Chương 3: Ma vương
Quét tước phòng học rồi đóng kín cửa sổ xong, ta liền khẩn cấp rời đi phòng học. QAQ Dù thế nào cũng phải qua đến nhà Inuzuka trước khi Tsume ăn hết nồi lẩu bò a!!
Ta vội vội vàng vàng đi qua dãy hành lang trường học, trong lòng suy nghĩ đến nồi lẩu bò, không chú ý hướng đối diện có người đang đến gần.
Người kia cách ta càng ngày càng gần, khi ta chợt ngẩng đầu lên chú ý đến hắn, ta chỉ cảm thấy trong lòng bi thương đã muốn chảy ngược dòng thành sông. (T⌓T)
Cái kia giống người già khí chất, cái kia tâm lý biến thái, cái kia mặt than tính thần kinh....... Vì sao ta sẽ đụng phải đại ma vương trong truyền thuyết vị Uchiha Itachi kia a!!! Hôm nay quả là ngày đen tối của ta!! Vừa mới đắc tội tiểu bạn tốt + lão sư + vạn năm lão Nhị xong, đại ma vương 'vạn năm lão Nhất' Uchiha Itachi cũng liền như vậy xuất hiện!!
Đối với Uchiha Itachi, ta chỉ có 3 ấn tượng:
1. Hắn giết cả nhà hắn.
2. Hắn rất thương hắn Nhị đệ.
3. Hắn gia nhập tổ chức chuyên đào tạo đại boss trong truyền thuyết "Akatsuki".
Cho nên, dù thế nào ta cũng không muốn dính dáng một chút quan hệ gì với hắn, lại càng không thể đắc tội hắn.
Mắt thấy 'đại ma vương' Uchiha Itachi cách ta càng ngày càng gần, ta trong lòng tự nhủ thầm phải thật bình tĩnh bình tĩnh đi ngang qua hắn.
Đầu tiên ánh mắt nhất định không được tiếp xúc, thà xem xem bầu trời xa xa chứ không thể nhìn đại ma vương. Sau đó muốn nỗ lực biểu hiện phi thường tự nhiên, giống một con gián không có gì quan trọng vô tình đi ngang qua. Cuối cùng rời đi hành lang này ta sẽ lấy tốc độ 100km/h chạy tới nhà Inuzuka, tránh khỏi ma vương phạm vi công kích và cứu lấy nồi lẩu bò của ta!!
Ta ở trong lòng âm thầm cho chính mình tràng vỗ tay. Tốt lắm! Thật là một kế hoạch hoàn mĩ! Không hổ danh là kế thừa chỉ số thông minh siêu cao của gia tộc Nara thiên tài! Nara ba ngươi có thể thấy vinh hạnh về ta!
Ta dường như không có việc gì hát bài ca "Mùa xuân ở nơi nào~~", đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm cây đại thụ ở giữa sân luyện tập bên dưới, đi về phía trước với tốc độ gấp 3 lần bình thường.
Một bước.......
Hai bước........
Ba bước.........
Bốn bước.......
Năm bước......
Đi qua rồi!! Đã vượt qua 'đại ma vương' Uchiha Itachi!!
Ta ở trong lòng chảy ra vài giọt nước mắt, mặc dù đối với người khác đây chỉ là năm bước ngắn ngủn, nhưng ở trong sinh mệnh của Nara Shikasen ta thì đây chính là một bước tiến bộ vượt bậc! Nếu như có một ngày xuyên trở về, ta nhất định phải xuất bản một cuốn tiểu thuyết "Tử thần thoáng bước qua bên người ta"!
Nhiệm vụ ta đặt ra đã muốn hoàn thành hơn phân nửa, hiện tại chỉ cần rời đi hành lang này là ta có thể 100km/h chạy đến nhà Inuzuka cứu lấy nồi lẩu thịt bò!
Đáng tiếc, nhân sinh vĩnh viễn sẽ không thuận lợi như ngươi tưởng tượng, luôn luôn sẽ xuất hiện một vài chuyện ngoài ý muốn như chuyện dì cả đột nhiên chạy đến xấu hổ nói với ngươi "Người ta đến rồi~~".........
Cũng giống như giờ phút này trong tay Uchiha Itachi là cái ngoài ý muốn.
"Bao tiền này........ Là của ngươi làm rơi sao?"
Nghe thấy sau lưng truyền đến thanh âm thanh lãnh cao ngạo của đại ma vương, ta lập tức đút tay vào túi quần kiểm tra, xuyên qua túi quần ta đụng đến chính mình mềm mại đùi.
Ách!!!! Tiểu Vượng Tài của ta đâu?!!!!
Lúc này, chân trái ta đã bước ra khỏi hành lang, còn thiếu 0.5 giây là chân phải ta cũng có thể bình an vô sự bước ra khỏi hành lang, đáng tiếc thời gian 0.5 giây kia vĩnh viễn dừng lại.
Ta gian nan xoay người lại, chỉ thấy mập mạp Tiểu Vượng Tài nhà ta thoi thóp nằm trong tay đại ma vương.
Trong gió lạnh khắc nghiệt Tiểu Vượng Tài run run, hai mắt đẫm lệ hướng ta vươn tay nhỏ bé, môi anh đào hé ra khó khăn hộc ra hai chữ: "Cứu ta........˚‧º·(˚ ˃̣̣̥⌓˂̣̣̥ )‧º·˚" [Phần này là Ngô Tiểu Hoa đồng chí não bổ + ảo giác]
Lúc này, nội tâm của ta lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Giờ phải làm thế nào? Phải cứu về Tiểu Vượng Tài sao? Nhưng mà....... Nhưng mà ta thật sự không muốn cùng đại ma vương tạo quan hệ a!!! 。゚゚[Phát điên (╯°□°)╯︵ ┻━┻]
Mà để Tiểu Vượng Tài cứ thế mà đi? Càng làm không được a a a!!! Ta mất công dưỡng Tiểu Vượng Tài mập mạp như vậy như thế nào có thể dễ dàng chắp tay dâng cho người khác được!!! [Tiếp tục phát điên (╯°□°)╯︵ ┻━┻]
Hít một hơi thật sâu, ta quyết tâm, ưỡn ngực ngẩng đầu bi tráng đi đến trước mặt đại ma vương, lấy lại Tiểu Vượng Tài từ trong tay hắn, lui về sau ba bước ta cúi xuống một góc 90 độ không thể hoàn mĩ hơn kính cẩn đối với đại ma vương nói "Cám ơn Itachi giúp ta nhặt trở về bao tiền, của ngươi đại ân đại đức ta suốt đời khó quên, hẹn kiếp sau báo lại."
....... Ba giây trôi qua, đại ma vương vẫn không có phản ứng, ta chỉ có thể chịu đựng thắt lưng đau mà tiếp tục của ta hoàn mĩ 90 độ.
"Ý ngươi là....... Ngươi muốn báo ân cho ta sao?"
".......Ách?" Uy!! Tai nào của ngươi nghe thấy ta nói muốn báo ân a?! Ta rõ ràng là nói kiếp sau mới báo a!! Phiền ngươi kiếp sau lại đến tìm ta đi!! Huống chi thân là hảo thanh niên có lòng nhiệt tình yêu thương Konoha như ngươi không phải là nên thi ân không cần báo lại, nói tiếng "Ha ha, làm chuyện tốt không lưu danh, ta gọi là Lôi Phong" linh tinh gì đó liền chạy nhanh không để lại bóng dáng mới đúng sao?! Vì cái gì muốn ta báo ân a a a!!!
"Muốn báo ân sao?" Như trước một dạng ngữ khí đạm mạc.
Ta ngẩng đầu vụng trộm đánh giá ma vương đại nhân trước mắt, nhớ lại những chuyện giang hồ người trong nhẫn giới kể về hắn. Nghe giang hồ đồn khi hắn 5 tuổi hắn đã sảng khoái đánh bại phụ trách giám thị trung nhẫn lão sư, lãnh đạo cấp trên phi thường coi trọng vị này siêu cấp thiên tài, vì thế cho phép hắn nhảy vài lớp.
Đối với vị này siêu cấp thiên tài, ta tự nhận ta thiên tài đánh không lại hắn, trước một kẻ mạnh hơn, ta rưng rưng phải đáp ứng hắn QAQ "Đương nhiên! Itachi hãy để ta báo ân!"
Itachi khẽ gật đầu, "Vậy báo ân đi."
Uy!! Cái thái độ "nhìn ngươi thành ý lớn bao nhiêu" này là chuyện gì xảy ra a! Chỉ là giúp ta nhặt Tiểu Vượng Tài không phải sao?! Đừng tỏ vẻ giống như ngươi đã cứu cả nhà ta a?!! Đưa ngươi 300 đồng là được đi?! Đưa ngươi 300 đồng cho ngươi đi mua cái gì đó bọn tiểu thí hài thích là được đi!!!
Bình tĩnh! Ta cần phải bình tĩnh! Ta phải nhanh tỉnh táo lại rồi dùng cái kia [âm] 250 siêu cao chỉ số thông minh suy nghĩ một chút nên báo ân như thế nào mới làm vừa lòng vị này đại ma vương, về sau ta cũng không muốn dây dưa với hắn.
Đúng rồi! Món hắn thích không phải là Dango* sao? Vậy ta mời hắn ăn hai xiên Dango là được rồi đi? Như vậy là ta báo ân xong rồi đi?!
"Itachi, muốn đi ăn Dango sao? Ta mời." Khuôn mặt ta cố gắng nặn ra cái gọi là nụ cười hòa ái dễ gần.
Đại ma vương như trước mặt than gật gật đầu, nói với ta: "Đi thôi."
Liếc mắt một cái liền nhìn thấu được nhược điểm của đại ma vương, thật không hổ danh là thiên tài sở hữu [âm] 250 siêu cao chỉ số thông minh! Ta yên lặng ở trong lòng khen ngợi bản thân.
* Dango: là tên gọi chung của loại bánh bao được làm từ bột gạo (mochiko). Loại bánh này khá giống mochi (là một loại bánh gạo của Nhật), thường được dùng chung với trà. Dango là món ăn được dùng quanh năm, có nhiều loại dango khác nhau và được dùng theo từng mùa..
~~ Tác giả nói ra suy nghĩ: [Che mặt] Cuối cùng Itachi cũng có cơ hội xuất hiện.
QAQ rưng rưng lăn lộn cầu bình luận a~~~~
Cảm giác Itachi giống như quá lạnh lùng........
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro