Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Dango

Ta cùng đại ma vương trên đường đi tìm Dango điếm, đi bên cạnh hắn, ta cảm thấy bản thân rét lạnh như đang ở Bắc cực.

Rất xấu hổ! Không khí này như muốn đông chết người a!! Từ lúc rời trường học ta và đại ma vương liền không nói thêm một câu nào, cũng có thể nói là hơi thở lạnh băng từ trên người hắn phát ra khiến ta không có cách nào nói chuyện a!

Ta ở trong lòng một bên yên lặng oán thầm tại sao đi lâu vậy mà vẫn chưa tới nơi, một bên rơi lệ vì đêm nay không thể ăn lẩu bò được rồi, tạm biệt ~~ ta tình yêu!

Ngay tại lúc ta cảm giác bản thân sắp bị đông cứng thành một khối băng, rốt cục cũng lết được đến quán Dango.

Bây giờ đang là thời gian nhà nhà ăn cơm chiều, trong quán không có khách đến, chỉ có vị lão bản nương tỷ tỷ ngồi ở bàn thu ngân một vẻ chán nản đập ruồi bọ.

Thấy ta cùng đại ma vương đi vào, phản ứng đầu tiên của bản nương tỷ tỷ là sửng sốt, như có điểm không hiểu vì sao đang là thời gian ăn tối lại có hai cái tiểu thí hài sẽ đến quán Dango. Sau lập tức liền bày ra loại ánh mắt 'bản nương tỷ tỷ ta cái gì cũng đã hiểu' quét đến trên người ta cùng đại ma vương, rồi phi thường nhiệt tình đứng dậy tiếp đón, giúp chúng ta tìm chỗ ngồi.

Ta thực lòng rất muốn nói với nàng: Không cần đem nội dung phim truyền hình ngươi từng xem áp chúng ta hai cái chưa đủ lông đủ cánh tiểu thí hài được không!! Chúng ta chính là đơn thuần đến đây ăn Dango!

Đáng tiếc, tiếng hò hét dưới đáy lòng của ta không thể ngăn cản bản nương tỷ tỷ vô hạn yy.

Bản nương tỷ tỷ đưa ta và Itachi mỗi người một cái thực đơn, sau khi mở thực đơn ra xem bảng giá, ta yên lặng nhìn những con số có cả dãy số '0' đằng sau, liền đem thực đơn đóng lại. Nhất định là do phương thức mở thực đơn của ta không đúng! Dango không thể nào đắt như vậy!!

Hít một hơi thật sâu lại mở ra thực đơn, trái tim nhỏ bé của ta lại thêm một lần tan vỡ. Ta vào nhầm hắc điếm* trong truyền thuyết sao?! Vì sao một xiên Dango lại đắt như vậy a a a!! Đắt muốn chết!! Cái này còn đắt hơn so với nồi lẩu bò thật không khoa học a!

*Hắc điếm: (từ cổ) Quán trọ, khách sạn, nơi tạm trú (có thể do kẻ xấu lập ra nhằm cướp của, giết người khi có dịp). Ở đây có thể hiểu là quán bán đắt như muốn cướp của.

Tiểu Vượng Tài của ta lại thêm một lần gặp đại nguy cơ!

Trong lúc ta đang dùng chỉ số thông minh siêu cao [âm] 250 vắt hết óc ra suy nghĩ xem nên làm thế nào khiến đại ma vương chủ động rời đi cái này hắc điếm, thì hắn đột nhiên lên tiếng, ngón tay ở trên thực đơn chỉ chỉ, nói với lão bản nương: "Cho ta cái này, cùng cái này."

Ta nhanh chóng liếc qua thực đơn xem Itachi gọi món gì, mẹ nó chứ! Gọi hai loại đắt nhất là thế nào!! Đại ma vương ngươi còn có lương tâm sao!!!

Cầm lại thực đơn của Itachi, bản nương tỷ tỷ xoay người sang hỏi ta: "Còn ngươi thì sao?"

Yên lặng khép lại thực đơn, ta quyết định không biết xấu hổ nói: "Cho ta một chén nước sôi là được."

Nụ cười trên mặt bản nương tỷ tỷ cứng lại, nàng lập tức dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn ta.

Đáng lẽ người nên khinh bỉ phải là ta đi! Ngươi không lương tâm mở cái này hắc điếm!!

Bản nương tỷ tỷ cầm lại hết thực đơn rồi rời đi, còn lại ta và Itachi hai cái ngồi đối diện nhau không nói một lời, ta cảm thấy chính mình lại đi tới Bắc cực. Bản nương tỷ tỷ, ta sai rồi! Mau Mau trở lại đây khinh bỉ ta đi! Ta cần sự khinh bỉ của ngươi duy trì độ ấm a...

Giống như nghe được của ta kêu gọi, bản nương tỷ tỷ rời đi không lâu liền cầm chén nước trở lại sân khấu.

Nàng hung dữ đặt thật mạnh chén nước sôi ở trước mặt ta, trước khi đi còn không quên ném cho ta ánh mắt khinh bỉ.

Đây là lần đầu tiên trong đời ta cảm giác được ánh mắt khinh bỉ lại có thể ấm áp như ánh mặt trời. Không đúng! Cứ tiếp tục như vậy ta sẽ nhanh thành M*!!

*M (Masochist): người khổ dâm (thích bị ngược)

Uống chén nước sôi không có mùi vị gì, ta dời tầm mắt nhìn qua đại ma vương một viên lại một viên Dango cho vào miệng, lại giống như nghe được Tiểu Vượng Tài yếu ớt kêu rên, như có người cầm phi tiêu đâm lại đâm lại đâm vào lòng ta.

Ta cảm giác bản thân mất máu quá nhiều mà sắp chết.........

Nhìn đại ma vương ăn nốt viên Dango cuối cùng, ta gấp gáp tiếp đón bản nương tỷ tỷ lại đây tính tiền, tiếp tục ngồi gần băng sơn đại ma vương ta sẽ biến thành khối băng.

Nhìn nhìn tờ hóa đơn tính tiền bản nương tỷ tỷ đưa tới, ta nghe được âm thanh Tiểu Vượng Tài chính thức tuyên bố rời đi nhân thế.

Mẹ nó chứ, giá tiền chén nước sôi làm sao mà đắt như vậy!! Thậm chí mấy viên Dango bé xíu cũng đắt đến như vậy a a!! Hết thảy đều rất không khoa học!! Cái quán này chính xác là hắc điếm a, ta muốn kiện lên uỷ ban phụ trách người tiêu dùng a a a!!!

Tuy rằng ta thực lòng không muốn móc tiền ra, nhưng tưởng tượng đến chuyện siêu cấp thiên tài của nhẫn giới • vạn năm lão nhất • Uchiha Itachi ăn cơm bá vương* bị truyền ra ngoài, ta phi thường khẳng định rằng hậu quả không phải là ta có thể gánh chịu.
* Ăn cơm bá vương: Ăn cơm không trả tiền

Ta rưng rưng mở Tiểu Vượng Tài, đem toàn bộ tiền đào ra đưa đến trên tay bản nương đại tỷ.

Nàng cười cười thu tiền, nói với chúng ta: "Hoan nghênh lần sau lại ghé a~~~~"

Lần sau có đánh chết ta cũng không lại ghé hắc điếm của ngươi!!!

Ra khỏi quán Dango, Itachi hơi cung kính cúi người, như trước là một bộ mặt than "Cám ơn ngươi hôm nay chiêu đãi."

Ta cố gắng nhịn xuống nước mắt muốn mãnh liệt dâng trào, "Không có gì.... Ngươi vui là được."

Itachi gật đầu một cái, liền xoay người đi về nhà.

Ta nhìn xem hắn xoay người rời đi, cảm giác độ phẫn nộ trong lòng đạt tới giá trị max.

Táng tận lương tâm đại ma vương Uchiha Itachi, đồ giết người..... Thù giết Vượng Tài ta sẽ nhớ kỹ!! Tuy rằng đời này ta có lẽ không có biện pháp thay Vượng Tài trả thù, nhưng mà từ nay về sau trước khi đi ngủ ta đều sẽ ở dưới ánh trăng nguyền rủa ngươi điểu nhỏ như cây tăm mãi mãi không ngóc đầu lên được! Vượng Tài trên trời linh thiêng!!

Ôm lấy thân thể Vượng Tài, ta như người mất hồn trở về nhà, đả kích mất đi Vượng Tài đối với ta là quá lớn, ta thật đáng thương.

Về đến nhà, bước vào phòng khách liền thấy Nara mẹ một tay chống nạnh, tay kia thì cầm chổi lông gà, đứng giữa phòng khách làm bộ dáng tra khảo nữ nhi đêm không về nhà.

Với chỉ số thông minh [âm] 250 ta lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Ta bước nhanh về phía trước, ta theo tiểu chuẩn quỳ rạp xuống đất trước mặt Nara mẹ, "Mẹ ta sai lầm rồi ta không nên đã khuya còn không trở về nhà lại dùng hết tiểu kim khố ba cho ta cam đoan lần sau tuyệt đối sẽ không tái phạm!"

Xem ta nhận sai tốc độ như bắn rap ngay cả dấu phẩy đều không có có thể thấy được trước mặt nữ vương đại nhân giải thích là vô dụng, nhận sai mới là đạo lý!

"Cái gì?! Tiểu kim khố?! Nại! Lương! Lộc! Lâu! [Nara Shikaku]"

Sau đó, từ trong nhà chúng ta truyền ra tiếng đánh người, trong đó còn kèm theo vài câu của Nara ba: "Lão bà đừng đánh mặt a! Ngày mai ta còn phải đi làm nhiệm vụ TAT!"

Nhìn nhìn bị bạo hành Nara ba, ta ở trong lòng yên lặng cầu phúc cho hắn đồng thời tự tán thưởng cho chỉ số thông minh [âm] 250 của ta, kế sách tìm kê chết thay đại thành công!

Nara mẹ thu thập xong Nara ba liền "Hừ hừ" hai tiếng, sau đó nàng lấy ra cuốn ghi chép chi tiêu gia đình tuỳ thân, ở bên trên viết: "Nara Shikasen, đêm không về nhà trừ một tháng tiền tiêu vặt. Nara Shikaku, tư tàng tiểu kim khố trừ hai tháng tiền tiêu vặt + phạt quỳ giặt quần áo ba tháng." Ghi lại xong, Nara mẹ trừng mắt nhìn Nara ba một cái, xoay người dặn ta vài câu tắm rửa sớm, ngày mai còn phải đến trường linh tinh liền trở về phòng ngủ.

Nara ba ôm vết thương rơi lệ, người phạm sai lầm không phải là hắn, vì sao hắn lại luôn là người bị thương a!!!

Ta cũng rơi lệ, Tiểu Vượng Tài bị lột sạch trơn liền đủ đáng thương,  còn muốn phạt ta một tháng tiền tiêu vặt, ta phải sống sao a a a!!

Đây đều là lỗi của đại ma vương • Uchiha Itachi đồ táng tận lương tâm!!

Uchiha Itachi ta nguyền rủa ngươi cả đời đều là tiểu cây tăm không lên nổi a a a!!!

~ Suy nghĩ của tác giả: [che mặt] Cảm giác Itachi càng ngày càng lạnh lùng....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro