Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 64: Hi vọng mới

Naruto hít vào một hơi, ánh mắt kiên định. Cậu đeo mặt nạ, khoác áo khoác vào, sau đó nhảy qua mái nhà rời khỏi quận Hyuga.

Gia trang Hyuga có cảm giác rất yên tĩnh, tách khỏi sự tình lên xuống thấy thường bên ngoài. Dù sao thế của nhu quyền cũng tựa như tĩnh lặng như nước cuồn cuộn như sóng biển, vốn dĩ gia tộc này đã có mức độ xáo trộn bề mặt thấp hơn bình thường rồi. Hơn nữa Hiashi đã gần nghỉ hưu, không có ý chí tranh đoạt vô ích, cho nên gần như tạo ra sự bất biến êm ả cho môi trường nơi này. Sau nửa ngày ở gia trang Hyuga, Naruto cảm thấy tâm mình thực sự tĩnh lặng. Không thoát khỏi đau buồn, nhưng cũng không chìm vào trong đó.

Cảm giác này giống như lúc ở trong tâm thức, bị giam bởi mẫu tự phong ấn, học đệ thất chỉ dạy cho cậu cách đối diện với tâm cảnh, dùng sự cảm nhân với thiên biến vạn hóa bên ngoài, hòa cùng tự nhiên. Việc bình tĩnh khiến cậu minh mẫn hơn nhiều, không còn cảm tính nữa.

Sau khi cậu bình tâm lại, cậu cảm thấy đây chắc là ý đồ của đệ thất. Phía sau hẳn vẫn còn gì đó anh muốn cậu vượt qua. Bởi vì nếu như cậu thất vọng và chối bỏ bản thân thay vì vượt qua và chấp nhận để thay đổi, cậu sẽ không còn là chính cậu nữa. Tuy nhiên cậu cũng không quá ôm hy vọng. Bây giờ cậu tới tháp chỉ để khẳng định với đệ thất rằng cậu có đủ khả năng tự xử lý những gì cậu sẽ đối diện trong quá khứ khi trở về, vì vậy nên anh cũng đừng tự tiện cho mình cái quyền quyết định cậu nữa.

Hiashi đứng ở trong sân chắp tay nhìn theo Naruto rời khỏi, thở hắt ra rồi quay vào nhà. Có thể làm tới đây, đã là hết sức có thể. Tuy không phải việc gì to tát, nhưng mong là có thể đóng được chút vai trò gì đó.

Lúc Naruto tới tháp hokage, nhìn thấy đệ thất ngồi sau bàn làm việc nhìn cậu, trước hết cậu cảm thấy là sự chán ghét. Nhưng vượt ra sau đó, cậu chỉ nhìn ra anh là một trong vô số những người cậu từng đi qua. Những người coi thường cậu, không chấp nhận cậu, những người mà cậu đã thề sẽ chứng minh cho họ thấy.

Và đệ thất đã mỉm cười khi thấy gương mặt cậu lúc cậu tháo mặt nạ ra.

- Vậy là cậu đã quyết định-ttebayo. - Anh nói.

- Tôi phải về chứ-ttebayo. - Naruto gật đầu.

Shikamaru chỉ xoa cằm, nhưng dáng vẻ sự tán dương và hài lòng trong mắt rất dễ nhận thấy. Naruto đã không còn bị sự sắp xếp phía sau đó làm lay động nữa. Đây là điều mà đệ thất đã từng tốn mấy tháng ở Diệu Mộc Sơn lĩnh hội tiên thuật mới học được.

- Tôi sẽ đi tìm Sasuke, nhưng còn chú.

Cậu cau mày, nhìn thẳng vào mắt anh. Trong đó tràn ngập ý cười, tựa như ánh mắt tự hào khi anh nhìn Boruto mỗi lúc cậu bé hào hứng kể về nhiệm vụ của mình. Cậu không khỏi cảm thấy kỳ quái, nhưng thái độ vẫn kiên quyết vững vàng như cũ.

- Tôi sẽ tự chọn điều tôi muốn làm, vì vậy chú đừng tự cho mình là đúng nữa-ttebayo.

Thẳng thừng đúng mực. Dù sao Naruto cũng không có gì để nói tiếp, vì thế cậu đeo lại mặt nạ rồi quay đi. Có tiếng động khe khẽ từ chỗ Shikamaru sau lưng cậu, sau đó là tiếng cười nhỏ trầm thấp của đệ thất kèm tiếng gõ lên bàn. Âm thanh ngón tay chạm vào mặt bàn biến thành âm hưởng vui nhộn, rõ ràng thể hiện tâm trạng tốt.

- Phải, tôi đã nghĩ sai rồi. - Anh nói, lời nói kéo bước chân cậu lại. - Naruto, từ khi tới đây cậu đã luôn làm rất tốt-ttebayo.

Naruto chỉ dừng bước, không quay đầu lại. Cậu nuốt nước bọt, đứng yên. Có thứ gì đó xoắn lại trong bụng cậu. Từ lúc tới đây, hai tháng qua rất nhiều chuyện biến đổi cậu.

- Thật ra ero sennin của cậu có lẽ vẫn còn sống-ttebayo. Tôi nói là 'có lẽ', cậu hiểu không?

Không có âm thanh trả lời, chỉ có giọng nói hơi trầm khàn của đệ thất vang qua những bức tường trong văn phòng và dội ngược lại. Naruto vẫn bất động. Nhưng cậu cảm thấy mọi thứ đều di chuyển, xoay vần một cách điên cuồng. Khóe mắt cậu cay cay, nhưng không có nước mắt rơi xuống.

Đệ thất tiếp tục nói:

- Đi đi, Sasuke hẳn là đang ở bãi tập với Boruto và Sarada. Đồ đạc cậu cần Hinata đang chuẩn bị ở nhà rồi.

Naruto đáp một tiếng, sau đó lặng lẽ đóng cửa rời khỏi, ra bên ngoài tháp hokage. Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời, cảm thấy ánh sáng cũng rực rỡ hơn không ít. Sự nhẹ nhõm khiến cậu thở hắt ra một hơi. Phía sau mặt nạ tuy vành mắt đỏ ửng, nhưng trên miệng lại là nụ cười dần nở ra tươi rói. Cậu lấy đà, nhảy về phía trước. Như vậy chuyến đi này, cậu sẽ càng có động lực tiến lên.

Một vị trung nhẫn bê tài liệu đi ngang qua, nhìn bóng dáng của Naruto không khỏi nở nụ cười:

- Có việc gì mà cậu ta vui thế nhỉ?

...

Naruto trực tiếp chạy xuyên qua ngôi làng trở về nhà, cũng không buồn nhìn đông nhìn tây. Đáp xuống khu vườn, cậu đi thẳng vào mở cửa nhà.

- Tớ về rồi-ttebayo!

- Aniki!!!

Lần này Naruto cũng đi tới, tiến về phía Himawari và đón lấy cô bé nâng lên khiến cô bé thích thú reo lên, ôm lấy cổ cậu. Cậu đi thẳng vào phòng khách, Hinata đang sắp xếp đồ đạc gì đó. Đôi mắt trắng tràn ý cười, dịu dàng chào đón cậu. Bàn tay nhỏ bé đáng yêu của Himawari nhẹ nhàng giúp cậu tháo mặt nạ.

- Mừng cậu về, Naruto-kun.

- Ừm. - Naruto vui vẻ gật đầu với Hinata, ôm theo Himawari tới gần cô. - Tớ định đi tìm Sasuke xuất phát luôn. Ông chú nói cậu đã chuẩn bị đồ-ttebayo.

Ngay sau khi Sasuke rời khỏi, đệ thất đã nhận tin của Hiashi từ chỗ Hinata là Naruto đang ở đó và cũng có vẻ bình tĩnh hơn rồi. Lúc đó chỉ mới tầm tám giờ sáng, nên anh cũng bảo Hinata sắp xếp giúp anh những thứ anh chuẩn bị tối qua. Mọi thứ diễn ra nhanh hơn anh tưởng, nhưng may là kết quả tốt.

- Anh đi hả, aniki? - Himawari ngẩng đầu hỏi.

Naruto đặt cô bé xuống, xoa nhẹ mái tóc ngắn sẫm màu. Cô bé cầm mặt nạ của cậu, tròn mắt nhìn lên.

- Ừm, là một nhiệm vụ siêu ngầu đó-ttebayo!

Mặc dù Himawari rất bồn chồn lo lắng sau vụ việc tối qua, nhưng thấy Naruto quay lại với dáng vẻ như mọi khi thì cũng không còn suy nghĩ gì thêm nữa. Cô bé vui vẻ gật đầu, còn níu tay áo cậu bảo khi nào trở về thì mua cho cô bé quà lưu niệm. Naruto thoải mái đồng ý. Mặc dù Gama-chan ở chỗ đệ thất rồi, nhưng cậu vẫn còn có tiền. Do lần trước ra ngoài cậu cảm nhận sâu sắc việc tự nhiên lấy Gama-chan trước mặt bạn bè của Boruto rất đáng nghi, đặc biệt là khi cậu đang giữ kín mối quan hệ của cậu với nhà Uzumaki, vì vậy nên cậu có giấu một khoảng tiền bên ngoài. Không hiểu tại sao Boruto cũng dùng một cái ví giống Gama-chan nữa, hầy.

Trong lúc Naruto và Himawari trò chuyện, Hinata nhanh chóng đóng balo lại. Lần này là du hành xa, dĩ nhiên phải mang theo đồ đạc nhiều hơn nhiệm vụ vài ngày đơn giản. Bên trong balo còn có trục trữ vật, nói chung giữ được lượng đồ tương đối. Dù sao Naruto đã có nhiều kinh nghiệm, hơn nữa còn là đi với bậc thầy sinh tồn Sasuke.

- Đồ đạc này là của Boruto hả? - Naruto hỏi, ngồi xuống ghế.

- Không phải, là đồ của papa! - Himawari trả lời.

- Naruto-kun đã lâu rồi không ra ngoài làng, vậy nên những thứ này luôn giữ trong thư phòng không dùng tới. - Hinata nhẹ giọng giải thích, đứng dậy để balo lên bàn. - Cậu chờ một chút, có bento nữa.

Quả thực, là hokage thì rất ít rời khỏi làng. Có đi đâu thì thời gian rất ngắn, dẫu dài đi nữa đồ vật mang theo cũng khác khi còn làm nhẫn giả bình thường. Boruto chỉ là hạ nhẫn nên bộ vật dụng có điểm khác, Hinata trực tiếp mua luôn bộ mới. Cậu bé xứng đáng có đồ mới mà, vậy nên bộ vật dụng này của đệ thất vẫn luôn cất đi. Thỉnh thoảng Hinata có lôi ra làm công tác bảo quản, vẫn dùng tốt. So với dùng đồ mới, hẳn Naruto sẽ yêu thích những thứ này hơn. Còn có mấy món là đệ thất đã dùng từ khi còn là hạ nhẫn.

Thực tế Naruto cũng không quan tâm là đồ ở đâu ra, có dùng là được. Cậu tới kiểm tra lại trong balo. Có một vài cuốn trục và những đồ dùng khác, nói chung là đầy đủ. Dù đã nghỉ việc nhưng Hinata vẫn từng là nhẫn giả, dĩ nhiên biết rõ rời làng nhiều ngày cần chuẩn bị thứ gì.

- Cậu còn chuẩn bị bento nữa sao? - Naruto vừa xem đồ đạc trong balo vừa hỏi.

- Một ít thôi. - Hinata cười khúc khích. - Do Hanabi làm nhiệm vụ nên lúc trưa tớ còn tính về nhà Hyuga, nhưng cha và cậu có vẻ khá tốt nên lại thôi. Cơm hộp này chuẩn bị sẵn cho cậu, có thể để ăn tối. Phần này thì cậu mang theo cho Sasuke-kun.

Naruto nhướng mày nhìn Hinata nhanh nhẹn sắp xếp bento, nhưng không hỏi. Tin tức thật là nhanh, đủ thời gian chuẩn bị lại hẳn hai hộp cơm. Vẫn là một hộp to một hộp nhỏ, chắc cái to là cho Sasuke. Cậu gật đầu, nhận lấy. Mang theo một người không ăn không uống không ngủ nghỉ như cậu thì hẳn là Sasuke sẽ rất áp lực đấy. Cái này là quà an ủi thì miễn bàn.

Hinata gói hai hộp bento vào một tấm vải, để lên quầy. Naruto trực tiếp đeo balo lên vai, lấy mặt nạ mà Himawari đưa, sau đó cầm lấy bento. Cậu quay lại, chào hai mẹ con Hinata. Cả hai đều mỉm cười với cậu.

- Làm nhiệm vụ vui vẻ, aniki!

- Nhiệm vụ thuận lợi nhé, Naruto-kun.

Cậu cũng mỉm cười, vẫy tay đi ra ngoài. Tiếp theo, sẽ là một chuyến hành trình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro