi dây trói đang siết chặt cổ tay và mắt cá chân của cậu. Cậu cũng không thể di chuyển bất kỳ bộ phận nào khác của cơ thể, thậm chí là ngón út. Chúng nặng tựa chì. Điều duy nhất cậu có thể làm là chớp mắt và rên rỉ.
"Nếu lần này cậu chịu nằm yên, tôi sẽ gỡ bớt một vài phong ấn tê liệt để cậu có thể cử động một chút và nói chuyện bình thường," một giọng nói nghiêm nghị cất lên từ một góc phòng. Mắt cậu hướng về phía giọng nói, nhưng vẫn không thể nhìn thấy người đang nói.
"Chớp mắt một lần nếu cậu hiểu, rồi chớp hai lần nếu cậu chấp nhận thỏa thuận."
Cậu thiếu niên vội vã chớp mắt ba lần, và một người đàn ông tóc vàng xuất hiện trong tầm nhìn của cậu, đứng cao hơn cậu. Người đàn ông nhìn cậu một cách nghi ngờ, đôi mày nhíu lại, nhưng sau một lúc ngắn, anh đặt tay lên vài phần trên cơ thể người bị giam giữ và truyền chakra vào đó.
Cuối cùng, cậu bắt đầu cảm thấy một chút gì đó. Nhưng mỗi phần cơ thể được giải phóng đều ngứa ran với cảm giác tê bì, như thể có hàng ngàn con kiến đang di chuyển trong mạch máu. Cậu nhăn mặt và rít lên vì cảm giác khó chịu đó.
Người đàn ông tóc vàng phía trên cậu khẽ mỉm cười, nhưng đôi mắt vẫn quan sát từng cử động nhỏ của cơ bắp cậu một cách nghi ngờ. "Cảm giác tê bì sẽ biến mất sau một phút."
Cậu chỉ gật đầu và nhắm chặt mắt, chờ đợi cảm giác ngứa ran còn lại biến mất khỏi cơ thể.
"Cậu có thể nói chuyện không?"
"C-Có," giọng cậu thiếu niên tóc vàng run rẩy đáp lại. "T-Tại sao tôi lại bị t-trói?"
"Tôi mới là người hỏi. Khi nào tôi hỏi xong, cậu có thể hỏi bất kỳ điều gì cậu muốn. Hiểu chứ?" Cậu thiếu niên tóc vàng lập tức gật đầu và ngậm miệng lại. "Mục đích của cậu khi ở đây là gì?"
"T-Tôi không b-biết. Với lại đây là đâu vậy?"
Minato không trả lời, chỉ tiếp tục hỏi với giọng ra lệnh như trước. "Tại sao cậu lại nghĩ đây là ảo thuật?"
"Ảo thuật?" cậu thiếu niên lẩm bẩm một cách bối rối. "Ảo thuật gì cơ?"
Minato cau mày sâu hơn khi cẩn thận chọn câu tiếp theo mình nói ra. "Cậu có biết tôi không?"
"Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh."
Minato chớp mắt ngạc nhiên và đôi lông mày nhíu lại. "Tên, cấp bậc, và làng của cậu là gì?"
"Tôi…" Cậu thiếu niên dừng lại và im lặng trong vài giây. Ánh mắt cậu mờ dần khi cậu tập trung suy nghĩ trong những giây phút lặng lẽ.
"Trả lời câu hỏi!" Minato quát lên với giọng ra lệnh, khiến cậu thiếu niên tóc vàng giật mình, ánh mắt đột nhiên tập trung trở lại. Giọng nói thiếu đi sự tử tế, chỉ có lời yêu cầu đầy sốt ruột.
"Tôi…" Cậu nhìn sang bên trái như thể ai đó đang cố gắng hết sức để nhớ ra điều gì đó. Hoặc đang cố bịa ra điều gì đó. Đôi mắt cậu đột nhiên mở to. "Tôi không biết! Tôi không nhớ gì cả!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro