voyager cest virve
lưu ý: lowercase
***
nếu cuộc đời là những chuyến đi, thì sakura chính là người lữ hành đó.
sakura đi qua từng phố nhỏ, đến những ngôi làng xa xôi. nơi mà những mạng người như những chiếc lá đứng trước giông bão, nơi mà con kiến chẳng thể kéo nổi hơi tàn.
cô đi, vẫn tiếp tục, và chẳng bao giờ ngừng lại.
sakura đến nơi mà uchiha itachi sắp đứt hơi tàn, kết thúc sợi chỉ số phận đã vùi dập một thiên tài. nàng tóc hồng chưa bao giờ ước mình là một kẻ tài giỏi, vượt qua sự kiểm soát của thứ quyền lực mà cô tuân theo.
khi mà linh hồn của itachi sắp tạm biệt thế giới mà hắn từng sống, một bóng hình cúi xuống. mái tóc dài, màu hồng.
ồ, hồng, khiêu vũ dưới nền mây loạn nước, itachi ngỡ ngàng.
hắn đã mường tượng ra cuộc đời mình sẽ chấm dứt, thân thể tàn tạ chìm xuống dưới nền đất xấu xí mà hắn nghĩ hắn xứng đáng nhận được với một nấm mồ bị chà đạp, cỏ cây chen nhau mà sống. itachi mà, lời nguyền của hắn, chết dẫm - dơ bẩn.
đại thiếu gia muốn nhìn thấy rõ hơn bông hồng trước mắt mình. chakra của nàng - hoang dại, càn rỡ. và sakura nghiêng đầu, cô chữa lành đôi mắt của hắn.
hồng - rực rỡ, yểu điệu và quyến rũ. itachi nghĩ vậy.
hắn từng theo dõi cô, nhìn rosetta thiêu cháy một ngôi làng chỉ toàn là những mảnh xương xơ xác, nơi mà gã rắn gớm ghiếc hại đi từng sinh mạng vô tội. à, hắn cũng gớm ghiếc, cơn buồn nôn muốn trào ra khi hắn cảm nhận rằng mình cũng không khác gì cái gã kia.
sát hại, máu me, tàn nhẫn.
sakura bế hắn, đưa itachi ra khỏi đống đổ nát giữa trận chiến sinh tử của hai anh em. nỗi hận thù đã được giải quyết, sakura không rảnh rỗi để đối phó với một tên điên tâm đảo loạn bỏ mặc cô, naruto.
hoa hồng thở dài, cô biết cái ác của ngôi làng, những tên đứng đầu với cái óc mưu đồ chính trị. những tên khốn nạn, tội nghiệp, chỉ biết ra lệnh, ép buộc. itachi là nạn nhân, shisui cũng vậy, và gia tộc uchiha bị nguyền rủa đến uất ức kia.
nỗi tiếc thương sâu sắc,
nhưng muộn màng.
"cô nên để ta chết ngay lúc đó, kunoichi."
sakura nheo mắt nhìn người ở trên tay cô. rosetta không quan tâm. lần cuối mà người ra lệnh cho cô là bao lâu nhỉ, sakura không nhớ.
"cho đến khi thế chiến bắt đầu, đang và đã diễn ra, tôi không chấp nhận việc uế thổ chuyển sinh lôi cái xác tàn của anh lên, uchiha-san."
lạnh lùng, sắc bén.
sakura đưa hắn về một dinh thự rất lớn, nơi mà sakura đã cứu, mua chuộc, ban lại sự sống như giọt sương trước cơn gió mạnh. itachi thấy hoài niệm. phải, căn phòng hắn ở được bài trí giống như phòng cũ ở khu nhà uchiha. những bức ảnh, được lưu trữ, lau chùi sạch sẽ. hắn nhớ những kỉ niệm trước khi tàn sát cả gia tộc.
itachi nhìn qua phòng đối diện, là nơi shisui nằm.
sakura cúi mặt xuống, nhìn chằm chằm vào sự ngạc nhiên của itachi. khóe miệng cô nhếch lên, biểu thị cái ý rõ ràng mà cô đã từng nói với hắn.
"sakura-chan, em đem itachi từ khu buôn người sao?"
cô lắc đầu, nhận lấy tách trà mà shisui đã pha, để sẵn cho cô ở mọi nơi. điều đặc biệt là nó luôn nóng, không nguội. sakura ưỡn vai, cô thả áo choàng xuống nền gạch lạnh lẽo.
"anh biết là nhìn thấy em họ yêu quý của anh trong những cơn hấp hối cuối đời là điều hiếm khi em thấy mà, shisui." - sakura nghiêng đầu trước khi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, nơi mà itachi cư ngụ. - "giống như anh vậy, shisui, em đã vớt anh ở dưới sông lên."
shisui chỉ biết cười, vỗ vai sakura.
cô của những giấc mơ, hoang hoải, ngây dại. sakura đôi khi mang trong mình nỗi buồn man mác của gió thu, của những làn sóng trên mặt hồ sâu hoắm. cô mang đến xúc cảm của biển cả, nơi hơi muối thấm vào từng thớ thịt, bền và chặt.
shisui ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trong không khí, cho rằng sakura lại uống rượu trước khi cứu itachi - anh đoán vậy. đau đớn không nguôi cộng với áp lực của một lữ hành không tung tích, sakura thường tự chuốc rượu cho mình. say mèm, mất phương hướng.
sakura có cần chỉ dẫn không?
mỗi đêm khuya khi sao trời rực sáng, sakura trông u hoài trong mắt đen thẳm của shisui. anh thấy cô nằm dài bên cửa sổ, mơ màng nhìn lên ánh trăng vành vạch. hơi thở cô đầy u uất, nhảy múa trong những ánh nến đỏ lửa. shisui cảm nhận sự hấp dẫn của một kẻ lang thang - diễm lệ và thơ dại.
một chút gia vị dịu dàng, điểm vào cuộc sống như hoa như mộng của sakura.
nhịp nhàng. đều đặn.
quá khứ của cô trôi qua, vỡ tan và vội vàng. sakura chấp nhận nó, cô biết, một ngày nào đó, hoa hồng phải đối mặt với hậu quả mà cô tạo ra.
cô độc hại đến tận bây giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro